Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Loan Cận ngâm dưới thác nước nửa canh giờ, cả người ướt đẫm thành một tảng băng lớn, không có ai đắp chăn cho hắn.
Đình Sơn chi xem mình như một con chim cút, cố gắng thu hẹp cảm giác tồn tại.
“Có tin tức của Triệu đàn chủ chưa?”
Đình Sơn lấy lại tinh thần nói: “Theo bẩm báo của đàn sinh, Triệu đàn chủ đã lên đường đi đến Yến Giao Thành. Hôm qua, vừa có các đàn sinh thuộc hạ của Triệu đàn chủ đã chia đôi với ông ta, có vẻ như đang trên đường trở về Phù Sinh Đàn.”
Bên Yến Giao Thành, lại có Lan Môn là một người quen cũ của Phù Sinh Đàn.
Nói về Lan Môn cũng không tính là chính phái, làm việc cũng tương tự như họ, chỉ là không có võ công tuyệt học lập thân nên mới bị Phù Sinh Đàn trấn áp những năm nay.
Tâm nguyện lớn nhất đời này của môn chủ Lan Môn chính là trở nên lớn mạnh hơn, để người trong giang hồ vừa nhắc đến Ma giáo sẽ nghĩ ngay đến Lan Môn bọn họ.
Đáng tiếc là bọn họ sinh ra không đúng lúc, trước có Lão thánh nữ điên cuồng, sau có quái vật Loan Cận, đã không cho bọn họ có cơ hội để thể hiện. Chỉ có thể làm hạng hai không trên không dưới.
“Tiếp tục theo dõi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Loan Cận xoa vết chai trên ngón tay cái, lạnh nhạt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Giờ thân.”
Mùa hè ngày dài đằng đẵng, bốn giờ chiều vẫn giống như ban ngày.
Còn một lúc nữa La Thiền trở về, Loan Cận phất tay áo nói: “Đợi người của Triệu đàn chủ về đến trong đàn, trực tiếp đưa bọn chúng đến Mãnh Hổ đàn.”
Mãnh Hổ đàn, là nơi dùng để tra tấn của Phù Sinh Đàn, đã vào hang hổ thì làm sao có thể toàn mạng thoát ra?
Không biết Triệu đàn chủ đa mưu túc trí có thể mang đến cho hắn bất ngờ gì.
Phù Sinh Đàn bọn họ tuy không còn đụng chạm đến võ lâm chính phái nữa, nhưng đen ăn đen vẫn sẵn lòng tiếp.
Lan Môn nằm ở Yến Giao Thành, nơi đó phong cảnh đẹp đẽ, La Thiền hẳn sẽ thích, một năm dẫn nàng ấy đi chơi vài lần cũng tốt.
***
Tuy nhiên một canh giờ sau, La Thiền nhìn tổ Thánh chủ trống rỗng trong phòng, bất giác bật cười.
“Nếu biết hôm nay A Cận về sớm như vậy, thì ta cũng trở về sớm hơn một chút.”
Loan Cận nhìn Đình Sơn, ý chính là, từ nay về sau nếu ta trở về sớm, ngươi nhớ báo cho phu nhân.
La Thiền bước nhanh vào, có các đàn sinh ở đây, nàng cũng không tiện thân thiết quá, chỉ nắm tay Loan Cận và nói: “Tấm vải che A Cận làm cho ta rất hữu dụng.”
Loan Cận thật sự không ngờ rằng sản phẩm của Tiểu Cửu Cửu trong lòng hắn, thật sự có thể có ích như vậy.
Ý nghĩa ẩn chứa trong cái chụp đó giống như tấm lòng của Tư Mã Chiêu, người có con mắt tinh đời chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu được.
“Vậy thì rất tốt.”
La Thiền cũng không vạch trần hắn, mà ghé sát tai hắn thì thầm: “Người bị thương trong đàn, chẳng qua chỉ là vết thương quái lạ trong mắt ta mà thôi, chỉ có A Cận chàng mới là cơ thể sống trong mắt ta.”
Nói xong, La Thiền mỉm cười ngồi trở lại ghế và nói với Minh Đồ: “Dọn thức ăn.”
Nếu người ta ghen, thì nàng phải cho một chút ngọt ngào.
Loan Cận nhìn người sống động trước mặt, nói: “Hôm nay nàng mệt không?”
La Thiền:... Có phải câu nói này, đã trở thành ám hiệu của hai người họ?
La Thiền cười tủm tỉm nói: “Tràn đầy năng lượng.”
Loan Cận liền suy nghĩ, dùng cơm xong sẽ trực tiếp đi tắm.
Nào ngờ La Thiền lại nói: “Ăn cơm xong A Cận cùng ta chơi vài ván cờ nhé, hôm nay sinh lực dồi dào, không muốn ngủ sớm.”
Loan Cận:...
La Thiền chậm rãi ăn xong cơm, hoàn toàn xem như không nhìn thấy ám thị trong mắt Loan Cận, bảo Song Mai nhanh chóng chuẩn bị cờ.