Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trên khuôn mặt không biểu cảm của Loan Cận toát ra một vẻ tang thương, khiến La Thiền cười không khép được miệng.
Minh Đồ và những người khác: Rốt cuộc phu nhân đang cười cái gì? Họ hoàn toàn không có manh mối.
Loan Cận thầm nghĩ, hắn phải nhường nàng vài quân để chơi xong sớm và đi ngủ sớm.
Làm sao La Thiền có thể không hiểu được suy nghĩ của hắn, nàng cầm cờ lên và nói: “Nếu A Cận có thể thắng thiếp, thiếp sẽ nghỉ ngơi sớm một chút. Con người thiếp, rất không thích thua cờ, mà đã thua sẽ rất không có hứng thú.”
Loan Cận khẽ nhướng mày, nói: “Nhất ngôn cửu đỉnh?”
La Thiền cụp mắt xuống, trên môi nở nụ cười nói: “Chắc chắn.”
La Thiền và Loan Cận, một người là gỗ giả, một người là cáo thật, khi đánh cờ có thể nói là không khoan nhượng, không thể phân biệt được.
Cờ sắp hạ hết, nhưng không bên nào lộ ra vẻ chiến thắng.
Ban đầu Minh Đồ và Đình Sơn còn nghiêm túc đứng gác, về sau bị hút vào thế cờ và không thể rút ra được.
Họ thật sự chưa bao giờ thấy, Thánh chủ nhà họ đã hạ nhiều quân cờ như vậy vẫn chưa phân được thắng bại.
Loan Cận nhìn tình thế nói: “Không hổ là Thiền Nhi.”
La Thiền che môi nói: “Như nhau thôi, không hổ là A Cận.”
Càng hiểu rõ đối phương, trái tim của hai người sẽ càng gần nhau hơn, ngoài tình yêu nam nữ, lại còn có chút hương vị của tri kỷ.
Đã không biệt được thắng bại, chỉ có thể chơi thêm một ván nữa.
La Thiền thu cờ nói: “Hôm nay chơi cùng A Cận một ván, niềm vui trong đó còn hơn cả mười ván trước kia, hôm nay kết thúc với tỷ số hòa thì thế nào?”
Loan Cận đương nhiên đồng ý, một giây sau liền nói: “Đi tắm thôi.”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Loan Cận ôm tiểu hồ ly của hắn sải bước trở về tổ.
Trăng lên giữa trời, La Thiền bảo Loan Cận quay lại, nhìn sau lưng hắn qua ánh trăng, hoa dâm bụt lặng lẽ trổ hoa, đẹp đến rung động lòng người.
Ngửa cổ lên, La Thiền chấm một chấm đỏ nhỏ bên cạnh cánh hoa, giống như những hạt lựu từ trên trời rơi xuống, vô tình lẫn vào cánh hoa.
Loan Cận không thích hình xăm màu xanh của hắn, trong lòng hắn làm sao có thể không biết tính toán của Lão Thánh nữ?
Hắn còn từng nghĩ, có nên dùng que hàn để đốt cháy hình xăm màu xanh này không.
Nhưng tiểu thê tử của hắn dường như rất thích hình xăm màu xanh này, vừa nghiền ngẫm vừa nói nhiều, khiến cho ngay cả hắn cũng bớt chán ghét.
“Đêm đầu tiên vừa mới đến, lần đầu tiên thiếp nhìn thấy hình xăm màu xanh trên lưng A Cận, chàng đoán thiếp đã theo bản năng muốn làm gì?”
“Làm gì?”
Giọng nói của La Thiền vang vọng trông đêm khuya tĩnh mịch, nàng cười nói: “Thiếp muốn ngửi xem hương hoa này có thể tôn lên vẻ đẹp của hoa dâm bụt hay không.”
Loan Cận: “Sợ là chỉ có thể ngửi thấy mùi mồ hôi.”
La Thiền úp mặt vào lưng hắn, dùng ngón tay cẩn thận miêu tả mép cánh hoa và nói: “Nếu như có thể, thật muốn để cho chính chàng ngửi xem nó thơm đến mức nào.”
Cho dù nàng dùng hoa dâm bụt để tắm, thì mùi tắm ra cũng quá nữ tính.
Không giống như mùi thơm dâm bụt trên người Loan Cận, bao bọc bởi vết máu nhàn nhạt, lạnh lùng và diễm lệ.
Loan Cận không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy khứu giác của nàng rất khác với hắn, bèn nói: “Khứu giác của bổn tọa, phải chăng đã chuyển biến xấu?”
La Thiền: “… Không, khứu giác của chàng đã cải thiện rất nhiều.”
Chuyện này không có liên quan gì đến khứu giác, gần như là vấn đề của chỉ số cảm xúc, mà nàng cũng không thể chữa được.
Lời yêu thương, là những lời nói nhảm giữa tình nhân mà thôi, sao đứa trẻ này lại nghiêm túc thế nhỉ?
----