Đến giờ hẹn cùng Triển Lục ăn cơm cũng là lúc Triển Kính nghỉ trưa, Giang Tuyết Tử muốn gọi điện thoại nói cho anh biết chuyện này một chút. Dù sao cũng là quà cô cùng Triển Kính tặng cho Triển Phong, nếu anh đã thấy không thích thì cũng không cần Triển Lục tốn công phu giúp đỡ. Thêm nữa chuyện cô cùng ăn một bữa cơm với Triển Lục cũng không có vấn đề gì, cô cũng sẽ không ngại nói cho anh biết.
Nhưng liên tục gọi sáu, bảy lần, Triển Kính vẫn không nghe điện thoại. Không phải là máy bận mà là không có người nghe, cũng không gọi lại.
Giang Tuyết Tử bất đắc dĩ, mắt thấy đồ ăn đều đã được mang lên, chỉ có thể đặt điện thoại ở một bên, bưng chén trà cười: “Toà án hẳn là rất bận. Thật ngượng quá, là em mời anh ăn cơm, còn phải để anh ghi nợ. Hôm nay lại tốn thời gian giúp em đi chọn đồ, em lấy trà thay rượu mời anh một ly.”
“ Triển Lục, cám ơn anh!”
Triển Lục cũng nâng chung trà lên, đụng nhẹ vào chén trà tử sa trên tay cô, nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt cong cong, khuôn mặt tuấn tú như mây nhạt gió nhẹ, mỉm cười nhàn nhạt: “Em cũng khách khí quá rồi.”
Khoé môi Giang Tuyết Tử cũng cong lên, giơ trà, khẽ nhấp một cái, lại nhìn bốn phía nhà hàng nổi tiếng về các loại trà này: “Xem ra anh rất thích trà.”
Ánh mắt Triển Lục ôn nhu liếc nhìn, chậm rãi miêu tả gò má tinh tế của đối phương.
Dạo gần đây sắc mặt cô tốt lên rất nhiều, hai má mượt mà, dáng người cũng đầy đặn hơn. Thật ra chỉ là lúc trước cô quá gầy, khuôn mặt cùng dáng người hiện tại chỉ tròn lên hơn một chút, đứng trong đám người vẫn là một người người phụ nữ chân dài eo thon, thướt tha xinh đẹp. Nét mặt cũng có sức sống hơn rất nhiều, gò má thản nhiên lộ ra chút hây hây hồng hồng, phối cùng khoé mắt đuôi mày nhu hoà, lại thêm 3 phần khí chất của nữ nhân kiều mỵ. Cô trang điểm nhẹ nhàng, môi hồng chỉ thoa một lớp son mỏng, diện mạo thanh lệ chọc người nhìn qua không khỏi động tâm.
Triển Lục quan sát tỉ mỉ, không tự chủ liền nín thở, đến khi Giang Tuyết Tử quay sang mang theo một ánh mắt nghi vấn nhìn anh thì Triển Lục mới hoàn hồn. Lúc này mới có thể khôi phục hô hấp, tay hơi động, nước trà nóng liền sánh vài giọt ra ngoài.
Tao nhã đạt ly trà xuống, Triển Lục không chút chật vật lau đi vết nước đổ ra ngoài, khoé miệng cười nhàn nhạt: “Xin lỗi, lúc nãy anh hơi thất thần, em vừa nói gì?”
Giang Tuyết Tử khẽ rũ mắt, không muốn nghĩ quá nhiều đến ánh mắt ôn nhu pha chút lửa nóng vừa rồi của Triển Lục. Cô lại nhấp một ngụm trà, mới cười cười nói: “Không có gì. Em chỉ nói anh rất biết thưởng thức, nơi này trang hoàng thật tốt, thức ăn cùng đồ uống cũng thật khác biệt. Em là lần đầu tiên đến đây.”
Triển Lục nhìn giữa hai hàng lông mày đang lộ ra chút né tránh cùng động tác rũ mắt của cô, anh âm thầm hít một hơi, bàn tay dưới bàn hung hăng nắm thành quyền. Bất quá vẻ mặt vẫn duy trì không chút thay đổi: “Nếm thử đi. Nếu em thích thì lần sau nói Triển Kính mang em đến ăn cơm.”
“Ông chủ của chỗ này cho anh mấy voucher giảm giá, anh cũng hay cho mấy anh em. Em trở về cứ nói cho Triển Kính, cậu ấy nhất định biết chỗ này.”
Nghe đến tên Triển Kính, trong lòng Giang Tuyết Tử mới ổn định hơn một chút. Ngước mắt nhìn Triển Lục, cô gắp một con tôm nõn xào, tinh tế nhấm nháp: “Thật sự rất ngon ạ. Còn ngon hơn cả lúc nhỏ em đi Hàng Châu thử qua món này.”
Triển Lục nghe vậy cười cười: “Ông chủ của chỗ này là người Hàng Châu, làm cơm pha trà cái gì cũng giỏi, vị chắc chắn sẽ không kém.”
Giang Tuyết Tử gật gật đầu, bên môi lộ ra nét cười lễ phép, an tĩnh dùng cơm, thi thoảng nhấp một ngụm trà.
Hơn 20 phút sau hai người cũng không nói mấy câu. Đến khi Triển Lục nhìn thấy Giang Tuyết Tử dừng đũa, rốt cuộc mới tìm được thời cơ thích hợp, như vô tình nói một câu: “Lúc nãy có chút việc cho nên anh mới thất thần thôi.”
Triển Lục càng như vậy, càng ôn nhu lịch thiệp như bình thường lại càng khiến Giang Tuyết Tử không cách nào khôi phục được tự nhiên.
Hoặc là thái độ của Triển Lục lúc trước quá mức tự nhiên thông thuận, hoặc là cô lúc trước bận cùng Triển Kính yêu đương cuồng nhiệt, không đủ rảnh rang để chú ý đến chuyện khác. Hơn nữa cô cùng Triển Lục xem như đã biết nhau hơn mười năm, nếu ngày đó không gặp lại Triển Kính xem ra hai người cũng sẽ không có chút mối liên hệ gì, cô chỉ là một người công dân bình thường, chỉ nghe qua tin tức của vị Triển viện phó tuổi trẻ tài cao này qua phương tiện truyền thông mà thôi. Cho nên trước kia, thậm chí trước cả khi cô bắt gặp ánh mắt ấy, Giang Tuyết Tử chưa từng nghĩ qua, Triển Lục rung động với cô.
Nhưng ánh mắt vừa rồi thật sự không bình thường. Mặc dù cô không phải là nữ nhân trời sinh nhạy bén nhưng rõ ràng Giang Tuyết Tử cảm giác được ánh mắt kia của anh toát ra nhu tình nồng đậm.
Nếu đã nhận ra, trong lòng cũng cần cân nhắc một chút. Giang Tuyết Tử không các nào tỏ vẻ tự nhiên như không có gì, cho nên cô chỉ có thể gật gật đầu, mỉm cười với Triển Lục, cầm điện thoại gọi tới dãy số đã sớm thuộc nằm lòng.
Điện thoại vang lên hai tiếng đã có người nhận, đầu dây bên kia truyền tới không phải giọng nam trầm thấp quen thuộc mà là một giọng nữ trong suốt thanh thuần: “A lô?”
Giang Tuyết Tử sững sờ một lát mới nói: “Tôi tìm... Triển Kính”
Giọng nữ kia có phần đình lại, rất nhanh đáp lời: “Triển ca không có ở đây, có chuyện gì không? Tôi thay cô nhắn lại?”
Giang Tuyết Tử nhíu mày: “Cô là Triệu Thanh?”
Nữ nhân bên kia điện thoại vuốt tóc chính mình, mắt to loé lên chút đông lạnh: “Phải, là tôi.”
“Chúng tôi hiện tại đang rất bận, nếu không có chuyện gì gấp thì tôi cúp máy đây.”
Giang Tuyết Tử không nói gì, điện thoại bên kia đợi vài giây liền cúp.
Bên kia điện thoại, trong văn phòng, Triệu Thanh cúp máy, ngón tay trượt qua hai chữ “Bảo bối”, xoá liên lạc này khỏi danh bạ. Xong xuôi mới thả vào túi áo khoác treo ở lưng ghế.
Phía sau truyền đến cửa bị đẩy ra tiếng vang, Triệu Thanh không chút hoang mang xoay người, đối diện với Âu đội phó mang theo ánh mắt dò xét lạnh lùng. Nở một nụ cười, Triệu Thanh lễ phép: “Âu đội, đã ăn xong rồi sao?”
Âu Dương đứng ở cửa, tầm mắt nhàn nhạt nhìn đối phương vội vàng che giấu thần sắc bối rối, sau đó nhìn đến bàn làm việc cùng áo khoác của Triển Kính phía sau cô.
Anh chậm rãi đi tới, ánh mắt tập trung nhìn phía sau lưng Triệu Thanh khiến cô không yên lòng, bước lùi hai bước. Khoé miệng có chút cứng ngắc, Triệu Thanh khẽ nói: “Âu đội...”
Âu Dương đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt từ từ dò xét một hồi mới dừng lại.
Triệu Thanh biết rõ người này không bắt được nhược điểm gì, bất quá cũng không thể không thừa nhận, ánh mắt của đội phó còn độc hơn cả Triển Kính. Triển Kính là dựa vào bình tĩnh trấn định, làm cho lòng người hụt hơi, không đánh đã khai. Ánh mắt của Âu Dương lại như dao găm trượt khỏi vỏ, phong sương lạnh giá, trong trẻo nhưng sâu xa, ghim thẳng vào lòng người, khiến cho người ta muốn tìm một chỗ che thân cũng không có.
Ánh mắt Âu Dương cũng dời đi, đồng thời đưa tay về phía lưng ghế, đem áo khoác của Triển Kính cầm trên tay, trầm giọng nói một câu: “Nếu trong phòng này không có người thì cô không nêu tới đây.”
Tiểu đội đặc công của bọn họ cũng có không ít người. Ngoài đội trưởng đội phó còn vài nhân viên kĩ thuật, hai vị văn thư cùng các thành viên trong đội, tính sơ cũng gần bốn mươi người. Trong phòng này là nơi làm việc của Triển Kính, Âu Dương, Lão Tiếu cùng vị đặc công xuất sắc nhất đội, lấy tư lịch hiện tại của Triệu Thanh cùng vị trí của cô trong đội, nếu không có ai gọi cô đến thì cô không hề có bất kì lí do gì để xuất hiện ở chỗ này. Nhất là khi mọi người đã ra ngoài ăn cơm.
Đến khi Âu Dương sắp ra khỏi phòng, Triệu Thanh mới thở ra một hơi, nguyên bản là một đại tiểu thư ngang ngược cứng đầu, giọng nói lúc này cũng có chút hư nhuyễn: “Tôi biết.”
Âu Dương mang theo áo khoác của Triển Kính, không đáp lời, xoay người khép cửa lại.
Trong nhà hàng ấm cúng, Triển Lục nhận ra sắc mặt của Giang Tuyết Tử sau khi gọi điện thoại có chút không đúng. Qua một lát, anh mới hỏi: “Không phải Triển Kính nghe điện thoại sao?”
Giang Tuyết Tử “ừ” một tiếng, cười cười: “Đại khái là anh ấy quên mang điện thoại theo, là đồng nghiệp nghe điện thoại.”
“Không có việc gì, chúng ta cứ đi thôi ạ. Công việc của anh ấy bận rộn, em cũng không tiện phiền.”
Ánh mắt Triển Lục vẫn như cũ ôn hoà lễ độ, không lộ ra nửa điểm dị thường. Bất quá trong lòng lại rất rõ ràng, “đồng nghiệp” kia là phụ nữ, hơn nữa ngữ khí cùng vẻ mặt của Giang Tuyết Tử khi nói chuyện điện thoại chứng tỏ hai người này có quen biết, có khi lại quen biết nhau trong tình huống không vui vẻ gì.
Triệu Thanh... Triển Lục ánh mắt lóe lóe, nếu là Triệu Thanh, thì xem ra sắp có kịch vui rồi.