Nơi Triển Lục nói chính là “Cô Vụ Đường”, là một toàn tứ hợp viện nằm ở phía nam thành phố, nằm cách quán ăn mẹ Triển Lục mở một con phố.
Lái xe nửa giờ mới tới, nơi này tuy không thể so sánh với quán cơm của mẹ Triển Lục gia nhưng cũng là nơi mở cửa buôn bán, thế mà một chỗ đậu xe cũng không có. Triển Lục tựa hồ như vô cùng quen thuộc với chỗ này, đem xe đậu ở tiền viện quán ăn rồi mới dẫn Giang Tuyết Tử đi bộ xuyên qua mấy toà trạch viện, ước chừng 20 phút mới đến đúng nơi.
Vào trong sân, Giang Tuyết Tử liền hiểu được vì sao nơi này không hề có chỗ đậu xe cho khách, bởi vì chỉ cần bước qua khỏi cánh cửa màu xám tro kia, người như đã tiến vào một thế giới khác hoàn toàn bất đồng với bên ngoài.
Vòng qua bức tường phù điêu đã nhiều năm, trong viện trồng rất nhiều cây cổ thụ toả bóng râm mát, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Tiết trời đã vào thu, sân nhỏ rụng đầy lá vàng, dưới chân lát hai khối lớn đá xanh, nơi khúc quanh đặt hai bồn hoa lớn, Giang Tuyết Tử không biết đây là hoa gì, bất quá từng đoá từng đoá hoa tím biêng biếc nở ra thanh lịch nhẹ nhàng, khiến người ta dễ chịu không thôi. Trừ bỏ tiếng nước chảy có còn tiếng chim chóc hót lảnh lót trên đầu, lại không hề có tiếng người huyên náo, bên trong cổ kính, bên ngoài đầy nét thiên nhiên thoải mái, người không biết còn tưởng rằng mình đã đi lạc vào nơi ở của một vị ẩn sĩ thần bí nào đó.
Khung cảnh xung quanh quá mức an nhiên thanh thoát, Giang Tuyết Tử cũng vốn là một cô gái ít nói, cho nên suốt quãng đường này, giữa hai người cũng không trao đổi một câu nào. Giữa phong cảnh tuyệt vời này, bao nhiêu xấu hổ cùng khó xử lúc ở nhà hàng như đã tiêu tán hết, Giang Tuyết Tử nhẹ nhàng chậm rãi hít thở không khí trong lành. Bước vào đại sảnh, Triển Lục dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Xem ra chúng ta may mắn rồi, chủ nhân khó gặp được của nơi này hôm nay lại không đi ra ngoài. Em cứ xem qua đi, thích thứ gì thì nói một tiếng là được.”
Giang Tuyết Tử gật gật đầu, đi vào trong phòng trưng bày. Đây là một gian phòng được trang hoàng chủ yếu bằng gỗ Hoàng Hoa Lê khó tìm, vật phẩm trang trí cũng không nhiều lắm, một cái đồng hồ quả lắc, một bình hoa cổ, còn có một tấm gương, ngụ ý chính là “Cả đời bình an”, là phỏng theo phong cách Huệ Châu mà bài trí.
Trong phòng hình như không có ai, Giang Tuyết Tử đứng bên một cái ghế tựa, mắt nhìn những món đồ quý hiếm khó tìm xung quanh, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thích thú nhưng vẫn giữ phép tắc mà không thất lễ lấy tay sờ soạng lung tung. Nhớ đến câu nói vừa rồi của Triển Lục, cô có chút khó hiểu hỏi lại: “Sao anh biết chủ nhân không ra ngoài...”
Triển Lục nở một nụ cười nhàn nhạt, đứng ở bên kia ghế tựa, chỉ chỉ bộ trà cụ trên bàn: “Nếm thử xem, trà là pha cho chúng ta đấy.”
Giang Tuyết Tử càng thêm khó hiểu, khẽ lắc đầu cười nói: “Anh đừng làm rộn. Nơi này dù sao cũng là chỗ làm ăn buôn bán của người ta, nào có thể để chúng ta tuỳ tiện như vậy...”
Triển Lục cũng không ngồi xuống ghế, trong lúc nghe Giang Tuyết Tử càm ràm nho nhỏ, anh dùng nắp chén trà khẽ gạt mấy bông hoa trên mặt nước, khóe miệng cười mỉm, phá lệ nhàn nhã nhấp một ngụm trà nóng. Nguyên bản tư thế đứng uống trà có chút thô tục bất nhã, bất quá chuyển lên người Triển Lục lại tạo ra một hương vị khác. Anh đứng đó, ánh nắng xiên xiên chiếu rọi lên sườn mặt thanh nhã, dáng người cao lớn nhã nhặn, thật sự có thể ví như một tầng mây lướt qua cây bách tùng thanh lịch.
Giang Tuyết Tử đang chờ anh trả lời, chợt nghe phía sau truyền một giọng nam ôn thuần dễ nghe, giống như một người đã có tuổi: “Có để cho các vị tuỳ tiện hay không thì tôi không dám nhận. Bất quá trong viện này cũng đã an bài mấy chỗ camera rồi....”
Giang Tuyết Tử nhất thời không biết đáp thế nào. Triển Lục lại như vô cùng thân thiết với người này, khẽ cười cười, nghiêng người nói: “An lão tam, gần đây có món gì tốt không, đem cho chúng con xem một chút. Người bạn này của con...”
Câu còn chưa dứt, Triển Lục trông thấy hai người ở sau lưng vị lão bản liền á khẩu. Ánh mắt anh lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc cùng phòng bị, ngay sau đó liền xoay người nhìn Giang Tuyết Tử.
Giang Tuyết Tử không như anh, cô đang chuyên tâm thưởng thức trà, mất một lúc mới để ý tới mấy người đi ra từ hành lang. Người đi đầu là một vị trung niên tầm khoảng 40, một thân y phục màu trắng thêu viền trắng đen, khi mỉm cười sẽ hiện lên chút vẻ văn sĩ, bất quá cũng không thể che giấu khí chất bất phàm cùng dung mạo nho nhã phi thường của người chủ nhân nơi đây.
Mà hai người phía sau....
Giang Tuyết Tử vừa nhìn tới liền ngây ngẩn cả người, thậm chí không thèm đáp lại ánh mắt tràn ngập lo lắng của Triển Lục, cũng không thèm để ý đến ánh mắt dò xét của vị An lão tam kia.
Hai người đàn ông phía sau, một người đã qua 50, một thân quần áo xanh nhạt tự tại, tóc mai bên thái dương đã bạc, tướng mạo cùng dáng người vô cùng dễ nhìn, bất quá lúc di chuyển sẽ lộ ra một ít cứng nhắc khác thường. Khi người này trông thấy cô cũng ngẩn ra, sau đó ánh mắt liền sáng ngời, khoé lệ ẩn ẩn chút ửng đỏ cùng nước mắt, bờ môi tái nhợt cũng có chút run run, bất quá cũng không nói lời nào.
Người còn lại là một lão nhân đã ngoài 70, ngồi trên xe lăn, đắp một tấm chăn mỏng trên chân, hai tay đặt trên đầu gối. Khuôn mặt mang đậm nét thời gian sương gió có hơi ủ rũ, ánh mắt lại sâu thẳm khó dò, rõ ràng là một người cao tuổi nghiêm khắc, khiến cho người ta vừa kính sợ vừa nể phục. Người đẩy xe lăn là một thanh niên trẻ tuổi, thoạt nhìn liền biết là một người cẩn thận tỉ mỉ.
Giang Tuyết Tử cong khoé môi nở một nụ cười lễ phép, rất nhanh liền rũ mắt, hạ thấp người, cúi đầu, làm ra một cử chỉ chào tiêu chuẩn của một vãn bối.
“Ông ngoại. Triệu tiên sinh. An tiên sinh.”
Đáy mắt thâm trầm của Giang lão gia nhanh chóng lướt qua một cảm xúc giống như là cưng chiều, bất quá chỉ trong nháy mắt lại tan biến không còn dấu tích, phảng phất như chưa từng xuất hiện. Ông phất tay ra hiệu cho người kia đẩy xe lăn, cách Giang Tuyết Tử một đoạn xa mới người lại. Ông lão nhìn cô cháu ngoại mang vẻ ngoài kiều kiều nhược nhược của mình, rất lâu sau mới nói: “Đợi mọi việc ổn thoả thì cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Giang Tuyết Tử ngước mắt nhìn về phía ông cụ, đáy mắt đã không còn né tránh cùng yếu đuối như những năm trước, mà là một loại ánh mắt, không biết là học được của Triển Kính từ khi nào, trầm tĩnh không chút kẽ hở, đặt trong khung cảnh tĩnh lặng này lại tăng thêm một phần hững hờ nhàn nhạt.
Khi cô cất giọng, vẫn là thanh âm trong veo dễ nghe đó, bất quá lời nói ra lại khiến mấy người ở đây lộ ra thần sắc bất ngờ.
“Dạo này thân thể ông ngoại không khoẻ, hôm nay lại ra ngoài một trận thế này, hay là tranh thủ về nhà sớm một chút đi ạ?”
“Bằng không... Anh ba ở nhà sẽ lo lắng.”
Trong mắt ông lão mắt đột nhiên hiện chút lạnh lùng thấu xương, chậm rãi nói: “Nói vậy, xem ra con rất quan tâm ta?”
Giống nhau hoàn toàn không cố kỵ mấy người xung quanh, Giang Trấn chậm rãi: “Ta để cho thư viện sa thải con, thu lại nhà kia, xem ra lại càng để cho con chạy nhảy thêm hăng hái.”
Những lời này nói ra, thật khiến cho người ta liên tưởng đến một câu: Chỉ là châu chấu ngày thu, cứ hoài chạy nhảy chẳng tày mấy hôm.
Giang Tuyết Tử cũng không chớp mắt, nhìn thẳng vào ông ngoại mình nói: “Cây chuyển cây chết, người chuyển người sống. Không thử chạy nhảy thì sao có thể biết mình có thể đi xa tới đâu.”
Người một câu ta một câu vừa dứt, cả hai người đều phá lệ im lặng. Người ngoài nhìn vào cũng không biết được, rốt cuộc trong tâm hai ông cháu này nghĩ gì, có bình tĩnh không chút gợn sóng như cách họ thể hiện ra ngoài hay không?
Từ khi Giang Trấn lên tiếng, Triển Lục liền kiên trì để ý đến phản ứng của Giang Tuyết Tử, thu vào đáy mắt từng chút biến hoá cùng biểu tình của cô. Khẽ cau mày, chén trà trên tay anh đã nguội lạnh nhưng Triển Lục cũng không để tâm, chỉ chuyên chú nhìn gò má của Giang Tuyết Tử cùng sống lưng thẳng tắp của cô. Bất quá chỉ cần nhìn kĩ một chút liền phát hiện, cả người cô đã gồng cứng đến co rút rồi...
An lão tam đang cầm trong tay một chiếc quạt giấy đuôi treo một chiếc hoa tai nho nhỏ, trông thấy tình hình này cũng không vội vàng, chỉ đứng một bên bình tĩnh nhìn, rảnh rỗi phe phẩy quạt trong tay...
Triệu Yến Lâm đang đứng sau lưng An lão tam thì lại không nhàn nhã như vậy, từ sau khi nghe Giang Tuyết Tử gọi một tiếng “Triệu tiên sinh” thì cả người ông đã cứng đờ. Trên mặt tuy không lộ ra biểu tình gì nhưng đáy mắt trong chốc lát đã đỏ lên, rõ ràng biểu hiện nội tâm ông lúc này có bao nhiêu nôn nao cùng dày vò.
Qua một hồi lâu, người đàn ông này do dự mãi đến khi cả hai ông cháu một chút ý tứ nhượng bộ cũng không có, im lặng không ai nói lời nào mới tiến đến trước mặt Giang Tuyết Tử, lại nói với Giang Trấn: “Lão gia tử, đã nhiều năm qua con không gặp Tử nhi, tối nay có thể cùng dùng một bữa cơm được không? Xem như con mời, hai ông cháu đã lâu cũng không liên lạc với nhau, vừa mới gặp mặt đã như thế...”
Triệu Yến Lâm tuy rằng lưu trú ở Mỹ nhiều năm nhiều năm nhưng khẩu âm của thành phố B vẫn còn giữ nguyên. Hơn nữa, nói về khuyên giải, người này có thể liệt vào hàng nhân tài kiệt xuất. Cho nên lời nên nói đã nói xong, lời không nên nói liền dứt khoát không lên tiếng, vì ông không muốn ai phải khó xử cả. Nhất là khi Giang Tuyết Tử đang mang thân phận vãn bối.
Ông cụ trầm ngâm chốc lát, vuốt cằm, nghiêng đầu nhìn Triệu Yến Lâm sau đó mới quay sang, trầm giọng nói: “Con là một nữ hài tử, phải biết kiểm điểm bản thân. Chỉ cần biết vị trí của mình ở đâu, những chuyện khác không nên vọng động tâm tư.”
Giang Tuyết Tử có chút nổi giận, đáy mắt vốn trầm tĩnh không chút gợn sóng chợt loé lên. Cô rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu, tươi cười nói: “Lời ông ngoại dạy con vẫn nhớ. Hôm nay ông lại nói cho con mấy lời này, con nghe không hiểu.”
Giang lão gia tức giận, vỗ lên tay vịn xe lăn: “Cái người này...”
Triệu Yến Lâm lập tức đi đến bên cạnh Giang Tuyết Tử, đem người kéo ra sau lưng mình, hướng Giang Trấn nhẹ nhàng nói: “Lão gia tử, xin bớt giận...”
Triệu Yến Lâm dừng một chút, đứng thẳng lưng, không biết Triển Lục có ảo giác hay không nhưng đáy mắt của người đàn ông nhìn qua vốn ôn hoà vô hại này lại loé lên một tia lạnh băng cảnh cáo: “Mấy lời con đã nói qua, mong người cẩn thận cân nhắc.”
Khoé miệng Giang Trấn nhếch lên, trầm mặc một lát, nói: “Đi.”
Nam nhân trẻ tuổi sau lưng gật đầu xem như chào cả phòng, cẩn thận đẩy xe đi.