Không Để Lỡ Kiếp Này

Chương 8: Chương 8: Ai là bản sao




Quay về phòng, Thi Thi cảm thấy không đúng cho lắm.

Theo suy luận của mình lúc ở ngôi nhà gỗ, hung thủ đem xác nạn nhân ra bằng xe lăn rồi lái xe đến ngoài lộ, bước ra để cho xe tự chạy, vậy... Xe lăn để ở đâu? Nếu đem theo xe lăn ra khỏi chiếc xe của nạn nhân, vậy... Vứt xe lăn chỗ nào?

Suy luận của mình xót chỗ nào?

Theo cách điều tra của cảnh sát, nếu không thể tìm ra manh mối hay còn nghi vấn gì đó thì cứ tới hiện trường lần nữa. Vì thế Thi Thi tự mình đến ngôi nhà gỗ vào giờ này để tìm kiếm câu trả lời.

Nằm trên chiếc nệm êm ái sau một ngày vất vả ngoài đường, nhưng Kỳ Quân vẫn không ngủ được. Cậu trằn trọc về vụ án ở căn nhà gỗ nên quyết định đến đó một lần nữa.

Bước vào với chiếc đèn pin hiu hắt không đủ ánh sáng, quả thật nếu một cô gái bình thường sẽ không dám đến nơi này. Bật đèn điện trong nhà lên, Thi Thi dạo quanh bên ngoài một vòng rồi đứng ở trước sân.

Giáp mặt với một cô gái thường phục màu đen giống hệt mình, cô ta che mặt, dáng người chuẩn, đó là sát thủ hắc hoa. Là người lần trước đã gọi cho Thi Thi nói Kỳ Quân đang nghi ngờ cô là sát thủ hắc hoa. Thi Thi đứng đó lạnh lùng, hỏi: “Cô đưa nạn nhân ra xe bằng cách nào?”

Sát thủ hắc hoa nghiêm giọng trả lời: “Tự dìu hắn, một lúc thì vào được thôi, không cần phải phức tạp”

Thi Thi hỏi nhanh “Sao không có dấu chân bị lôi đi trên sàn?”

“Từ sân cách bên trong chỉ một đoạn, vốn dĩ bùn dính trong giày cũng đã in lên sàn hết rồi”

Kỳ Quân từ xa rọi đèn pin đi vào, với sự nhạy bén của Thi Thi và thính giác phi thường của mình, cô biết được có người tới, vừa quay về phía Kỳ Quân liền nhanh chóng quay lại thì sát thủ hắc hoa đã biến mất.

Ánh mắt của Thi Thi xa xăm vô định nhìn về phía trước. Kỳ Quân đi tơi nhìn thấy cô một mình đứng trước sân cầm đèn pin, trong nhà đã mở điện, biết chắc là cô đã tới được một lúc. Cậu trầm trọng hỏi: “Em cũng không ngủ được à?”

Thi Thi lạnh nhạt, nói: “Em muốn đến kiểm tra lại suy luận của mình”

Kỳ Quân nghiêng mình nhìn cô, trong lòng có chút thương xót, hỏi: “Trước giờ em đều làm việc như thế à?”

Thi Thi không trả lời rồi bước vào trong nhà, tưởng tượng cảnh hung thủ kéo xác nạn nhân ra xe.

Kỳ Quân nghiêm túc nói: “Em đoán xem, hung thủ đem xác nạn nhân ra xe bằng cách nào? Anh nghĩ, nếu hung thủ là nữ, không thể nào lại tự mình khiêng xác nạn nhân cao lớn như vậy ra xe được, chắc chắn phải dùng cách nào đó chẳng hạn như cho nạn nhân nằm hay ngồi vào vật có bánh xe để đẩy”

Thi Thi nhàn nhạt trả lời “Tự dìu”

Sau khi đưa Thi Thi trở về lại chung cư, bước đến cửa phòng, Kỳ Quân vòng tay qua ôm eo của cô, hôn lên trán một cái. Thi Thi dịu dàng nở một nụ cười với Kỳ Quân, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương, khác hẳn với lúc chuyên tâm làm việc, cũng chỉ có Kỳ Quân mới có phúc lợi nhận được ánh mắt này, và tình yêu này của cô.

Hôm sau, Thi Thi lại ngồi trong hội nghị cùng với đội điều tra Wale và Kỳ Quân. Thi Thi đứng lên trình bày về trình tự gây án trong ngôi nhà gỗ ngày 16/6. Xong cô lại tiếp tục xem hồ sơ vụ án, đặc biệt chú ý đến vụ án tranh giành phụ nữ, con giết cha, nạn nhân không bị sát hại.

Hung thủ Phó Tùng 25 tuổi, con riêng của Phó Quang - người bị sát hại. Cậu ta là tên hung thủ giết người bị đưa vào tầm nhắm của sát thủ hắc hoa nhưng lại không bị sát hại.

Có vẻ đây là manh mối tốt nhất cho vụ án khi đối tượng này còn sống. Có thể sẽ trở thành nhân chứng trong vụ án truy tìm sát thủ hắc hoa gây đau đầu cho giới công an.

Dường như đội điều tra Wale cũng nhận ra điều này. Tony đặt hồ sơ vụ án lên bàn, lấy viết khoanh vùng điểm mấu chốt là nạn nhân còn sống này lại rồi nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu điều tra với người này. Rồi phát họa chân dung của sát thủ hắc hoa qua lời kể của nạn nhân đồng thời là hung thủ này, hắn sẽ là nhân chứng”

Thi Thi phản bác lại “Một khi để hắn ta sống, lẽ nào để hắn ta biết mặt?”

Nghe thế cả đội Wale gật gù nghĩ lại cũng đúng, vì vụ này đội Wale đã theo rất lâu rồi nhưng không điều tra được nên có chút nôn nóng. Những lời nói này của Thi Thi bọn họ cũng đã quen, còn Kỳ Quân thì thấy ái ngại thay bọn họ. Cậu ho khan một tiếng. Thi Thi liếc mắt sang nhìn sắc mặt Kỳ Quân chưa đầy 10 giây liền biết cậu đang nghĩ gì, giống như một chiếc máy quét mã vạch chỉ cần đưa vào quét là biết thông tin ngày sản xuất, nhà sản xuất, tên sản phẩm,...v.v... Vì thế Thi Thi lạnh nhạt mà nói: “Tôi là đang nêu suy nghĩ, không phải có ý chê bai”

Câu nói này của cô còn soái thêm vào nỗi ái ngại kia hơn.

Phút chốc cả kháng phòng im lặng.

Thi Thi nhìn vào hồ sơ, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ.

Sát thủ hắc hoa chỉ giết hung thủ có tội với nạn nhân!

Thi Thi lạnh lùng nói ra những phát họa về tên sát thủ này một lần nữa: “Sát thủ hắc hoa là nữ, cao tầm 1m70, thể lực tốt, xinh đẹp, am hiểu y học, giỏi về phá án, thông thạo hướng điều tra theo quy cách của cảnh sát, không có tâm lí ngược đãi hay biến thái, cô ta hận thù công lý”

Càng nói càng thấy có nhiều điểm khiến cô chợt rùng mình.

Sao giống như bản sao của mình vậy!

Bản sao của mình hay mình là bản sao?

Thi Thi thoáng nghĩ như vậy.

Kỳ Quân vừa dựa lưng vào ghế, vừa nghe cô nói, trong đầu lại hiện ra hình ảnh của Thi Thi.

Sao giống như đang nghe cô ấy tả chính bản thân mình vậy!

Tất cả ánh mắt của mọi người có mặt đều đổ dồn lên trên người của Thi Thi. Mỗi người nhìn cô đều tiếp một câu, đầu tiên là Jenifer “Là nữ, cao mét bảy”

“Thể lực tốt, xinh đẹp”

“Phá án giỏi”

“Thông thạo quy cách điều tra của cảnh sát”

Thấy thế Kỳ Quân góp vui một câu “Không có tâm lí ngược đãi hay biến thái... “

Còn một câu “hận thù công lý” nữa nhưng Kỳ Quân giằng lại không nói.

Thi Thi sắc mặt lạnh không đổi, nói: “Nếu tôi là sát thủ hắc hoa, đêm nay các người lo mà khóa cửa cho cẩn thận”

Vừa dứt lời, các ánh mắt này của bọn họ mới dời đi. Thi Thi lạnh nhạt nói “Nhưng dù sao chúng ta cũng không nên bỏ sót phương hướng nào. Bắt đầu lấy lại lời khai của Phó Tùng”

Trong phòng lấy nhân khẩu, Kỳ Quân và Tony cùng nhau lấy khẩu cung và ghi chép lại. Thi Thi ngồi một bên, hai chân bắt chéo, lưng dựa vào ghế rất ung dung, ánh mắt xa xăm khó đoán hướng nhìn Phó Tùng.

Từ lúc Thi Thi bước vào ngồi ở đó nhìn Phó Tùng, nhận ra cậu ta vẫn luôn sợ sệt. Quan sát từng cử chỉ cũng như lời nói, hoàn toàn đang sợ hãi.

Ánh mắt của Phó Tùng hay liếc về phía của Thi Thi, Kỳ Quân nghiêm giọng, nói: “Cô ấy cùng chúng tôi điều tra, cậu không cần phải e dè”

Đương nhiên là tôi không e dè rồi. Người của cảnh sát mới được vào đây ngồi, sao tôi lại không biết chứ.

Phó Tùng trên trán nhễ nhại mồ hôi suy nghĩ.

Tony vừa đi vừa hỏi Thi Thi “Cô có suy nghĩ gì không Tiến sĩ Diệp?”

Thi Thi nhẹ nhàng nhưng khoan thai nói “Trong lời nói của anh ta thể hiện sự sợ hãi, lo lắng nhưng lời nói ra đều là sự thật”

Đêm ngày 13 tháng 2, Kỳ Quân đem hai vé máy bay đến gõ cửa Thi Thi, không nói không rằng, dắt tay cô chạy đến đảo Tam Hoa. Lúc ngồi trên máy bay, Thi Thi có hơi tức giận vì hành động của Kỳ Quân nên không nói với anh một câu nào.

Nhân lúc người đàn ông bên cạnh cô là Kỳ Quân rời ghế để đi vệ sinh. Thấy vậy anh chàng ngồi kế bên chú ý thấy Thi Thi thật sự rất đẹp, liền làm quen bằng cách hỏi “Quê cô ở đảo Tam Hoa hả?”

Liếc mắt sang anh chàng này một lát, không cao không thấp, hơi tròn người, da trắng, bụng hơi phệ, đeo vòng vàng rất không lịch lãm, nụ cười háo sắc nhưng ánh mắt cũng rất mưu mô, trên người thoang thoảng một mùi mà cô quá quen thuộc trong các vụ án từng phá “thuốc phiện“.

Thi Thi lạnh lùng đáp “Không phải”

Tên háo sắc kia lại tiếp tục hỏi “Vậy, cô tới Tam Hoa có việc gì à?”

Vừa lúc Kỳ Quân đang đi từ sau tới nghe giọng nói lạnh đến sống lưng của Thi Thi “Để điều tra một đường dây buôn bán thuốc phiện”

Tên kia nghe thế liền tái xanh mặt, câm nín quay người đi. Kỳ Quân bước tới vị trí cười cười. Thi Thi liền thúc tay vào bụng Kỳ Quân một cái với 1/4 nội lực sát thương của cô. Kỳ Quân vì thế càng vui hơn, nắm lấy tay cô, nói: “Chúng ta tạm thời gác vụ án qua một bên, hiện tại cũng không ai gây án, thật thái bình. Vậy thì chúng ta cũng tranh thủ mà đi nghỉ ngơi chứ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.