Sau khi đến đảo Tam Hoa, đang là ngày lễ tình nhân, khu resort đương nhiên là đông người tới. Chỉ còn một phòng giường đơn, nghe đến sáu từ đó, cả Kỳ Quân và Thi Thi đều giật mình nhìn nhau ngượng ngùng.
Đành phải chấp nhận gật đầu đồng ý.
Căn phòng nằm ở trên lầu 2, hướng xoay ra biển, có ban công rộng rãi, gió biển thổi vào rất mát mẻ. Xem ra căn phòng này nằm ở vị trí rất thích hợp, rất thoải mái, rất đẹp.
Vừa tới nơi cũng đã 3 giờ sáng, bọn họ tranh thủ chợp mắt một tí để đợi hành trình tiếp theo của Kỳ Quân.
Thi Thi trong công việc tuy là rất quyết đoán, rất khó gần, nhưng trong lúc này, cô lại vô cùng nữ tính. Kỳ Quân thấy sự khó xử của cô nên lên tiếng: “Anh sẽ ngủ ở sô pha”
Kỳ Quân hôn lên trán Thi Thi một cái và chúc cô ngủ ngon xong liền lấy gối lại sô pha ngủ. Kỳ Quân đã ngủ được 30 phút, Thi Thi vẫn còn trằn trọc. Quay sang thấy cậu đã ngủ, Thi Thi ngồi dậy nhìn Kỳ Quân một lát rồi đem chăn tới đắp cho cậu.
Ánh đèn ngủ màu vàng hiu hắt chiếu sáng không gian rộng của căn phòng này dường như không đủ. Thi Thi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Quân, cầm tay cậu lên, cô sờ thấy được vết chai sần ở ngón trỏ và ngón cái. Cô đan những ngón tay mềm mai của mình vào các ngón tay thon dài có phần hơi thô ráp của Kỳ Quân, sâu trong đôi mắt có điều gì khó đoán, Thi Thi nói nhỏ tự mình nghe “Sau khi chuyên án kết thúc, liệu anh có đồng ý gác hết tất cả qua một bên để đi cùng em như bây giờ không”
Kỳ Quân từ lúc Thi Thi đắp chăn đã tỉnh rồi, nhưng không lên tiếng. Bây giờ nghe những lời này, không biết trong lòng Thi Thi đang sầu não chuyện gì.
Định mở mắt ra hỏi thì bị một bờ môi mỏng áp lên hôn mình, có nước từ đâu rơi xuống má, không nhịn được, Kỳ Quân mở mắt ra. Thấy Thi Thi mắt đang nhắm, hai hàng lệ của cô đang chảy.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Kỳ Quân liền cầm tay Thi Thi, làm cô giật mình mở mắt ra, trong hoàn cảnh này, thật rối rắm.
Kỳ Quân muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì Thi Thi lại ôm cậu, hôn cậu, trong phút chốc ý nghĩ muốn hỏi cô đã biến mất vì đã bị lấn át lí trí.
“Ngoài kia mưa giông buốt giá
Chẳng sá chi đôi mình
Ghì chặt nhau và sát bên nhau
Trao nhau chiếc hôn sâu”
Một tay ôm cổ, một tay ôm eo của cô, Kỳ Quân hôn thật nhẹ, thật nâng niu người phụ nữ mình yêu.
Môi anh môi em áp lên nhau, lưỡi anh lưỡi em quấn quít như sóng cuộn sóng, tỏa ra hương vị ngọt ngào như mật.
Tay Kỳ Quân bắt đầu sờ soạng khắp cơ thể của Thi Thi, rồi gỡ từng nút áo của cô, nhè nhẹ đưa đến bầu ngực căng tròn của cô mà xoa bóp, Thi Thi từ từ ngã người xuống chiếc ghế sô pha dài. Kỳ Quân cuối người xuống hôn lên cổ cô, dùng lưỡi mân mê làn da trắng hồng đầy sức sống của cô.
Thi Thi cũng ưỡn người lên, dùng lưỡi liếm vào cổ Kỳ Quân sau đó từ từ di chuyển đến tai, ngậm rồi mút nó, vì nhạy cảm, Kỳ Quân nỗi da gà.
Đưa tay xuống vùng giữa hai chân cô, Thi Thi vì bị kích thích, cô chợt rùng mình khẽ rên vài tiếng. Ánh đèn vàng hiu hắt loe lóe ánh sáng mập mờ, bọn họ lao vào nhau, quấn lấy nhau đến tờ mờ sáng.
Mặt trời đã lên tới đỉnh, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào lớp rèm mỏng, căn phòng trở nên sáng rực. Mi mắt của Kỳ Quân nhướng lên vì ánh sáng, theo quán tính, cậu định lấy tay che thì phát hiện là Thi Thi đang gối lên tay mình. Kỳ Quân nhìn cô, lấy tay còn lại ôm cô, khóe mắt cong lên vì nụ cười hạnh phúc.
Khoảng 10 phút sau đó, Thi Thi cũng nheo mắt vì ánh sáng, cô từ từ thích nghi với ánh sáng này để mở mắt ra. Kỳ Quân cười nhẹ rồi trầm giọng nói đùa: “Cô Diệp, vốn dĩ ý định ban đầu là chúng ta sẽ cùng nhau ngắm bình minh trên bãi biển”
Thi Thi ngước lên nhìn Kỳ Quân, chu miệng hất cằm lên, lấy tay nhéo mũi cậu, trong giọng nói có chút nhẹ nhàng cũng có chút trách móc, cô hỏi: “Thế Anh Kỳ đây sao không ngắm bình minh?”
Ánh mắt Kỳ Quân như biết cười, khuôn mặt lộ rõ sự vui tươi, vừa cuối xuống hôn cô vừa ôn nhu nói: “Vì tôi phải điều tra vụ án khám phá cơ thể”
Thi Thi ngượng đỏ mặt. Anh dám nói ra câu này được sao hả Kỳ Quân?
Ăn trưa xong bọn họ đi lanh quanh ở khu vui chơi trên đảo. Trò chơi của khu này đã số là dành cho thiếu niên và trẻ con. Bọn họ lại cùng nhau chơi hết các trò chơi ấy rất vui vẻ. Nếu có ai nói hai vị đây, một người là đội trưởng đội hình sự, một người là chuyên viên tâm lí tội phạm, ắt hẳn trong trường hợp này, ai cũng sẽ bỉu môi không tin rồi bỏ đi.
Đến chiều tà cùng nhau nắm tay đi dạo bãi biển. Thi Thi mặc chiếc đầm maxi màu trắng, đội nón vành lớn màu kem. Đây là lần đầu tiên Kỳ Quân trông thấy cô mặc đồ màu trắng từ ngày cô về nước, nói một cách chính xác hơn là lần đầu tiên thấy cô không mặc đồ đen sau khi cô về nước.
Thi Thi ngồi ở bãi cát dựa vào vai Kỳ Quân hướng ra biển. Sóng biển chậm rãi từng đợt từng đợt xô vào bờ cát, bọt biển trắng xóa bị đánh tan khi vào trong bờ cát. Bấy giờ mặt trời đang lặng, Kỳ Quân dịu dàng nói: “Không ngắm bình minh được thì cùng nhau ngắm hoàng hôn, rất ý nghĩa”
“Rất ý nghĩa?” Thi Thi hỏi lại
Kỳ Quân nhếch môi cười, ánh mắt nhìn ra phía mặt trời đỏ đang từ từ lặng xuống kia, nhẹ nhàng trả lời “Không ngắm được bình minh cũng như chúng ta không được sinh ra cùng lúc. Nhưng cùng ngắm hoàng hôn giống như chúng ta cùng nhau chung sống hạnh phúc, cùng nhau đi đến cuối đoạn đường, cùng có một cái kết, rất ý nghĩa”
Thi Thi cười phá lên, không thể nào nhịn được, cô liền nói trong sự vui tươi “Đó là định lí rất ý nghĩa của anh đó hả cảnh sát Kỳ?”
Kỳ Quân nghe những lời của Thi Thi hỏi, cười ha hả cùng cô và tự thấy bản thân vừa nói những lời thật ngốc nhếch, thật trẻ con mà cũng là thật lòng hạnh phúc.
Kỳ Quân quay lại nhìn Thi Thi đang vui vẻ cười như một đứa trẻ, trong lòng cậu rất muốn hỏi “Sau chuyên án, em sẽ đi đâu? Tại sao lại khóc?”
Cảm thấy bản thân như bị nhấn chìm xuống đáy biển, còn bị buộc vào một hòn đá không sao ngoi lên được nếu không hỏi, không làm sáng tỏ tâm tư trong lòng cô ấy.
Không thể hỏi ngay lúc này được. Hiếm khi cô ấy được vui vẻ như vậy.
Kỳ Quân đành giấu nhẹm điều đó trong lòng.
Kết thúc ngày lễ tình nhân nhẹ nhàng, bọn họ trở về, tiếp tục với công việc truy tìm sát thủ hắc hoa.
Kỳ Quân vừa bước vào đồn, một hình cảnh cấp dưới vội chạy lại, không kịp thở, nói: “Đội trưởng, Phó Tùng muốn gặp anh”
Trong phòng nhân khẩu, Kỳ Quân đang ngồi khoanh tay, dựa lưng vào ghế, ánh mắt đang chờ đợi Phó Tùng lên tiếng. Phó Tùng liếc nhìn quanh căn phòng, chưa gì đã toát mồ hôi, ánh mắt lo lắng hỏi: “Ngoài tôi và anh ra, còn có ai nữa không?”
Kỳ Quân nghe câu hỏi liền nghĩ theo hướng khác, nhếch miệng cười một cái, trong giọng nói có sự giễu cợt “Tôi không có mắt âm dương, không thể nhìn thấy hình bóng, làm sao tôi biết được”
“Ý tôi là ngoài tôi và anh, còn có ai nghe được cuộc trò chuyện này không, hay có lắp camera?”
Thái độ và câu hỏi của Phó Tùng làm cho Kỳ Quân phải nghĩ vài giây. Đây là cục cảnh sát, nếu có người nào khác nghe được cũng không ảnh hưởng tính mạng của cậu ta, tại sao phải sợ.
Kỳ Quân ngồi xòa người tới phía trước, nhìn thẳng vào mắt Phó Tùng, nghiêm túc nói: “Không có, anh có thể yên tâm mà nói rồi”
Phó Tùng lập tức chỉ tay chếch sang trái, hỏi: “Cô gái mặc đồ đen hôm trước ngồi ở vị trí đó, cô ta là ai?”
Ánh mắt Kỳ Quân dò xét Phó Tùng, im lặng không trả lời. Phó Tùng tiếp tục hỏi: “Cô ta làm gì ở đây?”
Kỳ Quân lạnh lùng hỏi lại “Cô ấy là chuyên viên tâm lý tội phạm của bộ công an NY. Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Phó Tùng cau mày khi nghe sáu chữ “chuyên viên tâm lý tội phạm“. Cậu ta đưa người về phía Kỳ Quân, nhẹ giọng nói: “Lúc tôi nhìn thấy cô ta, cảm giác rất giống với người đêm hôm đó bắt tôi. Ánh mắt cũng rất sắc bén, dáng người càng giống hơn... Nhưng tôi không nghe được giọng nói của cô ta”
Kỳ Quân nhếch môi cười, lạnh nhạt nói “Cậu nghi ngờ cô ấy là sát thủ hắc hoa?” Phó Tùng gật gật đầu. Kỳ Quân lại nói tiếp “Cậu đoán đúng rồi, sát thủ hắc hoa rất giống cô ấy” Phó Tùng trợn mắt ngạc nhiên. Kỳ Quân cười lạnh một cái, ánh mắt khó đoán nhìn Phó Tùng, nói: “Dù sao cũng cảm ơn cậu đã hợp tác, khi nào cần, chúng tôi lại gọi cậu”
Hôm nay Thi Thi không đến cục cảnh sát, cô ngồi ở nhà sắp xếp lại trình tự vụ án. Đang đứng trước bảng trắng viết gì đó về vụ án, cô ngồi xuống đối diện bảng, lật qua lại hồ sơ vụ án thì nhận được tin vừa xảy ra án mạng ở đường Chi Diệu.
Sau khi mặc đồ chỉnh tề, chạy ra ngoài cửa, gặp sát thủ hắc hoa đang đứng trước cửa không cho cô ra. Thi Thi khẩn trương cầm lấy tay cô ta, nói: “Cô lại sắp gây án? Dừng lại đi, mạng đền mạng không phải là cách trả công bằng cho nạn nhân”
Sát thủ hắc hoa cười lạnh một cái, nói: “Mạng đền mạng là công bằng nhất. Công lý ở đâu khi hung thủ chỉ ở tù 10 năm, 20 năm, hay chung thân để đền tội cho cuộc đời của nạn nhân, cuộc đời của họ, người thân của họ, cuộc sống tốt đẹp của họ đã bị hủy hoại”
Thi Thi lại tiếp tục nói: “Vậy còn hung thủ, cô giết bọn họ như vậy là quá nhẹ nhàng cho họ. Chỉ có sống, sống để biết tội, sống để đền tội”
Sát thủ hắc hoa giựt tay thật mạnh ra, lạnh lùng đến đáng sợ, nói: “Oán khí của nạn nhân rất nặng, bọn họ luôn tìm tôi chỉ mong tôi trả công bằng cho bọn họ, bằng cách của cô mãi mãi không đuổi kịp tôi đâu”
Dứt lời, sát thủ hắc hoa bỏ chạy. Thi Thi đuổi theo ra khỏi chung cư.