Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Chương 6: Chương 6: Duyên khởi 3




Tháng chín ở Bắc Kinh, gió thu xào xạc, trong lành mát mẻ. Diệp Tiểu Du khoác ba lô, tới thư viện tìm tư liệu. Sang năm, trung tâm thi đấu Olympic quốc gia tuyển một trợ giảng thực tập, cô muốn thử một lần xem sao. Vừa quẹo vào con đường nhỏ không tên ven hồ, bỗng nghe xa xa phía sau có tiếng ai đó gọi “Tiểu Du”, cô dừng chân, ngoảnh lại nhìn, không ngờ lại là Kỷ Dược Phi, gần hai năm không gặp, anh vẫn phóng khoáng, tự tin, đẹp trai như thế.

“Anh Phi!” cô đè nén nhịp tim đập mãnh liệt, điềm tĩnh chào hỏi, “Thật khéo quá!”

Cô đã trưởng thành, tóc dài bay bay, thanh khiết như hoa sen. Trái tim Kỷ Dược Phi đột nhiên loạn nhịp, trong ấn tượng cô vẫn luôn là một cô bé điềm đạm ít nói, không nghĩ tới sau khi trưởng thành, lại xinh xắn như vậy. “Không, anh cố ý tới thăm em. Anh hiện đang công tác ở một công ty quảng cáo của Pháp, trụ sở ở gần thôn Trung Quan.”

“Àh!” Diệp Tiểu Du rất muốn thở dài, cái vòng tròn lẩn quẩn quỷ quái gì không biết, cô đã lẩn trốn xa như vậy rồi, vì sao vẫn lại quay trở về điểm xuất phát? “Vậy Viện Viện cũng tới đây rồi ạ?” Viện Viện rất lười, năm thứ nhất lúc nhớ còn gọi điện thoại cho cô, còn cả năm nay một cuộc cũng chẳng thấy.

“Viện Viện…” Gương mặt tuấn tú bỗng hiện lên một vẻ đau buồn tuyệt vọng. “Cô ấy đã yêu một sinh viên đến từ nông thôn, bất kể anh cố gắng thế nào, cô ấy cũng không chịu quay đầu lại, anh vẫn tiếp tục tìm tới, không ngờ cô ấy nói với anh vĩnh viễn không muốn gặp lại.”

Tiểu Du từng nhìn thấy sự nổi bật của anh, sự hào hiệp của anh, sự tự tin của anh, nhưng chưa từng thấy ở anh sự thất vọng nản lòng như vậy.

“Nhiều năm như vậy, hai người… Viện Viện điên rồi sao?” Diệp Tiểu Du thực sự sững sờ, “Có lẽ cô ấy chỉ là nhất thời lầm đường, anh đừng từ bỏ.”

“Anh có thể không từ bỏ sao, cô ấy nói từ nhỏ đến lớn, chỉ xem anh như anh trai. Còn cái người tên Phùng Như Hải kia, tuy rằng xuất thân gian khổ, nhưng khiến cô ấy ngưỡng mộ động lòng. Hai người họ đã thuê nhà ở chung rồi.”

Diệp Tiểu Du hít sâu một hơi, “Phùng Như Hải?” Cô nhớ kỹ anh chàng sinh viên kia, rất chất phác giản dị. Năm thứ ba cao trung, cha mẹ đột ngột qua đời do tai nạn giao thông, anh ta vì chăm sóc em gái nên buộc phải nghỉ học, sau đó do nhà trường thuyết phục, đã thi vào trường cao đẳng, lại đậu vào trường bọn họ. Hình như anh ta vừa học vừa đi làm, nên cuộc sống khá vất vả.

Một người giản dị kín đáo như vậy sao có thể ở chung với Viện Viện được nhỉ? Bọn họ đứng chung một chỗ, sẽ giống như một một con búp bê đất sét và một con búp bê nhập ngoại, tưởng tượng tới hình ảnh đó, cô bỗng thấy mắc cười, không thể nào có chuyện đó được! Phùng Như Hải lấy đâu ra thời gian để ở bên cạnh cô gái ưa được chiều chuộng như Viện Viện chứ, “Anh Phi, anh không nhầm đó chứ!”

“Anh cũng hy vọng vậy, đáng tiếc chính mắt anh nhìn thấy, toàn bộ sự việc không thể trách người ta được, là do Viện Viện theo đuổi cậu ấy.” Kỷ Dược Phi cười khổ, tức giận đấm tay vào bức tường bên cạnh, bàn tay anh lập tức sưng đỏ lên. Diệp Tiểu Du hoảng hốt đứng chắn trước mặt anh, “Đừng mà anh Phi, em sẽ đi tìm Viện Viện, kêu cô ấy quay đầu lại.”

“Có ích lợi gì? Người quay lại, nhưng tim có quay lại không?”

Im lặng bầu bạn với anh, nghe anh liên miên kể chuyện cũ, kể về sự bảo bọc và chờ đợi suốt bao nhiêu năm, đến cuối cùng lại là công cốc, thất bại một cách không rõ ràng như vậy, đã không còn là chuyện mất mặt nữa, mà là lòng tự tin bao nhiêu năm của anh đã mất hết không còn một mẩu. Cô cùng anh thở dài, cùng anh trách móc, cùng anh buồn bực, cùng anh hết cả buổi chiều sang buổi tối, cùng anh ăn tối, cùng anh trở về chỗ ở, giúp anh dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, rồi mới về trường. Người đã quay lại, nhưng tim không còn.

Từ sau hôm đó, anh thường xuyên tới tìm cô, phần lớn thời gian là anh nói, cô nghe, nội dung câu chuyện đều xoay quanh Viện Viện. Thỉnh thoảng cô cũng tới chỗ anh, hai người cùng nấu nướng cùng ăn cơm, anh xem hợp đồng, cô đọc sách, mỗi người chiếm một góc phòng, không nói gì nhiều, nhưng bên nhau rất ấm áp. Anh dần dần không còn vẻ chán nản nữa, cũng ít nhắc tới Viện Viện hơn.

Công việc của công ty phát triển rất tốt, anh là ngôi sao mới trong giới quảng cáo Bắc Kinh.

Bình thường vào cuối tuần, Diệp Tiểu Du sẽ mua ít bánh mì mới ra lò và ít trái cây tươi trên đường, mang tới nơi anh ở, chìa khoá vẫn để nguyên chỗ cũ, cô mỉm cười mở cửa, thấy cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, bên trong có tiếng động nhỏ, cô mỉm cười bỏ đồ ăn xuống, bước vào.

“Anh Phi, không có…” Cô đột nhiên sững người, cơ thể như hóa đá. Ga giường bừa bãi, một đôi nam nữ đang nằm đè bên nhau, mái tóc cô gái xõa tung trên gối, Kỷ Dược Phi mồ hôi loang loáng trên thân thể đỏ bừng, cảnh tưởng đó giống như một quả bom ném thẳng vào mặt, còn cô chỉ đứng thừ ra ở đó, không kịp lẩn trốn, cả người bị nổ tung thành nghìn mảnh.

“Còn không mau đóng cửa.” Kỷ Dược Phi cất giọng khàn khàn, rít lên qua kẽ răng.

Diệp Tiểu Du lúc này mới sực tỉnh, mặt trắng như tờ giấy, xoay người chạy ra ngoài. Chạy xuống lầu, trong cơn hoảng loạn cô bỏ chạy mà không rõ mình chạy đi đâu, chỉ chạy đi như điên, xa thật xa mới dừng lại, sau khi dừng lại mới phát hiện trên mặt đã đầm đìa nước mắt.

Cô tưởng là sẽ khác, đối với anh mình sẽ khác, không ngờ vẫn chỉ như trước. Trước đây là vì không thể sánh được với Viện Viện, còn bây giờ thì là gì? Có thể là bất kỳ ai, nhưng không phải là cô. Không thể ngăn được nước mắt, trái tim như vỡ vụn, đau đến mức chỉ có thể ngồi bệt dưới đất tự ôm lấy bờ vai mình. Từ trước tới giờ anh không là gì của cô cả, cô có thể trách móc gì đây, có thể oán giận gì đây? Đồ ngốc, đồ đần!

Lảo đảo lê bước trên đường đến tận nửa đêm, cho tới khi mệt mỏi không nhấc nổi chân lên được nữa, cô mới quay về ký túc xá. Bạn cùng phòng học khoa Ngoại Ngữ cuống quýt hét: “Trời ạ, bạn còn biết đường về à, có anh kia tìm bạn cả buổi chiều rồi đó.”

“Ai vậy?” Cô rã rời ngã xuống giường.

“Anh ta tự xưng họ Kỷ, rất cao ráo đẹp trai.”

Anh, anh đến tìm để cô nói chuyện gì, trách mắng cô xen vào chuyện tốt của anh sao? Bảo cô sau này đừng tùy tiện tới nhà anh nữa à. Hừ, có cho cô mượn thêm một trăm trái tim kiên cường khác, cô cũng không dám đến nữa đâu.”Ừ.”

“Bạn không gọi điện thoại lại cho ảnh sao?” Thấy cô không hề nhúc nhích, bạn cùng phòng sốt ruột.

“Mình mệt lắm rồi, ngày mai nói tiếp!”

“Nhưng anh ấy nói sẽ chờ bạn ở cửa sau trường học.”

“Chờ?” Cô thật muốn cười phá lên, vì sao anh nhất định phải buộc cô đối mặt với chuyện lúc sáng một lần nữa chứ? Cô không muốn để anh cảm nhận được nỗi chua chát và đáng thương của mình. Nương theo ánh trăng lờ mờ, Tiểu Du kéo lê thân thể mệt mỏi đi về phía cổng sau. Trong sân trường yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có ánh đèn đường còn thức giấc.

Ra cổng sau, liền thấy xe anh vẫn đậu ở đó. Cô chậm rãi bước tới, anh xuống xe, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.

Cô cố nặn một nụ cười, “Anh Phi, tìm em có việc gì sao?”

“Tiểu Du, hồi sáng…” Vẻ mặt anh mất tự nhiên cùng cực, chẳng hiểu sao, cảnh tượng lúc sáng sớm bị cô nhìn thấy làm anh có cảm giác tội lỗi nặng nề, sau khi cô chạy đi, anh bất chấp tất cả rượt theo tới đây, hồn vía lên mây chờ cô tới tận bây giờ, rất sợ từ nay về sau cô sẽ không gặp lại anh nữa.

“Anh Phi!” Không có cách nào ghét bỏ anh, cô lạnh lùng nói: “Em không có ý định muốn biết chuyện gì hết, trên thực tế em cũng không nhìn thấy gì, chỗ Viện Viện, em sẽ không nhiều lời.”

Anh nở nụ cười tự giễu, “Tiểu Du, em còn nhỏ, chưa thể hiểu được nỗi trống rỗng của một người đàn ông cô đơn đâu, có nhiều lúc, đàn ông sẽ không dùng bộ não để suy nghĩ, mà để mặc sự thôi thúc của cơ thể.”

“À, anh cũng biết em không thể hiểu được, cho nên cũng không cần phải giải thích gì cả. Em hứa với anh sẽ không nhiều chuyện, em sẽ quên tất cả những chuyện từng xảy ra.” Giọng nói cô nhẹ như gió thoảng, vậy mà anh càng nghe càng nặng lòng, nhưng lại không thể làm được gì.

“Có vẻ anh đã làm chuyện thừa, muộn lắm rồi, em về nghỉ ngơi đi!”

“Tạm biệt!” Cô hờ hững gật đầu, xoay người dứt khoát, khoảnh khắc đó, một giọt lệ cố nén lập tức tràn mi, đối với anh, cô vĩnh viễn chỉ là một “người khác”.

Chẳng biết vì sao, anh vẫn thường xuyên tới thăm cô, nhưng cô thì không tới chỗ anh nữa. Hai người gặp mặt chỉ lẳng lặng sóng vai đi bên nhau, có lúc cả cổng trường cũng không ra khỏi, dường như chỉ để xác nhận có một người vẫn đứng đó, không đi đâu mất mà thôi.

Nghỉ hè quay về, gặp đúng ngày cưới của Viện Viện, Kỷ Dược Phi không đến dự. Nhìn Viện Viện ngả vào thân hình vạm vỡ của Phùng Như Hải, điều Tiểu Du có thể làm chỉ là chúc phúc cho bọn họ. Con đường của mỗi người là do chính họ lựa chọn, có vấp ngã cũng phải tự mình đứng lên, người khác ở bên cạnh, liệu có thể nói gì? Người nhà rất yêu thương cô ấy, tuy hoàn cảnh gia đình Phùng Như Hải không khá giả, nhưng nhân cách lại tốt, nên cũng an tâm giao Viện Viện cho anh cùng về sống ở Đường Sơn.

Tiệc tàn, Diệp Tiểu Du một mình trở về Nhất Trung. Gió đêm dìu dịu, bước chậm trên con đường nhỏ giữa hai hàng cây, nhớ tới cuộc gặp gỡ lần đầu tiên với Viện Viện, nghĩ tới sự hồn nhiên của cô ấy, nghĩ tới số phận may mắn của cô ấy, nghĩ tới việc cô ấy từ bỏ tấm thảm hoa hồng, từ bỏ Kỷ Dược Phi, lựa chọn một cuộc sống chưa bao giờ nếm trải. Đó là một niềm tin như thế nào, một tình yêu cuồng nhiệt đến mức nào?

Trên con đường tình yêu vạn dặm, chúng ta cùng sánh bước bên nhau, đừng chần chừ đừng do dự, em và anh ở bên nhau.

Bỗng dưng nhớ tới bài hát cũ kia, Diệp Tiểu Du nở nụ cười, em và anh ở bên nhau, đúng là một lý do hết sức đơn giản. Viện Viện chắc cũng nghĩ như thế!

Mùa thu quay lại Bắc Kinh, cô phá lệ tới công ty Kỷ Dược Phi.

Ở đó, cô nhìn thấy cô gái rót trà hình như đã từng gặp mặt, suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục cô cũng nhớ ra đó chính là cô gái trên giường Kỷ Dược Phi sáng hôm đó. Cô ta tên Cát Tinh Nhi, thư ký của Kỷ Dược Phi, không thể gọi là đẹp, nhưng trang phục rất bắt mắt, rất biết cách để mình trở thành tiêu điểm chú ý của đàn ông.

Có những ký ức sẽ khắc sâu vào tận xương tủy, muốn quên cũng khó. Cô mỉm cười không nói gì.

Anh rất bận, nào là tiếp khách, nào là bàn kế hoạch, trong phòng làm việc người ra kẻ vào. Cô lặng im ngồi đó cả buổi sáng, đến lúc chào tạm biệt, anh tiễn cô ra thang máy. Cô nhẹ nhàng nói: “Quên Viện Viện rồi chứ!”

Anh thoáng sửng sốt, giọng cô đơn: “Bao nhiêu năm nay, tự cho rằng cứ nỗ lực sẽ được đền đáp, không ngờ, lần đầu tiên nỗ lực nhiều nhất, cũng là lần thất bại thê thảm nhất.”

Không muốn nhìn dáng vẻ bại trận của anh, cô bước thẳng vào thang máy không quay đầu lại, anh cũng bước vào theo. Cô sực nhớ ra chuyện gì đó, lục túi xách móc ra một xâu chìa khoá, “Lần trước quên đặt lại chỗ cũ, bây giờ trả lại anh.”

Anh không cầm, “Không cần trả đâu.”

Cô mỉm cười, “Không, có lúc sẽ bất tiện.”

“Nếu như… anh nói sau này sẽ không còn những chuyện bất tiện như thế xảy ra nữa, em sẽ lại đến chứ?” Anh cầm lấy tay cô, muốn nghe lời đảm bảo.

Diệp Tiểu Du khẽ ngước mắt, “Có thời gian em chắc chắn sẽ đến thăm anh Phi. Nhưng học kỳ này, em phải làm luận văn tốt nghiệp, còn phải tới trung tâm thi đấu thực tập, thời gian kín mít, anh Phi lại càng bận rộn hơn. Nếu lúc nào em có việc phải phiền đến anh, nhất định sẽ nhờ cậy không giấu diếm.”

“Em có bao giờ làm phiền tới người khác đâu, độc lập một cây.” Anh nhìn cô ánh mắt cô độc và bất lực.

“Một cây làm chẳng nên non, em làm sao có thể tách mình khỏi thế giới được!” Anh định bù đắp cho bao nhiêu năm cô giúp đỡ Viện Viện sao, không còn Viện Viện nữa, cô cũng chẳng còn bất cứ giá trị gì, còn gì nữa đâu mà phải gặp mặt nhau?

Trái tim lại nhói lên đau đớn.

Thang máy đến nơi, cho phép bản thân liếc nhìn anh thêm lần nữa, cô mỉm cười chào từ biệt, “Tạm biệt, anh Phi!” Tạm biệt dĩ vãng, tạm biệt đam mê thời tuổi trẻ.

Vuốt chùm chìa khóa vẫn còn chút hơi ấm trong tay, Kỷ Dược Phi ngơ ngẩn xuất thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.