Em cứ tưởng
Đã giấu kỹ anh rồi
Giấu vào nơi
Đáy tim
Sâu thẳm và lạnh lẽo
Em cứ tưởng
Chỉ cần im lặng
Chỉ cần mặc ngày tháng tiếp tục trôi
Anh rồi cũng sẽ biến thành
Một bí mật cổ kính
Thế nhưng vào những đêm không ngủ
Mỗi sợi tóc bạc không ngừng mọc dài ra
Lại tiết lộ
Nỗi ưu phiền của em
Kỷ Dược Phi và Diệp Tiểu Du gặp lại một lần nữa là vào một ngày mùa đông tuyết phủ kín Bắc Kinh. Giữa tuyết bay đầy trời, anh đang lái xe về công ty, vừa ký được một hợp đồng béo bở, tâm tình anh phơi phới như mùa xuân. Ngay cả tín hiệu đèn giao thông bình thường khiến người ta bực bội cũng trở nên đáng yêu hẳn.
Ở trước trạm dừng đèn đỏ gần hiệu sách Vương Phủ Tỉnh, anh đang đợi đèn xanh, ánh mắt thoáng lướt sang bên phía trái, anh nhìn thấy cô. Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu kem, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu xanh nhạt, mái tóc dài đen như mực, dáng người mảnh khảnh, giữa khung cảnh tuyết bay, có một cảm giác duyên dáng thoát tục. Cô đang ôm một chồng sách, đứng ở lối đi bộ ngẩn người nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường. Nhìn gò má lạnh buốt ửng đỏ trên gương mặt gầy gò của cô, anh không nỡ cứ thế lướt qua.
Vội vàng lái xe vào chỗ đậu xe, sợ cô chạy đi mất, liền thò đầu ra cửa sổ, “Tiểu Du!” Anh mỉm cười gọi cô.
“Anh Phi.” Cô phát hiện ra anh, có một chút bất ngờ, bước tới trước xe anh, mỉm cười dịu dàng, “Thật khéo quá!” Một vài bông tuyết rơi trên tóc cô, anh vô thức đưa tay lên nhẹ nhàng phủi đi.
“Về trường à? Anh chở em đi.” Anh bước xuống xe, định đỡ lấy chồng sách trên tay cô. Cô nhẹ nhàng lách ra, lắc đầu, chỉ chỉ vào hiệu sách phía sau, “Bạn em sắp ra bây giờ, bọn em đã hẹn đi xe về chung rồi. Em cảm ơn anh, anh đi trước đi, đừng để ý tới em.”
Anh rất buồn bực, cũng rất chán nản, từ bao giờ anh đã trở thành người bị ghét bỏ như vậy? Bất lực nhìn dáng vẻ xa cách của cô, trong lòng anh dâng lên một nỗi kích động muốn mắng người.
“Tiểu Du! Không có Viện Viện, chúng ta vẫn là bạn cùng trường, vẫn là đồng hương, nếu như có thể, vẫn là bạn bè, anh không phải là một người xa lạ trên phố.” Anh tức giận nói.
Cô thoáng sửng sốt, vội vã nhìn sang hướng khác, lúng búng trong miệng: “Đương nhiên, anh Phi suy nghĩ nhiều quá rồi đó, em không hề xem anh là người ngoài, em thực sự có hẹn với bạn.”
“Đối với anh có cần phải khách khí, câu nệ như thế không?” Bổ sung thêm một câu buồn nôn, rốt cuộc cô gái hồn nhiên trong sáng Tiểu Du đã sắp bị anh ghẹo cho đỏ bừng cả mặt.
“Thực sự không có.” Diệp Tiểu Du luống cuống, sao anh cứ hỏi mãi, còn không chịu đi đi? Giữa cơn tuyết rơi mù mịt thảo luận vấn đề này bộ thú vị lắm sao? Vừa bất cẩn một chút, sách đã rơi đầy đất, dính bẩn lấm lem, cô đau lòng ngồi xuống nhặt lên, nhưng có người nhanh tay giành trước vơ lấy chồng sách, “soạt” một tiếng toàn bộ nằm gọn ở băng ghế sau xe.
“Đi vào nói với bạn em một tiếng là em về trước.” Giọng điệu không cho phép thương lượng, khiến cô bại trận hoàn toàn.
Nhìn dáng vẻ ngang ngược của anh, cô không cự tuyệt thêm nữa, bất đắc dĩ mở cửa xe, ngồi vào trong. “Đi thôi, không cần nói.” Căn bản là chẳng có người bạn nào hết, nói với ai bây giờ! Tiểu Du rầu rĩ nhìn quang cảnh đường phố, chẳng muốn ngó tới người con trai đang ngồi ở ghế trước, nhân tài sáng chói gì chứ, cùng lắm cũng chỉ là một kẻ theo chủ nghĩa đàn ông thôi.
Nhìn Diệp Tiểu Du xưa nay không biết nói dối, Kỷ Dược Phi rất mắc cười, một người làm việc gì cũng gọn gàng đâu vào đấy như cô, không ngờ cũng có lúc hốt hoảng lúng túng. Anh giơ tay xem đồng hồ, đã là bốn giờ chiều. “Chúng ta đi ăn lẩu, rồi anh chở em về trường.”
“Không được!” Diệp Tiểu Du quýnh quáng buột miệng, “Ngày mai em có buổi phỏng vấn ở trung tâm thi đấu, buổi tối em còn phải ôn tập một chút.”
“Trung tâm thi đấu nào?”
“Olympic.”
“À, không sao đâu, đối với em anh hoàn toàn yên tâm!”
“Nhưng em không tự tin, em chuẩn bị cho cơ hội thực tập này lâu lắm rồi, em không muốn xảy ra bất cứ sai sót gì.” Mẹ cô nói, chỉ có vững chãi bước đi trên mặt đất, mới cân bằng được trọng lượng của mình. Đối với rất nhiều sự việc, cô không dám mơ mộng, may mắn là thứ không có thật, bước đi từng bước bằng chính đôi chân của mình, mới là thật.
Anh dừng xe, quay đầu lại, nhìn gương mặt lo lắng của cô, có lẽ nên đưa cô về trường, nhưng anh hoàn toàn không muốn thả cho cô đi.
“Tiểu Du, anh tính thế này. Trời đang tuyết lớn như vậy, đường xá đâu đâu cũng ách tắc, anh chở em về chỗ anh để ôn bài, tới sáng mai anh sẽ đưa em đi phỏng vấn, được không?” Trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác thôi thúc mãnh liệt, ngay lập tức nêu ra quyết định của mình, ngay cả bản thân anh còn cảm thấy hoảng hốt.
Đúng là tuyết rơi càng lúc càng nhiều, xe cộ trên đường dường như đang bò chứ không phải chạy. “Em có thể nói không được không?” Tiu nghỉu nhìn bầu trời, Tiểu Du bất đắc dĩ hỏi.
“Đương nhiên là không thể.” Anh mỉm cười khoái trá, không nhịn được nhìn cô thắm thiết. Chiếc xe lại tiến về phía trước bằng tốc độ ốc sên.
“Hình như không phải hướng này!” Diệp Tiểu Du phát hiện cảnh hai bên đường không quen thuộc như lúc trước.
“Ừ, anh đổi chỗ ở rồi. Nhà lúc trước nhỏ quá, lần này đổi một căn lớn hơn.”
“Anh Phi ở có một mình, cần nhà rộng để làm gì?” Anh lại không siêng năng, đồ đạc gì cũng ném lung tung, nhà nhỏ mà còn bừa bãi như thế, đổi một căn lớn hơn không biết cảnh tượng còn “hoành tráng” tới cỡ nào.
“Đâu phải anh sẽ sống độc thân cả đời, rồi cũng tới lúc phải lấy vợ sinh con nữa chứ, nhà đất ở Bắc Kinh thì lại đắt đỏ, mua càng sớm càng có lợi.”
Diệp Tiểu Du im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lại. Kỷ Dược Phi cũng hơn ba mươi rồi, ở dưới quê, đàn ông tuổi này đều đã vợ con đuề huề. Chỉ vì Viện Viện, anh đã chậm trễ chuyện hôn nhân của mình. Bất kể sau này anh cưới ai, cô đều cảm thấy vô cùng hâm mộ cô gái đó.
Xe quẹo qua một đoạn cầu vượt, chuyển hướng vào một khu dân cư. Bãi cỏ xanh biếc bị phủ một lớp tuyết mỏng, cứ cách một khoảng lại được trồng một thân cây to điểm xuyết, trông rất vui mắt, ở giữa còn có một cái hồ nhỏ, đình hóng gió, đường mòn rải sỏi, phong cách khu nhà trông rất Châu Âu, ở đô thị mà có một căn nhà thế này thì thật quá xa hoa!
Nhà của Kỷ Dược Phi là một căn hộ hai tầng, tất cả phòng ngủ đều bố trí ở tầng trên, phía dưới là phòng khách, phòng đọc, nhà bếp. Có lẽ là nhà mới nên cũng khá gọn gàng ngăn nắp, người thiết kế rất có ý đồ, từ bố cục cho đến trang trí, tất cả đều được Tây hóa.
“Phòng sách ở bên kia, em vào đó mà đọc sách, anh đi nấu cơm, nếu như em muốn làm phụ anh, anh cũng không phản đối.” Anh cởi áo khoác ra, chỉ còn lại chiếc áo len, rất thoải mái.
Diệp Tiểu Du đặt sách xuống, “Em phụ anh nấu vậy, ăn xong, em mới vào đó ôn bài.”
“Được!”
Sách thì đọc rất nhiều, nhưng tay nghề nấu nướng của Tiểu Du lại chẳng có chút tiến bộ nào. Ở trong bếp, từ trước đến giờ cô luôn đóng vai kẻ sai vặt, rửa rau, lấy đĩa, đưa bát, sau đó thì ngoan ngoãn ngồi xuống chờ ăn.
Kỷ Dược Phi hoàn toàn xứng đáng với vai trò ông chủ nhà, quay qua quay lại một lát, các món ăn đã nằm gọn trên bàn. Hai người ngồi đối diện nhau, đèn điện tắt hết, anh đốt hai ngọn nến, mở một bài hát của John Denver, rót thêm hai ly vang đỏ, không khí trong phòng ăn lập tức trở nên mờ ảo lãng mạn.
Diệp Tiểu Du tròn mắt kinh ngạc nhìn tất cả những thứ này, không hiểu vì sao anh lại làm như vậy.
“Chúc cho buổi phỏng vấn ngày mai của Tiểu Du thành công, cụng ly.”
Cô dè dặt đưa mắt nhìn anh, nhẹ nhàng chạm cốc, nhấp một ngụm nhỏ, vị rất chát.
Dưới ánh nến, ánh mắt anh dịu dàng đằm thắm, mặt cô thoáng ửng hồng, bối rối thiếu chút nữa làm đổ ly rượu. Bị nhìn chằm chằm như vậy, sao có thể thoải mái ăn uống gì được.
Nhưng anh lại rất tự nhiên, chu đáo gắp thức ăn cho cô, giục cô ăn nhiều một chút, còn hỏi thăm việc học ở trường, nói đến chuyện bốn mùa ở quê. Nhưng mà một câu cũng không nhắc tới Viện Viện. Anh hỏi một câu, cô đáp một câu, những lúc im lặng, cô lại cắm đầu ăn cơm, Kỷ Dược Phi hiện tại, cả người đều phát ra những thông điệp nguy hiểm, cô cảm thấy hơi sợ.
Bữa cơm khổ sở lắm mới kết thúc, cô không dám ở lại dọn dẹp, bỏ chạy vào phòng sách. Đóng cửa lại, mở sách vở ra, nhưng lại không đọc được một hàng chữ nào, trong mắt toàn bộ đều là hình ảnh dịu dàng đưa tình của anh, cô lại trúng độc rồi, dường như còn rất nặng.
“Tiểu Du!” Anh bưng một tách trà đẩy cửa bước vào. Cô không nhịn được giật thót mình, không dám quay đầu lại. Anh chống một tay trên bàn, một tay đặt ở sau ghế, toàn bộ cơ thể cô bị anh nhốt vào giữa.
“Ôn bài sao rồi?” Hơi thở âm ấm ở bên tai, cô gồng căng cả người, hồi hộp đến độ có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình, “Cũng… cũng tốt.”
“Đừng cố sức quá, em chắc chắn là qua được thôi.” Giọng anh như thôi miên, đầu cúi xuống thấp hơn, gần như là gác trên vai cô.
“Như vậy rất nguy hiểm.” Cô buột miệng. Quả thực rất nguy hiểm, Kỷ Dược Phi có một sức hấp dẫn không tầm thường, nhất là cái tư thế hiện tại này, khiến chân tay cô luống cuống không biết làm gì, để ở đâu.
Kỷ Dược Phi bật cười khẽ, đưa tay kéo cô quay lại đối mặt với anh, “Sao lại nguy hiểm?”
“Như vậy không hay đâu!” Cô yêu anh, để ở trong lòng là đủ rồi, không cần đến gần hơn nữa, nếu không cô sẽ thương tích đầy mình mất.
“Tiểu Du, ” bỗng nhiên anh nhắm mắt lại, kề sát vào mặt cô, bàn tay nâng sau đầu cô, đẩy cô ra phía trước, đặt nụ hôn bên môi cô. Cô trợn tròn hai mắt, hoảng hốt kêu lên, anh thừa cơ tấn công vào trong, nhẹ nhàng khám phá hơi ấm và cảm xúc mềm mại trong miệng cô, mút lấy cái lưỡi không kịp tránh đi của cô, như thể muốn mượn nụ hôn này nuốt lấy toàn bộ con người cô.
Cô chỉ biết hôn nhau thì môi sẽ gắn chặt môi, nhưng lại không biết nó sẽ ngọt ngào cháy bỏng như vậy. Vì bây giờ đêm đã khuya hay do tuyết rơi lạnh quá, con người ta mới cần ôm nhau để sưởi ấm?
Hơi thở hai người hòa vào nhau, Diệp Tiểu Du nghe tiếng thở gấp của mình. Cô ngượng ngùng mặt đỏ tới mang tai, cô không biết vì sao anh muốn như vậy, nhưng cô không dám hỏi, tất cả những điều này cũng là thứ cô âm thầm mong đợi từ rất lâu.
Cánh tay bên hông siết chặt, thân thể cô và Kỷ Dược Phi tựa sát vào nhau, cơ thể cô căng ra như dây đàn, một nhu cầu xa lạ bùng lên trong cơ thể, chực chờ nổ tung thứ cảm xúc mà cô chưa từng thể nghiệm bao giờ.
“Tiểu Du, anh rất nghiêm túc.” Sợ cô sẽ chết vì ngộp thở, anh rời khỏi môi cô, đặt một nụ hôn lên đầu mày, rồi hôn lên vành tai, còn không quên cất giọng khàn đục thổ lộ.
“Vì sao?” Cô run lên trong ngực anh, mềm nhũn không còn chút sức bám vào vai anh.
“Không thích anh sao? Không muốn ở bên anh à?” Anh cười khẽ hỏi ngược lại. Càng hôn cô trong lòng anh càng chắc chắn, cơn kích động lúc chiều trong xe đã được chứng thực, anh muốn có cô, là một loại mong muốn trọn cuộc đời, sợ người khác sẽ cướp cô đi mất trước mặt anh, nên đã gạt cô tới nhà anh với ý đồ xấu. Cuối cùng rồi cũng phải lập gia đình, một cô gái tốt thế này rất khó kiếm, anh không thể để vuột khỏi tay, tuy rằng không có gì liên quan tới tình yêu. Có điều, sau này anh cũng sẽ không yêu ai được nữa, sau khi Viện Viện lấy chồng, tất cả tình yêu trong anh đều đã chết.
Sao lại không thích chứ? Mắt cô đã ươn ướt, hai hàng lệ lăn dài, không kháng cự nữa, cả người thả lỏng. Anh khéo léo cởi quần áo cô ra, vuốt ve những đường cong quyến rũ trên người cô, để lại cảm giác dịu dàng bỏng cháy trên mỗi tấc da thịt cô, trong khi môi anh chưa hề rời khỏi khuôn mặt cô. Cô cố dùng cách thức tương tự để đáp lại anh, nhưng điều duy nhất cô có thể làm chỉ là dựa sát vào người anh hơn, cảm giác bản thân bị anh nhấc bổng lên. Hôn nhau không rời suốt chặng đường từ phòng sách lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, hai người cùng ngã xuống giường.
Bàn tay nóng như lửa của anh di chuyển khắp toàn thân Diệp Tiểu Du, cô không còn kiểm soát được hơi thở của chính mình, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại thốt ra một tiếng líu ríu ngay cả bản thân cũng không thể hiểu nổi. “Tiểu Du!” Anh nhỏ giọng gọi, trượt người xuống, một cảm giác đau đớn xuyên qua cơ thể cô…
Khúc nhạc “Hoa lài” đột ngột vang lên, Diệp Tiểu Du không chịu nổi rúc sâu vào trong chăn, đây là tiếng chuông báo thức cô cài trong điện thoại di động mình, thế nhưng hiện tại cô thực sự không muốn rời giường một chút nào. Mặt giường bỗng nhiên rung lên một cái, nguyên nhân là do vật thể ấm áp đang quấn quanh eo cô đột nhiên siết chặt lại…
Toàn thân Diệp Tiểu Du suýt nữa thì nhảy dựng lên khỏi giường, có điều hai cánh tay kia không cho phép cô rời khỏi mặt giường một tấc, cô vừa mở mắt ra đã bắt gặp đôi mắt tươi cười của Kỷ Dược Phi, mọi thứ dường như đều đứng im.
Đúng năm giây!
“Áh, buổi phỏng vấn!” Diệp Tiểu Du kêu hoảng hốt hét lên, xốc chăn nhảy xuống giường, bất ngờ phát hiện quần áo trên người anh và cô ít đến đáng thương, cuống quýt mặc quần áo vào, không dám liếc nhìn anh lấy một cái, cô xấu hổ muốn phát khóc.
“Đừng lo.” Kỷ Dược Phi bước xuống giường chỉnh trang quần áo giúp cô, nhân tiện nhanh chóng mặc quần áo của mình vào. Hai người sau khi rửa mặt chải đầu qua loa, liền phóng như bay xuống lầu.
Ngồi trong xe anh, thỉnh thoảng Tiểu Du liếc trộm anh một cái, lần đầu tiên đối mặt với hoàn cảnh này, chỉ số thông minh của cô ở khía cạnh này thực sự không đủ dùng. Aizzz, cô đúng là học theo thói xấu, trước cuộc phỏng vấn không ngờ lại quấn quít cả đêm với một người đàn ông, nếu có may mắn hơn thì chính là người đàn ông kia là Kỷ Dược Phi mà thôi. Một đêm trôi qua, cô vẫn không thể nào hiểu nổi vì sao tất cả mọi thứ đều đột ngột thay đổi, trốn trốn tránh tránh, lại trốn ngay vào lòng anh, đây gọi là thành công hay là thất bại?
Xe chạy rất nhanh, suốt cả đoạn đường, anh chỉ lo nhìn giờ, thỉnh thoảng còn vòng tay ôm cô trấn an.
Chạy tới trung tâm phỏng vấn, vừa đúng giờ hẹn là chín giờ.
Diệp Tiểu Du mở cửa xe phóng ngay ra ngoài, chạy nhanh lên lầu, đến trước cửa phòng phỏng vấn, lấy lại hơi thở rồi bước vào.
Ban phỏng vấn gồm ba người, ai nấy mặt mày lạnh lùng nhìn cô, ba người thay phiên đặt câu hỏi, cô trấn tĩnh tinh thần, ngồi xuống trả lời rành mạch. Nửa tiếng sau, một người ra hiệu phỏng vấn kết thúc, cười nói: “Cô Diệp quả nhiên thông minh, nhanh nhẹn, cẩn thận giống như trong thư đề cử, chúc mừng cô!”
“Cô Diệp đã học Toán tới mức hoàn hảo nhỉ, ngay cả giờ phỏng vấn cũng không lệch một giây.” Một người khác cũng cười nói.
“Cảm ơn!” Diệp Tiểu Du lễ phép đáp lại, rời khỏi phòng phỏng vấn. Sau khi ra ngoài, tâm tình thoải mái hơn hẳn, lúc này mới cảm thấy cả người mệt mỏi, thẩn thờ đi ra cổng, cô giật mình bất ngờ khi thấy Kỷ Dược Phi vẫn chờ ở chỗ cũ.
“Anh…” Cô vừa mừng vừa hoảng, không nói nên lời.
“Kịp giờ chứ? Trúng tuyển rồi chứ?” Anh mỉm cười hỏi.
Cô gật đầu, nội tâm khẽ run lên.
“Ừ!” Anh cúi người hôn phớt lên môi cô, “Như vậy thì vui vẻ làm người yêu của anh được rồi chứ!”
“Tại sao?” Cô thực sự không hiểu.
“Trời đất! Sau chuyện đêm qua mà còn hỏi tại sao là sao, không lẽ trong lòng em có người khác?”
Cô lắc đầu, lòng cô rất trung trinh, vẫn luôn chỉ tồn tại một người.
“Vậy em ghét anh à?”
Aizzz, cô thở dài.
“Không ghét, vậy chúng ta sẽ bên nhau, cả hai đều vui vẻ.” Anh nói giọng hùng hồn, chắc như đinh đóng cột.
Mùa đông năm hai mươi ba tuổi, cô và anh chính thức yêu nhau, mùa xuân năm hai mươi bốn tuổi, cô thành vợ của anh.