Không Gian Chi Tù Ái

Chương 25: Chương 25: Ảo ảnh




Ôn Triết Đào hay nhân lúc Tưởng Thất Nguyên đang fucking high mà tạt cho anh gáo nước lạnh, lần này cũng không ngoại lệ. Hắn lạnh lùng nhìn Tưởng Thất Nguyên đang hưng phấn, rồi tàn nhẫn đánh gãy ảo tưởng của anh: “Không có chuyện đấy đâu.” Ôn Triết Đào đáp.

Tưởng Thất Nguyên nghĩ hắn không tin anh nên chả thấy cáu, anh không giận, tiếp tục bừng bừng khí thế về kế hoạch: “Dùng Internet để gạt người dễ nhất! Bóc phốt công ty em nó trên diễn đàn dược, rồi nhân lúc ấy anh gọi đội hacker úp sọt, triệt hạ công ty em nó luôn…”

“Cách này có người dùng rồi.”

“Rồi sau khi mọi chuyện qua đi…” Tưởng Thất Nguyên sửng sôt, ngơ ngác hỏi ngược lại: “Cậu mới nói cái gì?”

Một tháng trước, công ty dược Khanh Thành đặt điều cho công ty Thất Ngạn, ngày hôm sau liền phá sản. Công ty Liên Khúc mướn hacker công kích Thất Ngạn, một giờ sau cả bọn bị hốt vào tù, Liên Phúc công ty cũng bị thôn tính luôn.” Ôn Triết Đào lấy ra một tập văn kiện đưa cho Tưởng Thất Nguyên, thản nhiên hỏi: “Giờ anh còn muốn chết sao?”

Tưởng Thất Nguyên: “….”

Tưởng Thất Nguyên không tin, mở văn kiện ra xem, nhìn thấy trang đầu tiên đầu tiên liền trợn tròn mắt—[Một đêm trắng tay: người nhà cũng theo đó rơi vào cảnh không nhà cửa, vì sao lại cứ đâm đầu vào chỗ chết? Lấy trứng chọi đá, qua câu chuyện này ta thấy biết người biết ta, đừng không biết tự lượng sức mình mà đâm đầu vào chỗ chết. Tái bút: Công ty Thất Ngạn có phải rất ngầu không!!!!]



Tưởng Thất Nguyên đen xì mặt 囧, buông văn kiện nói: “Này do ai thu thập được?” Vì sao lại viết ngáo đá thế này?! Cơ mà thời điểm lên tiếng, lòng Tưởng Thất Nguyên đã có câu trả lời, thế nhưng anh không muốn tin.

Nhưng Ôn Triết Đào một lần nữa phá tan hy vọng của Tưởng Thất Nguyên, hắn rất thẳng thắn nói ra đáp án: “Huy Nguyên.”

Khóe mắt Tưởng Thất Nguyên giật giật.

Ôn Triết Đào như cảm thấy cường độ công kích còn chưa đủ, còn lạnh lùng dí thêm phát nữa: “Thực ra thì hắn đã trở thành fan hâm mộ tận tụy của Nhan Nham rồi.”

Tưởng Thất Nguyên: “…”

“Anh tưởng sử dụng đội hacker để bật lại Nhan Nham, chuyện đấy không làm được đâu.” Ôn Triết Đào lắc lắc đầu, thản nhiên nói, “Bên cạnh Huy Nguyên, những người khác đều nhận được sự trợ giúp của Thất Ngạn. mẹ của Minh Thành cũng nhờ thuốc của Thất Ngạn mà trị khỏi bệnh, đứa thiểu năng nhà lão lục cũng nhờ thuốc thất ngạn mà biến thành bình thường, My Hoa nhiều năm buồn bã vì nhiều mụn cũng được chữa khỏi, đã thế một chút biến chứng cũng không có…Anh vẫn là buông tay đi.”

Ánh mắt Ôn Triết Đào mang cảm xúc phức tạp, là đồng cảm cùng thương hại làm Tưởng Thất Nguyên nhảy dựng lên muốn đánh người – Hãm lol cành cạch! Cái lề gì thốn, mới mất liên lạc không lâu, thế nào mà xảy ra nhiều chuyện khủng bố thế nào?!

“Tự nhiên thấy cậu đang bất mãn với tôi.” Tưởng Thất Nguyên đột nhiên mở miệng hỏi, tự cảm thấy gần đây mỗi khi nói chuyện với Ôn Triết Đào đều không thấy điểm tích cực – tuy rằng cậu luôn luôn như thế, nhưng là lần này lại có gì đó không ổn, tưởng như Ôn Triết Đào đang tỏ ý đối nghịch với anh.

“Hay là cậu bị Nhan Nham thu mua đấy?” Tưởng Thất Nguyên khó có thể tin nổi.

“Không có.”

“Vậy sao cậu nói đỡ cho em nó thế?”

“Em chỉ ăn ngay nói thật.” Ôn Triết Đào buông mí mắt, chuyển đề tài phân tích: “Anh nói anh cùng Nhan Nham song tu, đối với nó nảy sinh ra dục vọng, nó khiến anh trở nên không bình thường. Thậm chí khi không có nó ở đây anh cũng không thấy tự nhiên, cảm thấy khó chịu. Tức là, Nhan Nham cũng có cảm giác thế đúng không?’

“Em nó làm sao thế được?” Tưởng Thất Nguyên cười nhạo một tiếng: “Em nó kiểu gì cũng sẽ chu toàn cho mình.”

Ôn Triết Đào đột nhiên giương mắt, yên lặng nhìn Tưởng Thất Nguyên, một hồi lâu mới nói: “Công ty dược của Nhan Nham trước mắt là không thể đánh bại. Anh không thể nhằm vào nó, chung quy cũng là vì công ty ấy đã cứu vớt rất nhiều nhân vật tiếng tăm.”

Không hiểu sao hôm nay Ôn Triết Đào nói chuyện rất cực đoan? Tưởng Thất Nguyên thật ra đã sớm biết là không được, chẳng qua thời điểm nhìn thấy hy vọng anh lại không nhịn được phấn khích – chung quy cũng vì mấy ngày gần đây anh đều mơ mơ màng màng không tìm được lối thoát. Mãi mới tìm được lối thoát, anh mới đâm ra kích động như vậy.

Chẳng qua con đường này không đi được…

Tưởng Thất Nguyên uể oải, anh ngẩn người không vui nổi. Mãi một lúc sau, mới một mình trở về phòng, không chào hỏi gì Ôn Triết Đào, cứ thế mà trở về.

Mà Ôn Triết Đào nhìn thấy Tưởng Thất Nguyên chỉ mím môi, cuối cùng cũng không mở miệng.

…..

…..

Nhan Nham lạnh lùng liếc nhìn Tưởng Giang, đầy cảnh giác, cảm thấy không nhìn ra suy nghĩ của đối phương. Cậu không chút do dự rời đi, gọi xe trở về công ty của chính mình.

Tình trạng của công ty Thất Ngạn hiện giờ cực kỳ tốt, không cần cậu phải kè kè giám sát. Cậu có rất nhiều thời gian rảnh để làm việc mình muốn – ban đầu cậu muốn sau khi an bài mọi chuyện, sẽ ngày ngày cùng Tưởng Thất Nguyên trong không gian tùy thân chịch đến long trời lở đất, Thế nhưng không ngờ Tưởng Thất Nguyên lại không chịu an phận.

Nhan Nham ngồi ở ghế, đột nhiên căng thẳng.

Cậu nhíu mày, cả người thất bất ổn nếu không muốn nói là khó chịu. Gương mặt hồng hào giờ trở nên tái nhợt, trên môi cũng dần dần trắng bệch. Đau nhức thân dưới, đột nhiên nhớ lại bản thân đã muốn gặp Tưởng Thất Nguyên thế nào. Ngoại trừ bản thân thật sự muốn gặp anh, còn một nguyên nhân nữa – cậu đang ham muốn anh.

Xương cốt đau nhức, cậu đau đến ngất đi.

Thời điểm nhìn nhận ra vấn đề, cậu chỉ có thể kiềm chế, nhưng lúc này đây…Đôi mắt Nhan Nham chớt lóe, sau đó tiến vào không gian. Cậu đi đến linh tiền, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ảo ảnh mờ ảo trên mặt hồ.

Bạch y phiêu phiêu, tóc dài tung bay trong gió, gương mặt ôn thuận.

“Ta không nghĩ ngươi sẽ đến lúc này.” Ảo ảnh tủm tỉm cười, nhìn vẻ chật vật của Nhan Nham, ngữ điệu xa xă, nói: “Thế nào, khó chịu lắm sao?”

Nhan Nham lạnh lùng nhìn chằm chằm ảo ảnh – -đây là thứ thuộc về không gian, cai quản linh tuyền, vốn không có khả năng hiện hình gì đó.

“Đây là cái gì?” Nhan Nham hỏi.

Ảo ảnh hiểu cậu đang nói đến việc chuyện gì, chỉ cười ha ha nói: “Ta đã từng một lần nói qua với ngươi, miễn cưỡng thì ta cũng hiện hình được, ra ngoài đi dạo đi.”

Nhan Nham xiết tay thành quyền, tinh thần kích động làm không gian rung chuyện: “Ta hỏi ngươi – chuyện song tu.”

“Hối hận à?” Ảo ảnh hoàn toàn không hề bị Nhan Nham dọa, không nhanh không chậm nói: “Yên tâm, tình nhân của ngươi không có chuyện gì đâu nhưng ngươi thì có….” Ảo ảnh cười mị, thoải mái nói: “Ngươi cho rằng năm đó ta chết thế nào?”

“Mặc dù đã làm tà thuật, nhưng sinh ra để phục vụ cho kèo trên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.