Linh khí ngập đất trời, cây cối xanh um, bên tòa Ngọc Sơn là linh tuyền….
Tưởng Thất Nguyên chậm rãi từ giường đứng lên, đầu đau nhức khiến anh không đứng vững. Anh xoa huyệt thái dương, một hồi lâu, cơn đau cũng lui xuống. Bình tĩnh lại, anh muốn lục lọi hồi ức xem mình đã nằm mơ thấy cái gì.
Đây là lần thứ mấy…anh nằm mơ thấy nơi chết giẫm kia.
Không biết từ lúc nào, anh luôn nằm mơ thấy Nhan Nham ở không gian kia. Sau khi rời đi, anh hoàn toàn không lưu luyến chút gì, nhưng không hiểu sao lại liên lục mơ thấy nơi ấy? Chẳng lẽ Nhan Nham lại quậy nữa sao?
Tưởng Thất Nguyên phiền lụy một hồi, rồi quyết định quẳng mọi thứ ra sau đầu – nếu đây là do Nhan Nham bày trò thì anh còn có thể làm được gì nữa. Anh lạ gì mấy thủ đoạn phép thuật ma quỷ, theo tình hình hiện tại, anh rõ là bị đẩy vào thế bị động…Có hơi nhục mặt nhưng mà anh định hay là quay sang nịnh nọt, chiếm lấy lòng tin của Nhan Nham, thừa lúc Nhan Nham sơ hở liền đánh úp cho em nó phá sản….
Công ty dược Thất Ngạn…
Nghĩ đến công ty của Nhan Nham, Tưởng Thất Nguyên lại cảm thấy đau đầu
Nhan Nham này, chọn gì không chọn lại chọn mở công ty dược. Làm anh khó lòng xuống tay. Cũng không phải Tưởng Thất Nguyên niệm tình cũ mà mềm lòng, mà suy cho cùng đây là công ty minh bạch, mang lại việc tốt trong đời – từ khi thành lập công ty đã đem lại nhiều điều tích cực, không biết đã cứu vớt bao nhiêu sinh mệnh.
Cảm giác như đem một công ty tốt như vậy đánh sập cũng tội lỗi thật.
Không phải anh không nghĩ đến việc cho Nhan Nham xuống đài. Nhưng mà sự thật giữ là đánh sập công ty Nhan Nham thì thật sự không nên – những người hiện giờ sống bằng linh tuyền biết đi mô về mô!
Vì thế, càng nghĩ Tưởng Thất Nguyên càng cảm thấy mình đang đào mồ chôn mình. Lúc này anh đặc biệt mong chờ Ôn Triết Đào có thể nghiên cứu ra phương pháp qua ngược thời gian, giúp anh trở lại ngày cá cược.
Nhưng ngay lúc Tưởng Thất Nguyên tưởng rằng mình sắp đi vào ngõ cụt, sự việc lại có biến chuyển đột ngột, lật ngược tình thế. Đương nhiên, không phải Tưởng Thất Nguyên có tuyệt chiêu hay giác ngộ điều gì đó. Mà là mấy ngày sau, Nhan Nham từ mò đến tìm anh, rất là kỳ diệu nói: “Mình ơi, em đối ý rồi.”
Tưởng Thất Nguyên: “….[⊙v⊙] Ể!?”
Vài ngày không gặp, Nhan Nham gầy đi không ít, ban đầu em nó mặc cái áo sơ mi rất vừa vặn, nhưng giờ lại như một đứa trẻ chui vào bộ quần áo thùng thình. Cặp mắt nâu trong veo trông có vẻ hờ hững, nhưng sâu trong ánh mắt lại là cảm xúc đáng sợ như thiêu đốt.
Nhưng Tưởng Thất Nguyên đã quan sát Nhan Nham rất kỹ, không phát hiện ra chỗ nào không ổn. Anh vốn định ra đi tập hợp anh em, cùng nhau trao đổi tình cảm, không ngờ lại gặp Nhan Nham.
Anh vốn định mặc kệ Nhan Nham mà mặc đi, nhưng giờ cậu lại khơi dậy hứng thú cho anh: “Mình nói mình đổi ý?” Tưởng Thất Nguyên hỏi lại, cũng không đào sâu cậu nhấn mạnh cái gì, chỉ hỏi đúng một câu như thế, rồi im lặng chờ câu trả lời từ Nhan Nham.
Nhan Nham hiểu rất rõ Tưởng Thất Nguyên, nhìn vẻ mặt là biết anh đang chờ cậu giải thích. Cậu nhìn Tưởng Thất Nguyên, nhìn sâu vào tiêu cự của anh, trong ánh mắt dần dần lộ ra vẻ chân thành sâu sắc: “Thực xin lỗi.” Nhan Nham hít một hôi thật sâu, nghiêm túc lặp lại: “Thực xin lỗi.”
“Em thật sự yêu mình, thế nhưng lại dùng sai cách, đêm lại bao nhiêu phiền toái cho anh…Thật sự xin lỗi.” Chính là nói một câu, viền mắt Nhan Nham đỏ ửng: “Em thật sự không biết mình bị làm sao, như bị ma nhập vậy, gây ra đủ chuyện xấu.”
“Trong không gian có vẻ tốt đẹp nhưng thực tế là tà môn.” Ánh mắt Nhan Nham mông lung, như đang hồi ức lại: “Linh tuyền, linh tuyền không có hại, nó có thể cường thân kiện thể, dương nhiên, cũng có tác dụng phụ. Nơi thần bí kí là linh tuyền cai quản – em nghĩ mình biết sự tồn tại của nó, là em không bảo vệ được mình, thật sự xin lỗi…Nó do oán khí mà sinh, thích quấn lấy con người, sai khiến người ấy là những việc độc ác.”
“Bởi vì không gian kia là do mình tặng cho em, em thích nó lắm, luôn mang bên mình, kết quả bị nó chiếm liếm Hơn nữa em lại yếu đuối như thế, dù có chú ý cũng không thoát khỏi ảnh hưởng.” Nhan Nham mím môi, nước mắt trào hốc mắt: “Nó dám đụng vào mình! Nó khiến em làm vậy với mình!” Em hối hận ôm lấy đầu, như phải chịu đưng đau đớn rất lớn mới bình tĩnh lại được.
Tưởng Thất Nguyên khoanh hai tay trước ngực, dựa trên cửa, nhìn đến thiếu niên gương mặt tinh xảo. Cậu cũng yên lặng, không nói gì.
Nhan Nham cười khổ: “Em nghĩ mình không tin lời em nói đâu…Không sao, là em tạo nghiệp. Em hôm nay ở đây, chỉ muốn nói với mình, hủy bỏ cá cược đi – những việc em đã gây ra, thực lòng xin lỗi.”
Đợi một lúc sau, không nghe thấy Tưởng Thất Nguyên đáp lại, ánh mắt Nhan Nham trở nên ảm đạm, cậu dùng mu bàn tay gạt nước mắt: “Di chứng do song tu và linh tuyền gây ra, em đang tìm cách giúp chúng ta vượt qua…Thất Nguyên, thật sự xin lỗi, vô cùng xin lỗi.”
Dáng vẻ này giống tiểu tình nhân ngây thơ ngày xưa quá…Tưởng Thất Nguyên nhìn dáng vẻ bây giờ của Nhan Nham, trong đầu kết luận.
“Thẻ ngân hàng bị đóng băng, em sẽ trả lại hết cho mình…”
Nhan Nham nói đến đây thì Tưởng Thất Nguyên không trầm mặc được nữa, anh cứ như vậy híp mắt cười: “Không cần, cái kia coi như tình phí sau khi chia tay.” Anh đây thiếu gì tiền, đó chỉ là ít tiền cho cha anh chuyển khoản hàng năm dù không thích anh nhưng nhà giàu thế, phải tiêu tiền cho bớt chật nhà.
“Thất Nguyên không chịu tha thứ cho em…” Nhan Nham còn chưa nói xong, liền cảm giác cằm mình hơi nhức, bị bắt nâng cằm lên.
Tưởng Thất Nguyên niết cằm Nhan Nham, hứng thú nói: “Hóa ra trong mặt cậu tôi ngu ngốc đến thế sao?” Sử dụng việc bị điều kiện để lừa dối anh, thật sự nghĩ anh là đồ ngốc sao.
“Em không có…”
Nhìn gương mặt tái nhợt của Nhan Nham, Tưởng Thất Nguyên thấy mất hứng. Anh buông tay ra, cho tay đút túi, xoay người chậm rãi bỏ đi, vừa đi vừa lười biếng nói: “Nếu không thật lòng xin lỗi, thì đừng xuất hiện trước mặt tôi. Nếu như vậy, tương lai tôi còn có thể tìm thấy hình ảnh tốt đẹp của cậu trong hồi ức.”
Tưởng Thất Nguyên tiêu sái bước đi, hoàn toàn không chú ý khi anh nói ra câu cuối cùng, Nhan Nham cắn môi dưới của chính mình, máu tươi theo đó chảy ra.