Không Gian Chi Tù Ái

Chương 27: Chương 27: Đại giới




Chuyện xảy ra sau đó Tưởng Thất Nguyên không để trong lòng, cho rằng Nhan Nham nhất thời não úng nước, nên mới chạy đến nói liên thiên. Theo trực giác của Tưởng Thất Nguyên, Nham em nếu thật sự cải tà quy chính, sẽ không làm những sự việc không nên thân như thế, cũng không quái đản như bây giờ.

Mong bình yên sẽ đến.

Tưởng Thất Nguyên lạc quan nghĩ, nhưng thực lại mãi mãi đối nghịch với anh – đã hơn mười ngày, mấy chuyện não tàn của Nham em vẫn không đình chỉ.

Tưởng Giang là người đầu tiên phát hiện Nhan Nham bất thường, ngay chiều hôm đó, Nhan Nham cùng Tưởng Thất Nguyên chạm mặt trong vòng mười phút, cậu liền thu được tin tức. So với Tưởng Thất Nguyên, Tưởng Giang càng nhìn thấu tâm kế của Nhan Nham, không bao giờ có chuyện đứa xảo quyệt ấy làm gì bất lợi cho mình.

Bởi vậy, cậu không giống Tưởng Thất Nguyên cho rằng Nhan Nham bị não úng nước.

Nhìn thuộc hạ trình văn kiện lên, Tưởng Giang nghiêm túc xem từ đầu đến cuối, lông mày càng ngày càng nhíu chặt – Một ngày không ngờ, Nhan Nham trả lại hết tài sản sở hữu của Tưởng Thất Nguyên. Tài chính, bất động sản…Nhan Nham biến thái như thế, vì sao tự nhiên lại bồi thường tất cả cho Tưởng Thất Nguyên?

Chuyện này bất thường.

Thế nhưng mặc cho Tưởng Thất Nguyên vắt óc, anh cũng không thể suy luận ra vì sao Nhan Nham cuồng chiếm dục lại buông tay. Nó tuyệt đối không có khả năng buông tha Tưởng Thất Nguyên – điều này Tưởng Giang vô cùng minh bạch. So với tình yêu bình thường mà nói, Nhan Nham với Tưởng Thất Nguyên là kiểu quan hệ giam cầm, không chế.

Vì thế Nhan Nham sẽ không cùng Tưởng Thất Nguyên nói chuyện ân ái như người bình thường, cậu đã sớm đoán được, sẵn sàng phòng bị. Nhưng không nghĩ lại xảy ra thiên biến vạn hóa, Tưởng Thất Nguyên rơi vào tay Nhan Nham theo cách cực kỳ ly kỳ.

Ly kỳ…

Tưởng Giang suy nghĩ sâu xa một chút, lại nhớ trước vì giải cứu Tưởng Thất Nguyên, cậu đã cho người đến chung cư của Nhan Nham, thuộc hạ báo cáo điều bất thường – bát đũa ăn hàng ngày thiếu đi, quần áo giảm bớt – mà Nhan Nham ngoại trừ chung cư ấy cũng không qua lại nơi khác.

Lấy sự cuồng chiếm của nó dành cho Tưởng Thất Nguyên mà nói, Tưởng Thất Nguyên nhất định phải bị nhốt trong nhà riêng. Thế nhưng bị giấu ở đâu…Tưởng Giang cuối cùng nhìn ra vấn đề — Tưởng Thất Nguyên cứ thế biến mất vào hư không

Việc Tưởng Thất Nguyên thế nào trở lại thì cậu không nghĩ ra, nhưng giờ ngẫm lại, cậu cảm giác như mình đã có phát hiện mới—

Nhan Nham có cách làm cho Tưởng Thất Nguyên biến mất, là kiểu biến mất khiến không ai có thể tìm thấy, như vậy nó sẽ tuyệt đối không thả anh ấy ra.

–cho nên, là Tưởng Thất Nguyện tìm lối thoát.

Thật ra đó là nơi thế nào?

Bí ẩn, ngăn cách với bên ngoài. Nó vô hiệu hóa mọi thiết bị điện tử trên người Tưởng Thất Nguyên, dù có thế nào cũng không kiếm được anh. Trùng hợp thứ ấy lại ở trong nhà Nhan Nham.



Bỗng nhiên Tưởng Thất Nguyên thả lỏng thần kinh của chính mình, anh cảm giác đợt này mình lao lực quá nên mới tưởng tượng ra đủ thứ chuyện linh tinh.

*

**

Tưởng Thất Nguyên còn đang ngủ.

Hiện tại là buổi chiều, nhưng Tưởng Thất Nguyên còn đang trong giấc mơ. Anh hôm qua mười giờ đã ngủ, tiến thẳng vào giấc mơ, thỉnh thoảng nhíu mày lại, phảng phất như đây là cơn ác mộng.

Ôn Triết Đào đứng bên giường Tưởng Thất Nguyên.

Hắn buông mí mắt xuống, yên lặng nhìn gương mặt anh say ngủ, Tưởng Thất Nguyên trông thật bình yên, vẻ mặt thiện lương không chút u tối. Song lại thấy rõ góc cạnh thể hiện nam tính. Anh nghiêng người lại, cơ thể hơi rung động.

Ôn Triết Đào không biết mình đứng được bao lâu, có lẽ rất lâu rồi – hiện tại phát hiện có gì đó không đúng, liền vội vàng chạy tới kiểm tra kết quả phát hiện Tưởng Thất Nguyên còn nằm trên giường, gọi thế nào cũng không tỉnh. Hắn nhìn lên đồng hồ, đúng 6:12. Chưa muộn lắm, hắn bần thần cả người, phát hiện ra sáu điểm lạ thường.

Hắn tưởng Tưởng Thất Nguyên tối qua thức khuya nên giờ mệt mỏi, cho nên hiện không tỉnh lại.

Hẳn tưởng Tưởng Thất Nguyên ngủ say như chết, cho nên mới không gọi anh dậy được.

Hẳn tưởng mình đã lấy ghế ngồi, nhưng phát hiện rằng mình đã đứng rất lâu mà không tê chân.

Hắn đi tìm dụng cụ kiểm tra, xem Tưởng Thất Nguyên có hay không xảy ra chuyện gì, cho nên mới ngủ say như chết, thế nhưng bàn chân lại không nhúc nhích,

Hắn muốn lấy di động gọi 120, thế nhưng phát hiện bản thân đang cứng đờ không nhúc nhích được.

Hắn tưởng….

Hắn không phải lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt thất thố, hơn nữa mỗi lần như vậy đều liên quan đến Tưởng Thất Nguyên. Hắn hiện tại hoàn toàn không rõ mình vì sao lại như vậy, việc cảm xúc hộ loạn sẽ chỉ càng làm Tưởng Thất Nguyên phiền não mà thôi. Hắn làm đã làm anh nối giận, không nên lại mang phiền toái đến cho anh.

“Ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra với anh ta đúng không?

Một âm thanh không biết từ nơi nào vang đến, tiến thẳng vào tai Ôn Triết Đào, hắn lập tức cảnh giác: “Là ai?” Ôn Triết Đào đảo mắt, nhận ra hệ thống phòng ngự đánh tiếng có vật thể bất thường.

“Ta nha ~ một thực thần hiện hữu.”

Ánh sáng chậm rãi di chuyển lên phía đầu giường Tưởng Thất Nguyên, dần dần hóa thành một hình hài. Mơ hồ như ảo ảnh, thậm chí gương mặt cũng không rõ ràng. Nó nghiêng đầu, giọng thanh thanh: “Anh chàng này là người mà người thầm thương trộm nhớ đúng không Ôn Triết Đào?”

Lòng Ôn Triết Đào gợn sóng, nhưng làm lại ra vẻ không có gì.

“Đừng lo lắng, ta chỉ là một ảo ảnh, muốn làm gì cũng không được. Có thể đi đến đây đã là quá sức, không cần đề phòng ta.” Ảo ảnh giải thích “Người hẳn cũng đoán anh chàng này từng bị nhốt ở đâu đúng không? Anh ta đáng lý sẽ được truyền thụ một số thứ từ chỗ kia, nhưng mà xem ra không xong rồi.”

Ôn Triết Đào mím môi: “Cái gì truyền thụ?”

“Cũng không phải cái gì đặc sắc, chỉ là đặc quyền ra vào không gian thôi.” – Hư ảnh lắc đầu thở dài nói: “Nhưng đáng tiếc, chỉ có thể mà anh ta cũng không nhận được…Đáng tiếc, thật đáng tiếc.”

Đồng tử Ôn Triết Đào co rụt lại, nhưng lại gồng mình che giấu kinh hoàng xuống. Mà cái ảo ảnh kia cũng không chú ý cảm xúc của Ôn Triết Đào, vẫn lắc đầu lặp đi lặp lại chữ “Đáng tiếc.”

“Cái thằng nhỏ Nhan Nham kia đúng là tự làm tự chịu, nó cứ nghĩ là chỉ cần luyện song tu là ước mơ đời đời kiếp kiếp bên người yêu sẽ thành, nhưng lại không nhìn ra chỗ bất thường của bí tịch ấy. Hiện tại đúng là tự đào mồ chôn mình, Nếu mà anh chàng này làm được chuyện, chẳng khác nào cướp đi không gian tùy thân của Nhan Nham, bởi lẽ không gian chỉ có một chủ,”

Hư ảnh lượn lờ khắp nơi nói.

“Anh chàng này đã có thời gian sử dụng linh tuyền, bởi thế nên mới bị đày đọa thế này đúng không? Nhưng mà sau này sẽ khởi sắc, có thể hấp thụ linh tuyền, thậm chí là tu tiên.”

“Chỉ là đáng tiếc, thật đáng tiếc…Anh chàng này không biết sẽ cố được đến đâu.”

Ôn Triết Đào biến sắc – hắn phát hiện mặt Tưởng Thất Nguyên trở nên đỏ bừng, lông mày nhíu chặt lại, thậm chí vô thích cắn lên môi mình, cắn nát.

Ảo ảnh nhìn sắc mặt của Ôn Triết Đào, nụ cười giữa lớp sương mù như có như không, nhưng tựu chung lại thì thái độ ôn hòa vẫn cố hữu.

“Ta xem quan hệ hai người như thế, người có muốn hi sinh một chút không? Cái giá phải trả không đắt lắm đâu.”

Cùng lắm là lấy đi thân thể ngươi, để ta có thể đàng hoàng sống giữa thế giới này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.