Không Gian Chi Tù Ái

Chương 17: Chương 17: Giúp




Tưởng Thất Nguyên và Nhan Nham tranh cãi một hồi cuối cùng dựa vào tình cảnh hiện tại mà quyết định thắng thua – Tưởng Thất Nguyên tức giận đến sắp điên mất rồi, nhưng anh đang bị khống chế toàn thân nên không thể phản ứng được, khỏi cần phải chống cự để trở thành trò cười.

Đến khi Nhan Nham rời không gian, Tưởng Thất Nguyên nằm lại trên giường, tức giận đến phát run.

Tưởng Thất Nguyên lau khóe miệng còn vương vết máu, dần dần tỉnh táo lại. Anh nghĩ mình không nên như vậy, không nên phản ứng kịch liệt như vậy – Anh luôn ở mức không quá yêu ai, cũng không quá ghét ai. Nên cái cảm giác căm hận thấu xương vừa rồi không hợp với tính cách của anh.

Nếu thật sự đây là cảm xúc sâu thẳm của anh, thì một khi đã căm ghét ai cực điểm thì anh sẽ không buồn nhìn đến đối phương. Dù kẻ kia có làm chuyện khiến anh kinh tởm, thì cũng xứng để cho anh tức giận…Tuy rằng có rất nhiều người nói Tưởng Thất Nguyên là người lôi thôi tùy tiện, nhưng thực tế anh biết bản thân đang làm gì.

Anh không muốn ngu ngốc lấy một người làm mục tiêu phấn đấu! Làm như thế thật sự vô ích.

Như để đáp lại Tưởng Thất Nguyên, anh phát hiện thân thể chính mình cử động không theo mong muốn. Đại não anh chỉ thị, cơ thể anh cứ như vậy bước đi. Tưởng Thất Nguyên ngẩn ra, còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn phát hiện bản thân đang ở đi đến dòng suối, tự trầm mình xuống.

Chuyện gì thế này?

Tưởng Thất Nguyên ngốc ra không thể phản ứng lại, thậm chí không hiểu tại mình lại đi trầm mình xuống sông.

Phía dưới có gì không?

Tưởng Thất Nguyên nhíu mày, lúc này anh lại một lần nữa điều khiển được cơ thể mình. Nhưng không hiểu nguyên nhân vì sao, anh không vội bơi lên trên, mà cố tình để trầm sâu hơn nữa. Không biết như thế nào, càng ngày càng chìm xuống, mãi không có dấu hiệu dừng lại.

Mà chính tại thời điểm nhàn hạ này, anh đột nhiên rét run cả người – Giống như Nhan Nham đang âm thầm theo dõi anh – Tưởng Thất Nguyên quay đầu lại nhưng không thấy bóng hình Nhan Nham.

Một thoáng hoảng hốt, Tưởng Thất Nguyên phát hiện tầm mắt mình trở nên mông lung, thấy trước mắt là những tòa nhà cao tầng quen thuộc, truyền đến tai anh là những tiếng người quen thuộc. Không gian mịt mờ, một người xa lạ bước về phía anh rồi dừng lại.

“Nhan tiên sinh.” Anh nghe thấy người đó gọi như vậy “Đa số cổ phần của công tư Tưởng Thất Nguyên đều đã được mua lại. Quyền sở hữu đất của Tưởng tiên sinh cũng được sang tên cho cậu, bên cạnh đó các mối quan hệ ngoài luồng của Tướng Thất Nguyên cũng đã được điều tra.”

Tưởng Thất Nguyên bừng tỉnh

“Hộ khẩu của Tưởng tiên sinh cũng đã thêm tên cậu, hơn nữa tôi đã theo lệnh cậu giúp hai người ra bên ngoài làm chứng nhận kết hôn…” Mọi thứ đang dần trở nên rõ ràng, Tưởng Thất Nguyên phát hiện anh đàn nhìn thế giới này bằng đôi mắt của Nhan Nham.

“Rất tốt.” Anh nghe được thân thể “chính mình” trả lời, hình như rất hài lòng, tuy chỉ nói hai chữ, nhưng cũng thấy là đang sung sướng hết cả cõi lòng.

Nhưng mà, những lời đó là thật sao? Tương Thất Nguyên cau mày, anh không thể nào tin được. Biết nói thế nào đây? Ừ thì Nhan Nham cũng là công tử nhà giàu, nhưng mấy người Nhan gia luôn bỏ mặc cậu tự sinh tự diệt, cậu làm sao có đủ gia thế cùng quyền lực làm ra cả một đống chuyện thế kia?

Khả năng của Nhan Nham cao đến thế ư?

Cứ giống như thật sự có ai…Tưởng Thất Nguyên đột nhiên nhớ đến tòa Ngọc Sơn trong không gian tùy thân, đấy không là tiền thì là cái giề, Nhan Nham hình như lại đại gia. Anh lại hồi tưởng một chút tính cách hung tàn của Nhan Nham gần đây mới bị bại lộ, có vẻ như đủ thể loại thủ đoạn trên đời cũng không làm khó được cậu?

Cho nên nói, anh hiện tại mà tìm cách trốn khỏi đây thì chắc chắn chỉ còn nước nghèo đói và trắng tay?

Tưởng Thất Nguyên ngốc ra tưởng tượng hình ảnh thê thảm của chính mình, nhưng chỉ não tàn một lúc thôi, ý chí của anh rất nhanh liền có lại. Dù hiện tại bên ngoài có thế nào thì anh cũng phải thoát ra ngoài. Ở mãi đây không giải quyết được vấn đề gì. Bị Nhan Nham bị đẩy vào cảnh trắng tay, nhưng anh còn có A Đào? Tin tưởng đồng chí tốt của anh sẽ đồng ý nuôi anh, cho anh ăn cơm ba bữa, áo mặc cả ngày.

“Có thật là không còn oán hận không?”

Thật bất ngờ, Tưởng Thất Nguyên thấy suy nghĩ sâu xa trong đầu mình, một âm thanh nhẹ nhàng triền miên mãi không thôi – âm lượng ấy, cứ như có người bên trong thì thầm cho anh nghe. Tưởng Thất Nguyên hốt hoảng, phát hiện mình vẫn lẻ loi bị nước suối bao quanh, chỉ không bị nhấn chìm xuống nước.

“Không oán hận sao? Đã là đàn ông, chí hướng phải tung hoành tứ phương, sao lại để tâm tư của kẻ khác làm quẫy nhiễu tiền đồ?”

Tưởng Thất Nguyên giật mình: “Ngươi là ai? Nơi này đâu còn ai khác? Thật sự không dám tin, Tưởng Thất Nguyên khẳng định Nhan Nham sẽ không để một kẻ khác ở cùng anh…Mà không đúng! Nơi này có thể đã từng có người, nhưng theo tính cách của Nhan Nham có lẽ đã sớm thảm sát hàng loạt.

Chẳng lẽ là oan hồn?

Hiện tại tu chân và không gian linh tinh gì đã đều đã xuất hiện, có thêm oán linh gì đó chắc cũng không quái lắm đi?

“Ngươi ngày ngày cùng ta thân cận, lại không biết ta là ai? Thật sự thất vọng.” Giọng nói không cao không thấp, dần biến thành nỉ non hờn giận: “Ta chạm sâu vào ngươi, chạm đến tận huyết mạch của ngươi, còn khống chế động tác của ngươi…Ngươi cho rằng ra là ai?”

Tưởng Thất Nguyên còn chưa kịp nói thì thanh âm ấy cũng đáp lại: “Ta là vật chủ của dòng suối này.”

“Đương nhiên, có lẽ ta nên cho ngươi biết một thân phận khác của ta.” Âm thanh lạo mang theo tiếng cười, nhưng tiếng cười ấy lại vô cùng ác liệt, lạnh lẽo “ Ta là người thanh niên trên được vẽ trên bí tịch [một đời một kiếp bên nhau mãi mãi: song tu]”

“Người chính là người thanh niên được cậu hậu bối kia yêu trong truyền thuyết?”

“Yêu thích? Không dám nhận”

Tưởng Thất Nguyên gặp chuyện gây sốc đột nhiên bừng tỉnh, anh hỏi gặng: “Ngươi mang tiếng nằm trong nhưng lại bị người ta đè lên nhún nhún?” Hình ảnh kia anh cũng có ngó qua, nhưng lại không nhìn chăm chú vào gương mặt nhân vật.

“Hự, chuyện đấy quan trọng sao? Chuyện đã qua, ta không muốn nhớ lại. Nay ta tìm người, muốn hỏi một câu: Ngươi có muốn thoát khỏi thằng nhãi kia không?”

“Đương nhiên.”

“Tu vi của ta đều hóa thành nước suối này, người chỉ cần ngâm trong nhiều ngày…thì thằng ranh kia không thể đối xử với ngươi như bây giờ. Về phần đi ra ngoài, ngày càng đơn giản. Cứ nghe theo lời ta, thu vén hết mọi oán khí của ta, người sẽ thoát được.”

“Chỉ là, sau này người sẽ không còn nhìn thế giới như xưa nữa- người sẽ thấy thế gian này thấy quá dơ bẩn…Cuộc sống của ngươi sẽ vô cùng khổ sở.”

“-Ăn không được, ngủ không xong, đến cả thở đã thấy đau thương muốn điên lên được.”

_Hết chương 17_

Tác giả muốn nói: Cái tội không biết dẫn dắt nên âm thanh kia cứ thế xuất hiện – được rồi, mị là thần lạn vĩ QAQ

Tưởng Thất Nguyên vì sao không thấy đau khổ – đấy là phản ứng do uống nước suối, phản ứng bị tê liệt, chẳng nuối tiếc chuyện buồn nhân thế…

Mị đã từng nói mị đã thay đổi rất nhiều. Quá khứ mị là thiên thần nhỏ thuần khiết, ngây thơ vậy mà giờ trong đầu mị chỉ nghĩ về tiểu thụ biến thái trá hình si hán tụ…Lệ rơi đầy mặt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.