Không Gian Chi Tù Ái

Chương 18: Chương 18: Thống khổ




Cuối cùng cũng được tự do, Tưởng Thất Nguyên sung sướng chẳng được bao lâu đã nhanh chóng hứng chịu cảm giác choáng váng cùng ghê tởm

Mùi vị ngai ngái kì dị sộc thẳng vào mũi làm Tưởng Thất Nguyên không tài nào thở nổi. Dù anh cố gắng bình tĩnh lại nhưng được một lúc lại thấy tởm lợm. Anh cau mày lại, khó khăn thích nghi với mùi vị khó chịu này. Từ từ nhắm mắt lại, hơi thở của anh cuối cùng cũng ổn định, nhưng mà vừa mở mắt ra, liền bị cảm giác kinh tởm xâm chiếm…tại sao? Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra thế này?!

Tưởng Thất Nguyên không mắc bệnh tâm lý sợ hãi thứ gì cả, nhưng nhìn vào thực tại bây giờ thì đúng là đang có thứ ghê tởm gì đó ám ảnh anh, da gà nổi lên hết cả, da đầu cũng không tự chủ được mà run lên

Anh nghĩ rằng mình đã đi chệch hướng, không phải thoát ra khỏi không gian để trở về nhà, mà là đến một nơi quái quỷ hơn gấp trăm ngàn lần

Nhưng mà anh cố gắng nhìn khắp một vòng quay, kinh ngạc phát hiện ra mình đang ở phòng ngủ của Nhan Nham – mô hình ô tô vẫn ngay ngắn nơi đầu tủ, chỉ có số ngày trên quyển lịch là tăng lên.

Có lẽ căn phòng này có vấn đề.

Tưởng Thất Nguyên mang theo ý niệm tốt đẹp ấy mà ra khỏi phòng, lại phát hiện ra hành lang, phòng khách, thậm chí ban công đều đem lại cho anh cảm giác giống nhau, những hạt phấn li ti lửng lơ giữa thinh không làm anh đinh tai nhức óc…Tưởng Thất Nguyên đau đầu, cuối cùng cố gắng không để tâm đến chúng, lết tấm thân ra khỏi chỗ này.

Dù rằng anh có thoát ra, nhưng Nhan Nham hoàn toàn có thể đem anh bắt trở lại.

Tưởng Thất Nguyên hiểu ra Nhan Nham có quyền lực lớn thế nào trong không gian, chỉ cần Nhan Nham bắt được anh, cậu sẽ dễ dàng giam cầm anh một lần nữa.

Cái chủ thể của dòng sông của cũng chỉ hứa giúp anh chạy chứ không nói giúp anh trốn cho nên trước mắt anh phải giữ cho bản thân an toàn. Chuyện di chứng do cùng Nhan Nham song tu phải tính sau thôi, chứ chiếu theo tình hình hiện tại của anh thì chỉ có chuốc khổ vào thân.

Tưởng Thất Nguyên quan sát tình hình rồi đi ra khỏi chung cư, tâm trí anh đổ dồn vào việc trốn thoát, chỉ có vậy anh mới có thể lờ đi những thay đổi bên trong mình. Thậm chí, nhờ thế anh mới lờ đi nguồn gốc căn nguyên của sự đau khổ này.

Đây có phải là “thống khổ” mà linh hồn kia nhắc đến?

“Thật sự rất đau đớn” Tưởng Thất Nguyên thì thào, anh nhận ra đây mới là khúc dạo đầu của một chuỗi những khổ hạnh. Linh hồn kia đã nói những gì nhỉ? “Ăn không được, ngủ không xong” và đủ những thứ quái đản khác…

Nghĩ đến đây, anh lê thân đến tủ lạnh, trong đó là thức ăn la liệt…Hóa ra không phải đồ ăn bị biến chất, anh mới là kẻ gặp vấn đề.

“Vậy phải sống sao mới tốt đây…”

“Anh buồn vì chuyện gì?” Tưởng Thất Nguyên đang sầu não than thở, không nghĩ rằng sẽ có người tiếp chuyện với muốn. Anh lúc này mới phục hồi tinh thần, nhận ra bản thân đã theo bản năng chạy xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm chung cư.

Tưởng Thất Nguyên nhìn về phía âm thanh, thấy thiếu niên ăn mặt giản đơn đang đứng trước cửa bãi đỗ xe, thái độ bình lặng dõi theo anh. Tuy rằng đã vào tháng không gặp, tuy rằng người đó không còn trong sắc áo trắng tinh khôi, nhưng anh vẫn nhận ra đấy là Ôn Triết Đào.

Tưởng Thất Nguyên nhìn Ôn Triết Đào một lúc, không giấu được vẻ vui sướng: “Ai! A Đào, đã lâu không gặp!” Nhưng những giây tiếp theo anh đã chú ý đến vẻ thay đổi của Ôn Triết Đào. Vẫn là Ôn Triết Đào cao cao gầy gầy, sắc mặt trông hơi tái nhợt, nhưng nét tinh anh trong đáy mắt nay đã không còn, chỉ còn lại vẻ kỳ quái của lũ quái nhân khoa học. Tựu chung thì cũng không tệ lắm, cũng chẳng đến mức quyến rũ làm tan nát lòng người.

“Kính của cậu đâu?”

“Hỏng, vứt rồi.”

Tưởng Thất Nguyên nheo mắt lại nhìn chằm chằm Ôn Triết Đào – Anh dám thề Ôn Triết Đào là người vô cùng sạch sẽ, nhưng tại sao anh lại có cảm giác trên người hắn có những hạt li ti nhỏ.

“Làm sao?” Ôn Triết Đào thấy Tưởng Thất Nguyên bất thường, liền cất tiếng hỏi.

“Anh nghĩ hai mắt của mình có vấn đề?” Tưởng Thất Nguyên kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Tôi nhìn cái gì cũng đều thấy bẩn thỉu, kinh tởm.”

Ôn Triết Đào yên lặng nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt đen láy không chớp mắt xoáy sâu vào Tưởng Thất Nguyên, cặp mắt phượng đen láy làm Tưởng Thất Nguyên suýt hoảng hốt, nhưng cơ thể lại phát đau làm dập tắt những ham muốn của anh.

Tưởng Thất Nguyên cố đứng vững, cười khổ nói: “A Đào, cậu vẫn đeo kính lên đi! Tôi nghĩ bản thân sẽ không chịu được mà thịt luôn anh em tốt của mình đấy.”

“Em không biết bị xích lại mấy hôm mà anh đã thay đổi tính hướng.”

“Cậu biết hai việc đấy không liên quan mà!” Tưởng Thất Nguyên đột nhiên có hơi khó chịu – nói đúng hơn là không chịu nổi Ôn Triết Đào không đeo mắt kính, vì thế mà hành động cũng trở nên luống cuống hơn cả.

Tưởng Thất Nguyên định cùng Ôn Triết Đào nói qua một chút về tình hình hiện tại, nhưng là không biết thế nào là di chuyển tầm mắt, tạo thành điểm giao nhau với một cảnh tượng không ngờ tới. Có người bước đến, đoạn đường cùng phương hướng đều khiến anh có cảm giác quen thuộc — giống như anh đã từng trải qua chuyện tương tự.

“Đi!” Tưởng Thất Nguyên ra lệnh một tiếng, liền lôi cánh tay Ôn Triết Đào đi về phía trước. Nhưng không ngờ khi anh mới chạm vào tay Ôn Triết Đào liền khiến hắn cau mày lại nói: “Buông ra!” Ôn Triết Đào nói.

“Không được! Nhan Nham sắp đến rồi!” Tưởng Thất Nguyên thấy bàn tay mình có hơi nóng, lại không nhận ra sắc mặt Ôn Triết Đào ngày càng tái nhợt lại: “Lần này lại bị bắt thì tôi hết đường thoát ra!”

Đôi mắt Ôn Triết Đào lóe sáng, đang nghĩ muốn cùng Tưởng Thất Nguyên chạy trốn lại phát hiện bàn tay của anh đang đặt lên cánh tay hắn thế nào có cảm giác nóng rực lên như muốn đẩy cả hai ra. Đồng thời, Tưởng Thất Nguyên như thế nào lại bị đẩy hất văng ra, ngã xuống đất.

“Cậu sao lại…” Tưởng Thất Nguyên nhìn thấy giọt hồng nhỏ xuống từ cánh tay Ôn Triết Đào, anh kinh ngạc nhìn vào vết thương đó rồi nổi giận: “Sao cậu lại bị thương! Là tên khốn nào gây ra trong lúc tôi vắng mặt?! Dựa vào đâu, nói cho tôi biết, tôi sẽ báo thù cho cậu!”

Mẹ nó, chính anh đâu còn chưa bao giờ đối xử quá quắt với Ôn Triết Đào, không biết thồn lằng nào dám gây với cậu ấy?!

“Anh phải tự cứu chính mình trước đi.” Ôn Triết Đào không chút do dự nói.

“Cái gì?! Cứu chính mình? Ý của cậu là – là tôi làm cậu bị thương?” Tưởng Thất Nguyên chấn động, nhưng nháy mắt lập tức hiểu ra vấn đề, chỉ biết bi phẫn tự đấm vào ngực của chính mình. Nhưng không hiểu thế nào, anh rõ ràng đã dùng lực, đáng lý ra phải khiến bản thân hộc máu, nhưng anh lại chỉ cảm thấy hơi tê rần ở ngực thôi.

Vào thời điểm Tưởng Thất Nguyên còn đang ngây ra, một âm thanh tràn đầy lệ khí vang tới

“Bước ra đây!”

“Đừng hòng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.