Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những lời mỉa mai khiến sắc mặt Văn Thị càng lúc càng tái nhợt, bà ta liếc nhìn ba huynh muội đang đứng đó với ánh mắt đầy căm phẫn, rồi quay người vội vàng rời đi.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn bóng dáng Ôn Văn rời đi, lạnh lùng cười. Muốn đánh nhau với nàng sao? Văn Thị vẫn còn hơi yếu.
“Mọi chuyện thế nào rồi? Ngươi ổn chứ?”
Nam nhân mạnh mẽ đứng ra bảo vệ Tô Ngưng Nguyệt đứng dậy, nở nụ cười hiền từ.
Tô Ngưng Nguyệt vội vàng cảm ơn, rồi đặt mía sang một bên và nhặt những quả cà chua rơi trên mặt đất lên. Người dân làng có vẻ không chịu nổi khi nhìn thấy nàng nâng niu từng quả cà chua trong giỏ tre.
“Tốt nhất ngươi không nên ăn cái này. Quả này có độc. Có khi ăn cỏ còn tốt hơn là ăn thứ này.”
Một số nữ nhân trong làng cũng đứng ra hưởng ứng và khuyên ba huynh muội tìm một số loại rau dại hoặc cỏ dại không độc hại mà ăn và không nên mạo hiểm tính mạng.
Nhìn thấy những người dân làng tốt bụng trước mặt, Tô Ngưng Nguyệt cảm động, dù sao nhà bọn họ ăn cũng không hết thứ này, vậy tại sao không truyền bá hai món ăn này cho mọi người?
“Không sao đâu các cô. Quả này khi chuyển sang màu đỏ sẽ không còn độc nữa. Hôm qua nhà chúng ta đã ăn nên các cô cứ yên tâm đi.”
Vẻ ngoài ngây thơ và chân thành của Tô Ngưng Nguyệt khiến dân làng nhìn nhau với vẻ khó hiểu. Quả này có độc, không nên ăn, người xưa vẫn nói quả này có độc, nhưng kì thực chưa có ai thực sự bị ngộ độc khi ăn quả này.
Thấy mọi người do dự, Tô Ngưng Nguyệt lại lấy ra một cây mía khác, vừa ăn vừa làm mẫu.
“Cái này, ta gọi là mía đường, bẻ chính giữa, dùng răng cắn nát lớp vỏ dày bên ngoài, bên trong cùi trắng có thể nhai ra nước ngọt, nhưng cặn bã phải nhả ra.”
Nhìn Tô Ngưng Nguyệt thoải mái ăn mía, mấy người dân làng gần ruộng mía cũng bắt chước nàng, kinh ngạc phát hiện quả đúng như lời nàng nói.
Có người ăn thử, cả làng ai nấy cũng lập tức đi chặt mía với vẻ rất thích thú, không khí rất náo nhiệt.
“Tỷ tỷ, sao tỷ nói cho người khác biết, sau này chúng ta lấy gì mà ăn?”
Tô Thần lo lắng nhìn Tô Ngưng Nguyệt, trải qua đói khát khiến cậu rất sợ hãi, khó khăn lắm mới tìm được đồ ăn, nếu như lại bị cướp đi, bọn họ không phải sẽ phải quay lại ngày xưa sao?
Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười sờ đầu Tô Thần.
“Đừng lo lắng, trên núi có rất nhiều mía, chúng ta ăn không hết đâu.”
Tô Ngưng Nguyệt đã có dự tính riêng, khi hạn hán, hoa màu trên đồng sẽ khô héo nhưng thời tiết này lại thuận lợi cho cây mía phát triển. Trước đây trong lúc nàng tìm kiếm các loại cây trồng khác, nàng đã nhìn qua, và phát hiện trên ngọn núi này có ít nhất mười mẫu ruộng mía hoang, đó chính xác là những gì nàng nhìn thấy.
Thôn này chỉ có từ ba đến bốn mươi hộ gia đình, dân số hơn trăm người, dù hàng ngày sống bằng mía cũng không sử dụng hết.