Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diêu Xuân do dự gật đầu, cùng Tô Ngưng Nguyệt rời đi, không quay đầu lại nhìn người trong đại sảnh. Khi Văn thị từ chối họ, nàng đã từ bỏ gia đình này.
Thấy Tô Ngưng Nguyệt dứt khoát rời đi, Thiên Vũ Hàn cũng mất kiên nhẫn, không để ý tới Văn thị bên cạnh còn đang giải thích nịnh nọt, phất tay áo rời đi.
Chỉ chớp mắt nửa tháng trôi qua, Thiên Vũ Hàn phái Ám Lân thường xuyên chạy đến Tô gia cầu phương pháp, nhưng Tô Ngưng Nguyệt đối với hắn rất khó chịu.
“Tô cô nương, vẫn khỏe chứ.”
Tô Ngưng Nguyệt vừa về đến nhà liền nhìn thấy Thiên Vũ Hàn ngồi trong sảnh nhà mình, bên cạnh hắn là Tô Mộc vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tục ngữ nói, không đánh người luôn tươi cười, Thiên Vũ Hàn lần này tự mình tới cửa, còn mang theo một chút quà tặng, vừa rồi chỉ nói đến thăm không nhắc chuyện làm ăn, nhưng lần này Tô Ngưng Nguyệt trở về, hắn liền muốn nhắc lại chuyện cũ.
“Thiên thiếu gia, ngài phái người tới nhà của ta hỏi thăm nửa tháng, ta nghĩ thái độ của ta ngài hẳn là rất rõ ràng, cần gì phải làm mấy việc vô ích này chứ?”
Tô Ngưng Nguyệt thực sự không chịu nổi nam nhân này, vì vậy nàng chỉ đơn giản ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện với hắn, cố gắng khiến hắn từ bỏ ý định mua phương pháp.
Nghe vậy, ánh mắt Thiên Vũ Hàn hơi dừng lại.
“Tô cô nương nói không đúng, ta đây muốn cùng Tô cô nương hợp tác.”
Nhấp một ngụm trà trong cốc, Thiên Vũ Hàn nhìn thấy sự chú ý của Tô Ngưng Nguyệt đã được kích thích, rồi hắn nói tiếp:
“Ta không quan tâm Tô cô nương muốn dạy người trong làng như thế nào, nhưng chỉ cần bán phương pháp này cho ta, đừng lo ta sẽ không cướp khách của cô nương. Ta chỉ muốn bán phương pháp này cho các tỉnh thành khác và thậm chí là cả nước.”
Tô Ngưng Nguyệt vốn luôn cho rằng Thiên Vũ Hàn muốn mua đường nâu, trong lòng xao động, xem ra nam nhân này tài lực cùng tầm ảnh hưởng vượt xa tưởng tượng của nàng. Nàng không khỏi suy nghĩ, trong mắt hiện lên nụ cười ranh mãnh.
“Ta hiểu rồi, ta đã sai khi trách Thiên thiếu gia. Bán phương pháp này cho ngài không phải là không thể, nhưng ta có một điều kiện, ta muốn một phần lợi nhuận từ việc bán thành phẩm của ngài.”
Động tác của Thiên Vũ Hàn bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng vào Tô Ngưng Nguyệt, người đang thản nhiên mỉm cười nhìn hắn.
Sau đó hắn lấy lại vẻ bình tĩnh và thản nhiên nói:
“Tô cô nương thật sự là tính toán tốt, tuổi còn trẻ đã suy nghĩ như thế, Thiên mỗ bội phục. Điều kiện này của cô nương, ta không thể không đáp ứng.”
“Vậy thì quyết định như vậy đi.”
Hai người đã ký thỏa thuận và sự việc đã được giải quyết. Tô Ngưng Nguyệt sau đó không chút chậm trễ tại chỗ viết lại quá trình làm đường, sau đó mang theo Thiên Vũ Hàn đến xưởng của Tô gia để tận mắt quan sát.
Trong xưởng, Tô Ngưng Nguyệt thao thao bất tuyệt giảng giải cho Thiên Vũ Hàn, nhưng không ngờ ngược lại khiến cho Thiên Vũ Hàn hoài nghi nàng.