Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Việc trồng rau trái vụ cũng có thể là do doanh nhân nước ngoài đã rời đi từ lâu, không ai có thể nghĩ rằng chính tay nàng đã làm việc này.
Xưởng của Tô gia bắt đầu hoạt động từ sáng sớm, những dân làng đã học nghề làm đường đều không lựa chọn quay về tự làm đường mà ở lại tiếp tục làm việc cho Tô gia. Mức thù lao hậu hĩnh năm đồng một ngày là điều hiếm thấy ở thị trấn.
Sau khi chào hỏi vài người quen, Tô Ngưng Nguyệt đi tới luống rau. Mấy ngày trước, không gian đột nhiên biến mất, nàng quá lo lắng, không thèm quan tâm đến khoảng đất trồng rau, bởi vậy đất trồng rau chỉ ra không vào trên cơ bản đã trụi lủi.
Sau khi xới đất hết, Tô Ngưng Nguyệt gieo hạt giống, đặt theo yêu cầu trong sách. Nàng không quan tâm hạt giống mình mua có sống được hay không, giá trị của những loại rau trồng trái mùa cao hơn rất nhiều.
“Tô cô nương đi làm sớm như vậy, thật sự khiến cho Thiên mỗ cảm thấy áy náy vô cùng.”
Một giọng nam lạnh lùng từ phía sau vang lên, Tô Ngưng Nguyệt vừa nghe liền biết là ai, may mắn là công việc trong tay nàng đã làm xong, nàng rửa tay, quay người đáp:
“Không dám nhận, lúc rảnh rỗi không có việc gì ra mảnh đất trồng rau này gieo hạt giống, để trong nhà thêm chút đồ ăn.”
Tô Ngưng Nguyệt cũng không ở trước mặt Thiên Vũ Hàn che dấu phương pháp trồng trọt giống người thường. Trong mắt nàng, Thiên Vũ Hàn là một công tử, làm sao hiểu được trồng trọt.
Nhìn thấy bộ dáng tươi tỉnh của Tô Ngưng Nguyệt, Thiên Vũ Hàn nhướng mày, hai ngày nay tuy tâm tình rất tốt, nhưng giữa lông mày vẫn còn có chút buồn bã. Hôm nay nhìn thấy thì tất cả đều biến mất nên hắn nghiêm túc nói:
“Tô cô nương ngược lại nhàn hạ thoải mái, không chỉ làm đồ ăn ngon, còn tự mình xuống ruộng trồng rau. Không biết người nào may mắn có thể cưới ngươi về nhà, nhất định là diễm phúc cả đời.”
Mí mắt nàng không khỏi giật giật, Tô Ngưng Nguyệt không nói nên lời, nói lời này với một cô bé mới mười tuổi có vẻ hơi sớm nhỉ?
Cô nhìn Thiên Vũ Hàn với một nụ cười ranh mãnh và mở miệng.
“Nhận được lời chúc của Thiên công tử, ta tuổi còn nhỏ tạm thời không lo lắng những thứ này, nghe nói hai ngày nay Thiên công tử nghiên cứu ra một loại thủ pháp nấu đường mới, không bằng giới thiệu cho ta xem?”
“Trong trường hợp này, Thiên mỗ rất xấu hổ.”
Sau khi thành công chuyển hướng sự chú ý của Thiên Vũ Hàn, Tô Ngưng Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng không muốn kết hôn sinh con ở tuổi thiếu niên như phụ nữ cổ đại, huống chi là bị nam nhân ép gả.
Hai người bận rộn đến giữa trưa, Thiên Vũ Hàn không khách khí theo Tô Ngưng Nguyệt về nhà thưởng thức đồ ăn ngon, dùng bữa xong giả vờ thản nhiên hỏi:
“Hôm qua còn thấy Tô cô nương mặt mày có chút miễn cưỡng, hôm nay khí sắc tốt như vậy, chẳng lẽ là gặp phải chuyện vui gì?”
Tô Ngưng Nguyệt hạ mí mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ.