Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 17: Chương 17: Văn Thị tức giận (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thế là nàng lại quay sang Tô Mộc, nói: “Anh, anh đi tìm mấy ông chú thật thà trong làng, nếu có thể tìm được người chăm chỉ thì càng tốt, đến nhờ họ cắt mía giúp chúng ta vào buổi chiều với giá năm đồng.”

Thời xưa, người dân nông thôn sống dựa vào nền sản xuất tự cung tự cấp, hơn thế nữa còn phải đóng thuế và nuôi sống gia đình, không có thóc dư để bán lấy tiền, trong tay cơ bản là không có nhiều tiền… Làm việc trong thị trấn một ngày chỉ có 35 đồng tiền, giá của Tô Ngưng Nguyệt đưa ra hiện tại rất hợp lý.

Tô Mộc trong lòng tuy là có ý kiến, nhưng rất nhanh liền từ bỏ. Tô Ngưng Nguyệt bây giờ là người đứng đầu trong nhà, nàng khiến cuộc sống của bọn họ càng ngày càng trở nên tốt hơn, Tô Mộc đối với lựa chọn khi làm việc của nàng cũng vô cùng tin tưởng.

Hai huynh đệ nhận lệnh rồi chạy đi, Tô Ngưng Nguyệt cũng ôm sách đi đến luống rau sau nhà bắt đầu thí nghiệm.

Khi Tô Ngưng Nguyệt đang làm theo sách dạy trồng một ruộng rau nhỏ, Tô Mộc đã làm đúng theo lời nàng dặn đi tìm bốn năm nam nhân cao to khỏe mạnh để thuê cắt mía, trở về nhà. Mấy người đi vào đều cõng mấy cân mía mới cắt trên lưng, Tô Ngưng Nguyệt sắp xếp cho bọn họ xếp mía ngay ngắn trong sân, sau ba bốn chuyến chuyển hàng, cuối buổi chiều trong nhà đã có gần hai, ba trăm cân mía.

“Thúc bá vất vả rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đã.” Tô Ngưng Nguyệt giúp Diêu Xuân nấu một nồi canh cà chua lớn, phân phát cho thôn dân đang ngồi trong sân nghỉ ngơi.

“Đây quả là một bất ngờ lớn, nếu không biết, mọi người có thể sẽ tưởng là một gia tộc giàu có nào đó đang mở xưởng nhỏ rồi thuê người đến làm công không chừng!” Văn thị lén lút bước vào sân, nhưng khi đến cửa thì không chịu đi tiếp, đứng yên tại chỗ nhìn mặt sân bụi bặm thì bĩu môi mỉa mai.

Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy bà ta tới, lập tức cau mày, sau đó khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, hỏi: “Không biết ngọn gió nào lại đưa dì đến đây nhỉ?”

Nhìn Tô Ngưng Nguyệt đang cười mà như không cười hỏi mình, Văn thị liếc nàng một cái, cười nói: “Không phải do ta nghe nói nhà ngươi bỏ tiền thuê người đến cắt mía sao? Ta muốn xem thử xem sự kiêu ngạo này lớn đến mức nào ấy mà!”

“Dì cứ đùa! Bọn ta chỉ nhờ các chú bác trong làng giúp chặt mía thôi. Không có phô trương thanh thế gì cả, bọn ta chỉ đang cố gắng kiếm sống bằng cách kiếm chút tiền từ việc cắt mía mà thôi.”

Tô Ngưng Nguyệt biết rất rõ Văn thị ghét nghèo, yêu giàu, để trút giận, nàng lấy một chiếc ví nhỏ đựng tiền đồng từ trong ngực ra, nhẹ nhàng lắc lắc, trong túi truyền ra một loạt âm thanh trong trẻo và ngọt ngào.

“Các thúc bá bận rộn lâu như vậy, để cháu trả tiền công cho các thúc bá trước nhé.” Tô Ngưng Nguyệt cười nhạt, từ trong túi lần lượt lấy ra năm đồng tiền, thế nhưng túi tiền vẫn còn phồng lên chứng tỏ bên trong có đầy ắp tiền khiến cho Văn thị trợn tròn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.