Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Văn thị vội vàng bước vào, muốn giật túi tiền từ trên tay Tô Ngưng Nguyệt, nhưng Tô Ngưng Nguyệt đã nhanh mắt né được.
“Dì, dì có ý gì vậy? Tại sao dì lại cướp đồ của ta?” Tô Ngưng Nguyệt ngây thơ nhìn Văn thị, vừa nói vừa nhét túi tiền trở lại vào trong ngực.
Nhưng hai mắt Văn thị lại đỏ hoe, nói bằng giọng thô bạo: “Mày chỉ là một đứa bé, sao có thể tiêu nhiều tiền như vậy? Để dì mày giữ giùm cho mày!”
Khi Văn Thị định giật lấy túi tiền lần nữa, nam nhân ngồi bên cạnh không nhịn được nữa, bèn đứng ra chắn trước mặt Tô Ngưng Nguyệt, tức giận nhìn Văn thị.
“Làm dì có tư cách gì mà gánh vác chuyện của một gia đình riêng? Tiền của cô bé nếu có đưa dù sao cũng là phải đưa tiền cho mẹ của mình. Còn bà là người ngoài, sao có thể can thiệp vào chuyện tiền nong của nhà người khác như vậy được?”
Khi dân làng có mặt nhìn thấy có người muốn tiến tới gây rối, họ liền lần lượt đứng lên, thủ thế sẵn sàng đáp lại. Người nhà Tô Ngưng Nguyệt để lại ấn tượng rất tốt cho bọn họ, không chỉ dạy bọn họ cách ăn mía mà còn sẵn lòng dạy bọn họ cách làm đường.
Nhìn Văn thị tức giận, Tô Ngưng Nguyệt trong lòng âm thầm mỉm cười, nếu bà ta muốn gây chuyện, cũng đừng trách Tô Ngưng Nguyệt nàng vô lễ. Sau khi nhỏ giọng nói vài câu với Tô Mộc bên cạnh, Tô Ngưng Nguyệt xoay người, đối mặt với Văn thị.
“Mẹ của mày là một người bệnh tật, một lúc nào đó bà ấy sẽ chết thôi. Khi đó mày sẽ không thể nương tựa vào bà ấy được nữa? Vậy nên để dì giữ tiền hộ mày là đúng đắn nhất rồi còn gì?” Dù có người giúp đỡ Tô Ngưng Nguyệt nhưng Văn thị vẫn tỏ ra kiêu ngạo, chỉ chú trọng đến tiền bạc, không quan tâm đến người khác, mở miệng là liền muốn lên lớp người ta, tự cho mình là đúng.
Sắc mặt Tô Ngưng Nguyệt lập tức tối sầm, Văn thị thế mà lại dám mắng Diêu Xuân, điều này tuyệt đối không thể tha thứ được!
Nàng ôm chặt túi tiền trong tay, bướng bỉnh nói: “Không được đâu, dì! Nếu thế thì con càng phải giữ tiền để đi khám bệnh cho mẹ. Con xin dì cho con chút đồ ăn, nhưng dì lại đánh chúng con, con làm sao có thể đưa hết tiền cho dì được?”
Có tiếng ồn ào, mọi người đều nhìn Văn thị bằng ánh mắt thù địch.
“Hừ, mày là đứa hám tiền, tao nói cho mày biết, dù thế nào thì số tiền này mày cũng phải giao cho tao vì tao già yếu rồi! Hôm nay mà không lấy được tiền thì tao quyết không rời khỏi nhà mày!” Văn thị vừa nói vừa lao về phía Tô Ngưng Nguyệt, muốn giật lấy túi tiền trong tay nàng.
Nam nhân đứng chắn trước mặt tuy lo lắng cho nàng nhưng cũng không dám ra tay, một mặt nam nữ không thể động chạm, mặt khác đây là quả thực là chuyện riêng của gia đình nhà họ Tô, dù có muốn thì hắn ta cũng không có tư cách can thiệp vào...
“Dừng lại!” Ngoài cửa vang lên một giọng nói tức giận, cắt ngang động tác của Văn thị, mọi người quay lại nhìn thì thấy đó chính là lão trưởng thôn.