Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 31: Chương 31: Vô lễ, hỗn xược (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nghe như vậy, Tô Ngưng Nguyệt lại thầm nghĩ, quả nhiên chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Nàng nhấc chân đi ra khỏi cửa, người dân làng kia cũng đi theo nàng, không biết bắt đầu từ khi nào, mà những dân làng đến giúp đỡ đều coi đó là trách nhiệm của mình để bảo vệ sự an toàn của Tô Ngưng Nguyệt.

“Ngươi có phải là chủ sự quản lý của xưởng Tô gia hay không?”

Thiên Vũ Hàn nhìn người con gái nhỏ nhắn, gầy gò ở trước mặt mình, mặc dù nàng vẫn còn nhỏ, chưa trưởng thành, nhưng trông nàng đã bắt đầu mang dáng vẻ của một mỹ nữ.

Điều hắn quan tâm hơn hết chính là khí chất điềm tĩnh khác hẳn với những người bạn cùng trang lứa của nàng, hắn nhìn nàng một cách cẩn thận và bình tĩnh.

Tô Ngưng Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy một người như vậy trong thị trấn này, nàng rất ngạc nhiên nhưng vẫn nở một nụ cười hiền lành.

“Ta không biết tại sao hai vị khách quý này lại đến đây, nhưng nếu như hai vị đến đây vì phương pháp sản xuất đường của chúng ta, thì xin các vị hãy quay về cho.”

Nghe thấy lời nói sắc bén của Tô Ngưng Nguyệt, Thiên Vũ Hàn tỏ ra vẻ bình tĩnh, có vẻ như thể không quan tâm đến sự thô lỗ của nàng.

“Vị cô nương này đừng nói sớm quá như thế chứ, chúng ta còn chưa thương lượng về giá cả nữa mà, làm sao cô nương biết chắc chắn sẽ không bán chứ?”

Trong lòng nàng có vẻ rất không hài lòng với vẻ ngoài lạnh lùng của Thiên Vũ Hàn, Tô Ngưng Nguyệt không muốn dây dưa quá nhiều chuyện với người này, nàng lập tức nói người dân làng ở bên cạnh:

“Thúc thúc, tiễn khách!”

Người dân làng đóng cánh cửa gỗ vừa mới được xây dựng cách đây không bao lâu, chỉ để lại một Thiên Vũ Hàn đang bực bội, khó chịu đứng ở ngoài cửa, có hơi sững sờ.

“Gia, cái nhà này ngu xuẩn như vậy, có cần thuộc hạ…”

Ám Lân còn chưa kịp nói xong, Thiên Vũ Hàn đã xua tay, trong ánh mắt hắn đầy những suy ngẫm, tâm tư.

“Thôi đi, người nữ tử này, nếu đúng như lời đồn thì dầu muối nàng đều không ăn. Không phải ngươi nói nàng còn có gia đình sao? Đi, chúng ta bắt đầu từ đó.” Ám Lân do dự một lúc, sau đó hắn ta đưa Thiên Vũ Hàn đến ngôi nhà cũ của Tô gia, Thiên Vũ Hàn nhìn lại cánh cửa xưởng đang đóng chặt của Tô gia, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ngày hôm sau, khi Tô Ngưng Nguyệt đang thử nghiệm phương pháp nấu đường mới trong xưởng của Tô gia, có một thiếu niên nhô đầu lên bước đến trước mặt nàng, ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó nhíu mày nói:

“Tiểu thư, lão gia muốn người trở về.”

Ông nội? Tô Ngưng Nguyệt sửng sốt một giây, chợt nhận ra, chẳng lẽ là ông cụ nhà họ Tô sao? Ông nội của nàng?

Cẩn thận nhìn chàng thiếu niên mặc bộ đồ vải lanh màu xám không để lộ chút dấu vết nào, Tô Ngưng Nguyệt khẽ gật đầu, giao việc trong tay cho dân làng bên cạnh rồi đi theo chàng thiếu niên đến nhà cũ của Tô gia.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Tô lão gia ưu ái con trai hơn con gái, cha của Tô Ngưng Nguyệt lại mất sớm, vì vậy ông ấy rất không hài lòng với căn phòng của nàng, nên cho phép Văn thị đuổi bọn họ ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.