Không Gian Song Song

Chương 3: Chương 3




Chương 9

“Con sẽ không thèm nói chuyện với ba ba nữa ” đứa nhỏ mở to đôi mắt to đen trắng rõ ràng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ với hắn “Ba còn không ngoan bằng cậu, trước khi ba xin lỗi con sẽ không nói chuyện với ba đâu.”

Giống như là để biểu thị thái độ nghiêm túc cho hắn thấy, thằng bé nói xong câu đó sau lập tức cúi đầu đi, tiếp tục cầm bút màu sáp làm bộ động tác tô màu ở trên tờ giấy trắng.

Mục Dục Vũ có chút đau đầu nhìn đứa nhỏ trước mắt, hắn phát hiện bản thân mình lại lần nữa lạc vào trong giấc mơ kỳ quái kia, cảnh tượng lần này hẳn là ở trong phòng khách, chung quanh im ắng, chỉ có này thằng nhãi con ngồi ở góc phòng khách ngây thơ lật mở một quyển sách thiếu nhi bọc giấy plastic vàng.

Mục Dục Vũ tìm một vòng, phát hiện trong phòng chẳng còn ai khác, không có tiếng người phụ nữ huyên náo kia, cũng không có tiếng nói tương tự của em trai ngốc , trong phòng có vẻ hết sức yên tĩnh. Mục Dục Vũ chẳng qua không tìm thấy, hỏi đứa nhỏ một câu: “Mẹ nhóc đâu?”Đổi lại là thằng nhóc giả vờ giả vịt không thèm trả lời.

Thật sự là thằng nhãi con thiếu dạy dỗ.

Mục Dục Vũ đã tương đối có kinh nghiệm sau hai lần, biết chỉ cần bản thân đi vào giấc ngủ có thể trở lại sự thật, cho nên hắn không hề bối rối, mà là ngồi xuống bắt đầu đánh giá căn nhà này. Trọn bộ phòng tổng thể diện tích nhìn ra không vượt qua một trăm mét vuông, nhưng được chia thành ba căn phòng, trọn bộ căn nhà là một không gian với những đồ nội thất cũ kĩ, được trang trí theo phong cách quê mùa nhưng lại gọn gang ngăn nắp. Sô pha cứng được sơn pha dầu gỗ, nhưng phối hợp đệm dựa mềm mại, dựa vào cũng còn có thể chấp nhận được. Trên tường là bức tranh thác nước chảy quê mùa đến nỗi hắn chẳng thèm nhìn đến lần thứ hai, trên tường bên kia dán những giấy khen màu hồng, người được trao thưởng là Mục Phi Nhiên, được tặng từ trường mẫu giáo.

Mục Dục Vũ nhớ tới người phụ nữ kia và Tiểu Bạch ngốc đều gọi thằng nhóc này là Phi Phỉ, xem ra Mục Phỉ Nhiên là tên của nó .

Phỉ Nhiên, đây không phải là một tính từ sao? Sao lại lấy làm tên đặt kì lạ như vậy? Cha mẹ nó đặt tên lần đầu hay sao mà thiếu suy nghĩ cẩn thận như vậy.

**Phỉ Nhiên là một tính từ có nghĩa là nổi bật

Mục Dục Vũ thông qua phê bình như vậy, lại một lần nữa khẳng định rằng bản thân hắn và người đang đảm đương trong giấc mơ này có một khoảng cách rất xa, hắn bình tĩnh nghĩ, dù sao đi nữa thì người đàn ông kia nhất định cũng không phải hắn, hắn không có khả năng đặt cho đứa nhỏ loại tên này, hắn không có khả năng qua tuổi ba mươi chỉ đạt đến giai cấp này, hắn không có khả năng cưới một bà vợ độc miệng sinh một tiểu quỷ thiếu dạy dỗ.

Nơi này tất cả nhân vật phát sinh cũng không liên quan đến mình.

Hắn tùy tiện đưa tay cầm lấy báo trên bàn trà lật xem, hắn lập tức ngạc nhiên phát hiện, thời gian trong giấc mơ quái quỷ này và thời gian ở hiện thực trùng khíp nhau, đều là năm 201x, đều là thành phố G , những vấn về của thế giới và đất nước đều giống nhau như đúc, tin tức khu vực cũng được đưa khá gần đây, thậm chí về kế hoạch cải cách thành phố mà hắn biết được cách đây không lâu, báo chí nơi này cũng đã đưa tin.

Mục Dục Vũ mạnh tay khép lại tờ báo, hắn đứng lên, đi vào một cái phòng khác, đẩy cửa ra vừa thấy, phát hiện đây là một phòng đọc khách đơn sơ, duyên vách tường làm ra vài cái giá sách, hắn bước vào, mở ra vừa thấy, tất cả đều là những cuốn sách tham khảo về kinh tế và triết học của hắn. Trên giá sách xếp ngay ngắn một hàng sách cũ, hắn rút ra một quyển, thì ra là cuốn sách của hắn nhiều năm về trước, sách giáo khoa của thời đại học.

Trên trang tiêu đề đọc rõ ràng được viết: Mục Dục Vũ, Hệ tài chính cấp. xx

Là bút tích của hắn. Lời bạt nhà xuất bản cũng là cái năm hắn thi vào trường đại học nổi tiếng.

Nhưng trong hiện thực Mục Dục Vũ học được đại học đó được một năm liền xin đến Princeton ra sức học hành để theo đuổi cái khác, hắn tại đó lấy được danh vị thạc sĩ, sau đó về nước gây dựng sự nghiệp, vẫn làm cho tới hôm nay.

Như vậy ở thế giới này Mục Dục Vũ hiển nhiên không có ra nước ngoài, bởi vì bên trên giá sách còn có hình ảnh hắn mang trang phục cử nhân cầm bằng tốt nghiệp.

Giấc mơ này chân thật đến nỗi tất cả các chi tiết đều kín kẽ, không hề sơ hở, thế giới này và cái thế giới kia liền như hai mẫu đồ án gần giống hệt nhau, nhưng cẩn thận phân biệt, lại phát hiện bút pháp hay cảm xúc hoàn toàn tương phản.

Dường như, ở cùng một nơi xuất phát, cuộc sống cá nhân của Mục Dục Vũ từ cái quỹ tích ban đầu đó bắt đầu phân nhách, sau đó, hai loại cuộc sống đi ngược lại nhau, mỗi cuộc sống đều có logic riêng, mỗi phương hướng riêng của nó.

Mục Dục Vũ càng nghĩ càng cảm thấy âm thầm kinh hãi, hắn nói không rõ cảm giác chính mình, hắn mơ hồ đoán được, giấc mơ này không phải vô duyên vô cớ, không hợp lý xây dựng lộn xộn, tương phản, nó rất rõ ràng, quá rõ ràng, thế cho nên làm cho hắn sinh ra rối loạn.

Dường như, thế giới này cũng ngôn chi hữu vật, cũng thuận lý thành chương.( ý chỉ là có những điều không thể lý giải, và có những điều chỉ thuộc về lý thuyết)

Mà điều này làm sao có thể? Xét về mặt sự thật, thì chẳng phải chỉ nên có một sự thật thôi không phải sao, nếu đồng thời còn có hai sự chân thật, vậy sự thật kia còn có thể được gọi là chân thật sao?

Hoặc là nói, chúng ta có nghi ngờ về tính chân thật của nó, thì sự thật đó có tồn tại không?

Mục Dục Vũ không dám tiếp tục tự hỏi, hắn cảm thấy sau lưng rét run, hắn nghĩ có lẽ, vẫn cho rằng đây chẳng qua là một giấc mơ dài có sự trùng hợp ngẫu nhiên, và giấc mơ này chẳng qua đơn giản vậy thôi.

Tuy rằng cho tới nay, hắn không biết giấc mơ này đang chứng minh điều gì, nó phải đi theo phương hướng nào.

Bỗng nhiên hắn nghe được phía sau truyền đến một tiếng động cốc cốc rất nhỏ , quay người lại, lại phát hiện thằng nhãi con Phi Phỉ kia cầm trong tay một bức tranh, ở phía sau thò đầu ra nhìn quan sát hắn.

Thằng nhóc thấy hắn xoay người, trên mặt ngượng ngùng đỏ ửng, sau đó chu miệng đem bức tranh đưa cho hắn, rầm rì nói: “Quên đi, cứ xem như ba ba giống như cậu vậy, chỉ cần lúc ba ba không ngoan thì mặc kệ không thèm tức giận là được rồi, nhạ, cho ba đó.”

“Sao?” Mục Dục Vũ có chút nghi hoặc, nhìn đứa nhỏ đưa qua bức tranh.

“Đưa cho ba .” Phi Phỉ bất mãn giơ giơ lên tờ giấy trong tay .

Mục Dục Vũ giận tái mặt, không tình nguyện tiếp lấy bức tranh trong tay thằng nhóc, phát hiện mặt trên vẽ bốn người thật trừu tượng, chỉ nhìn ra được một nam một nữ, mang bên ngoài hai thằng nhóc.

“Đây là cậu, ” thằng nhóc hào hứng dựa vào hắn giải thích, “Đây là con nha.”

Mục Dục Vũ không quen khi có cơ thể trẻ con ấm áp mềm nhũn tựa vào người mình, hắn chán ghét quay đầu, thằng nhóc lại bướng bỉnh vươn tay chỉ: “Ba ba xem, ba chỉ nhìn chút thôi, Phi Phỉ vẽ đã lâu nha, ba ba nhìn nhìn chút thôi.”

Mục Dục Vũ có nghĩ rằng nên đẩy nó ra, tay đã duỗi ra , trong đầu lập tức phản xạ có điều kiện vang lên tiếng khóc đinh tai nhức óc của thằng nhóc này. Hắn chau mày, sợ lại khiến thằng nhóc khóc, đành phải bắt tay đổi thành khoát lên trên vai nó.

Không nghĩ tới lần này lại làm cho đứa nhỏ nâng mặt lên, hướng về hắn ngoác miệng cười, vươn hai cách tay múp míp đưa về phía hắn lớn tiếng gọi: “Ba ba, ôm.”

“Con trai gì mà hở tí là muốn ôm.” Mục Dục Vũ không kiên nhẫn xoay người ngồi xuống, thằng nhóc không nổi giận chút nào, đã chạy đến bên chân hắn, cố chấp ồn ào: “Muốn ôm, Phi Phỉ muốn ôm, ba ba đã lâu rồi không ôm Phi Phỉ , ba ba ôm một cái thôi.”

Phi Phỉ chưa được Mục Dục Vũ đồng ý liền lắc lắc lúc lắc bò lên trên người hắn, điều này làm hắn thực bất mãn, hắn thậm chí ở còn bất chấp tiếng khóc thằng nhóc này mà trực tiếp lôi nó xuống hay không. Nhưng ở phía sau, thằng nhóc đã bò lên phía trên đầu gối hắn, không ngồi vững, gần ngã xuống, Mục Dục Vũ vươn tay theo bản năng ôm hắn, đứa nhỏ càng đắc ý , ở trong lòng hắn nghiễm nhiên bám chặt lấy vị trí tốt, ngẩng đầu, lại ngoác miệng nhìn hắn cười.

Cười như một đóa hoa đang kì nở rộ bừng sáng cả không gian.

Mục Dục Vũ đột nhiên liền thôi không hạ tay , hắn cũng nói không được vì nguyên nhân gì, hắn nghĩ bộ dạng thằng nhóc con này và mình rất giống, đột nhiên thấy khuôn mặt hắn được thu nhỏ và hiện trên mặt thằng nhóc này, điều này đối với hắn là điều trước nay chưa từng có, một trải nghiệm mới.

“Ba ba, ba xem đây là ba, đây là mẹ, giống hay không giống?”

Giống cái rắm, Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm hình người vặn vẹo kia oán thầm một câu, hắn nghĩ câu tiếp theo sẽ nói cho thằng nhóc biết nó căn bản không có tài năng hội họa, đừng lãng phí thời gian trên mặt này .Nhưng nghe được giọng nói non nớt của nó, cảm giác ôm cũng mềm mại ấm áp, Mục Dục Vũ kỳ lạ khi mình nói không nên lời.

“Giống hay không giống ?” Phi phỉ vặn vẹo thân thể nhỏ xíu hỏi.

“Ừ.” Mục Dục Vũ từ chối cho ý kiến hừ lạnh một tiếng.

“Thấy giáo con nói trước khi vẽ cái gì đều phải quan sát thật kĩ, trước khi Phi Phỉ vẽ ba ba có xem qua thật nhiều ảnh chụp ba ba nha.” Thằng nhóc nghiêm trang về phía hắn nói, “Mẹ nói ba ba là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới, con cảm thấy mẹ nói chuyện rất phóng đại, không đúng sự thật.”

“Không đúng sự thật?” Mục Dục Vũ nhịn không được hỏi, “Vậy ta không đẹp trai sao?”

“Là rất tuấn tú, nhưng mà thầy giáo nói, trên thế giới người đẹp trai có rất nhiều, xinh đẹp cũng có rất nhiều, cho nên, chúng con nên biết rằng, ” thằng nhóc cau mày trầm tư suy nghĩ một hồi, học giọng điệu thầy giáo nói, “rằng, phải có phát hiện ánh mắt đẹp!”

Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, nói: ” Thầy giáo dạy con thối lắm.”

Thàng nhóc kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.

“Ta nói cho con thằng nhóc này, ta chính là người đẹp trai nhất trên thế giới, mẹ con nói không sai, nhớ kỹ nha, hiểu không?” Mục Dục Vũ hướng nó hất cằm nói, nói, “Không nhớ được không cho con ăn cơm.”

“Nhưng mà Phi Phỉ không thích ăn cơm, ” Thằng nhóc còn thật sự nói cho hắn, “Cậu nhỏ cũng không thích.”

“Vậy hai người thích ăn cái gì?”

“Phi Phỉ muốn ăn cánh gà cola!” Thằng nhóc hào hứng lớn tiếng nói.

“À, cánh gà cola sao, không nhớ được ta vừa mới dạy con, cánh gà sau này cũng đừng suy nghĩ.” Ngài Mục biểu tình đàm phán đưa ra con át chủ bài, ngầm dò xét liếc mắt một cái, thản nhiên nói, “Con có nói được không.”

Tiểu hài tử trên mặt lộ ra khó xử rõ ràng, nó nhìn chằm chằm Mục Dục Vũ nhìn một hồi, sau đó cầm bức tranh từ đầu gối leo xuống dưới, nhướng mày lên đối hắn nói: “Ba ba, con cảm thấy ba như vậy không tốt.”

Mục Dục Vũ bao nhiêu năm qua chưa gặp người nào dám chỉ trích hắn sai, bây giờ bị một thằng nhóc con chỉ trích, nghe nói như thế quả thực ngạc nhiên , hắn cố ý giận tái mặt, thấp giọng quát: “Con còn nhỏ biết gì tốt xấu? Không nghe lời phải không?”

Phi Phỉ hiển nhiên do dự , đấu tranh tư tưởng giữa cậu bé xấu và cậu bé tốt một lúc lâu, ngẩng đầu nói với hắn: “Nhưng mà Phi Phỉ không thể chỉ vì một cánh gà mà nói dối, nói dối mới là đứa trẻ hư.”

Mục Dục Vũ cảm thấy hứng thú nhướng mày, hỏi: “Vậy nếu con không nói dối, liền vĩnh viễn không thấy được mẹ con, không thấy được cậu ngốc kia, cũng, không thấy được ta, con còn kiên trì không nói dối?”

“Ba ba nói cái gì, Phi Phỉ nghe không hiểu, ” thằng nhóc hoang mang nhìn hắn, “Con, con không muốn như vậy…”

“Nếu con còn nói dối.”

“Con cũng không nói dối.”

“Phải tuyển giống nhau đâu?”

“Con không cần!” Tiểu hài tử mếu máo nhào lại ôm lấy đầu gối của hắn, “Phi Phỉ mới không cần rời xa ba mẹ, vĩnh viễn đều không cần.”

Mục Dục Vũ ngây ngẩn cả người, hắn trong đầu ở giây phút này bỗng nhiên nhớ về thời thơ ấu của hắn, bị bắt rời khỏi ngôi nhà của mình đến một nơi xa lạ, tiếp tục giữ tay trên cửa không chịu thẻ, gọi một câu mẹ ơi rồi ba ơi để ầu chút lòng trắc ẩn của ba hắn. Vào lúc đó hắn đã suy nghĩ cái gì, bảy tám tuổi, so với thằng nhãi trước mắt này lớn hơn một chút, nhưng đã hiểu được những chuyện tàn khốc không nên hiểu ở cái tuổi này. Nhưng lúc trước, ki những ngày tháng mẹ hắn còn sống, cũng có lắm lúc y hệt như vậy, ôm chân lớn lắc lắc thân mình làm nũng, nghĩ đến muốn nói gì thì nói, có thể đạt thành nguyện vọng.

Nghĩ như vậy nội tâm hắn sinh ra một chút hỗn loạn, loại hỗn loạn này hòa tan trong tâm tư đùa giỡn thằng nhóc đang ôm hắn, ở hắn còn chưa kịp phản ứng, Mục Dục Vũ phát hiện bàn tay mình đặt trên lưng nó, ngẫu nhiên vỗ vỗ một chút, nhẹ nhàng mà vuốt ve.

“Ba ba, ba sẽ không không cần Phi Phỉ , đúng hay không?” Thằng nhóc đột nhiên hỏi hắn.

Tay Mục Dục Vũ dừng lại , hắn không biết nên trả lời loại vấn đề này như thế nào, hắn làm ngài Mục đương nhiên trong kinh nghiệm dày dặn của hắn chưa từng có chuyện này. Nhưng vào lúc này, thằng nhóc lại bỏ thêm một câu: “Ba sẽ không hết thương Phi Phỉ , đúng hay không?”

Mục Dục Vũ không có biện pháp , hắn giả bộ ho khan một chút, trầm giọng nói: “Nói cái gì đâu, ai dạy con nói năng lung tung như vậy.”

Phi Phỉ ngẩng đầu hướng hắn nhếch miệng nở nụ cười một chút, đắc ý mà lại thẹn thùng nói: “Ở tivi, các chị gái anh trai trong TV đều nói như vậy.”

Mục Dục Vũ cười, giáo huấn đứa nhỏ một câu: “Về sau không cho phép xem loại tivi nhàm chán này.”

“Vậy Hỉ Dương Dương có thể xem không?”

“Cũng xem ít hơn, rất ngớ ngẩn.”

“Con thì sao cũng được, nhưng cậu nhỏ thích, ” thằng nhóc không phải không có lo lắng thở dài nói, “Ba ba, ba nói xem cậu nhỏ đều lớn như vậy , còn muốn xem đài này thì làm sao bây giờ nha.”

Chương 10

Mục Dục Vũ bị một tiếng khóc thảm thiết làm bừng tỉnh.

Âm thanh kia rất thê lương, giống như tiếng động vật bị người ta bóp cổ không buông, hắn dùng cái đầu đau nhức chưa hoàn toàn tỉnh táo vào lúc sáng sớm suy nghĩ, mới phát hiện thì ra đó là âm thanh của cô vợ Diệp Chỉ Lan .

Mẹ nó lại có chuyện gì ? Mục Dục Vũ không kiên nhẫn xốc lên đệm chăn xuống giường, lại phát hiện khi rời giường, đầu trên đầu choáng váng không vững, chân bước lảo đảo, không thể không bắt lấy khung giường. Hắn đứng một lúc lâu, chờ cảm giác choáng váng đi qua, tiến phòng tắm lấy nước lạnh cọ rửa, mặc quần áo, bảo đảm nút thắt đều đâu vào đấy, lúc này mới chỉnh ống tay áo, mở cửa phòng, lập tức đi xuống dưới lầu.

Tiếng khóc Diệp Chỉ Lan vẫn vang vọng trong không gian, nhưng Mục Dục Vũ mặt không đổi sắc đi vào phòng ăn, ngồi xuống vào vị trí đầu bàn ăn, đầu bếp và nữ giúp việc vẫn như mọi khi phục vụ cho hắn bữa sáng với các món ăn chủ yếu là các món phương Tây. Bánh nướng thoang thoảng mùi thơm và dĩa trái cây tươi đủ màu sắc, mùi tương dĩa salad trộn cũng rất hấp dẫn, Mục Dục Vũ ngồi xuống, bên phải cạnh chỗ hắn ngồi hằng này đều đặt sẵn một tờ báo, hắn chậm rãi mở ra, nói một tiếng với nữ giúp việc đang pha cà phê giúp hắn: “Mở một bài hòa tấu, cám ơn.”

Mục Dục Vũ chịu ảnh hưởng của mẹ nuôi, bản thân cũng là người đam mê âm nhạc cổ điển, bởi vậy trong phòng ăn khi thiết kế luôn để lại chỗ để đặt bộ dàn âm thanh cổ điển. Cô nữ giúp việc này làm việc ở Mục gia chưa được bao lâu, chỉ là hiểu biết vài món ăn phù hợp với khẩu vị Mục Dục Vũ, trong tiếng khóc thê thảm của mục phu nhân Diệp Chỉ Lan, thì yêu cầu này có vẻ không thích hợp cho lắm.

“Chuyện gì vậy?” Mục Dục Vũ lạnh lùng rời mắt khỏi tờ báo liếc một cái” Mọi người muốn tôi dùng điểm tâm trong âm thanh này sao?”

“Thật xin lỗi ngài.” Nữ giúp việc cười nói, “Tôi chỉ là chưa từng đụng đến dàn âm thanh như vậy bao giờ, sợ sẽ làm hỏng mất.”

Mục Dục Vũ buông tờ báo, chính mình đi qua chọn ” Violin Concerto ” của Bruch bỏ vào máy, sau một lúc , đột nhiên trong phòng ăn vang lên giai điệu violin đầy cảm xúc của Millia Perlman. Mục Dục Vũ trở lại chỗ ngồi, hơi hơi nhắm mắt, vừa nhấm nháp ly cà phê, vừa tận hưởng âm nhạc. Tiếng đàn violon đưa hắn vào một thế giới ngăn cách với bên ngoài, dễ dàng mang theo tiếng kêu la khóc lóc Diệp Chỉ Lan biến đi xa. Đúng vậy, Mục Dục Vũ đem lực chú ý tập trung vào những giai điệu tuyệt vời lúc ban đầu , Diệp Chỉ Lan thật sự rất ngu xuẩn, nghĩ đến khóc lớn tiếng có thể khiến cho hắn chú ý sao? Diệp gia giáo dục hiển nhiên không trù tính đầy đủ, như vậy, thôi thì cũng muốn cho cô ta hiểu được, cô ta đã trưởng thành, mà một khi đã trưởng thành thì phải biết, ham muốn của cô không chỉ là một viên kẹo ngọt, chỉ cần cô khóc, người khác phải lấy lại đây dỗ cô nín khóc mỉm cười.

Trên thế giới này , không có gì so với cô công chúa trưởng thành khiến người ta cảm thấy phiền phức .

Mục Dục Vũ im lặng dùng dao nĩa đem những thức ăn trên bàn cắt thành những khối nhỏ nagng dọc không đều nhau, lại thong dong tao nhã bỏ vào trong miệng. Hắn ăn được mấy miếng lại hạ dao nĩa, một loại ảm giác chán nản không thèm ăn lại cùng lúc kéo đến, hắn đành phải bưng lên cà phê lại uống mấy ngụm, bỗng nhiên có chút không rõ chính mình vì sao có thể kiên trì ăn cùng loại thức ăn như vậy mười mấy năm, cho tới bây giờ không nghĩ đến sẽ thay đổi.

Vì sao cho tới bây giờ không nghĩ đến, có lẽ có thể đổi một loại khẩu vị khác, ví như, mì nước thịt bò.

Ý tưởng thình lình này làm cho trong lòng Mục Dục Vũ chấn động, lập tức hắn nhíu mày, ra lệnh cho bản thân há miệng nuốt đồ ăn trên bàn vào, động tác kiên định quyết đoán, dường như làm như vậy, thì những suy nghĩ không nên xuất hiện trong đầu cũng theo đồ ăn mà bị nuốt xuống.

Những thói quen rồi cũng sẽ đánh bại hết.

Hắn dùng tốc độ nhanh gấp đôi so với bình thường để giải quyết xong bữa sáng, sau đó mặt không chút thay đổi lấy khăn ăn lau miệng, đẩy bàn ăn, sau khi kí xong một hợp đồng thì thở dài một hơi. Âm nhạc đã bắt đầu tiến vào vào phần giữa cầu kì, trong những giai điệu ngân vang đó hắn mở tờ báo,rất ngạc nhiên khi tìm thấy tiêu đề đầu bài báo của ngày hôm nay là thành phố nơi đó có thể chuyển đổi quy mô lớn. Mục Dục Vũ trong lòng giật mình, đây không phải là tin mà hắn đã từng xem qua trong giấc mơ hay sao?

Hắn tâm phiền ý loạn khép lại tờ báo, lúc này âm thanh đột nhiên bị người nào đó tắt đi, Mục Dục Vũ quay đầu vừa thấy, phát hiện Diệp Chỉ Lan tóc tai bù xù đứng ở kia, ánh mắt sưng đỏ dõi theo hắn tràn ngập oán hận, bởi vì kích động mà cả người phát run.

Mục Dục Vũ nhíu mày nhìn về phía sau cô, chị Dư quản gia mang theo hai gã y tế vội vàng chạy tới, nhìn đến hắn kính cẩn nói: “Thật xin lỗi thưa ngài, phu nhân, chúng ta trở về phòng đi, ngài ấy còn phải đi làm, có cái gì về sau rồi nói…”

“Nói cái gì? Nói như thế nào? ! Hả?” Diệp Chỉ Lan hét ầm lên, cầm lấy bình gốm bên cạnh ném mạnh xuống đất, loảng xoảng làm một tiếng vang lên, cô ta nhảy dựng lên chỉ vào mũi Mục Dục Vũ mắng: “Mục Dục Vũ anh là đồ khốn nạn, đồ khốn như anh rồi cũng sẽ gặp báo ứng, anh nói đi, anh đã làm gì ba của tôi? Vì sao ông ấy dang tốt vậy bệnh tình trở nên nguy kịch? Anh đã làm gì nhà tôi rồi? Vì sao doanh nghiệp của anh cả đang kinh doanh tốt lại gặp phiền phức? Vì sao anh hai lại bị đưa lên báo? Anh nói đi, có phải anh làm hay không ? ! Hả? Anh là đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Lúc trước nếu không có ba tôi, anh nghĩ tôi sẽ lấy một người sa cơ thất thế như anh sao? Anh không cảm kích chúng tôi thì thôi, bây giờ quay ngược cắn lại Diệp gia, anh, lương tâm anh bán cho chó ăn rồi…”

Ánh mắt Mục Dục Vũ âm trầm nhìn chằm chằm cô ta, Diệp Chỉ Lan này hai năm nay khiến cho e ngại của hắn càng ngày càng tăng, dưới ánh mắt cưỡng chế đó, cô ta trở nên sợ hãi, nhưng cô ta quyết định dù bất cứ giá nào, tự cho bản thân mình thêm can đảm, cô ta lại tìm một bình thủ công hướng về Mục Dục Vũ ném qua, Mục Dục Vũ quay đầu đi, cái bình bay ngang qua tai hắn tạo thành tiếng gió, sau đó đập vào tường rơi xuống đất vụn vỡ.

“Tôi nói cho anh biết, anh phải dừng lại thủ đoạn ti bỉ này cho tôi, bằng không chúng ta cùng đi đến tòa, tôi không ngại đưa ra những vụ bê bối của anh đâu, anh ở ngoài nuôi tình nhân tưởng tôi không biết sao? Tôi, tôi, mặt cô ta đỏ lên liều lĩnh hét lên, “Tôi còn muốn nói cho toà soạn phóng viên, anh căn bản là không có đạo đức, anh căn bản không phải là đàn ông…”

Mục Dục Vũ đột nhiên sải bước đi qua bớp cổ họng cô ta rồi ấn lên tường, gân xanh trên trán hắn nổi lên, lỗ mũi hồng hộc thở hổn hển, những áp lực trong lòng và những ý nghĩ ác độc trong đầu như từ đất chui lên, kêu gào bóp chết cô ta đi, bóp chết cuộc hôn nhân mà hắn đã lấy ra làm vật trao đổi lợi ích, bóp chết cô ta thế giới liền yên tĩnh , liền sẽ không bao giờ có người biết về cuộc hôn nhân của hắn có bao nhiêu thất bại, so với việc hắn căm ghét Diệp Chỉ Lan còn căm ghét bản thân mình bất lực hơn.

Bóp chết cô ta.

Nhưng hắn vẫn còn chút lý trí để ngăn cản bản thân làm hành động này, Mục Dục Vũ chậm rãi buông lỏng Diệp Chỉ Lan ra, sau đó, hắn thản nhiên nói với người phụ nữ đang sợ hãi đến không còn chút máu kia: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng không phải không đánh, tôi sẽ chẳng tiếc khiến cô sống không bằng chết, nhớ kỹ không, công chúa của tôi?”

Mục Dục Vũ vỗ vỗ tay, chán ghét xoay người phân phó chuẩn bị xe, chị Dư ở một bên im lặng quan sát, mang áo khoác của hắn mang qua, Mục Dục Vũ tiếp lấy , sải bước đi đến cửa trước.

Xe rất nhanh đã đến nơi, Mục Dục Vũ ngồi trở ra phân phó lái xe, hắn xoa huyệt thái dương đang đau nhức, nghĩ đến nhật trình cần phải làm ngày hôm nay, điều đầu tiên là phải đến ăn trưa cùng cấp trên nơi chuẩn bị phá bỏ đó. Quan hệ xã hội cũng phải chú tâm, có lẽ nên chuẩn bị một món quà thật tốt. Mục Dục Vũ ngồi ở trong xe lấy máy tính xách tay xử lý công việc, xe chạy hơn nửa giờ , Mục Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy dạ dày nôn nao từng cơn đẩy lên cổ họng.

Hắn che miệng lại, phân phó cho lái xe Trần: “Dừng xe!”

Lái xe không rõ ý hắn, chạy nhanh ngững ngay ở ven đường, Mục Dục Vũ cơ hồ là chạy ra khỏi cửa xe, ở ven đường chạy như điên lên. Hắn mang hết tòa bộ thức ăn ban sáng nôn ra, phun hết mới cảm thấy đầu đau nhức choáng váng, trên trán từng đợt mồ hôi toát ra.

“Ngài Mục , ngài không có việc gì chứ, nếu không tôi đưa ngài đến đi bệnh viện?”

Mục Dục Vũ hơi hơi nhắm mắt, khoát tay áo, lấy khăn tay lau miệng, khan khan nói với lão Trần: “Giúp tôi mua một chai nước.”

Lão Trần lập tức đồng ý rồi chạy đi, Mục Dục Vũ chầm chập đi trở về xe bên kia, tựa vào cửa xe thở một hồi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như còn rất xanh , hắn nhìn lại mình suy nghĩ, giống như mùa thu đã trôi qua thì phải?

Không khí cuối thu thật mát mẻ .

“Là anh trai báo chí thạch hoa quả …” Mục Dục Vũ nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên của thiếu niên, hắn kinh ngạc theo tiếng nhìn qua, phát hiện thì ra là thàng nhóc Tiểu Bạch ngốc mang áo sơ mi và chiếc quần bò, cầm trong tay một củ khoai nướng cắn dở, nhìn thấy hắn ngẩng đầu, lập tức hoan hô một tiếng, sôi nổi hướng hắn chạy tới: “Thật là anh trai báo chí thạch hoa quả nha, là thật nha, chị ơi chị xem…”

Chẳng lẽ còn là giả được sao? Mục Dục Vũ cảm thấy phiền ngay cả sắc mặt tốt cũng lười bày ra, hắn thản nhiên nhìn Tiểu Bạch ngốc liếc mắt một cái, đột nhiên trong lúc đó, trong lòng hắn chấn động, tầm mắt chuyển về và dán chặt chẽ ở người phía sau Tiểu Bạch ngốc.

Là Nghê Xuân Yến.

Cô đang đẩy chiếc xe đẩy ba bánh bán đồ ăn sáng, lúc này cũng trợn mắt há hốc miệng mà nhìn Mục Dục Vũ. Sau đó chân tay luống cuống đẩy chiếc xe ba bánh lung lay đi đến, bởi vì quá mức bối rối thiếu chút nữa bị ngã, nhìn cô loay hoay đẩy chiếc xe, Mục Dục Vũ phát hiện bản thân thật kỳ lạ , có chút muốn cười.

Người phụ nữ này, làm sao đã nhiều năm trôi qua rồi còn ngốc nghếch vụng về đến như vậy? Nhìn vẻ mặt có vẻ thông minh, trên thực tế thì bên trong toàn là bã đậu.

Cứ như vậy, cô có thể làm bộ không nhớ tôi hay sao?

Mục Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy dạ dày không phải đau như vậy, nhưng vào lúc này, lão Trần chạy về đến đưa cho hắn một bình nước, Mục Dục Vũ thản nhiên quét qua Nghê Xuân Yến, mở túi nilon, không coi ai ra gì súc miệng.

Hắn nghĩ cho dù có gặp lại một lần nữa, cũng phải khiến họ ước lượng trước một chút, có lẽ lại sẽ gợi lên những ý nghĩ không nên trong đầu Nghê Xuân Yến.

Nhưng hắn còn chưa có nghĩ xong, chợt nghe đến giọng nói Nghê Xuân Yến, giọng nói này trong giấc mơ hắn từng nghe qua, hắn thật ngạc nhiên cho trí nhớ của mình, cách nhiều năm như vậy, cả giọng nói và cả tướng mạo bên ngoài của cô đều giống nhau, khiến hắn nhớ rõ như vậy.

Bây giờ, giọng nói khàn khàn của người phụ nữ này giống trong trí nhớ của hắn vang lên: “Tiểu Siêu, đi thôi, chị không phải đã dạy em, không được tùy tiện đi quấy rầy người khác sao?”

Tiểu Bạch ngốc ngược lại có chút lưu luyến, nó liếc mắt nhìn Mục Dục Vũ một cái, không cam lòng nói: “Nhưng mà anh trai đó mua cho em thạch hoa quả chua ngọt.”

“Vậy em nói cám ơn chưa?”

“Nói rồi.”

“Nói thì được rồi, ” Nghê Xuân Yến sắc mặt có điểm tái nhợt, nhưng cô hướng Mục Dục Vũ tùy tiện gật đầu, “Cám ơn , em trai của tôi cứ như vậy, đứa nhỏ này trời sinh nhớ ăn không nhớ đánh, thật ngại quá, tôi cam đoan, bất kể cái gì, nó sẽ không đến quấy rầy ngài nữa.”

Cô nói xong không đợi Mục Dục Vũ phản ứng, trực tiếp đánh một cái vào ót Tiểu Bạch ngốc, quát lớn nói: “Đi thôi đi thôi, thật sự mà, cả ngày chỉ muốn ăn, chị dạy em cái gì? Còn nhớ rõ không? Đi nhanh một chút, về nhà tự kiểm điểm đi.”

“A ” thằng nhóc quay đầu nhìn Mục Dục Vũ, nghe lời nói: “Anh trai báo chí thạch hoa quả , tạm biệt.”

“Đừng làm loạn đặt biệt danh lung tung cho người khác, chị có dạy em như vậy không.” Nghê Xuân Yến tức giận liếc mắt, lại hướng Mục Dục Vũ gật gật đầu, nói: “Xin lỗi , chúng tôi đi , tạm biệt.”

Mục Dục Vũ quả thực có chút trợn mắt há hốc mồm, hắn trơ mắt nhìn hai chị ngồi trên chiếc xe ba bánh, Nghê Xuân Yến cắn răng đặng xe theo hắn bên người đi qua, Tiểu Bạch ngốc quay đầu nhìn về cười ha ha ngốc nghếch. Dưới ánh mặt trời, một câu đối thoại của đôi chị em ngốc đó rơi hết vào tai hắn đến nửa câu.

“Chị, về nhà em muốn ăn thịt hầm .”

“Được, kiểm điểm tốt sẽ cho em ăn.”

“Có thể không tự kiểm điểm được không, Tiểu Siêu ngu ngốc, học sẽ không được .”

“Thối lắm, em là ai, em là em trai duy nhất của Nghê Xuân Yến này.Em không hề ngốc, mọi thứ học đều phải từ từ, chuyện này thì có là gì, không có ai ra từ trong bụng mẹ cái gì cũng biết, ai cũng đều phải chậm rãi học …”

Chương 11

Ngay những ngày còn trẻ, Mục Dục Vũ đã hình thành một quan điểm riêng của bản thân về phụ nữ, theo thời gian trôi đi, tích lũy từ người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, quan điểm riêng này ngày càng được củng cố phát triển, giống như vết chai ăn sâu trên người hắn , không thể thay đổi. Hắn cũng không phải chưa từng trải qua những rung động đầu đời lặng lẽ, cũng không phải không có rung động trước những vẻ đẹp phụ nữ được ông trời ưu ái, nhưng tất cả đều giống như loài thực vật thiếu ánh sáng mặt trời, hắn đối với những người như vậy tuy rung động nhưng luôn khiến bản thân phải suy nghĩ, cũng ngăn chặn khả năng trở nên mê muội.

Trong sự nghiệp hắn không chê vào đâu được, bày mưu nghĩ kế, hắn là một nhân vật lãnh đạo tầm cỡ, không bao giờ để người khác đoán được hay nghi ngờ về lòng dã tâm của hắn. Hắn là một cao thủ biết xem xét thời thế, từ nhỏ chỉ biết tính được con người mang lại lợi ích lớn nhất. Hắn bình tĩnh mà kiên nhẫn, trên người hắn sớm đã vượt qua được những hư vinh và phù phiếm của đa số người trẻ tuổi. Quá trình gây dựng sự nghiệp của hắn tràn ngập gian khổ, nhưng mỗi bước qua cửa ải khó khăn, hắn đều có thể ra những quyết định chuẩn xác đến khó tin, trả giá phải chăng, do đó vượt qua những nguy hiểm, một đường hướng về phía trước.

Thành công của hắn đều không phải là ngẫu nhiên, người đàn ông giống hắn, thủ đoạn tàn nhẫn và phải dũng cảm, khi tất yếu ngay cả chính mình đều có thể hy sinh, còn có cái gì có thể ngăn cản được con đường của hắn.

Nhưng đối mặt với phụ nữ, hắn luôn luôn thiếu cảm giác thân mật, không bằng nói cảm giác thân mật này đến từ sự tin cậy. Hắn không tin trên đời này chỉ dựa vào tình cảm đơn thuần nam nữ mà có thể duy trì bền chắc củng cố quan hệ hôn nhân, hắn cho rằng loại chuyện này tất nhiên cùng liên hệ với lợi ích thực tế, hôn nhân là một loại hành vi xã hội, nó gắn liền với hai nhóm lợi ích có thể hợp tác, có thể cùng đạt được mục đích mà chiến thắng, mà không phải một người đàn ông hay một người phụ nữ ngốc nghếch hồ hồ mang theo một giấc mơ về tương lai tốt đẹp đi đến hạnh phúc.

Cũng giống như hôn nhân của hắn và Diệp Chỉ Lan.

Vào thời điểm đó, hắn cần duy trì và phải có nguồn tài chính từ Diệp gia, Diệp gia cần kỹ thuật mới hắn mang về từ Mỹ, nhưng song phương cũng không tin tưởng lẫn nhau, vì thế đính hôn trở thành sự lựa chọn tốt nhất. Toàn bộ quá trình, từ bữa tiệc đính hôn cho đến chuyến đi hưởng tuần trăng mật, Mục Dục Vũ đều biểu hiện bình tĩnh và không thèm đếm xỉa đến. Giống như hắn ký kết hiệp ước, kí vào hiệp định hôn nhân của mình, hắn tham gia tiệc tối cũng không khác gì khi hắn tham gia vào nghi thức kết hôn, hắn gặp khách hàng mới cũng như gặp mặt cô vợ mới của mình, hắn thậm chí nghĩ, hôn nhân nên là như thế này, vừa xem đã hiểu ngay, trả giá cũng được, sắp trả giá cũng được, đều vừa xem là hiểu ngay.

Cứ như vậy thật tốt, không cần giống mẹ ruột của hắn vậy, hao hết tâm tư đi lo liệu gia đình, cuối cùng ngay cả sức khỏe cũng chẳng còn. Ở điểm này hắn thừa nhận bản thân hắn rất giống cha ruột hắn, bọn họ đều giỏi phân tích những lợi ích từ cuộc sống, chia nó thành những khối nhỏ , rồi thu hoạch cái lớn , bỏ qua cái nhỏ, giống như sự tình vốn dĩ nên là như thế.

Cho nên cha ruột hắn vứt bỏ hắn trước khi xây dựng một gia đình mới kỳ thật không gì đáng trách, cho dù Mục Dục Vũ nhớ tới điều đó vẫn cảm thấy buồn nôn, nhưng hắn vẫn đồng ý, làm như vậy không gì đáng trách.

“Con sẽ không hạnh phúc .”Mẹ nuôi đã từng nghiêm túc nói với hắn như vậy, trong rất nhiều chuyện của thì bà chưa bao giờ can thiệp qua quyết định của Mục Dục Vũ, bà là một phần tử trí thức lạc hậu, tin tưởng hôn nhân là được sự chứng giám của thần thánh, việc này là việc đại sự cả đời của Mục Dục Vũ , bà không thể cứ giống như lúc trước, chỉ tỏ biểu tình tôn trọng.

“Con vốn không phải vì hạnh phúc.” Mục Dục Vũ cứng rắn phản bác mẹ nuôi, “Con lựa chọn , đây là người phụ nữ thích hợp nhất trong gian đoạn này của con, điều con làm , đây là chuyện phải làm và nên được thực hiện.”

“Mẹ cũng không có hoài nghi quyết định kết hôn của con là thiểu lý trí, Tiểu Vũ, ” Mục Giác nói, “Hoàn toàn ngược lại, mẹ lo lắng vì bản thân con quá lý trí, đây không phải là thái độ một người muốn kết hôn nên có, con liều lĩnh như vậy, đối với nhà gái, đối với bản thân con cũng không có trách nhiệm!”

Có lẽ là kia đoạn thời gian tích áp lực quá lớn, có lẽ, Mục Giác đâm trúng điểm yếu trong lòng Mục Dục Vũ, cuộc đời hắn ần đầu tiên ầm ỹ cãi cọ cùng mẹ nuôi, ầm ỹ đến nỗi, Mục Dục Vũ bỗng nhiên đối với mẹ nuôi sinh ra oán giận, hắn cảm thấy người phụ nữ này hiểu rõ mình đến vậy, cũng có thể biết được hắn đối với sự nghiệp có tâm huyết, cũng nên hiểu được cuộc hôn nhân này đối với hắn mà nói ắt không thể thiếu, vì sao còn muốn ngăn cản? Vì sao không thể giống như quá khứ đảm nhận tốt vai trò một người mẹ và đứa con là tốt rồi?Đầu óc hắn không thể hiểu, ngoài miệng đã cười lạnh, không quan tâm nói: “Chuyện của con không cần mẹ quản nhiều, con muốn cưới Diệp Chỉ Lan, mẹ không cho con cưới, có phải vì cả đời này mẹ không lấy được ai, cho nên hận không thể khiến cho mọi người khắp thế giới này đều giống như mẹ sống nốt quãng đời cô đơn còn lại?”

Khi lời nói vừa dứt miệng hắn mới biết bản thân mình đã nói cái gì, kinh ngạc trước những lời tổn thương như vậy, tại sao hắn không thèm nghĩ ngợi đã buộc miệng thốt ra? Những lời này lực sát thương rất lớn, sắc mặt mẹ nuôi nháy mắt tái nhợt, sau lui lại mấy bước, dùng ánh mắt bi thương cùng trách cứ nhìn hắn. Mục Dục Vũ vạn phần hối hận, nhưng hắn không biết nên như thế nào cho phải, hắn không quen với việc xin lỗi , nhất là, hắn không biết nới lời xin lỗi đối với Mục Giác, người vừa là người thầy, vừa là bạn.

Nhưng Mục Giác sau đó vẫn tha thứ cho hắn, bà vẫn tham gia hôn lễ của hắn, cũng dùng hết mọi khả năng mỉm cười chúc phúc hắn, bà vẫn theo lễ nghi của người thành phố, cho cô vợ mới cưới một cặp vòng tay, một đôi hoa tai và nhẫn, đây là lễ vật của nhà chồng. Diệp Chỉ Lan đương nhiên chướng mắt những trang sức lạc hậu này, Mục Dục Vũ sau lại dùng những món đồ trang sức kim cương xa xỉ đổi về những thứ này, hắn lao thẳng đến quỹ bảo hiểm ở ngân hàng cất giữ, nghĩ đây là những thứ mẹ nuôi vì mình chúc phúc, quyết không thể lãng phí ở Diệp Chỉ Lan kia.

“Con không có thật lòng xin lỗi mẹ, Tiểu Vũ, ” khi hắn xin lỗi, Mục Giác dịu dàng nới với hắn” Con nên xin lỗi chính con. Đừng cho là đúng, ta biết những lời vô nghĩa này rất giống như một người giáo viên nói với học sinh của mình, rồi sẽ có một ngày con thật sự hiểu được, trong chuyện này mẹ chưa từng nói sai, nhưng con đã làm sai .”

Mục Dục Vũ mân nhanh môi, vì tránh cho xung đột bắt đầu, hắn lựa chọn im lặng không nói.

“Tuy mẹ chưa từng kết hôn, nhưng không có nghĩa là mẹ không biết cái gì là hôn nhân, ” Mục Giác thương xót nhìn hắn nói, “Hôn nhân không chỉ là một nam một nữ cùng chung sống, trên thực tế, chỉ cần con người lựa chọn khác nhau, sẽ mang lại những cuộc sống khác nhau. Con có biết vì sao kết hôn phải tìm đúng người kia sao?”

“Vì sao?”

“Bởi vì phải tìm người, người thích hợp với con, khiến con sống càng tự do, chạm vào sâu bên trong trái tim con, làm con cảm thấy mỗi ngày được sống chung với người đó tràn ngập ý nghĩa, đó mới gọi là hạnh phúc.”

Mục Dục Vũ không cho là đúng, hắn nhún vai nói: ” Bây giờ mỗi ngày trôi qua với con cũng có ý nghĩa. Hơn nữa Diệp Chỉ Lan coi như cũng tốt, bộ dáng xinh đẹp, tài nghệ cũng không ít, con chúng sống với cô ta cũng không đến nỗi tệ như mẹ nói.”

Mục Giác không nói nhiều, bà gật gật đầu, khàn khàn nói: “Vậy là tốt rồi.”

Hai người bọn họ cùng nhau nhìn chăm chú vào cây lan quân tử trên bậu cửa sổ, hai người đều im lặng, qua thật lâu, một vấn đề bất chợt hiện lên trong đầu hắn, tự nhiên theo bên miệng Mục Dục Vũ thốt ra, hắn hỏi: ” Vì sao mẹ không kết hôn?”

Mục Giác sửng sốt, Mục Dục Vũ lại hỏi một câu: “Điều kiện mẹ tốt lắm, lúc còn trẻ tất nhiên cũng rất nhiều người theo đuổi, vì sao không chọn một người?”

Mục Giác gục đầu xuống, chậm rãi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Nếu mẹ kết hôn , mẹ cũng sẽ không nhận nuôi con.”

“Con biết.”

“Như vậy xem ra, mẹ không kết hôn tốt hơn thì phải.” Mục Giác cười nói.

Có lẽ mẹ nuôi nói đúng, người không kết hôn thật tốt.

Mục Dục Vũ mờ mịt nghĩ, hắn cảm thấy đầu sưng lên, lông tơ dựng đứng, chỉ bằng ý chí, đấu tranh với công việc một ngày, khi về nhà hắn rõ ràng phát hiện thân thể phát sốt. Đại khái là bị cảm do viêm dạ dày, hắn bình tĩnh cho Lâm trợ lý gọi điện thoại hẹn bác sĩ gia đình chiều đến khám, lại mở dùng vài loại thuốc, ngày mai còn có một đống việc phải làm, không thể nghỉ ngơi.

Hắn nằm xuống đến khi cảm thấy có phải cái giường này hắn mua quá lớn hay không, thiết kế trong phòng quá trống, mà những người giúp vệ hay bảo vệ trong nhà được đào tạo chuyên môn khá tốt, một chút tiếng động vang lên cũng chưa phát ra. Hắn thậm chí nghĩ, Diệp Chỉ Lan đêm nay vì sao không nổi điên?Thậm chí có thể để cô ta tức giận khóc lóc mắng chửi một chút, thì căn phòng này chẳng yên tĩnh đến vậy.

Quả thật yên tĩnh giống như bản thân đang ở một cánh đồng bát ngát, không có gió, chỉ có những yên lặng bao la áp bức, quá nặng , ép đến nỗi hắn cơ hồ không thở nổi.

Mục Dục Vũ nằm ở trên giường bình tĩnh nghĩ, bản thân hắn quản lý tổng công ty cũng có đến vài ngàn nhân viên, trong nhà có bảo vệ kiêm người hầu hộ tống, đầu bếp, lái xe cũng vượt qua hai mươi người, hắn còn có một cô vợ theo luật pháp, nhưng bây giờ nằm bệnh trên giường, nhiều người như vậy, lại không một người chủ động tiến vào cho rót cho hắn ly nước, dặn hắn uống thuốc đúng giờ.

Cấp dưới e ngại hắn, vợ hắn hận hắn tận xương.

Hắn cũng không phải cảm khái cái gì, trên thực tế tâm tình của hắn một chút đều không có dao động, hắn chỉ là trần thuật sự thật bình thường ở trong đầu bình tĩnh suy nghĩ, nếu hắn đột nhiên chết tại đây, bọn họ đại khái cũng phải đến sáng sớm ngày hôm sau mới có thể phát hiện.

Người phát hiện đầu tiên là ai? Là quản gia, không, có lẽ sẽ là trợ lý Lâm.

Nếu hắn chết, Diệp Chỉ Lan sẽ rất vui, nhưng cô ta cũng không vui được lâu đâu, bởi vì mấy ngày nay hắn đã bắt đầu thu mua toàn diện Diệp gia, cho dù hắn có đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chiến lược công ty cũng sẽ dựa theo quỹ tích vạch ra trước mà tiến hành, không có người nào có thể ngăn cản.

Diệp gia, bất kể Mục Dục Vũ phát sinh cái gì, bọn họ đều nhất định sẽ suy tàn.

Di chúc cũng không cần lo lắng, mẹ nuôi cả đời đều sẽ có người chiếu cố, Diệp Chỉ Lan một phân tiền cũng sẽ không được nhận, Mục Dục Vũ nghĩ rằng hắn tính kế cả đời, quả nhiên tính toán không bỏ sót, cho dù hiện tại buông tay cõi trần, phía sau cũng sẽ có người tiếp tục hoàn thành những công việc của hắn, không có chuyện ngoài ý muốn.

Hắn nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm thấy tay chân như bị mất hết nước, nếu cái gì cũng được chuẩn bị tốt rồi, điều nên làm đã làm, như vậy còn sống, còn có ý nghĩa gì?

Mục Dục Vũ gần như không màng nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, bên tai dần dần truyền đến giọng nói của đứa nhỏ, dường như còn có tiếng ca, hắn nín thở lắng nghe, là hai người cùng nhau hát, nhẹ nhàng là của đứa nhỏ, trong trẻo một chút là thiếu niên.

Bọn họ cùng nhau nhẹ giọng , sợ đánh thức hắn, cùng hát:

Mùa xuân ở nơi nào nha

Mùa xuân ở nơi nào

Mùa xuân tại núi rừng xanh tươi kia

Nơi này có hoa hồng nha

Nơi này có cỏ xanh

Còn có chú chim hoàng oanh nhỏ ca hát

Tí tách lý lý tí tách lý tí tách lý lý tí tách lý lý

Tí tách lý lý tí tách lý lý tí tách lý tí tách lý lý tí tách lý lý

Tí tách lý lý

Mùa xuân ở xanh tươi nơi núi rừng

Còn có chú chim hoàng oanh nhỏ ca hát

Thẳng thắn mà nói hai cái thằng nhãi con này hát mơ hồ không rõ, ngữ điệu thất thường và cả quên từ, cũng không biết sao, Mục Dục Vũ lần này không có cảm giác chán ghét, hắn biết bản thân lại mơ đến giấc mơ kì quái kia, nhưng hắn không có mở mắt ra, hắn dựa vào thính lực, cẩn thận nghe hai người kia ở đầu giường hát ca.

Một bài hát vô tư của đứa trẻ

Sau khi hát xong một đoạn, Mục Dục Vũ nghe thấy thiếu niên chần chờ hỏi: “Phi Phỉ, chúng ta thật sự chỉ cần ca hát, anh rể sẽ không có việc gì sao?”

“Vâng.” Đứa nhỏ nặng nề mà trả lời, “Ba ba chỉ là sốt cao , mẹ nói, không thể đánh thức ba ba, nhưng có thể ca hát cho ba ba nghe.”

“Nhưng chúng ta đã hát đến mấy bài, anh rể vẫn chưa có tỉnh.”

“Vậy, để con thử xem cái trán ba ba còn nóng không.” Thằng nhóc nói xong, chỉ chốc lát, một cái tay mềm mại tay nhỏ bé đặt lên trên trán Mục Dục Vũ, sờ soạng lung tung hai cái, chợt nghe thằng nhỏ hào hứng tuyên bố, “Ba ba không sốt , ba ba tốt lắm.”

“Thật vậy chăng thật vậy chăng? Cậu cũng muốn sờ.”

“Không được, cậu không hiểu đâu, ” thằng nhỏ ra vẻ đứng đắn nói, “Cậu nhỏ nghe lời, như vậy tốt lắm, cậu lại hát cho ba ba nghe một bài đi.”

“Vậy, hát cái gì?”

“Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.”

Mục Dục Vũ nhịn không được nhếch khóe miệng, nghĩ rằng thằng nhóc con mới này mới nhiêu tuổi mà đã lừa được người khác. Hắn mở mắt ra, quả nhiên thấy đứa nhỏ nằm úp sấp đầu giường tên là Phi Phỉ g bên cạnh ghế nhỏ là thiếu niên Tiểu Siêu.

“Ba ba, ba tỉnh rồi , ba có khỏe hay không?” Phi phỉ hào hứng kêu to lên, “Mẹ, mau tới, ba ba tỉnh, ba ba không sốt .”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng, theo sau là Nghê Xuân Yến mang tạp dề cầm thìa bước vào, nhìn thấy Mục Dục Vũ tỉnh, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Ông xã anh tỉnh rồi, ngủ cả một ngày , dọa chết bọn em , ai u, anh đứng lên chậm một chút, cẩn thận choáng váng đầu.”

Cô muốn lại đây giúp, Mục Dục Vũ ghét bỏ trừng mắt nhìn cái thìa trong tay cô, Nghê Xuân Yến lúc này mới hô to gọi nhỏ: “Ồ, quên mất em đang xào rau , hai người các con, rửa tay cầm chén, chuẩn bị ăn cơm, nghe thấy không.”

“Dạ.” Hai đứa nhỏ đáp lên tiếng, Phi Phỉ chạy nhanh ra cửa, vươn tay nhỏ bé lại sờ soạng cái trán của hắn một chút, tay kia thì đặt trên trán mình, biểu tình nghiêm túc nói: “Ba ba, ba quả thật hạ sốt .”

Mục Dục Vũ gật gật đầu, Phi Phỉ nở nụ cười, xoay người nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Ngoài phòng vang lên âm thanh bát đũa và âm thanh ăn cơm, chỉ chốc lát, Nghê Xuân Yến bưng một cái bát tiến vào, ngồi xuống bên người hắn, thổi thổi hơi nóng trong bát, nói: “Đến đây, ông xã, ăn trước cái này rồi lại uống thuốc.”

Mục Dục Vũ không có tiếp nhận, chỉ là yên lặng nhìn cô.

“Như thế nào ? Còn choáng váng?” Nghê Xuân Yến vội vàng buông bát, lại dùng tay đặt lên cái trán hắn, nói, “Không nóng lên , ai thật tốt, em biết anh không có cảm giác ngon miệng, nhưng anh trước mắt tốt xấu cũng nên ăn ít cháo, không thể để bụng rỗng uống thuốc.”

Cô nhanh nhẹn múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng Mục Dục Vũ, Mục Dục Vũ trừng mắt to, khó có thể tin hỏi: “Cô, cô đút tôi sao?”

“Không phải vì sợ anh bị bệnh không có lực sao?” Nghê Xuân Yến cười hì hì nói, “Đừng ngượng ngùng, được hầu hạ anh em vui lắm, đến, há miệng, em nói anh không nên giận dỗi với Phi Phỉ được hay không?”

Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc lại xa lạ này cả nửa ngày, vươn tay đi tự mình tiếp bát, tay kia thì tiếp lấy thìa trong tay Nghê Xuân Yến, nếm thử, đầu lưỡi truyền đến mùi hương của gạo hầm thịt hành.

Rút cuộc giấc mơ này là gì? Chân thật vậy, ngay cả ăn cơm cũng được cho phép?

“Sao anh lại không ăn? Không thể ăn sao?” Nghê Xuân Yến cẩn thận hỏi hắn, “Có phải nhạt miệng hay không? Hay là em làm cho anh bát trứng muối được không?”

Mục Dục Vũ nâng lên mắt, nhìn cô một cách chăm chú.

“Làm sao còn nhìn em như vậy, không nhận ra bà xã của anh sao ?” Nghê Xuân Yến oán trách liếc mắt.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp .” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Đã lâu không gặp , Nghê Xuân Yến.”

Chương 12

Chương 12

Mục Dục Vũ nhìn Nghê Xuân Yến và hai đứa nhỏ ở trên bàn ăn cơm.

Hắn vốn nghĩ nên đi ngủ để rời khỏi giấc mơ quỷ quái này rồi trở về hiện thực, nhưng không biết vì sao, những âm thanh cãi nhau nói chuyện bên ngoài, âm thanh vui cười hấp dẫn hắn. Hắn bỗng nhiên không muốn rời khỏi nhanh như vậy, không nói rõ là vì nguyên nhân gì, âm thanh đó rõ ràng đang mê hoặc trái tim hắn, nhìn xem đi, chỉ liếc mắt một cái thôi, dù bọn họ chỉ là giả, nhưng chỉ liếc mắt nhìn cuộc sống của họ thôi mà, tổn thất cái gì đâu?

Vì thế hắn đứng lên, chậm rãi bước ra cửa phòng, ở trong này hắn phát hiện bản thân hắn cũng đang là một bệnh nhân sốt cao, tay chân vô lực, hắn tựa vào trên khung cửa , nhìn về phía nhà ăn, ở nơi đó, nhìn thấy ba người bọn họ cùng vây quanh một cái bàn gỗ hình tròn. Chỉ nhìn một lúc, Mục Dục Vũ liền phát hiện Nghê Xuân Yến thật sự là bận rộn, cô vừa luôn tay gắp rau cho hai đứa nhỏ, một bên nhanh nhẹn nuốt hai muỗng cơm, một bên còn muốn dừng lại chiếc đũa vươn tay làm bộ hù dọa muốn đánh thằng nhãi con Phi Phỉ không chịu ăn cơm, còn muốn quay đầu quát lớn Tiểu Bạch ngốc ngồi một bên chỉ muốn ăn thịt mà không thèm ăn thứ khác.

“Phi Phỉ, con lại đập bát nữa xem, đập thử cho mẹ xem nào, đập rồi sau này không được ăn cơm nữa, nghe thấy không!”

“Tiểu Siêu, chị dạy em quên hết rồi sao? Không được kiêng ăn nghe thấy không, còn bắt gặp em đem rau xanh bỏ đi, không bao giờ chị hầm thịt cho em ăn nữa nghe chưa!”

“Thằng nhóc con muốn mẹ tức chết có phải hay không? Mục Phỉ Nhiên, mẹ nói cho con nghe, con lại không nghe lời như vậy, chờ ba con hết bệnh rồi, mẹ nói ba đánh con đó con nghe hay không?”

Mục Dục Vũ kinh ngạc phát hiện, câu uy hiếp này nói lên nhất định có tác dụng, chỉ thấy Phi Phỉ chần chờ một chút, nhướng mày lên cẩn thận phán đoán độ chân thật của những lời này, Nghê Xuân Yến tức giận bỏ thêm câu nói: “Để cho mẹ đi mách ba con, anh bạn nhỏ Mục Phỉ Nhiên trong lúc ba ba sinh bệnh, chẳng những không ngoan, còn chuyên môn làm mẹ tức, con nghĩ xem ba con sẽ đánh con hay không.”

“Nói bừa, ba ba mới sẽ không đánh Phi Phỉ.” Mục Phỉ Nhiên nhỏ giọng phản bác, nhưng nó cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, vì thế lo lắng không đủ bỏ thêm câu, “Phi Phỉ rất ngoan, có ca hát cho ba ba nghe.”

“Con như vậy mà ngoan cái gì? Há mồm há mồm, ” Nghê Xuân Yến lấy cái muỗng uy hiếp nó, vừa đút vừa quở trách, “Con đã năm tuổi rồi mà không tự mình ăn cơm, con không thấy xấu hổ sao?Con xem xem cậu nhỏ tự mình ăn, cũng không có rơi rớt hạt cơm nào.”

“Cậu nhỏ so với Phi Phỉ còn lớn hơn.” Mục Phỉ Nhiên hàm hàm hồ hồ phản bác mẹ nó.

“Cậu nhỏ không được đến trường như con nha, không phải con nên ngoan hơn so với cậu sao?” Nghê Xuân Yến liếc mắt một cái, lấy đôi đữa gắp một chút rau đưa đến bên miệng nó, “Nhai cho kĩ rồi lại nuốt.”

“Cậu nhỏ vì sao lại không đi học?” Mục Phỉ Nhiên bất bình hỏi lại.

Nghê Xuân Yến dừng tay, im lặng một chút, cầm chén buông xuống đối với con trịnh trọng nói; “Bởi vì cậu nhỏ không giống với những người khác, cậu là bảo bối đặc biệt quý giá của nhà chúng ta, người bên ngoài dĩ nhiên không hiểu cậu con có bao nhiêu tốt, bọn họ chỉ nhìn thấy cậu ngốc, coi thường cậu, còn bắt nạt cậu, mẹ rất tức giận, liền mang cậu về nhà.”

Một bên Tiểu Bạch ngốc nghe được nói tên của hắn, giật mình lớn tiếng tuyên bố: “Tiểu Siêu không cần đi đến trường!”

Nghê Xuân Yến an ủi nó nói: “Biết biết, sẽ không cho em đến trường , mau ăn cơm nha, ngoan.”

Tiểu Bạch ngốc nghe như thế mới yên tâm chúi đầu vào bát cơm, Nghê Xuân Yến quay đầu nói với con mình: “Cho nên nha, Phi Phỉ tốt ăn ngon cơm, học tập thật tốt, như vậy lớn lên mới có thể có bản lĩnh, chờ ba mẹ già đi không thể làm gì , liền đến phiên con bảo vệ cậu nhỏ, hiểu không?”

Phi Phỉ nghĩ nghĩ, nghiêm trang gật đầu liên tục nói: “Con sẽ dẫn cậu nhỏ đi chơi, không để cho người khác bắt nạt cậu.”

“Tốt lắm, vậy con có muốn tự mình ăn cơm tốt không?”

“Muốn.” Phi phỉ có chút mặt đỏ nhỏ giọng nói, “Mẹ, con tự ăn.”

Nghê Xuân Yến đem thìa đưa cho đứa nhỏ, thế này mới có chút rảnh để ăn cơm, nhưng cô nuốt chưa được vài muỗng cơm, chợt nghe thấy Phi Phỉ gọi: “Ba ba ba ba, ba kìa.”

Mục Dục Vũ nhìn thằng nhóc trượt từ ghế ăn xuống, đôi chân ngắn lũn cũn chạy về phía hắn, trong lòng nổi lên một loại cảm giác kì diệu, hắn còn không kịp nhận ra loại cảm giác này kì diệu thế nào, đã bị sức mạnh đứa nhỏ mười phần hướng lại đây ôm lấy. Mục Dục Vũ nhíu mày nghĩ, này thằng nhóc con như thể con trâu húc về phía trước, mẹ nó cũng không ngăn đón?

Hắn giương mắt nghĩ cho Nghê Xuân Yến một ánh mắt cảnh cáo, lại phát hiện cô đã buông bát cơm, lau tay vào quần rồi bước đi đến liên miên cằn nhằn nói: “Ông xã anh làm thế nào lại ra đây, ra đây rồi anh cũng không biết phải mang thêm quần áo vào sao, trong nhà còn có cửa sổ mở đó, đứng chỗ này cũng có gió lùa , được rồi được rồi, em xem anh vẫn là nên trở về phòng nằm, chờ thuốc Đông y hầm tốt em sẽ gọi anh.”

Mục Dục Vũ vẫn chưa tiếp xúc qua người phụ nữ như thế, rõ ràng hành động thô lỗ, nói chuyện lải nhải, nhưng ánh mắt lại chứa đầy ấm áp, nơi đó còn trực tiếp thấy được sự quan tâm lo lắng trìu mến. Nó không có cao thấp, không phải sự đánh giá của ông chủ đối với nhân viên tuyển dụng trong công ty, càng không có gặp dịp thì chơi, không có ái muội và dục vọng; nó có, chính là tình cảm một người phụ nữ không hề che dấu cảm giác thương yêu thân mật đối với người đàn ông, chính là sự ôn tồn chăm sóc của người phụ nữ đối với người chồng của mình.

Thì ra một người vợ là như vậy.

Những cảm giác này đối với Mục Dục Vũ thật xa lạ, hắn có khó có thể thích ứng, mặc dù không có như lúc ban đầu rơi vào cảnh trong mơ xảy ra cảm giác khủng hoảng, tâm tình bình thản rất nhiều, hắn vẫn cảm thấy khó có thể thích ứng.

Có vẻ như là trong một thế giới mà hắn không quen thuộc với các quy tắc trong hoạt động, và hoạt động đó còn rất trơn tru.

Hiện tại, kết hợp tất cả mọi thứ ở đây, cánh cửa rộng mở đó, dùng một âm thanh mời gọi hắn đến đây, lại đây, anh lại đây.

Mục Dục Vũ hơi co lại đồng tử, nửa ngày sau hắn hít sâu một hơi, xoay người bỏ tay khỏi thằng nhóc, xoay người bước đi.

Phía sau truyền đến giọng nói Nghê Xuân Yến: “Ông xã, anh trở về ngủ sao, cũng tốt, trước khi đi ngủ anh nhớ uống mấy viên thuốc, em đều để ở trên tủ đầu giường kia, ba viên trắng một viên vàng, nhớ kỹ không? Đừng uống nhầm nhé. Đúng rồi, thẻ bảo hiểm của anh để ở chỗ nào, mấy ngày nay em tìm không thấy …”

Mục Dục Vũ sải bước đi trở về phòng, hắn khẩn trương muốn trở về hiện thực, hắn cảm thấy không gian này vặn vẹo mà biến hình, hắn ở giờ khắc này cũng không thể không trở lại.

Phải trở về, trở lại cuộc sống mà người đàn ông Mục Dục Vũ nên có, cuộc sống kia, mỗi một bước đều được thiết kế tỉ mỉ, chưa bao giờ vượt qua phạm trù nào khác; cuộc sống kia bất kể người bên ngoài đánh giá như thế nào, nó cũng nguyên là sự lựa chọn và ý nguyện xuất phát lúc ban đầu của Mục Dục Vũ.

Nó là một sự lựa chọn có chủ đích ngay khi hắn tìm được con đường, nó xây dựng tất cả con người của Mục Dục Vũ, nếu dứt bỏ nó, thì cả con người hắn cũng sẽ sụp đổ, rốt cuộc có vá lại cũng chẳng thể quay về.

“Ngài Mục , ngài tỉnh sao? Ngài Mục, ngài nghe thấy tôi nói không?”

Mục Dục Vũ muốn nói mẹ nó anh câm miệng cho tôi, tai tôi không điếc, không nên dùng những lời lẽ như nói với những người già lú lẫn mà nói với tôi, nhưng hắn hé miệng, lại phát hiện bản thân nói ra âm thanh khàn khàn.

“Ngài Mục, ngài nghe thấy tôi nói chuyện đúng hay không? Ngài không cần sốt ruột mở miệng, trước thử xem động ngón tay một chút, nếu ngài nghe thấy được, liền động đậy ngón tay được không?”

Mục Dục Vũ giật giật ngón tay, phát hiện loại sự tình động ngón tay cũng phải cần hết sức chăm chú mới có thể động đậy được, trong lòng hắn bắt đầu sợ hãi, bắt buộc bản thân phải mở to mắt, hắn có thể phát hiện thân thể có điều gì đáng ngại, hắn phải ở trạng thái tỉnh táo rồi mới biết rõ chính mình rốt cuộc như thế nào .

Hắn dùng hết mọi sức lực như khi chạy nước rút mở mắt ra, lúc này hắn phát hiện chính mình nằm trong phòng ở bệnh viện, vài bác sĩ vây quanh ở trước giường bệnh hắn, trong đó một vị bác sĩ lớn tuổi cuối người xuống chuyên chú quan sát hắn, hiển nhiên, đây chính là người vừa nói chuyên.

Mục Dục Vũ lạnh lùng nhìn trở về, bất luận hắn ở trạng thái gì, hắn cũng không vui khi bị người khác dùng ánh mắt quan sát như tiêu bản. Vị bác sĩ kia có chút giật mình, lập tức cười nói: “Ngài Mục , tôi là chủ nhiệm khoa ngoại, tôi họ Cung, ngài hiện tại có thể nghe rõ hay hiểu lời tôi nói hay không?”

Mục Dục Vũ dùng động tác cực kỳ thong thả gật đầu, bác sĩ Cung vừa lòng hỏi: “Vậy chân tay bình thường phải không?”

Mục Dục Vũ thử giật giật, cảm thấy nó tiêu hao hết sức lực, nhưng cũng không đến nỗi không thể cử động.

“Ngài đột nhiên sinh bệnh cấp tính bị đưa vào đây, trong lúc bệnh tình nguy kịch, tim đập mơ hồ, chúng tôi làm cấp cứu cho ngài, bây giờ đã qua mười hai giờ, ngài đã tỉnh táo lại, chờ thân thể ngài hồi phục cho phép, chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra thêm một bước nữa.”

“Tôi, làm sao vậy?” Mục Dục Vũ gian nan hỏi.

“Ban đầu hoài nghi là đột phát cơ tim tắc nghẽn.” bác sĩ Cung cười cười nói.

“Nhưng trước kia tôi chưa từng có tiền sử bệnh tim.”

“Làm vệc quá sức trong thời gian dài sẽ phát bệnh.” bác sĩ Cung nói, “Ngài đã lâu rồi không thả lỏng bản thân.”

Mục Dục Vũ im lặng , hắn nghĩ nghĩ, đối bác sĩ gật đầu nói: “Tôi đã biết, cám ơn.”

Bác sĩ Cung cười cười, phân phó vài vị bác sĩ trẻ tuổi khác kiểm tra số liệu cho hắn, sau lại khách khí vài câu, rồi mới lui ra ngoài.

Bọn họ vừa rời khỏi, trợ lý Lâm chờ ở bên ngoài cũng bước vào, hắn nhìn Mục Dục Vũ ánh mắt muốn nói lại thôi, cùng với đắn đo ngạc nhiên.

“Như thế nào?” Mục Dục Vũ thản nhiên hỏi.

“Không.” Trợ lý Lâm nhanh chóng khống chế cảm xúc, nói, “Ngài Mục, ngài an tâm dưỡng bệnh, công ty bên kia đang triển khai, đồng thời vài cái dự án cũng không có vấn đề gì.”

“Tôi đương nhiên biết.” Mục Dục Vũ mệt mỏi nói, “Cho tôi, ly nước.”

Lâm trợ lý luống cuống tay chân rót ly nước, đưa tới trước mặt hắn lại không biết phải làm như thế nào, cuối cùng suýt chút nữa đánh đổ cả ly nước, không thể không rung chuông gọi y tá tới.

Sau khi y tá đến đây , dùng ống hút đặt trong cốc nước, thế này mới làm cho Mục Dục Vũ uống được mấy ngụm thông cổ họng, hắn còn muốn tiếp tục, y tá cũng đã thu lại, nói vừa mới tỉnh không nên uống nhiều nước. Mục Dục Vũ ý bảo muốn ngồi, y tá dựng đầu giường lên, bỏ một cái gối lớn vào sau lưng hắn, Mục Dục Vũ tựa vào mặt trên, thở dài một hơi, liếc liếc mắt Lâm trợ lý, hỏi: “Rất kỳ quái?”

“Không, không, ” Lâm trợ lý lắc đầu, “Chủ yếu là không nghĩ tới ngài cũng sẽ sinh bệnh.”

“Ai đưa tôi đến bệnh viện ?”

“Việc này lại nói tiếp thật may, ” Lâm trợ lý cười nói, “Nếu không có tối hôm đó Đại Quân kiên trì vào nhà nhìn xem, có khả năng chậm trễ…”

“Tôn Phúc Quân?” Mục Dục Vũ ngạc nhiên, “Như thế nào là hắn?”

“Đại Quân hình như là có việc cùng ngài báo cáo, nhưng gõ cửa hoài ngài không trả lời, quản gia ngăn cản nói ngài đang ngủ sâu, nhưng Đại Quân nói, ngài mất ngủ, không có khả năng ngủ như chết.”

Mục Dục Vũ gật gật đầu, khàn khàn nói: “Phải cám ơn hắn thật tốt, người khác đâu?”

“Canh giữ ở bên ngoài, tiên sinh, trừ bỏ ngoài hắn ra, hắn còn lén lút ,mang theo một người lại đây, ” trợ lý Lâm lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn, nói, “Là một người phụ nữ.”

Mục Dục Vũ nhíu mày: “Phụ nữ gì?”

“Tôi chỉ nhìn một chút, không phải rõ ràng, nhưng hình như là cô chủ quán tiệm mỳ thịt bò lần trước, ngài còn nhớ rõ không? Ngài từng phân phó Đại Quân chăm sóc cô ấy.”

Trái tim Mục Dục Vũ nảy lên.

“Ngài muốn tôi đi tìm hiểu chuyện này không?”

“Không, ” Mục Dục Vũ lấy lại bình tĩnh nói, khàn khàn nói, “Không cần, đừng để cho người ta phát hiện.”

“Vâng.”

“Cho người theo dõi cô ta” Mục Dục Vũ nói, “Nhìn xem cô ta muốn làm gì.”

“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.