Không Gian Song Song

Chương 4: Chương 4




Chương 13

Lâm trợ lý làm việc hiệu suất rất cao, tuần kế tiếp, nhất cử nhất động Nghê Xuân Yến đều được hắn theo dõi rõ ràng, sau đó lọc lấy những điểm chính đóng lại thành một tập đưa tới tay Mục Dục Vũ, nội dung tường tận chi tiết. Trên mấy tờ giấy trắng này, Mục Dục Vũ biết được Nghê Xuân Yến sáng sớm 6 giờ rưỡi sẽ đẩy chiếc xe ba bánh đến trước cổng bệnh viện bán một chút, ước chừng chín giờ sẽ đưa vài hộp cơm vào bệnh viện, giao hàng xong cô ấy sẽ đến toilet, đại khái đi rửa tay rửa mặt, có lẽ cũng sẽ đi toilet. Làm xong chuyện này, Nghê Xuân Yến sẽ bước vào thang máy đi đến khu vực phòng bệnh của hắn, gặp mặt Tôn Phúc Quân ở bên ngoài góc cầu thang thoát hiểm . Đa số thời điểm Nghê Xuân Yến sẽ vì Tôn Phúc Quân mang sớm một chút, nhưng không phải là mì nước mà cô bán, mà là hộp cơm dùng bọc khăn mặt bọc bên ngoài . Bên trong có đôi khi là bánh bao, có đôi khi là bánh trẻo, có đôi khi là mì xào hoặc là bánh trứng gà, đa dạng không lặp lại, số lượng thức ăn cũng khá nhiều, bởi vì muốn chiếu cố sức ăn của người đàn ông Tôn Phúc Quân này. Sau khi đến, hai người sẽ ngồi xuống, thừa dịp Tôn Phúc Quân ăn, nói chuyện với nhau ước chừng hơn 10 phút, sau đó hai người tách ra, Nghê Xuân Yến xuống lầu, Tôn Phúc Quân báo cáo công việc.

Nếu không phải không cần thiết phải dùng đến thiết bị nghe trộm, Mục Dục Vũ tin tưởng, lấy sự cẩn thận của trợ lý Lâm, hắn tuyệt đối sẽ đem nội dung hai người nói chuyện từng câu từng chữ cũng không bỏ sót.

Nhưng một phần báo cáo thiếu một vài chỗ trống, lại khiến người ta cảm thấy mơ màng. Mục Dục Vũ vuốt ve dọc mép giấy, bắt đầu tự hỏi bọn họ cùng một chỗ sẽ nói cái gì, hai người bọn họ trong lúc đó có thể dễ dàng có chung đề tài nói chuyện sao?

Các bác sĩ khi chuẩn đoán bệnh bảo hắn hạn chế để bệnh có nguy cơ tái phát cho nên chỉ được nằm trên giường không hoạt động. Mục Dục Vũ nghĩ rằng, Nghê Xuân Yến và hắn một chút quan hệ đều không có, giấc mơ quỷ quái kia và sự thật một chút liên quan cũng không có. Còn Tôn Phúc Quân, chẳng qua là một cấp dưới có năng lực, làm công cho ông chủ là hắn, Mục Dục Vũ cho rằng bản thân không nên quản đến cuộc sống riêng tư của người ta.

Nhưng nội dung bọn họ nói chuyện lại khiến hắn hết sức tò mò, bởi vì trực tiếp quyết định Nghê Xuân Yến vì sao xuất hiện tại đây, nằm ở trên giường bệnh ngài Mục Dục Vũ nhàm chán cùng cực muốn biết, Nghê Xuân Yến đến đây, chỉ là vì đưa hàng, nhân tiện đưa cho Tôn Phúc Quân bữa sáng sao?

Nếu có thể trực tiếp hỏi được không? Nhưng làm sao mở miệng? Chẳng lẽ gọi Nghê Xuân Yến vào trong phòng bệnh, hỏi: “Cô không có việc gì hay sao mà chạy đến đây? Cô là đến thăm tôi sao?”

Điều đó vĩnh viễn cũng không có khả năng xảy ra, bởi vì đó là vấn đề ngu xuẩn vô cùng, lại ám chỉ ái muội, tất nhiên sẽ tạo điều kiện và cơ hội cho người phụ nữ có tham vọng.

Mục tiên sinh không thể cho phép bản thân phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.

Mục Dục Vũ đưa kia mấy tờ giấy kia trả lại cho trợ lý Lâm, trợ lý Lâm yên lặng tiếp nhận, cẩn thận gấp lại thả vào bao công văn , sau đó mỉm cười nhắc nhở hắn: “Ngài nên ăn cơm tiên sinh, chị Dư đã gọi người mang cơm đến, tôi bảo Đại Quân gọi chị ấy tiến vào?”

Bởi vì do nguyên nhân nằm viện, khẩu vị của Mục Dục Vũ đã bị khống chế nghiêm khắc , lấy việc tiêu hóa dễ dàng là chính, quản gia tự mình giám sát phòng bếp hầm chế sau đó đưa tới, lại nấu nướng quá tỉ mỉ, Mục Dục Vũ cũng ăn đến miệng lên men .

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến trong báo cáo có nhắc đến Nghê Xuân Yến mang cho Tôn Phúc Quân một cái lồng cơm, người làm báo cáo còn đánh dấu móc ghi chú rõ ở phía sau cặp lồng cơm. Mục Dục Vũ có thể tưởng tượng đó là loại thức ăn quê mùa gì: vào những năm cuối thập niên tám mươi, loại mặt hàng như cặp lồng cơm này là một trong những hộp ăn đơn giản phổ biến trong các quầy hàng. Thời gian đầu nó cũng khá tốt, nhưng dùng lâu, bề ngoài lại lồi lõm gồ ghề khó dùng.

Sở dĩ hắn nhớ rõ cái này như vậy, là vì năm đó Mục Dục Vũ trong nhà cũng có một cái. Mẹ hắn đi làm ở nơi xa, giữa trưa cũng tự mang cơm theo, mẹ hắn cũng bỏ vào một cái lồng cơm như vậy, bên ngoài bao một cái khăn mặt, bỏ vào giỏ lưới trước xe đạp.

Cặp lồng cơm kia nhẹ nhàng lắc lư mang cho hắn cảm giác bí ẩn thời ấu thơ, hắn không được phép mở ra , càng không được phép rình coi ăn vụng. Nó tựa như một cái hộp bị phép thuật niệm chú, nếu mở ra rồi, bên trong mãi mãi là vô tận. Mục Dục Vũ còn nhỏ thường thường mang theo tò mò nhìn theo cặp lồng cơm đi làm cùng mẹ, khi đi nó được một cái khăn mặt cái bao kín lấy, khi trở về lại trống rỗng. Hắn nghĩ những món ăn kia nhất định là những món ăn ngon nhất, bằng không vì sao mẹ mỗi lần đều ăn sạch sẽ?

Có lẽ mẹ hắn cất giấu riêng thức ăn ngon để một mình độc hưởng, những ý nghĩ non nớt này khiến hắn khi còn nhỏ tỏ ra rất bất mãn. Rốt cục có một ngày, loại này bất mãn đọng lại đến mức độ nhất định, Mục Dục Vũ nhỏ cũng hành động . Hắn rời giường từ sớm, sau khi mẹ hắn cất thức ăn vào lồng cơm, thừa dịp mẹ hắn đang hâm nóng sữa cho hắn uống, vội vàng nhón chân vào phòng bếp, sau đó nhấc nắp hộp cơm lên.

Quả nhiên là cặp lồng đựng cơm tràn đầy, nhưng trừ lần đó ra, chỉ là chút ít giá đỗ và dưa muối. Hắn thậm chí nhận ra, giá đỗ là phần còn lại sau bữa tối hôm qua , dưa muối là bà ngoại ngâm. Không có thịt, không có cá, không có những thứ tốt mà hắn tưởng tượng.

Mục Dục Vũ nhỏ thất vọng, loại này cảm xúc thất vọng trong những năm tháng ấu thơ , cho đến khi trưởng thành Mục Dục Vũ vẫn nhớ rõ về lúc đó: hắn đầy cõi lòng hy vọng mở ra cặp lồng cơm của mẹ, lại phát hiện bên trong không có gì đáng giá.

Nhưng vì sao còn có thể nhớ kỹ đến vậy? Hơn nữa nhớ rõ từng chi tiết? Nhắm mắt lại dường như ngay cả cảm giác ấm áp khi đụng đến bức màn tua rua nơi cửa phòng bếp. Mục Dục Vũ mân nhanh môi, nhìn chằm chằm Tôn Phúc Quân giúp đỡ người giúp việc trong nhà bày ra cái bàn nhỏ, đưa cho hắn đôi đũa và thìa dùng cho bệnh nhân. Mục Dục Vũ nửa ngày yên lặng không nhúc nhích, hắn giống như đang kiên nhẫn chờ đợi bị đào móc lỗ hổng điều khoản trên hợp đồng, đột nhiên cảm thấy mất cảm giác ngon miệng .

“Đến hỏi giáo sư Cung, nếu không ăn cơm này, đối với tiến độ bình phục có đáng ngại hay không?” Hắn nhìn Tôn Phúc Quân nói.

“Tiên sinh, ngài vẫn là cố gắng ăn một chút cho tốt.” Tôn Phúc Quân đỉnh đạc cười trả lời hắn, “Cơm là thức ăn quan trọng nhất, ngài nếu không ăn cơm, thì làm gì còn sức lực để bình phục?”

“Không ngon miệng.”

“Cũng đúng, mấy thứ này nhìn liền không muốn ăn, ” Tôn Phúc Quân có chút đồng tình liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói, “Chẳng qua tôi cũng không hiểu, nghe nói rất có dinh dưỡng.”

Mục Dục Vũ ánh mắt âm trầm theo dõi hắn, đột nhiên hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

“Ồ, còn chưa đâu, chẳng qua tôi có mang theo cơm .” Tôn Phúc Quân cười nói.

“Vì sao mang cơm, tôi nhớ được bọn anh đều được có cơm riêng.”

“Cái kia, có thể mang thì mang thôi.” Tôn Phúc Quân ha ha cười lên tiếng, một bên đem đẩy dụng cụ đầu giường Mục Dục Vũ ra xa , vừa nói: “Mấy ngày nay vừa vặn có người bạn ở gần đây, cô ấy cũng mang cơm, thuận đường cũng làm cho tôi . Lại nói tiếp , cô ấy thì ngài cũng biết, chính là hôm ngài phân phó tôi đi giải quyết bọn du côn lưu manh kia, giải vây giúp cô ấy đó, cô chủ tiệm mỳ thịt bò, ngài còn nhớ rõ không?”

Mục Dục Vũ nhíu mày, mở mắt to, tỏ vẻ không muốn nghe tiếp.

Nhưng Tôn Phúc Quân lại cố ý nói tiếp: “Cuộc sống của cô chủ đó cũng không dễ dàng, một cô ấy còn mang theo một em trai ngốc, mở quán , trong nhà lại không có đàn ông, làm chuyện gì cũng bị người ta bắt nạt? Cũng may là cô ấy đầy bản lĩnh, người bình thường cũng không dám trêu chọc cô ấy. Nếu không thiếu nợ, đám lưu manh này cũng không dám đụng đến nàng. Hiện tại cửa hàng mở không được nữa, cũng chỉ có thể đến đây mở quán tạm, nhưng ngài đừng coi thường cô ấy, tay nghề thật tốt, tôi thử qua vài lần, mùi vị thật rất tốt.”

“Được rồi.” Mục Dục Vũ lạnh lùng đánh gãy lời hắn, hỏi, “Anh hôm nay ăn cái gì?”

“Ồ ” Tôn Phúc Quân nghĩ nghĩ nói, ” thịt viên Đậu hủ, rau om mùa xuân, mì.”

“Lấy đến tôi coi xem.”

Tôn Phúc Quân kinh ngạc nhìn hắn một cái, Mục Dục Vũ không kiên nhẫn nói: “Lấy đến đây.”

Tôn Phúc Quân ngây ngô lên tiếng, đi ra ngoài một lát, chỉ chốc lát bưng một cái cặp lồng cơm tiến vào. Quả nhiên là lồng cơm kiểu cũ trong trí nhớ của Mục Dục Vũ, bên cạnh chỗ đó còn có vài bông hoa, bên ngoài mặt còn lõm vào vài chỗ.

“Mở ra.”

Tôn Phúc Quân theo lời mở ra , Mục Dục Vũ mang theo ánh mắt soi mói quét qua hai cái, sau đó nói: “Đậu hủ thịt viên nhìn không tệ, đổi với anh.”

“Hả?”

Mục Dục Vũ bày ra khí thế tổng tài, hạ mệnh lệnh nói: “Anh chọn thức ăn nào vừa mắt trên bàn cũng được, còn không thích, thì cùng A Lâm ra ngoài ăn.”

Tôn Phúc Quân nửa ngày mới phản ứng lại, xì một tiếng nở nụ cười nói: “Xem ngài nói cái gì vậy, nếu ngài thấy ngon miệng tôi vui còn không kịp, đều cho ngài.”

Hắn đem cặp lồng cơm đặt ở trước mặt Mục Dục Vũ, cầm lấy thìa đưa tới trong tay hắn nói: “Em gái đó tay nghề khá tốt , ngài nếm thử, bảo đảm không hề kém hơn đầu bếp trong nhà ngài.”

Mục Dục Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, tiếp nhận thìa bỏ khối đậu hủ vào trong miệng nhấm nháp, sau đó không nói gì, yên lặng ăn luôn nó.

Mùi vị còn tạm, nhưng so với những vị đầu bếp mà hắn mời, còn kém xa lắm.

Chẳng qua, có loại cảm giác đã lâu, loại cảm giác này nói không nên lời, hòa lẫn trong những món ăn, làm hắn mơ hồ nhớ lại, đó là dù cho tiêu tốn bao nhiêu tiền, mời đầu bếp cao cấp nhất cũng chẳng thể nào phục chế được nó.

Chương 14

Hai tuần lễ sau đó, Mục Dục Vũ đều lạm dụng chức quyền, mang thức ăn Tôn Phúc Quân đưa về tay mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn không muốn đi tìm tòi nghiên cứu ảnh hưởng của mục đích này, thầm nghĩ dựa vào tâm nguyện bản thân , hắn cho ra lí do thoái thác là khó có được cảm giác ngon miệng như vậy, tuy rằng tay nghề Nghê Xuân Yến không được tốt lắm, nhưng so với bụng đói và tình hình bình phục, những điểm nhỏ nhặt ấy có thể bỏ qua.

Như một sự cân bằng, hắn luôn bảo toàn cách chọn lựa bốn lấy ba , lúc thì hắn soi mói cá hấp, lúc thì hắn lại chê món thịt bò có mùi hành, hành gừng không đủ mùi, nhãn hiệu dùng làm nước tương không phải nhãn hiệu hắn thích; nhìn đến cà rốt hắn bảo nấu như vậy thì còn gì dinh dưỡng, ăn rồi căn bản cũng không hấp thu được nguyên tố vi lượng nào; nhìn đến cháo thịt băm tảo biển hắn sẽ nhíu mày ghét bỏ tảo biển không đủ mùi, ốc khô quá nhỏ, thịt băm không đủ nhuyễn.

Cứ việc mọi lúc soi mói, lại không ảnh hưởng đến việc hắn thèm ăn, dường như lời nói chanh chua trở thành một loại mù tạt không thể thiếu lúc ăn cơm. Có đôi khi nói thật sự khó nghe, ngay cả trợ lý Lâm đứng bên cũng đều cảm thấy thẹn đỏ mặt, nhưng tính tình Tôn Phúc Quân rất tốt vẫn cười, đánh giá ánh mắt của hắn, kính sợ giảm bớt, nhưng khoan dung và thông cảm lại tăng nhiều.

Tôn Phúc Quân mang theo bản tính chân chất của người nông dân hào sảng vui sướng nói: “Chỉ cần ngài có thể nuốt trôi, ăn đươc là tốt rồi.”

Những lời này làm Mục Dục Vũ cơ hồ thẹn quá thành giận, nếu hắn không dùng lý trí còn sót lại cân nhắc một phen, xác định Tôn Phúc Quân không thể nói ra những lời châm chọc thâm thúy như vậy, hắn cơ hồ muốn hoài nghi người này có phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe hay không. Nhưng ngay trong lúc đó hắn nghĩ, Mục Dục Vũ lập tức ý thức được bản thân khác thường. Hắn nhanh chóng đem cái cặp lồng cơm xấu xí kia để qua một bên, sau đó bắt đầu suy nghĩ: gần đây hắn sở dĩ nuốt trôi những món mà Nghê Xuân Yến, đại khái là vì đồ ăn mang theo hương vị tuổi ấu thơ, mà đối người đau ốm nằm trên giường bệnh mà nói, không có gì so với tuổi ấu thơ có thể chạm vào điểm yếu sâu trong lòng hắn.

Mục Dục Vũ quyết định thật nhanh, loại khác thường này phải dừng ở đây

Hắn lạnh lùng nghiêm mặt phân phó trợ lý Lâm bắt đầu từ ngày mai, đi đến nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng mà hắn trước đây thường ăn. Hắn cùng với ông chủ nhà hàng đó cũng có chút giao tình làm ăn, đối phương khẳng khái đứng ra làm đầu bếp, dùng chuyên môn để nấu ra món ăn hợp khẩu vị của hắn. Theo sau, vì không cần nhìn đến Tôn Phúc Quân đang cầm lồng cơm cũ kia xuất hiện trước mặt mình, Mục Dục Vũ choTôn Phúc Quân một tuần nghỉ có lương, lý do là anh ta trong khoảng thời gian này vất vả , bệnh tình của hắn đã ổn định, anh cũng nên nghỉ ngơi tốt một chút.

Tôn Phúc Quân không nghi ngờ hắn, còn cảm thấy ông chủ thật biết quan tâm mà cảm động, hắn vui mừng nói: “Điều đó thật tốt, nhưng nếu tôi nghỉ thì sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Được rồi, anh nghỉ tôi cũng chẳng có vấn đề gì.” Mục Dục Vũ lạnh lùng nghiêm mặt, cũng không ngẩng đầu lên, nhìn tài liệu trong tay nói.

“Thật tốt quá, cám ơn ngài Mục , vừa vặn em gái lớn cũng muốn chuyển nhà tìm phòng ở, tôi cũng muốn giúp đỡ họ một chút.”

Tầm mắt Mục Dục Vũ từ tờ giấy chuyển đi, hỏi: “Chuyển nhà?”

“Đúng vậy, bọn họ không phải đang xây dựng lại sao? Không còn cách nào khác, cũng chẳng thể nào ngủ ngoài đường được.”

Mục Dục Vũ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Anh cũng thật có lòng.”

Tôn Phúc Quân cười hớ hớ nói:” Tôi không tốt như ngài nói đâu, chỉ là nhìn thấy cuộc sống của họ không dễ dàng gì, có thể giúp đỡ thì giúp thôi.”

Sau khi Tôn Phúc Quân rời khỏi đây, Mục Dục Vũ yên lặng xem xong tài liệu. Hắn phê chỉ thị , ngẩng đầu ngây người một lúc, nhìn nhìn thời gian, hiện tại là 10 giờ rưỡi buổi sáng, ngoài phòng ánh mặt trời sáng chói, ấm áp bình yên. Căn cứ vào bảng biểu mà trợ lý Lâm làm kia, một lúc nữa, Nghê Xuân Yến sẽ đến mang cơm cho Tôn Phúc Quân, trên thực tế người mà dùng lồng cơm trưa xấu xí đó là Mục Dục Vũ hắn. Một tuần nay trôi qua nhiều ngày như thế, bên trong đa dạng không trùng lặp, hơn nữa đều là những món thích hợp với bệnh tình Mục Dục Vũ , dễ dàng tiêu hóa và đảm bảo dinh dưỡng.

Món ăn quá phù hợp khiến trái tim Mục Dục Vũ nảy lên, hắn nghĩ sao mình có thể thiếu suy nghĩ đến như vậy, trên thế giới này làm gì có sự trùng hợp quá mức, cái cặp lồng cơm chuẩn bị thức ăn không nhiều lắm, mà nếu không phải tỉ mỉ nấu nướng, làm sao có thể phù hợp với hắn đến vậy? Làm sao có thể như nhanh chóng khắc phục đến vậy, ngày đầu hắn vừa nói không thích ăn hành, ngày hôm sau trong cháo cá lại không bỏ hành nữa?

Cặp lồng cơm kia, căn bản chính là Nghê Xuân Yến đặc biệt vì hắn mà làm.

Vậy trách không được Tôn Phúc Quân cả ngày cười hớ hớ không hề thắc mắc, ở trong chuyện này vốn hắn cũng chỉ là một người môi giới, vấn đề bây giờ là, môi giới rốt cuộc nổi lên rất nhiều tác dụng, hắn truyền đi tin tức, cuối cùng đã làm gì khiến cho Nghê Xuân Yến có ảo tưởng để cô ta ngày ngày không biết mệt mỏi thay đổi phương pháp nấu nướng làm thức ăn cho hắn?

Cô ta nghĩ vì hắn làm chuyện này, rồi đổi lấy ích lợi thực tế gì?

Mục Dục Vũ tĩnh lặng như hồ nước, hắn cất tài liệu gọn gàng, rung chuông gọi y tá, sau đó nhìn người vừa bước vào nói: ” Tôi muốn ra ngoài phơi nắng.”

Y tá vội vàng tỏ vẻ như vậy không thể nào tốt hơn, cô ấy cười gọi đến hai y tá khác, giúp đỡ đưa Mục Dục Vũ ngồi vào xe lăn, sau đó đẩy xe, hai bảo vệ của Mục Dục Vũ tiến lại giúp hắn đẩy xe ra ngoài.

“Thưa ngài, đi đâu?”

Mục Dục Vũ hít sâu một hơi nói: “Góc bên kia, chỗ Tôn Phúc Quân đó.”

Bảo vệ phụ giúp hắn chậm rãi đi qua, sau bức tường quả nhiên thấy Tôn Phúc Quân đứng đó, nhưng Nghê Xuân Yến không biết vì sao còn chưa tới, Mục Dục Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian không sai biệt lắm .

Ngay sau đó cửa thang máy mở, một người phụ nữ vội vàng mang theo cặp lồng cơm lại đây, trời rất lạnh , cô mang một cái áo len dài tay cùng quần bò, bên ngoài mang tạp dề màu trắng, hai bên tay áo còn có miếng lót vải hoa. Tóc dài cột thành đuôi ngựa ở sau đầu, gương mặt nhìn còn gầy yếu hơn trước, hốc mắt trũng sâu, mí mắt có vệt màu xanh như chưa được ngủ đủ giấc.

Cơn tức giận lúc ban đầu của Mục Dục Vũ trong khoảnh khắc khi vừa nhìn thấy người phụ nữ này đột nhiên bay biến đâu mất. Rất nhiều người có rất nhiều mong muốn từ hắn, muốn này muốn kia, có người thủ đoạn thông minh, có người thủ đoạn thấp kém, nhưng bản tính tham lam thì đều có, không ngoài những thứ như vậy, hắn không phải sớm đã biết sao? Nghê Xuân Yến nếu có ý đồ cũng là chuyện bình thường, sao hắn lại còn muốn giận dữ mà chất vấn?Giả vờ không biết gì, làm cho đối thủ tự động bại lộ tâm tư, đây cũng chính là phương pháp đề phòng mà hắn am hiểu, vì sao ở giờ phút này lại nghĩ dao sắc chặt đay rối, hoàn toàn giải quyết cô ta? —— giống như khi hắn mười sáu tuổi dùng mọi cách để cắt đứt sự dây dưa với cô gái đó.

Nói trở lại, thức ăn trong tuần vừa rồi, cô ta quả thật làm khá tốt.

“Xuân Yến, bên này.” Tôn Phúc Quân mở miệng tiếp đón.

Nghê Xuân Yến theo tiếng nhìn lại, trên mặt lộ ra tươi cười, nhưng nụ cười ấy cũng thật mỏi mệt , giống như đã bôn ba ngàn dặm, sau khi thở hồng hộc bất đắc dĩ cười một cái như vậy. Nhưng tươi cười của cô không có duy trì bao lâu, bởi vì tầm mắt của cô chuyển đến bên Mục Dục Vũ ngồi xe lăn, chỉ trong nháy mắt, nụ cười cô nhanh chóng đông cứng, sắc mặt trở nên xấu hổ mà không yên.

Mục Dục Vũ nhíu mày, biểu tình nao núng trên mặt cô đột nhiên lại gợi lên cơn tức, hắn hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ lưng ghế dựa, giục người bảo vệ đem xe lăn đẩy đến.

Tôn Phúc Quân lúc này cũng nhìn đến hắn , bất an cười mỉa nói: “À, tiên sinh, ngài, ngài đi dạo sao.”

Mục Dục Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, thành công làm cho hắn nuốt hết những lời vô nghĩa vào bụng. Sau đó, hắn đem tầm mắt tập trung ở trên mặt Nghê Xuân Yến, giống như con dao giải phẫu, quả muốn xé cái đầu người phụ nữ này ra, xem thử bên trong cô ta có chứa những ý định ngu xuẩn nào.

Nhưng cô không giống Diệp Chỉ Lan, Nghê Xuân Yến không run rẩy trước ánh mắt đàn áp của hắn, mà là hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời cùng hắn đối diện.

Cô là một người phụ nữ hiểu chuyện, cô chẳng còn là mười sáu tuổi nữa.

Mục Dục Vũ khụ khụ một tiếng, lãnh đạm nói: “Lại gặp.”

“À, không có gì, tôi nghe nói anh nằm viện , không có việc gì chứ?”

“Hoàn hảo.” Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm của mặt cô nói, “Có tâm .”

Nghê Xuân Yến sắc mặt trắng một phần, cô ngẩng đầu nhìn quanh trái phải, quyết đoán nói: “Tôi, tôi chỉ đến đưa cơm cho Đại Quân, à, chúc anh sớm ngày bình phục, lại, tạm biệt.”

Cô bắt tay đưa túi lưới cho Tôn Phúc Quân, Tôn Phúc Quân ngốc ngốc tiếp nhận.

“Đợi chút.” Mục Dục Vũ ngữ điệu thong thả hỏi, “Chúng ta nhiều như vậy năm không gặp , kể ra thì cũng là bạn cũ, cô cũng nên ngồi xuống nói chuyện chút đúng không?”

Nghê Xuân Yến mạnh mẽ cười nói: “Không được, anh là người bận rộn, chậm trễ việc của ngài là không tốt.”

“Tôi bây giờ đang rảnh.”

Nghê Xuân Yến vô thức cọ xát quần mình, lắc đầu nói: “Tôi, tôi còn có việc, quầy còn phải dọn, em trai tôi còn chờ…”

“Xem ra cô cũng bề bộn nhiều việc.”

“Cũng làm nuôi sống bản thân chứ” Nghê Xuân Yến giật giật khóe miệng lo lắng , nói, “Không vội không được.”

“Vậy làm thế nào còn có thời gian đưa cơm cho Đại Quân?” Mục Dục Vũ đề cao giọng , mang theo nụ cười châm chọc hỏi, “Hôm nay làm cái gì ?”

“Không, không có gì.”

“Không ngại để tôi xem chứ.” Mục Dục Vũ quay đầu ý bảo bảo tiêu đi qua, đem cặp lồng cơm Tôn Phúc Quân trên tay lấy lại đây, mở ra một mùi thơm nồng của thức ăn.

Trên mặt Mục Dục Vũ châm chọc càng sâu, hắn làm cho bảo tiêu khép lại cặp lồng cơm, trả lại Tôn Phúc Quân, sau đó nhìn Nghê Xuân Yến, lắc đầu cười nói: “Đại Quân là người đứng đầu tổ vệ sĩ, làm sao có cần bổ đến vậy? Lại nói tiếp thật khéo, ngày hôm qua bác sĩ của tôi vừa mới đề nghị đầu bếp nhà tôi làm cho tôi những thứ giống vậy.”

Nghê Xuân Yến sắc mặt tái nhợt, cô ngẩng đầu ánh mắt sâu thẳm trừng mắt Mục Dục Vũ, qua một hồi lâu, ngay khi Mục Dục Vũ nghĩ đến cô sẽ khóc lóc om sòm hoặc là chửi ầm lên, cô lại cười tự giễu , hiểu rõ gật gật đầu, quay đầu đối Tôn Phúc Quân nói: “Đại Quân, xin lỗi , cơm ngày hôm nay không thể cho anh ăn.”

Tôn Phúc Quân còn chưa kịp phản ứng lại, cặp lồng cơm trên tay đã bị Nghê Xuân Yến đoạt trở về, hắn nha nha nói; “Đừng, đừng vậy Xuân Yến, tôi thích ăn cái này…”

“Ông chủ anh nói đúng, thân cường thể tráng như anh không nên bổ, là tôi sai lầm rồi.” Nghê Xuân Yến hướng hắn thảm đạm cười, sau đó nhìn Mục Dục Vũ gật gật đầu nói: “Cám ơn anh, anh không đề cập đến tôi còn thật không biết, đừng quay đầu làm gì. Đi rồi, không nói hẹn gặp lại , nguyên tôi là người dân bé nhỏ, cơ hội gặp mặt những nhân vật lớn như anh cũng không nhiều.”

Cô nói rõ ràng lưu loát xong xoay người bước đi, Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, tức giận siết tay, cơ hồ nghĩ sẽ tức giận rống lên, nhưng bình tĩnh chịu đựng, lúc này Tôn Phúc Quân thở dài, ở một bên nói: “Tiên sinh, này, kỳ thật đều là cái sai của tôi, Xuân Yến làm những thứ này, thật sự chỉ là chút lòng tốt, chúng tôi chính là hy vọng ngài sớm ngày bình phục, hôm kia tôi nói cho cô ấy ngài thích ăn những món cô ấy làm, cô ấy còn rất vui vẻ, cảm thấy có mặt mũi, cô ấy không biết ngài kiêng kị điều này, tôi cũng không lo lắng nghĩ ngợi nhiều, ngài muốn trách, thì trách tôi đi.”

Chương 15

Đầu bếp ở trong các nhà hàng nổi tiếng khi thực hiện nấu nướng những món ăn kia, bất kể xét về màu sắc hay hương vị thì Nghê Xuân Yến cũng theo không kịp, ngay cả phối hợp trang trí bày biện đồ ăn cũng tinh tế vô cùng, những món ăn vậy trước mắt Mục Dục Vũ đủ làm cho mấy cô y tá và nhóm bảo vệ chậc chậc tán thưởng, giống như đây không phải là để ăn, mà là một tác phẩm nghệ thuật để người ta thưởng thức.

Thực phẩm được chế biên tinh tế, thể hiện rõ sự giàu có và cao cấp, cũng từng khiến Mục Dục Vũ ham thích. Hắn có học vấn cao, biết phán đoán giai cấp một người tương ứng thường thể hiện ở những chi tiết nào. Mục Dục Vũ không cho phép bản thân có tỳ vết nào, hắn mãi mãi nhớ rõ một việc: nhiều năm trước, hắn và Diệp Chỉ Lan khi vừa quen biết nhau, hai người cùng nhau đến dự bữa tiệc tốt, hắn lỡ nói sai năm sản xuất của rượu vang, người phụ nữ kia lộ ra vẻ mặt đắc ý và khinh bỉ.

Thời điểm cô ta nhiều vênh váo tự đắc, nhìn trong đôi mắt kia mãi mãi là hình ảnh hắn bị khinh bỉ. Khinh miệt là vì cô phải hạ mình gả cho Mục Dục Vũ như vậy một người vốn dĩ xuất thân chẳng hề cao quý, chuyện này làm cho cô ta cảm thấy mình bị sỉ nhục; oán giận cảm giác bản thân cô ta dĩ nhiên hy sinh nhiều như vậy, nhưng đối phương cư nhiên không cảm động đến rơi nước mắt, quỳ rạp xuống dưới chân kinh sợ, điều này khiến cô ta phẫn uất.

Càng phẫn uất, lại càng muốn biểu hiện ra khinh miệt; càng khinh miệt, lại càng làm Mục Dục Vũ không bận tâm, vì thế cô ta càng phẫn uất.

Đúng vậy, người phụ nữ thế này, danh là vợ Diệp Chỉ Lan, là câu chuyện buồn cười nhất trong cuộc đời của hắn.

Bọn họ trong lúc đó đã mang theo sự thù hằn: Diệp Chỉ Lan mưu toan chinh phục hắn chứng minh sự quyến rũ của bản thân; hắn mưu toan tìm cho mình một cái tiêu bản gọi là vợ để trong nhà. Trận chiến tranh này, song phương mục đích không đồng nhất, lập trường khác hẳn, lại hành động nhất trí đến kì lạ, đều muốn đánh bại đối thủ.

“Lựa chọn không giống nhau, chính là lựa chọn cuộc sống khác nhau.” Mục Giác nói như thế, bà nói rồi những người trẻ tuổi khi kết hôn sẽ nhìn thấu bản chất của hôn nhân. Không ai có thể tránh đi ảnh hưởng mà người đồng hành trong hôn nhân gây ra cho mình, thậm chí mạnh mẽ như Mục Dục Vũ, cũng trong vô thức đánh bại Diệp Chỉ Lan, đem sự khinh miệt của cô ta đạp xuống đến chân, làm cho những hồi tưởng trong hắn thì ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Ví như hắn đã thật sự nghiên cứu về năm sản xuất của rượu vang, ví như hắn chỉ cần nghe một mở đầu, có thể phán đoán chính xác ra tác giả bản hoà tấu đàn violon nổi tiếng, năm sáng tác, tinh thần ý nghĩa đoạn nhạc.

Nhưng như vậy thì tính sao?

Cho đến ngày nay, Mục Dục Vũ chẳng sợ ở nơi đông đúc như bữa tiệc đặt chân lên bàn ăn, hay đem bụi xì gà dụi vào trong bát canh cũng chẳng có ai dám hó hé ra lời, đều đó thể hiện rõ sự kiêu ngạo khi đứng đến vị trí này. Nếu ở đây có những cô gái chưa chồng, nhìn thấy những hành động của hắn còn cảm thấy quyến rũ khiêu khích nữa không biết chừng. Trôi qua nhiều năm như vậy, hắn cuối cùng hiểu được, cái gọi là hành vi quy tắc, chẳng qua là để cho những con người nhỏ bé tuân thủ, nhưng lại dễ dàng bị sức mạnh của những người trên đánh vỡ.

Nhưng như vậy thì tính sao?

Mặc dù hắn chỉ cần nói câu thì sẽ có hàng chục đầu bếp hàng đầu vì hắn mà nấu ăn, nhưng như vậy thì tính sao?

Những món ăn này, giống như cuộc sống xa hoa mà hắn được hưởng, nhưng lại thiếu đi điều gì đó quan trọng, một cái gì đó không có tên, nhưng lại tồn tại như lẽ thường, nó tiêu tán , vì vậy hắn cứ trở thành một chủ nhân vô vị.

Mục Dục Vũ bỗng nhiên liền nhớ đến Nghê Xuân Yến vì chính mình làm những việc đó, cặp lồng cơm xấu xí, mở ra cũng có thể để hắn chọn ba lấy bốn, nhưng vì sao chỉ duy nhất các món ăn này, vừa đúng , có thể bổ khuyết đói khát, có thể ăn no bụng, có thể làm cho dạ dày hắn khi ăn trở nên ấm áp vui vẻ.

Bất kể cô ta xuất phát từ loại mục đích nào để làm việc này, mục đích kia chẳng qua đối với hắn chỉ là râu ria, chẳng lẽ bản thân hắn còn không có thể xử lý ham muốn một người sao?

Mục Dục Vũ lúc này có chút giật mình, hắn tưởng, thì ra hắn cũng chẳng còn là mười sáu tuổi, cũng không cần lo lắng sự ham muốn của một người phụ nữa có thể mang đến cho hắn phiền toái.

Hắn rung chuông gọi tìm Tôn Phúc Quân đến, nhận được câu trả lời là, Tôn đội trưởng đã đi nghỉ .

Mục Dục Vũ thế này mới nhớ tới hắn cho Tôn Phúc Quân một kì nghỉ dài hạn, Tôn Phúc Quân dường như nói qua cho hắn sẽ tận dụng trong khoảng thời gian này đi giúp Nghê Xuân Yến bọn họ tìm phòng ở. Đúng rồi, phá bỏ và rời đi là điều bắt buộc phải làm, nhà Nghê Xuân Yến vốn dĩ ở ngay trong khu quy hoạch theo kế hoạch di dời của chính phủ.

Mục Dục Vũ không thể ngẩn người bao lâu, bởi vì chỉ chốc lát, bên ngoài phòng bệnh có vài người quản lí ở công ty đến chờ thăm bệnh. Bọn họ đều tự mang theo cấp dưới lại đây cùng hắn trao đổi tương quan chi tiết thu mua Diệp thị. Sau khi mọi người hàn huyên , bên trong phòng bệnh như một cái hội trường, Mục Dục Vũ nghe bọn họ báo cáo cùng biện luận xong, làm giản yếu sai sử sau, hắn theo lệ đã đến giờ kiểm tra. Bác sĩ phụ trách là giáo sư Cung mang theo một nhóm bác sĩ y tá lại đây, mọi người thấy thế cáo từ rời khỏi, Mục Dục Vũ ngẩng đầu nói chuyện với một quản lí tâm phúc: “Lão Diêu, anh ở lại chờ một chút.”

Lão Diêu tên đầy đủ Diêu Căn Giang, cùng Mục Dục Vũ quan hệ cá nhân thân thiết, hai người trải qua quá trình gian khổ khó khăn từ lúc công ty mới được xây dựng, hắn trầm mặc ít lời , thay Mục Dục Vũ xử lý rất nhiều công việc, thoạt nhìn chung quy là người thành thật, là bạn bè mà Mục Dục Vũ có thể tin cậy .

Giáo sư Cung bận rộn hoàn thành công việc, rất nhanh liền mang nhóm bác sĩ y tá đi, Mục Dục Vũ vẫn cau mày không lên tiếng, chờ bọn hắn đi rồi mới thở dài một hơi, liếc mắt, thản nhiên hỏi: “Tôi nghe nói bên ngoài đồn tôi sắp chết?”

Diêu Căn Giang gật đầu, dùng biểu hiện phù hợp với giọng nói: “Là người Diệp thị tung tin.”

“Người của chúng ta xử lý như thế nào?”

“Vài tên phó tổng tài đều đứng ra phát biểu giải thích, nguyên tắc và chính sách công ty sẽ không bởi vì tổng tài chết bệnh mà sửa đổi. Công ty vẫn đang hoạt dộng tốt, vẫn tiếp tục phát triển như ban đầu.”

Mục Dục Vũ thản nhiên nở nụ cười, hỏi: “Bọn họ sẽ không nghĩ như vậy thật chứ?”

“Luôn luôn có người cảm thấy sẽ như vậy.” Diêu Căn Giang nói, “Ví như phó tổng Lý, hắn gần đây làm những chuyện riêng gây không ít bất lợi.”

Mục Dục Vũ híp lại mắt, lập tức không không tiếc nuối nói: “Lý Triệu Minh là bạn học của tôi ở Princeton, lúc trước chúng tôi cùng nhau gây dựng sự nghiệp, hắn đem nhà cửa của cha mẹ đều bán hết, rút hết vào đầu tư cho tôi, tôi làm việc cực nhọc chân đến nỗi không chạm đất, hắn cũng sẽ gọi vợ hắn hầm canh mang đến công ty cho tôi, nhớ đến , việc này dường như mới và xảy ra ngày hôm qua.”

Diêu Căn Giang không biểu tình nói: “Quyền lực càng lớn thì càng có nhiều điểm yếu, không có gì đáng ngạc nhiên.”

Mục Dục Vũ thở dài, khàn khàn: “Chuyện này anh đi làm đi, cũng xử lí luôn hai phó tổng kia, sắp xếp lại vài bộ phận, luôn tiện pha loãng cổ phiếu của công ty hắn, nhưng cũng đừng khiến hắn quá khó xử.”

“Vâng.”

“Diệp thị bên kia, lão đại thì không đủ lo, tôi đoán bây giờ anh ta còn cho chạy, là lão nhị phải không?”

“Ngài đoán không sai.”

“Nhị thiếu gia họ Diệp, về cơ bản là một kẻ yếu đuối ti tiện. Người yếu đuối như thế rất giấu kĩ, mưu mô gian xảo dùng bản chất yếu đuối đó để tự vệ , chuyện đăng báo lần trước hắn chơi đùa với cô gái vị thành niên không nổi quá nhiều sóng gió, tôi đoán, là Diệp lão gia chắc hắn đã áp chế bớt phải không?”

“Ưu thế của hắn, hẳn là có một người ba tốt.”

“Người ba tốt ” Mục Dục Vũ châm chọc cười, “Thật đúng là làm người đố kỵ, anh nói xem, đối phó loại đứa trẻ bị ba nó dạy hư này, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“Làm cho ba hắn thất vọng, thất vọng đến nỗi không thèm liếc mắt nhìn hắn.” Diêu Căn Giang nói, “Tôi yêu ba tôi, tôi nghĩ bất kì ai trên đời này một khi yêu yếu ba mình, cũng không muốn bản thân khiến ba mình thất vọng.”

Mục Dục Vũ kì lạ đánh giá hắn liếc mắt một cái, sau gật đầu nói: “Phu nhân nhị thiếu gia họ Diệp thật là một người đáng thương, bị cái loại chồng hung hãn hành hạ đánh đập thường xuyên cũng không dám hé lời ra ngoài một câu, chúng ta luôn tiện lần này làm luôn chuyện tốt, giúp cô ấy.”

“Sớm nên như thế.” Diêu Căn Giang gật đầu.

“Chờ làm xong chuyện này, tôi có thể ly hôn , tôi muốn làm cho Diệp Chỉ Lan một chút tiện nghi đều chiếm không được, ” Mục Dục Vũ nhắm mắt lại thì thào nói, “Lão Diêu, tôi nhịn lâu như vậy, ngay cả tôi cũng không thể tin được.”

Diêu Căn Giang im lặng không lên tiếng.

Mục Dục Vũ mở mắt ra, hỏi hắn: “Gia đình của anh vẫn tốt phải không?”

Diêu Căn Giang ánh mắt trở nên dịu dàng, gật đầu nói: “Tốt lắm, cám ơn ngài.”

“Có tính muốn đứa nhỏ không?”

“Thân thể của cô ấy hiện nay đang suy nhược, ” Diêu Căn Giang lắc đầu nói, “Nếu so sánh với việc có đứa nhỏ, thì cô ấy vẫn quan trọng hơn.”

Mục Dục Vũ thích thú nhìn hắn, nói: “Cũng là lần đầu tiên anh ở trước mặt tôi tỏ vẻ thái độ như vậy đấy, như thế nào, chẳng lẽ nhớ tới tiếc nuối? Dù sao người Trung Quốc luôn để ý, vô hậu vi đại (Không có con nối dõi là tội bất hiếu lớn nhất).”

“Với tôi mà nói, cô ấy luôn luôn xếp đầu tiên trong những việc tôi cần xem xét.” Diêu Căn Giang nói, “Đương nhiên không có đứa nhỏ sẽ có tiếc nuối, nhưng cuộc sống mấy ai không có tiếc nuối? Tiếc nuối, vậy thì cứ tiếc nuối thôi.”

Mục Dục Vũ nhịn không được nở nụ cười, hỏi: “Tiền đủ không?Nếu không phải khám bệnh cần đến tiền, thì anh làm sao vài năm nay cứ phải ép buộc bản thân kiếm tiền như điên vậy?”

“Không có, cô ấy sẽ tốt thôi ” Diêu Căn Giang nói, “Chúng tôi sẽ hạnh phúc.”

“Tôi nghĩ có phải anh đang ám chỉ tôi nên thưởng thêm lương hay không ?”

“Cám ơn ngài vì chuyện trước đây.” Diêu Căn Giang ánh mắt mang theo ý cười.

Mục Dục Vũ lắc đầu cười cười, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, do dự một chút hỏi: “Nhà anh, bình thường ai nấu cơm?”

“Vốn tôi muốn để người giúp việc làm, nhưng bà xã tôi lại muốn tự mình nấu.”

“VỢ anh tay nghề tốt lắm sao?”

“Tốt cái gì ” Diêu Căn Giang ý cười rõ ràng nói, “Cô ấy vụng về lại không kiên nhẫn, làm được vài món chỉ miễn cưỡng nuốt được thôi, chẳng qua tôi cũng quen rồi , cô ấy có thể làm cơm, cũng là biểu hiện tốt của cơ thể.”

“Vì sao, ” Mục Dục Vũ hỏi, ” Anh ngược lại có thói quen ăn đồ khó ăn sao?”

“Bởi vì đó là cô ấy làm riêng cho tôi, ” Diêu Căn Giang có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là thật sự trả lời, “Chỉ vì tôi, nếu ăn ở nơi khác thì chẳng nhận được phần tâm ý này.”

Mục Dục Vũ im lặng , qua thật lâu, vẫy tay nói: “Anh đi về trước đi, tôi mệt rồi.”

Diêu Căn Giang cùng hắn cáo từ rời đi, bên ngoài trợ lý Lâm vội vã chạy vào, đối hắn hạ giọng nói: “Tiên sinh, phu nhân chạy tới phòng bệnh phu nhân!”

Mục Dục Vũ hơi kinh hãi, cả giận nói: “Như thế nào không ngăn cản ? !”

“Ai cũng không nghĩ tới phu nhân sẽ như vậy, chị Dư nói hôm nay có yên tĩnh được một lúc, nhìn tinh thần cũng không tệ lắm, thậm chí xuống lầu còn chơi vài bài piano, đột nhiên nói muốn mua quần áo trên đường , ngài cũng không căn dặn không cho phu nhân rời nhà, lái xe liền mang phu nhân đến trung tâm mua sắm. Nào biết phu nhân xuống xe xong vùng bỏ chạy, đánh xe taxi đến bệnh viện này, khi chúng tôi phát hiện, đã làm loạn đến trước cửa phòng phu nhân,…”

Mục Dục Vũ sắc mặt xanh mét, thấp giọng mắng một câu, nói: “Đưa tôi qua đó.”

Lâm trợ lý không dám cãi lời, việc tiếp đón hai gã bảo vệ tiến vào đem hắn làm tiến xe lăn, phụ giúp hắn đẩy khỏi phòng bệnh.

Y tá còn muốn ngăn cản, bị Mục Dục Vũ ý bảo Lâm trợ lý tiến lên đuổi rồi.

Mọi người ra thang máy, ở dưới lầu mọi người giúp hắn đứng lên, cũng coi như làm việc nhanh chóng, khi đến trước đường lớn, xe đã sẵn sáng tại đó. Bọn họ đưa Mục Dục Vũ vào bên trong xe, Mục Dục Vũ ngồi xuống, liền phân phó nhanh lái xe, chạy tới bệnh viện ung thư Mục Giác đang nằm kia.

Lúc chiếc xe lăn bánh, cả xe cùng lúc im lặng, trợ lý Lâm lắp bắp nói: “Tiên sinh, ngài đừng lo lắng, phu nhân thông minh như vậy, bà sẽ không tức giận chỉ vì hai ba câu của phu nhân…”

“Tôi không phải sợ mẹ tức giận , tôi là sợ bà lo lắng cho tôi, ngay cả chính mình nằm viện tôi cũng không dám để cho bà biết, ” Mục Dục Vũ âm trầm nói, “Bà đã đến giai đoạn ba rồi , còn không để cho bà sống yên ổn, Diệp Chỉ Lan, ngươi mẹ nó đủ vô liêm sỉ!”

Trợ lý Lâm không dám lại tiếp tục nói nữa.

Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đối Lâm trợ lý chậm rãi nói: “Anh gọi điện thoại lại kêu vài người đi qua, khi quan trọng đánh Diệp Chỉ Lan hôn mê rồi khiêng khỏi phòng cũng được.”

“Ngài yên tâm, tôi đã gọi vài người đến trước.”

“Còn có một việc, ” Mục Dục Vũ mở mắt ra, ngón áp út đặt trên đầu gối, thản nhiên nói, “Anh giúp tôi, ở khu phố cổ bên kia tìm một quán ăn nhỏ sát lề đường, tốt nhất đằng sau nên gần với nơi ở, đơn sơ một chút cũng không sao, sau khi tìm được đem tin tức tiết lộ cho Tôn Phúc Quân, nói cho hắn, chỗ này có thể cho thuê bằng một nửa giá thị trường, không, bằng hai phần ba.”

Trợ lý Lâm kỳ quái nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Tôi đã biết.”

“Phải nhanh.”

“Ngài yên tâm, tôi gọi điện thoại nói người bên công ty đi điều tra, ngày mai có thể cho ngài câu trả lời thuyết phục.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.