Không Gian Song Song

Chương 9: Chương 9




Chương 33

Bỗng nhiên trong lúc đó Mục Dục Vũ cảm thấy có dòng lệ âm ấm chảy xuôi theo gương mặt của hắn rơi xuống đất, vết thương còn chưa khép được nơi trái tim đã được chút an ủi từ dòng nước ấm này bất chọt trở nên mềm đi, lại thêm vào, cũng tràn đầy ra, từ trong hốc mắt, hóa thành nước mắt.

Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ như vậy, đứng ở trong mơ với khung cảnh hư cấu, lý trí rõ ràng hiểu được đây là giả , nhưng tình cảm lại như sóng xô biển cuộn, không cách nào có thể kháng cự được dòng nước mắt này.

Người chưa từng đánh mất người thương yêu sẽ không thể hiểu được sự việc này, gia đình đều ở đây, một câu ngắn ngủn như vậy, năm chữ, bao hàm lớn cỡ nào những thứ không thể thay thế, những tình cảm không thể dứt bỏ.

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng bản thân hắn vốn là người bình tĩnh và mạnh mẽ, ngoan cố đến nỗi tùy lúc cũng có thể hy sinh bản thân, chỉ cần đem lại thành quả đáng giá. Hắn sớm đã không có loại độc nào có thể xâm phạm, không có gì làm không được, không có gì khiêng không được, nhưng vẫn đến giờ phút này, nhìn kia cái bàn tròn nhỏ vô cùng náo nhiệt vây quanh có bốn người, hắn đột nhiên liền yếu đuối , trong lòng bỗng nhiên dịu dàng lạ kỳ, loại dịu dàng này làm hắn thực bất an, lý trí đưa ra mệnh lệnh phải tránh xa, nhưng ở giờ khắc này, hắn bỗng nhiên liền hiểu được , chẳng sợ lý tính phán đoán chuẩn xác bao nhiêu, nhưng hắn cần sự dịu dàng này.

Bọn họ là giả , Mục Dục Vũ tự nhủ bản thân, mẹ nuôi đã qua đời, hắn tự mình lo liệu lễ tang, hắn chọn nơi chôn cất, hắn chọn bia mộ; Nghê Xuân Yến chỉ là một đầu bếp và bạn cũ, hắn căn bản sẽ không cưới người phụ nữ này; Tiểu Bạch ngốc chính là em trai Nghê Xuân Yến, ở trong hiện thực, tất nhiên hắn sẽ không cùng đứa nhỏ như vậy xuất hiện.

Phỉ Phỉ, trên thế giới căn bản là không có đứa nhỏ này.

Nhưng mà, giả thì sao? Mơ một giấc mơ thì thế nào? Ở giây phút này, Mục Dục Vũ vô cùng xác thực không thể nghi ngờ rằng, hắn cần bọn họ đều ở đó, đều ở nơi mà hắn có thể nhìn thấy.

Hắn không biết bản thân đã đứng bao lâu, một khoảng thời gian rất dài, hắn cứ như thế này lẳng lặng dựa vào khung cửa, nhìn không chớp mắt, tham lam nhìn chăm chú bàn tròn nhỏ vây quanh người. Hắn thấy Tiểu Siêu khát nước ồn ào đòi uống nước ô mai; thấy Phỉ Phỉ tùy hứng chu miệng nháo nhào cũng biểu diễn một tiết mục; thấy Nghê Xuân Yến xấu hổ nghiến răng nghiến lợi túm con đè thấp giọng căn dặn đúa nhỏ đáng yêu không được gây náo loạn; thấy Phỉ Phỉ oa một tiếng khóc to, sau đó Mục Giác cười hớ hớ kéo qua Phỉ Phỉ ôm vào trong ngực, vuốt đầu đứa nhỏ, bỏ vào miệng nó cái gì đó, lại đem nó dỗ đến mặt mày hớn hở.

Mục Dục Vũ muốn cười, nhưng môi chưa kịp nhếch, nước mắt liền rơi xuống, trong nháy mắt hắn luyến tiếc, tầm mắt mơ hồ liền nhanh chóng đưa tay lau, hắn thậm chí không dám mở miệng , hắn sợ bản thân có động tĩnh, giấc mơ này phải tỉnh.

Hắn ở giây phút này thậm chí hối hận, hắn nghĩ nếu năm đó thật sự lựa chọn cuộc sống như vậy, nói không chừng cũng thật có thể làm cho Mục Giác ẩm cháu nội, nói không chừng thời khắc định mệnh đó, vấn đề về thân thể bà đại khái có thể sớm kịp phát hiện, hoặc là bà ngày ngày sẽ âm tình vui vẻ, sẽ không sinh loại bệnh này.

Cũng có khả năng sẽ không sớm chết.

Là lỗi của hắn, Mục Dục Vũ trong phút chốc đau đớn không thôi, đều là hắn sai.

Hắn chỉ phát ra một chút động tĩnh bị Phỉ Phỉ vẫn xoay đến xoay đi phát hiện . Thằng nhóc vừa thấy hắn, vui vẻ lập tức từ trên đầu gối Mục Giác bay xuống dưới, nhanh chân chạy đến bổ nhào vào trong đùi hắn, lớn tiếng reo lên: “Ba ba, ba ba ba ba.”

Mục Dục Vũ vội quay đầu, nhanh đem nước mắt lau đi, thằng nhóc đã bám chặt chân hắn, ngửa đầu cười đến ánh mắt mơ màng , đắc ý hướng hắn báo cáo nói: “Ba ba, ba nghe được cậu nhỏ hát không? Là bà nội cùng Phỉ Phỉ cùng nhau dạy cậu đó, có hay không bà nội?”

“Ừ, Phỉ Phỉ là thầy giáo nhỏ của cậu nhỏ.” Mục Giác cười hớ hớ tiếp miệng.

“Phi Phỉ, còn không nói con gây sự thế nào?” Nghê Xuân Yến làm bộ giận tái mặt, trừng mắt con mình.

“Con không gây sự, là con cùng bà nội cùng nhau dạy cậu nhỏ , không tin ba hỏi cậu nhỏ đi.”

Tiểu Bạch ngốc gật đầu thật mạnh: “Phỉ Phỉ cũng có dạy .”

Thằng nhóc quay đầu học mẹ nó bộ dáng có bài bản hẳn hoi nói: “Cậu nhỏ, về sau cậu phải cố gắng thật tốt nha, không được kiêu ngạo biết không?”

Mục Dục Vũ nhịn không được liền gợi lên khóe miệng, tay hắn vỗ nhẹ cái ót của thằng nhóc một chút, sau đó, chậm rãi cúi thắt lưng, trịnh trọng mở ra hai tay, đem thằng nhóc ôm vào trong lòng, hắn chưa từng thật sự ôm đứa nhỏ, còn không biết nên ôm mông nhỏ như thế nào, thằng nhóc thì như đã quen thuộc vươn tay ôm lấy cổ hắn, đem toàn bộ thân mình nằm úp sấp tiến vào ngực hắn.

Mục Dục Vũ thật cẩn thận ôm nó vào lòng, thong thả , giống như đi vào thánh điện tiến đến bàn tròn giữ phòng. Nghê Xuân Yến hi hi ha ha đứng lên hỏi: “Khát không? Em có nấu nước ô mai, mẹ vừa mới uống còn nói khá ngon, em rót cho anh một ly nhé?”

Cô vừa nói vừa xoay người tiến phòng bếp, Mục Dục Vũ đem cô giữ chặt.

Nghê Xuân Yến cười kỳ quái hỏi: “Như thế nào ? Đói bụng hả? Em làm cho anh chút thức ăn, em nói với anh, hai thằng nhóc con này ăn nhiều rồi, sợ tụi nó ăn không vô, cơm tối hôm nay, mẹ nói muốn ăn vịt, em mua rồi , buổi tối chúng ta ăn bát trân bái vịt.” Cô dừng dừng, hướng hắn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Vừa học , tuy khó ăn nhưng anh không được chê em đó.”

“Tay nghề nấu nướng của Yến tử mẹ còn tin được, sẽ không khó ăn.” Mục Giác ở một bên cười nói, “Tiểu Vũ, con buông con bé ra đi, già rồi ôm còn chưa chán sao? Lại đây ngồi xuống, mẹ có vài chuyện để nói.”

“Mau nhanh đi theo mẹ đi, buông tay nha ” Nghê Xuân Yến vỗ vỗ bờ vai của hắn, thấp giọng nói.

Mục Dục Vũ lôi kéo tay cô nửa ôm nửa kéo vào trong lòng, ôm lấy người phụ nữ nhỏ nhắn này đến gần Mục Giác, không chớp mắt nhìn bà, run giọng nói: “Mẹ.”

“Ai, chuyện gì đây?” Mục Giác hồ nghi trừng lớn mắt, hỏi Nghê Xuân Yến, “Làm sao vậy? Hai đứa các con có việc nói với mẹ sao?”

Nghê Xuân Yến cũng không hiểu chút nào, lắc đầu nói: “Con, con cũng không biết mà. Ông xã?”

Mục Dục Vũ muốn cười, lại khống chế không được biểu tình trên mặt, hắn nghĩ đời này thì ra vì Mục Giác làm chuyện ít như vậy, cả tìm được một người vợ và sinh đứa nhỏ cho bà cũng chưa được. Hắn hít sâu một hơi, vỗ vỗ lưng Nghê Xuân Yến , thấp giọng giục nói: “Gọi mẹ đi.”

“Mẹ.” Nghê Xuân Yến theo bản năng gọi một câu, bỗng nhiên cảm thấy không đúng , bất mãn quay đầu vỗ hắn , mắng hắn: “Anh làm sao vậy, không phải mỗi ngày em đều gọi sao, điên rồi, em đều sinh con cho anh, còn khiến cho em xấu hổ giống như con dâu lần đầu gặp cha mẹ chồng…”

Mục Giác cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, Mục Dục Vũ không để ý bọn họ, sờ sờ đầu đứa nhỏ, bảo đứa nhỏ: “Gọi bà nội.”

Phỉ Phỉ nhu thuận hơn, lập tức ngọt ngào hô một câu: “Bà nội.”

Vẻ mặt Mục Giác tuy rằng còn hồ nghi, nhưng vẫn nở nụ cười đáp trả: “Ai, Phỉ Phỉ ngoan, xuống đây, bà nội ôm.”

Mục Phỉ Nhiên nghĩ nghĩ, vẫn là giãy dụa muốn xuống, Mục Dục Vũ xoay người đem thằng nhóc bỏ vào trong lòng Mục Giác, sau đó đứng thẳng sống lưng, đối một bên đang cầm cốc nước uống nước ô mai không rõ cho nên Tiểu Bạch ngốc ngoắc nói: “Tiểu Siêu, lại đây.”

Tiểu Bạch ngốc ngoan ngoãn buông cốc nước, nhảy bắn đến trước mặt hắn.

Mục Dục Vũ nhìn ánh mắt đen láy trong veo của nó, im lặng một hồi, khàn khàn nói: “Gọi anh rể.”

“Anh rể.” Tiểu Bạch ngốc lập tức lớn tiếng gọi hắn một tiếng, nhân tiện nhếch môi ha ha ngây ngô cười.

“Anh sao thế này? Có chuyện?” Nghê Xuân Yến đẩy hắn một phen, không phải không lo lắng kéo hắn cánh tay nói: “Đến đến, chúng ta qua bên kia, em có lời hỏi anh.”

Mục Dục Vũ kéo lấy cô đưa đến phòng khách bên kia, Nghê Xuân Yến nghiêng đầu nhìn qua phòng bếp, quay đầu đè thấp cổ họng mang theo lo âu hỏi: “Hôm nay anh không có chuyện gì chứ? Mất tiền? Trên công ty gặp chuyện không may ? Đừng gạt em, có việc chúng ta cùng bàn bạc biện pháp, anh đừng buồn bực trong lòng một mình, bằng không em không tha cho anh!”

Mục Dục Vũ chỉ là nhìn cô không nói lời nào.

“Ai anh có chuyện thật rồi phải không, anh muốn em lo chết sao.” Nghê Xuân Yến lo lắng vỗ hắn một chút, “Là bị lừa tiền ? Đã nói anh bao nhiêu lần rồi mấy người xưng em gọi anh bên ngoài đó chẳng có người nào đáng tin mà anh không chịu nghe, anh nhìn anh xem, đã xảy ra chuyện đi? Nói đi, sao lại thế này? Lừa bao nhiêu ?”

Mục Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt này dù có lải nhải lẩm bầm bao nhiêu cũng chẳng mang lại áp lực gì, hắn muốn cười, nhưng mà lòng tràn đầy cảm giác chua xót mới mẻ, cảm xúc này làm hắn cười không nổi, hắn cuối cùng không chút nghĩ ngợi, một tay kéo lấy người phụ nữ dong dài này ôm vào trong lòng.

Nhanh chóng ôm chặt, đầu cô dựa trên vai, cái mũi không kiêng dè hít vào mùi hương ấm áp trên người cô.

“Xong rồi, anh khẳng định đã gây chuyện , ” Nghê Xuân Yến mang theo tiếng khóc nức nở nói, “Bằng không anh không đến mức như vậy…”

“Đừng ầm ỹ.” Mục Dục Vũ gắt gao ôm cô, từ từ nhắm hai mắt nói: “Nghê Xuân Yến, tôi mệt rồi.”

“Hả?” Nghê Xuân Yến lắp bắp kinh hãi, lập tức vươn tay ôm lại hắn, khẩn trương mà lộn xộn nói: “Mệt sao? Hay chúng ta về phòng nằm? Ai u sẽ không phải thân thể anh không tốt chứ , nói em biết đi? Phi phi, xem miệng em quạ đen này, anh khẳng định khỏe mạnh trường thọ, mình về phòng nằm được không? Hả?”

“Không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, ” Mục Dục Vũ ôm chặt cô, vừa nói, “Nghỉ chút là tốt rồi.”

“Ừ ” Nghê Xuân Yến đưa tay vỗ nhẹ trên lưng hắn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như dỗ đứa trẻ nói: “Không có việc gì nha, áp lực gì đó đều bỏ đi, cho dù anh không kiếm tiền, bà xã em đây cũng sẽ nuôi sống anh.”

Mục Dục Vũ trợn mắt cả giận nói: “Nghê Xuân Yến!”

“Được được, em nói sai rồi, ngoan mà” Nghê Xuân Yến dỗ hắn, “Đợi lát nữa làm cho anh một bát vịt, ăn bữa cơm thật ngon, ăn uống no đủ xong mọi chuyện đều được giải quyết, được không?”

Mục Dục Vũ nghĩ sẽ phản bác cô, nhưng không biết vì sao, lại biến thành gật đầu.

“Nguy rồi, mẹ ăn cơm còn phải nấu canh ” Nghê Xuân Yến đột nhiên kêu lên, “Bây giờ em phải đi xuống mua hai trứng muối…”

“Đừng nhúc nhích, ” Mục Dục Vũ buộc chặt cánh tay, thấp giọng nói, “Mẹ tôi thích ăn canh rau, làm một loáng là xong.”

“Đúng rồi ” Nghê Xuân Yến buông lỏng, có chút bất an xoay xoay nói, “Ông xã, anh có thể đừng ôm chặt được không, chồng già vợ già rồi , đợi lát nữa mẹ thấy sẽ chê cười.”

“Mẹ sẽ không để ý , ” Mục Dục Vũ thấp giọng nói, “Bà nhìn thấy chúng ta tình cảm tốt, sẽ rất vui vẻ.”

“Còn có hai đứa nhỏ nữa mà.”

“Nghê Xuân Yến, cô có thể đừng dong dài hay không, ” Mục Dục Vũ không kiên nhẫn nói, “Thành thật là, câm miệng.”

“Vâng.” Nghê Xuân Yến nói thầm một câu, tựa vào trong lòng hắn, bả đầu gác trên vai hắn.

Hắn đang muốn cảm thụ một chút không khí tình cảm này, đột nhiên một trận đất rung núi chuyển, bên tai truyền đến giọng nói vội vàng của Tôn Phúc Quân : “Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh ngài tỉnh tỉnh, tiên sinh.”

Trước mắt hết thảy trong khoảnh khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Mục Dục Vũ đấu tranh mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên cái giường xa hoa, Tôn Phúc Quân đứng ở bên giường vội vàng nhìn chằm chằm hắn, bên cạnh, còn có bác sĩ gia đình đang cầm ống nghe.

“Ngài tỉnh thì tốt rồi, ” Tôn Phúc Quân thật to nhẹ nhàng thở ra, “Tôi gọi ngài dậy hơn 10 phút, cũng may bác sĩ Lý ở gần, tôi liền đưa ông ấy đến đây.”

Bác sĩ Lý lo lắng nói: “Mục tiên sinh, khoa tim mạch không phải là chuyên môn của tôi, tôi đề nghị ngài ngày mai vẫn là đi bệnh viện làm lại kiểm tra, bằng không, lần sau nếu tái phát tắc nghẽn cơ tim sẽ rất khó chữa trị .”

Mục Dục Vũ cảm thấy mệt mỏi vạn phần, hắn vô lực gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Làm phiền các anh.”

Bác sĩ Lý lại đại khái làm vài kiểm tra nhỏ, xong rồi thu dọn dụng cụ, đưa một vài viên thuốc. Tôn Phúc Quân tiễn ông ra ngoài, sau đó, Mục Dục Vũ nghe được âm thanh hắn và chị Dư nói chuyện, dường như còn có chút tranh chấp.

Mục Dục Vũ giãy dụa ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh, hắng cổ , đề giọng gọi to: “Đại Quân, vào đây với tôi.”

Ngoài cửa tiếng tranh chấp im bặt, chỉ chốc lát, Tôn Phúc Quân đi đến, cẩn thận đóng cửa lại.

Mục Dục Vũ giúp đỡ cái trán liếc mắt nhìn hắn, ách thanh hỏi: “Ầm ỹ cái gì?Cũng khuya lắm rồi.”

Tôn Phúc Quân muốn nói lại thôi.

Mục Dục Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Tôn Phúc Quân nhìn phía dưới nói: “Kỳ thật không có gì, chỉ là chị Dư có tiến vào hỏi ngài có muốn ăn lót dạ cái gì không, tôi thay ngài từ chối . Chị ấy mắng tôi vượt quyền, tôi có nói bác sĩ không đồng ý để ngài ăn cái gì.”

Mục Dục Vũ không tiếng động cười cười, nói: “Hai người các anh đều vất vả , cho tôi cốc nước, tôi uống thuốc liền buồn ngủ.”

Tôn Phúc Quân theo lời rót cho hắn cốc nước, lại nhìn kỹ mấy viên thuốc, sau đó lại đưa cho hắn.

“Nhìn cái gì?”

“Hắc hắc, này cấp trên đều là ngoại quốc con kiến, nó không biết ta, ta không biết nó.” Tôn Phúc Quân cười hì hì nói.

“Được, ” Mục Dục Vũ uống thuốc rồi, nằm xuống đi nói: “Tôi tiếp tục ngủ, anh cũng đi nghỉ ngơi đi.”

“Aiz ” Tôn Phúc Quân đáp ứng hắn, lúc gần đi lại hỏi: “Ông chủ, ngày mai tôi đưa ngài đến bệnh viện?”

Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ, vẫn là gật gật đầu.

Chương 34

Mục Dục Vũ ở bệnh viện làm kiểm tra thêm một lần, kết quả rất tốt, vấn đề cơ tim lần trước còn giữ lại, so sánh với kết quả số liệu kiểm tra đã có chuyển biến tích cực, bệnh tim hoàn toàn không có dấu hiệu tái phát.

Ngoại trừ tinh thần không mấy phấn chấn và cảm lạnh chưa khỏi, thân thể hắn thoạt nhìn quả thực có thể cùng Tôn Phúc Quân đánh một trận cũng chưa chắc thất bại.

Nhưng có chút vấn đề trong lòng chính hắn cũng không rõ , đó không thể được trình bày bằng những số liệu y học, trong khoảng thời gian này mọi chuyện liên tiếp xảy ra : từ ly hôn, công ty nội chiến, đối thủ cạnh tranh, mẹ nuôi qua đời, khiến thể xác và tinh thần hắn mệt mỏi, những mệt nhọc tồn đọng qua nhiều năm ngay tại thời điểm này phát sinh bùng nổ, khiến hắn uể oải vô cùng.

Mệt đến tinh thần như rơi vào trang thái thôi miên, chuyện nên làm, chuyện chưa, hoàn toàn không khơi dậy nổi một chút hứng thú. Hắn bỗng nhiên phát hiện, bản thân hắn đã lâu lắm rồi chưa trải qua một chuyện vui vẻ thật sự nào, không có chuyện nào khiến hắn có thể cười ra tiếng từ đáy lòng, cảm xúc dường như theo thân thể bị bóc mẽ ra ngoài, biểu hiện xuất hiện trên mặt, với cảm xúc chân thật, chẳng qua chỉ là phản xạ có điều kiện, hoàn toàn không mang theo ý nghĩa gì.

Hắn vừa hoang thành thủ tục khám bệnh là lúc cao điểm của bệnh viện, toàn bộ thành phố này dường như đều chen vào bệnh viện , không được chứng kiến cảnh tượng này, hắn vĩnh viễn cũng không biết có nhiều người như vậy đồng thời cùng trải qua sinh lão bệnh tử, những đau khổ cứ thế được phóng đại, lại bởi vì quá mức phổ biến lại bị xem thường, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, ngẩng đầu, phía cao cao không có lấy bóng chim bồ câu đón ngày thu sang.

Hắn nhìn mọi người mà mắt cay cay.

Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, lúc này điện thoại của hắn vang lên, Diêu Căn Giang ở điện thoại bên kia nói với hắn: “Đã điều tra được người ra lệnh đâm anh lần trước.”

“Ai?” Hắn không chút để ý hỏi, “Lý Triệu Minh?”

“Ngài đã biết?”

“Đoán không khó, ” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Hắn là loại người chỉ cần có chút chuyện là biến thành kẻ xúc động ngu xuẩn.”

“Tôi tìm đến hắn, hắn nói muốn gặp ngài.”

“Không gặp.” Mục Dục Vũ lạnh lùng nói, “Hắn theo tôi cộng sự nhiều năm, nên biết tôi là người như thế nào, dám can đảm mua người giết người, sẽ có trả giá xứng đáng, chuyện này anh chiếu pháp luật mà xử lý, hắn thiếu nợ công ty , thiếu nợ tôi, không cần nhớ đến tình bạn cũ cùng hắn.”

“Được.”

“Đợi chút, ” Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ nói, “Nhà của hắn, tôi nhớ rõ hắn có cha mẹ còn khoẻ mạnh…”

“Đúng vậy, vợ hắn luôn ở nhà làm bà nội trợ, hai đứa nhỏ sinh đôi cũng đã học đến trung học cơ sở, mặt khác, hắn còn nuôi ngoài hai cô tình nhân.”

“Có con riêng không?”

“Có một , đã được bốn tuổi, là bé trai.”

“Vậy Triệu Minh nuôi cả một đại gia đình lớn như vậy thật không dễ dàng mà” Mục Dục Vũ trào phúng nói, “, vậy chúng ta cũng không cần đuổi tận giết tuyệt, Lý Triệu Minh là đủ.”

“Vâng.”

Mục Dục Vũ cúp điện thoại, lại ra ngoài, nói với Tôn Phúc Quân : “Đi, tôi trở về công ty.”

“Ngài hôm nay không có chuyện gì quan trọng ” Tôn Phúc Quân bất mãn nói, “Tôi đều đã hỏi trợ lý Lâm , cho bản thân mình một ngày nghỉ ngơi thật tốt, cho dù con lừa có kéo máy cũng phải cho nó thời gian nghỉ ngơi chứ.”

Mục Dục Vũ sửng sốt, lập tức mắng: “Anh đây là mượn lời mắng tôi phải không.”

“Không dám, ” Tôn Phúc Quân cười hớ hớ nói, “Ông chủ, tôi là thấy ngài nếu không đến công ty một ngày , công ty thiếu ngài cũng đâu đến nỗi.”

Mục Dục Vũ tự giễu cười, thấp giọng nói: “Làm sao là công ty rời không được tôi, là tôi rời không được nó, hiểu chưa?”

“Không rõ, ” Tôn Phúc Quân lắc đầu nói, “Tôi chỉ biết là người thì nên nghỉ ngơi.”

“Được rồi, tôi ban đầu không biết anh dong dài như vậy.” Mục Dục Vũ nhấc chân đi phía trước đi, ý bảo Tôn Phúc Quân đuổi kịp, Tôn Phúc Quân chạy chậm đuổi theo hắn, cười nói: “Ngài đừng ghét bỏ tôi lắm miệng, tôi còn muốn hỏi ngài một câu, tối hôm qua , sau đó ngài lại ngủ mê man như vậy?”

Mục Dục Vũ khẽ nhíu mày nói: “Vẫn còn, chẳng qua tôi mất ngủ thật lâu, uống thuốc cũng ăn không ngon, có thể ngủ thì thật tốt.”

“Đó là lý do vì sao ngài bảo tôi trông chừng đến đánh thức ngài? Ngài sợ ngủ quá sâu tỉnh không được?”

Mục Dục Vũ mỉm cười hỏi: “Nghề phụ của anh là bác sĩ?”

“Không phải, ” Tôn Phúc Quân cười lắc đầu, “Cha tôi có cách trị mất ngủ, nhưng tôi không dám giới thiệu cho anh, cái này phải tìm hiểu rõ ràng mới được.”

“Nhìn không ra, chuyện của cha anh còn rất nhiều.”

Tôn Phúc Quân như là nghe không ra trong giọng nói hắn có đùa cợt, tiếp tục cười nói: “Nông thôn thôi, tất nhiên không giống trong thành phố, chuyện thú vị lải nhải cả ngày cũng không hết, ngày nào đó có rảnh tôi sẽ lại nói cho ngài.Bây giờ trở lại vấn đề mất ngủ, ngài ngủ có nằm mơ không?”

Mục Dục Vũ dừng lại cước bộ, hắn quay đầu lạnh lùng nhìn Tôn Phúc Quân, giọng điệu âm trầm hỏi: “Anh tối hôm qua nghe thấy tôi nói nói mớ?”

“Không.” Tôn Phúc Quân lập tức lắc đầu, biểu tình chân thành tha thiết nói, “Ngài nói mớ thì tốt rồi, tôi chỉ là cảm thấy ngài tối hôm qua ngủ rất sâu, tôi gọi đã lâu ngài cũng chưa tỉnh, cảm giác giống như, giống như…”

“Nói thẳng.” Mục Dục Vũ không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn.

“Dường như giống đã chết.” Tôn Phúc Quân nhanh chóng trả lời hắn.

Mục Dục Vũ trầm mặc , lập tức không nói được một lời, tiếp tục đi về phía trước , Tôn Phúc Quân đi theo phía sau hắn cũng không dám nói thêm nữa. Chờ hai người đi đến cửa bệnh viện, Mục Dục Vũ mới nhẹ giọng nói: “Tôi có vài ngày không gặp Nghê Xuân Yến , cô ấy sao rồi?”

“A, cô ấy nha, không phải vội vàng khai trương cửa tiệm mới sao?” Tôn Phúc Quân trả lời hắn, “Cửa tiệm kia tôi đã xem qua, ở nơi khá nhỏ, nhưng vị trí tốt, nhưng như vậy so với ban đầu là tốt rồi, Xuân Yến cũng không bỏ ra chi phí nhiều, chỉ là thuê người sơn lại tường, làm một ít băng ghế bát đũa mới. Đúng rồi, cô ấy có nhờ tôi xin phép với ngài, tôi đã quên mất.”

Mục Dục Vũ liếc mắt nhìn hắn, nhíu mày nói: “Xin phép? Tôi cũng không đồng ý, ai nói cho cô ấy có thể loạn như vậy ?Đây là bỏ bê công việc. Hiểu hay không?”

“Ai, tiên sinh, ngài thật không phải, cô ấy cũng chỉ làm cho ngài vài việc vặt, ngài xem…”

“Anh cũng cho rằng vô tổ chức vô kỷ luật không thành vấn đề?Anh cứ như vậy thì làm sao quản lý người phía dưới?” Mục Dục Vũ tăng thêm giọng điệu.

Tôn Phúc Quân lập tức câm miệng.

Mục Dục Vũ chính mình mở cửa xe ngồi vào , đối Tôn Phúc Quân nghiêm khắc nói: “Anh không cần đi theo tôi , trở về mang theo cấp dưới luyện tập cho tốt, mai tôi lại đến kiểm tra, ai muốn dám tản mạn tránh công, thì đừng có mong thàng công!”

Hắn phanh một cái đóng cửa xe, lão Trần thấy hắn giận dữ, ở chỗ lái xe thật cẩn thận hỏi: “Tiên sinh, chúng ta đến công ty sao?”

“Đến công ty làm gì? Nơi đó đâu cần tôi phải đến, vài phó tổng ngay cả quản lý đều có thể điều khiển được rồi !” Mục Dục Vũ tức giận trả lời.

Lão Trần không nghĩ bị dập đến vậy, có chút xấu hổ cười cười, hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu?”

Mục Dục Vũ hít sâu một hơi, nghĩ nghĩ nói: “Anh đợi lát nữa.”

Hắn lấy ra điện thoại, gọi đến di động trợ lý Lâm, tiếng chuông vang lên nhanh chóng được nhận lấy.

“Tiên sinh, ngài có gì phân phó?”

“Cửa tiệm đó địa chỉ ở đâu?” Mục Dục Vũ đè nặng cổ họng hỏi.

“Cửa tiệm gì?” Trợ lý Lâm hoang mang hỏi.

“Chính là cửa tiệm của Nghê Xuân Yến, anh tìm cho cô ta, địa chỉ!” Mục Dục Vũ tính tình không tốt lắm , cả giận nói: “Có như vậy anh cũng không hiểu sao? Cửa tiệm người ta khai trương anh cũng không báo tôi một tiếng? Anh chính là làm việc như vậy sao?”

“A, tôi không biết…” Lâm trợ lý không hổ là theo hắn vài năm, rất nhanh thay đổi khẩu khí nói: “Thật xin lỗi tiên sinh, là tôi sơ sót, tôi hiện tại lập tức cho ngài địa chỉ. Ngài chờ một chút.”

Lâm trợ lý ở bên kia nhanh chóng thông báo, Mục Dục Vũ lại thuật lại cho lão Trần nghe, lão Trần không nói hai lời, nhấn chân ga chạy nhanh đưa ông chủ đi.

Mở ra cửa xe, lão Trần đột nhiên nói một câu: “Tiên sinh, nếu người ta khai trương cửa tiệm, chúng ta như vậy tay không đi có thích hợp hay không?”

Mục Dục Vũ mở mắt ra, bất mãn nói: “Tôi tự mình đến đây, còn chưa đủ nể tình?”

“Không phải ý tứ này, tôi cảm thấy là, ngài cùng cô kia là bạn học cũ phải không?Người ta cũng giúp không ít việc của phu nhân, đó cũng không thuộc phạm trù công việc của cô ấy, là cô ấy dựa vào giao tình của ngài và phu nhân mà làm, anh đến tôi đi, chúng ta đến đây mang theo gì đó, người ta trong lòng không phải càng thoải mái?”

Mục Dục Vũ còn thật sự tự hỏi có chuyện này sao, gật gật đầu, nói: “Anh đi trên đường ngừng lại một chút, mua, mua thạch hoa quả đi, thằng nhóc kia thích ăn. Về phần lớn thì…”

Hắn bỗng nhiên trầm mặc , hắn nhớ tới sự thật thân thể Nghê Xuân Yến gầy yếu , mặt mày xanh xao, đột nhiên trong lòng giống như có những cây kim nhỏ đâm , hắn nhớ tới người phụ nữ này vì hắn nấu những đồ ăn ngon miệng, nghe nói tất cả đều là cô tự mình đi mua sách và tìm hiểu, cô nấu cho hắn bát nước đường đỏ, ở giây phút mẹ nuôi hắn rời xa, hắn chịu đựng không nổi nữa, nhưng bả vai của cô giúp đỡ, cho hắn dựa vào.

Rất gầy, hắn nghĩ, cô rất gầy, nếu có thể đẫy đà như trong mơ thì thật tốt, ôm vào lòng cũng thật mềm mại , tựa vào trong lòng hắn, ấm áp của da thịt chẳng thể nào ngăn chặn được sự khao khát hạnh phúc nơi hắn.

Tựa như người đàn ông lang thang trong đêm đen, không thể ngừng được khát khao tìm đến ngọn đèn dầu.

Hắn nắm chặt hai tay, trong nháy mắt cảm xúc mênh mông, hắn nghĩ có một số việc quyết định không hề khó khăn như vậy, hoàn thành nó không phải đấu tranh như vậy, hắn nghĩ Mục Dục Vũ hắn có cái gì không thể làm ?Hắn làm chuyện gì, cũng không cần giải thích cùng người trong thế gian này, chỉ cần có thể đạt được khát vọng trong trái tim hắn là đủ rồi.

Chỉ cần tôi rõ ràng, tôi khát vọng cái gì thì tốt rồi.

Chương 35

Cửa tiệm nằm trong một thành phố cổ, sát đường một loạt kiến trúc hai tầng cũ kĩ, lộ ra cửa tiệm mặt tiền lười nhác, mấy con chó con mèo ngồi phơi nắng trước cửa cũng lười nhác hệt như vật. Cách nhựa đường đường cái cũng là một loạt gạch thẳng tắp nước Pháp, khi những lá cây rơi rụng xuống mặt đường, màu xanh hòa quyện với màu vàng, người dọn về sinh quét rồi quét, xe đi qua, người qua lại, lá cây lại rơi. Điều này khiến cho con đường dường như trở nên an nhàn và tĩnh lặng, như đây là cái tâm của thành phố, mặc cho bên ngoài biến chuyển từng ngày, nó luôn luôn năm này tháng nọ bình tĩnh ung dung.

Khi Mục Dục Vũ đến đã gần đến giữa trưa, cả một phố yên tĩnh không có bóng người, có một số công nhân và người chủ cũng vây quanh một cái bàn ăn cơm, Mục Dục Vũ liếc mắt một cái nhìn qua, mặt trên đơn giản hai lát thịt, hai món thức ăn chay, không có gì hay, nhưng cả nhóm đều vui vẻ bưng bát cơm vừa đùa giỡn vùa hi hi ha ha cười, giám sát của bọn họ cũng không quản. Bà lão lười biếng chống quải trượng chầm chập ở trên đường đi bộ phơi nắng, bà chủ cửa hiệu trang phục ôm con mèo cùng con gái nói chuyện phiếm, những đôi mắt hướng về phía hắn không phải không có ngạc nhiên và tò mò, nhưng điều này cũng là chợt lóe như gợn sóng nhỏ rồi trôi mất. Đây là những người dân định cư chính tông đã lâu năm, kiến thức rộng rãi, không có tật xấu can thiệp vào chuyện riêng người khác.

Lúc này Mục Dục Vũ liền thấy Nghê Xuân Yến , cô hiếm khi mặc một chiếc áo len mỏng tối, tạp dề vây quanh, tay áo kéo tới chỗ khửu tay , lộ ra da trắng như tuyết. Cô chỉ là đang chuyển một cái bàn nhỏ ra bên ngoài, em trai ngốc của cô bưng nồi áp suất theo ở phía sau, cô mang cái bàn đặt tới dưới mái hiên, đứa nhỏ kia động tác thành thục, đem nồi áp suất đặt ở mặt trên.

“Ngoan, đi lấy bát. Chúng ta ăn cơm.”

Tiểu Siêu cười hì hì đáp ứng rồi, sôi nổi chạy đi vào. Nghê Xuân Yến xoay người đem hai cái ghế nhỏ dọn xong, vừa nhấc đầu, liền thấy Mục Dục Vũ.

Trên mặt cô rõ ràng hiện ra sự kinh ngạc, miệng mở ra, ánh mắt trợn tròn, bộ dáng một chút cũng không giống mạnh mẽ lợi hại ngày xưa, chỉ còn lại có khó có thể tin cùng biểu hiện ngốc nghếch. Phía sau cô là TIểu Bạch ngốc cũng giống nhau, giống nhau giấu không được tâm tư, giống nhau đơn thuần đơn giản dễ hiểu, liền như dòng suối trên núi, liếc mắt một cái có thể nhìn được cội nguồn.

Mục Dục Vũ nhìn cô, chỉ là nhìn, hắn bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật vô cùng quen thuộc, ở sâu trong trí nhớ, nhiều năm trước kia, tưởng là vĩnh viễn đã quên , cho dù nhớ tới đến cũng tưởng chính mình hư cấu trong tiềm thức. Nhưng lại quen thuộc rõ ràng vậy, rõ ràng nhớ rõ, từng có một khoảng thời gian như vậy, hắn chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn cơm, sẽ có người vì hắn bưng lên một món hợp khẩu vị nóng hôi hổi, có người bưng bát, giục phía sau hắn, khi hắn đang chơi đùa, tận dụng mọi thứ đút hắn ăn một ngụm.

Khi đó nào có cái gì tốt? Đút vào miệng đứa nhỏ thật rất đơn giản, nhưng đơn giản cũng là được tỉ mỉ nấu nướng qua, kể cả tâm tư lo lắng.

“Chị, chị ăn cơm rồi.” Tiểu Bạch ngốc ồn ào đứng lên.

Giọng nói thằng nhóc trong trẻo đồng thời bừng tỉnh hai người, Nghê Xuân Yến mặt đỏ lên, bắt tay hướng trên tạp dề lau lung tung, vuốt lại vài sợ tóc tán loạn trên trán, dường như quẫn bách, lắp bắp nói: “Mục, Mục Dục Vũ, anh sao lại đến đây lúc này…”

Mục Dục Vũ hiểu được ý của cô, cô không muốn hắn bắt gặp vào lúc này, đó là hình ảnh cô không muốn người khác thấy, lôi thôi , bất kể hình dạng hay cảnh tượng, nhưng cô không biết là, chính điều này phản ánh cuộc sống chân thực nhất, hắn đặc biệt ấn tượng, có một sự ấm áp đến vô tận, lan tỏa trong từng hơi thở.

Cũng giống như Nghê Xuân Yến trong giấc mơ vậy, mang dép lê, quở trách hắn, lại dong dài cằn nhằn hắn.

Mục Dục Vũ mím nhanh khóe miệng, hắn sải bước đi qua, kéo qua ghế nhỏ ngồi xuống, lại tiếp đón lão Trần cũng cùng nhau ngồi lại đây, sau đó nói với Nghê Xuân Yến: “Tôi còn chưa ăn cơm.”

“Hả? Anh làm sao chưa ăn cơm ” Nghê Xuân Yến quẫn bách nói, “Tôi cũng chỉ mua không nhiều quá hai người ăn…”

Mục Dục Vũ giận tái mặt, lão Trần đành giảng hòa nói: “Tiên sinh hôm nay đến bệnh viện làm kiểm tra, đừng nói cơm trưa , ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn.”

Nghê Xuân Yến nhìn về phía hắn.

Mục Dục Vũ mặt không chút thay đổi nói: “Tôi đói bụng.”

“Vậy trước mắt anh chịu đói một chút, tôi nấu cho anh bát mỳ, thế nào?” Nghê Xuân Yến chần chờ hỏi hắn.

Mục Dục Vũ gật gật đầu nhẹ.

Nghê Xuân Yến mở ra nồi áp suất, múc từ bên trong ra một chén súp đưa cho hắn, lại cho lão Trần, lão Trần thật ngượng ngùng, vội đứng lên nói: “Cám ơn, xin lỗi cô, tôi cũng không phải cứ đến đây ăn ké.”

Nghê Xuân Yến cười cười đang muốn nói hai câu khách khí, lại bị Mục Dục Vũ đánh gãy: “Anh đi xuống dưới kia, lão Trần, anh đến nhà hàng đối diện ngã tư đó mua đồ ăn cho hai người mang lại đây.”

Nghê Xuân Yến vội ngăn lại nói: “Không cần, khách khí cái gì…”

Mục Dục Vũ thản nhiên liếc cô một cái, nói: “Không phải cô nói trong nhà không có đồ ăn? Lão Trần ăn cơm rất nhiều, cô có làm bây giờ cũng không kịp.”

Lão Trần cười hớ hớ nói:”Cô à, cô không cần phải như vậy, tôi đi mua đồ ăn, cô muốn ăn gì?”

“Tôi, tôi không thích gì đặc biệt…”

“Em muốn ăn cánh gà.” Tiểu Bạch ngốc đột nhiên lớn tiếng xen mồm.

Mục Dục Vũ gật đầu nói: “Mua cho nó cánh gà, tôi tạm thời chỉ có thể ăn lạt, mua hải sản đi, vẻ mặt hai người cứ như đều thiếu đạm.” Hắn liếc Nghê Xuân Yến một cái, nói, “Còn có muốn gì không? Tôi thanh toán.”

Nghê Xuân Yến có chút nghĩ ngợi, giương miệng, thành thật lắc đầu.

“Vậy còn thất thần làm gì? Tôi đang đói, ” Mục Dục Vũ vẫy tay làm cho lão Trần rời đi, bưng lên canh bát uống một ngụm, là bát súp heo hầm củ cải đơn giản, hắn nhíu mày nói: “Rất mặn, cô nấu cho tôi thì đừng nấu mặn như vậy, hành thái cũng đừng bỏ vào.”

“Trứng ốp lếp thì sao?”

“Cũng được.” Mục Dục Vũ khẳng khái gật gật đầu.

Nghê Xuân Yến nấu mì tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát liền bưng một bát to tiến lại đây. Mặt trên có hai cái trứng ốp lếp vàng óng ánh, canh nghe thơm nức, là nước canh xương cốt, cũng không có hành thái Mục Dục Vũ chán ghét . Không chỉ có như thế, cô còn sợ đồ ăn không đủ, xào riêng một dĩa rau hẹ trứng gà bưng lên, , bữa cơm đơn giản đến cực hạn.

Cũng khiến người ta cảm khái đến cùng cực.

Tiểu Bạch ngốc vô ưu vô lự ngồi ở bên cạnh Mục Dục Vũ cắn một cục xương, nước canh chảy từng giọt xuống hàm. Mục Dục Vũ nhìn nó ăn ngon, Nghê Xuân Yến lại xấu hổ rút tờ giấy khăn đi qua, hai ba cái thay nó lau miệng, thấp giọng nói: “Đứa trẻ này tướng ăn không được tốt lắm , anh thông cảm…”

Mục Dục Vũ cúi đầu chậm rì ăn mỳ, nói: “Cô bảo nó ăn ít thôi, đợi lát nữa còn có thứ khác.”

“Em muốn ăn cánh gà!” Thiếu niên lại trịnh trọng tuyên bố một phen.

“Em chỉ có biết ăn thôi.” Nghê Xuân Yến trừng mắt nhìn nó.

“Có thể ăn là có phúc,” Tiểu Bạch ngốc vui vui vẻ vẻ đem mặt chường qua, “Chị, bên này cũng muốn lau.”

“Em nha, ” Nghê Xuân Yến nhận lệnh thở dài, đem khăn tay đưa qua thay nó lau mặt bên kia.

Ánh mắt cô dịu dàng trìu mến, nhìn Tiểu Siêu, Mục Dục Vũ rốt cục không quá câu nệ, lộ khuôn mặt tươi cười, hỏi: “Những lời này vẫn là giáo viên Mục dạy nó, nó vừa nghe liền nhớ kỹ, hiện tại cả ngày lấy lời này nghẹn chết tôi.”

Mục Dục Vũ hơi hơi gợi lên khóe miệng, nói: “Mẹ tôi rất thích nhìn đứa trẻ ăn , đáng tiếc tôi ngày bé không làm cho bà được vui vẻ. Cho nên bà vừa thấy em cô, liền yêu mến.”

Nghê Xuân Yến cũng cười , cô phủ phủ tóc bay rối trên thái dương, nhẹ giọng nói: “Đó là giáo viên Mục tâm tính thiện lương, người tốt bụng gặp Tiểu Siêu nhà tôi, anh không nói tôi cũng biết, rất nhiều người ghét bỏ nó, chúng tôi sống ở trước kia, không có đứa trẻ nào muốn chơi đùa cùng nó, có một vài đứa nhỏ còn tưởng bệnh ngố có thể lây. Kỳ thật tôi không giận người khác, tôi ngày bé không hiểu chuyện, cũng không tránh khỏi ghét nó? Khi đó tôi cứ cảm thấy đứa em trai này của tôi hệt như nấm mốc, hận không thể đem ném nó đi, khụ, xem tôi này, tự dưng lại nói chuyện này với anh.”

“Chị không được ném em.” Tiểu Bạch ngốc đang ăn cái gì đó cách khoảng cách ngẩng đầu lên có chút kinh hoảng.

“Không có việc gì, chị chỉ đùa thôi, chị làm sao có thể đánh mất em?Em là em trai ngoan của chị nha.” Nghê Xuân Yến việc vươn tay vuốt phẳng đầu Tiểu Bạch ngốc.

Tiểu Bạch ngốc yên tâm , cười hắc hắc, lại cúi đầu cắn một ngụm lớn.

Nghê Xuân Yến mang theo xin lỗi hướng Mục Dục Vũ nở nụ cười. Mục Dục Vũ yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, muốn nói cái gì, lại cảm thấy nói ra đều không thích hợp, một lát sau, hắn đơn giản cái gì cũng không nói, vùi đầu lại bắt đầu ăn mỳ.

Hắn ăn gần hết lão Trần mới trở về, hắn quả nhiên đóng gói ba món ăn nóng hổi: rau trộn, cánh gà kho tàu, cá hấp quế, gừng hành sao cua, còn có một rau trộn tam ti.

Hơn nữa vốn có đồ ăn, toàn bộ bàn tròn nhỏ đều để đầy, Mục Dục Vũ có chút vừa lòng, ngẩng đầu đối Nghê Xuân Yến nói: “Thừa dịp nóng, nhanh ăn đi.”

Hắn nói xong còn đem cặp lồng cơm có cánh gà đưa cho Tiểu Siêu, Tiểu Siêu hoan hô một tiếng nắm lên một khối liền ăn. Lão Trần thấy ông chủ khó được vui vẻ cũng nhanh chóng thoải mái ăn cơm, mà Nghê Xuân Yến vẫn đợi cho tất cả mọi người bắt đầu ăn, cô mới cầm lấy chiếc đũa chậm chạp bưng lên bát cơm.

Mục Dục Vũ cũng không biết chính mình làm sao vậy, trên thực tế ăn xong mỳ sợi hắn cũng đã no rồi, nhưng xuất phát tự một loại sung sướng lạ thường, hắn nhịn không được lại cùng ăn thêm một chút. Ở trong kinh nghiệm cuộc sống của hắn, chỉ có những hợp đồng quan trọng và khách quý, thậm chí những cấp trên, mới cần Mục tiên sinh tự thân lái xe đi xã giao ăn uống, nhưng ở giây phút này, hắn bỗng nhiên cảm thấy hắn luyến tiếc thời gian trôi nhanh như vậy đã chấm dứt bữa cơm, hắn luyến tiếc bầu không khí này, hắn thậm chí còn lo lắng xem xét mang được bàn ăn như thế này về nhà Mục.

“Cô hình như cũng không động đũa đến dĩa rau.” Mục Dục Vũ quan sát Nghê Xuân Yến một hồi, nghiêm túc nói, “Cô đối với tôi khách khí hay là cảm thấy ngượng ngùng?”

Nghê Xuân Yến kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mục Dục Vũ.

“Khách khí thì cũng không cần, dù sao cũng là tiền của tôi, ngượng ngùng cũng không giống cô , cô cũng đâu còn là cô gái nhỏ.” Mục Dục Vũ nhíu mày chỉ vào một khối thịt bò nói: “Ăn cái này, có dinh dưỡng.”

“Tôi…”

“Muốn tôi gắp cho tôi?” Mục Dục Vũ không kiên nhẫn nói, “Tôi sẽ không gắp cho người khác , không vệ sinh.”

Nghê Xuân Yến mặt đỏ lên, cắn răng nói: “Tôi sẽ tự mình gắp.”

Mục Dục Vũ lặng lẽ nói: “Vậy cậu đừng ăn nhanh , đừng nhúc nhích, đây là giữ cho chị cậu , đừng giữ ăn riêng cho mình, cậu cũng là đàn ông, nên học cách chăm sóc chị mình.”

Tiểu Bạch ngốc ủy khuất lùi về chiếc đũa, cắn đầu đũa, nghiêm mặt đánh giá hai người bọn họ.

Nghê Xuân Yến bị nó nhìn thẹn quá thành giận, vươn chiếc đũa nhanh gắp kia khối cá thả lại trong bát chính mình cắn một ngụm, tức giận nói: “Được rồi tôi ăn.”

Mục Dục Vũ vừa lòng , gật gật đầu, dùng biểu tình tán thưởng lại sai khiến lão Trần cắn chân con cua , lý do là cái kia khó cắn, Tiểu Bạch ngốc cắn , rất dễ bị thương.

Lão Trần cười làm theo, Mục Dục Vũ lại đem hẹ xào trứng cho Tiểu Siêu, lý do là đứa trẻ mới tốt, về phần cá kia, hắn trên cơ bản mệnh lệnh Nghê Xuân Yến ăn hết, Nghê Xuân Yến đỏ mặt hận không thể bả đầu chôn ở trong bát cơm , chỉ có Tiểu Siêu ăn cao hứng phấn chấn, nó vui sướng thông báo cho chị nó: “Thì ra con cua ăn còn ngon hơn so với cánh gà nha, chị lần sau chúng ta cũng mua.”

Nó thật ra rất rõ ràng, cái này là người khác mời , nhà mình bình thường không ăn loại thức ăn sang trọng này.

Mục Dục Vũ tâm tình đang tốt, đánh giá Tiểu Bạch ngốc, bỗng nhiên cảm thấy hắn ăn bóng nhẫy mặt thoạt nhìn cũng không phải phiền phức như vậy, hắn chờ Tiểu Bạch ngốc ăn ngon , mới đưa thứ vừa rồi lão Trần mua từ siêu thị trên đường, không chút để ý nói: “Này, đưa cho cậu.”

Tiểu Siêu mừng rỡ nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái túi plastic kia, ý đồ xem xét bên trong đó là cái gì, một lát sau, nó vui vẻ tuyên bố phát hiện: “Là thạch hoa quả, còn có cái hộp nhỏ chứa đầy đường bọc vàng.”

Mục Dục Vũ nói: “Đồ ngốc, đó là chocolate.”

“Chocolate là đường sao?” Tiểu Siêu còn thật sự hỏi.

Mục Dục Vũ một chút nghẹn lời, không kiên nhẫn nói: “Cũng, cũng coi như đường đi.”

“Vậy Tiểu Siêu chưa nói sai, Tiểu Siêu đúng rồi.”

“Hành hành hành, lấy đi, bên cạnh ăn đi.” Mục Dục Vũ đem gói to quăng đến trong lòng nó, đối lão Trần nói, “Anh dẫn nó đi đâu đó chơi, tôi và chị nó có chút việc cần trao đổi.”

Lão Trần lấy khăn tay lau miệng, gật đầu nói: “Vâng, tiên sinh.”

“Tôi có thể ngồi xe sao?” Tiểu Siêu hỏi.

“Đi, ” Mục Dục Vũ đối lão Trần nói, “Vậy anh lái xe dẫn nó đi đâu một vòng, nửa giờ sau trở về tiếp tôi.”

“Được.” Lão Trần đứng lên, đối Tiểu Siêu nói, “Đi, chú, mang cậu ngồi xe đi.”

Mục Dục Vũ nghe hắn trên đường thay đổi xưng hô, vì thế mày giãn ra, vẫy tay ý bảo bọn họ nhanh chút đi.

Nghê Xuân Yến toàn bộ quá trình có chút không rõ, cô không phải không có lo lắng nhìn về phía Mục Dục Vũ.

“Yên tâm, bắt không được đứa nhỏ nhà cô, hơn nữa, nó như vậy, ai chịu muốn ? Cũng chỉ là bảo bối của cô thôi.” Mục Dục Vũ đối lão Trần nói, “Nửa giờ, đừng lái nhanh, nó vừa ăn cơm xong.”

“Ai, tiên sinh ngài yên tâm.” Lão Trần đối Nghê Xuân Yến nói, “Cô à, tôi mang đứa nhỏ đến đầu công viên chơi một chút, cô yên tâm, tôi nhất định chăm sóc đưa nó mang về.”

“Vậy, vậy phiền toái anh .” Nghê Xuân Yến nở nụ cười nói.

“Không phiền toái, không phiền toái.” Lão Trần vừa nói, vừa cùng Mục Dục Vũ nói lời từ biệt, mang theo Tiểu Siêu sôi nổi hướng về nơi bọn họ dừng xe mà đi.

Chờ bọn họ đi xa , Mục Dục Vũ duỗi thẳng hai chân dài, thích ý hơi hơi hí mắt, đối Nghê Xuân Yến nói: “Trước mắt dọn dẹp cái bàn, xong rồi tôi có lời muốn nói với cô”

Nghê Xuân Yến đầy bụng hồ nghi, lại vẫn là người nhanh nhẹn tay chân đứng lên thu dọn cái bàn, sau đó, cô rót một ly nước đen tuyền gì đó đặt ở trước mặt Mục Dục Vũ, Mục Dục Vũ bưng lên uống , hỏi: “Cái gì vậy?”

“Quả La Hán.” Nghê Xuân Yến nói, “Tiểu Siêu gần đây hay ho, sáng sớm tôi còn nấu một bình.”

Mục Dục Vũ lại uống một ngụm, không lại lên tiếng.

“Anh, buổi sáng đi bệnh viện, làm sao không?” Nghê Xuân Yến thăm hỏi, “Bệnh lần trước, có tốt hay không?”

“Ừ ” Mục Dục Vũ buông cái chén, từ chối cho ý kiến nói, “Bác sĩ nói tôi không ăn uống đều đặn.”

“Vậy anh còn không lo lắng gì, ăn uống theo quy luật?” Nghê Xuân Yến bất mãn nói, “Anh không lo lắng cho bản thân mình, bệnh cũng chỉ có mình anh chịu .”

“Không có người quản tôi, ai cũng không dám quản.” Mục Dục Vũ cúi đầu nói, “Đều là theo tôi nhận tiền, đầu năm nay quản gia đầu bếp, ai còn thật tâm nấu nướng đây?”

Nghê Xuân Yến giương mắt nhìn hắn.

“Tôi nói thẳng Xuân Yến, ” Mục Dục Vũ dừng một chút, nhấp hé miệng nói, “Mẹ tôi vừa đi, tôi cả ngày cũng không phải là tôi, không phải dong dài với cô thêm nữa, bây giờ tôi ăn cơm không có mùi vị, ngủ cũng không được, cứ như vậy, cơ thể của tôi sẽ không tốt , bác sĩ nói tôi phải nghỉ ngơi, nhưng một cái công ty lớn như vậy, khi nào mới có thể nghỉ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đành phải tìm cô hỗ trợ.”

“Tôi, tôi có thể giúp cái gì?” Nghê Xuân Yến cười nói, “Tôi lại không có văn hóa, lại không kiến thức .”

“Cô quản tôi một ngày ba bữa, hiện tại cô nấu cho tôi món gì đó cũng còn có khẩu vị, tôi biết cô buôn bán ở đây không thể phân thân, cho nên tôi với cô thương lượng vài biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

“Cửa tiệm này của cô, tôi cho cô quản lý, tôi đưa tiền mướn người khác, cô chỉ cần quản việc lớn, về phần đi chợ, xuống bếp , tiếp đón khách những việc nhỏ đó, đều giao cho bọn họ làm, cô sẽ làm CEO, hiểu chưa?”

Chương 36

Mục Dục Vũ biết Nghê Xuân Yến cũng không hiểu rõ lắm cái gì gọi là CEO, trên thực tế đối với hắn theo như lời đề nghị kia cô không hiểu được bao nhiêu phần, nhưng nó không mấy quan trọng , điều hắn cần phải làm là truyền lại một ý tưởng, hắn muốn tiến vào cuộc sống hai chị em Nghê Xuân Yến, hắn sẽ không để cho bọn họ chịu thiệt, như một sự trả ơn, thời gian Nghê Xuân Yến đã chăm sóc hắn , chỉ đơn giản như vậy.

Chuyện đơn giản như vậy, đến Nghê Xuân Yến cũng không thể thực hiện được, cô lắc đầu, kiên quyết nói: “Chuyện, chuyện đó không được, nhà chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng cũng thể da mặt dày đến mức nhận được như vậy.”

Mục Dục Vũ quả thực không biết nên khóc hay cười , hắn cẩn thân nhìn khuôn mặt Nghê Xuân Yến dưới ngày thu , trời đương lúc ban trưa ánh nắng nhẹ nhàng, dù người phụ nữ này trên mặt không chút son phấn, nhưng thoạt nhìn vẫn trơn láng động lòng người. Mục Dục Vũ trong lòng rõ ràng, Nghê Xuân Yến có một vẻ đẹp đằm thắm nơi củi gạo dầu muối, nó không phải vẻ đẹp như thơ ca hay âm nhạc, mà là cùng ăn, cùng chung sống, từ đó mới hiểu được . Hai má cô trắng trẻo, đôi tai hồng hào, như đang đỏ lên, làm cho lòng hắn ngứa ngày, thầm nghĩ vươn tay vuốt phẳng. Hắn không rõ loại ý niệm này có xuất phát từ cảm xúc hay không, giống như có, lại giống như không có, hắn mơ hồ chuyển ý niệm trong đầu, một người đàn ông muốn chạm đến một người phụ nữ, không có ngọn lửa của dục vọng, chỉ là một ý nghĩ đơn thuần, nhưng hắn cũng biết, chuyện bình thường này mới thật sự là không bình thường, đưa tay ra, hắn muốn dừng lại, thật dài thật lâu.

Cho nên Mục Dục Vũ do dự , năm ngón tay hắn mở ra, lại lặng yên khép lại.

Đại khái của hắn ánh mắt quá mức chuyên chú, Nghê Xuân Yến hai má lại nổi lên đỏ ửng, Mục Dục Vũ ho nhẹ một tiếng, thấp giọng hỏi: “Ý của cô là, không muốn giúp tôi ?”

Nghê Xuân Yến ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp.

Mục Dục Vũ cố ý chậm rãi thở dài, nói: “Tôi quả thật không có lập trường, cũng không có tư cách muốn cô giúp, dựa vào cái gì, đúng không? Nếu vì chuyện lúc trước tôi và cô có hiểu lầm, trong lòng cô đối với tôi có khúc mắc cũng phải, nếu ý cô thật sự không muốn, tôi không ép.”

Hắn lại tự giễu cười cười, thấp giọng nói: “Vậy mà lúc trước tôi vẫn cứ nghĩ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy cô nhất định sẽ đồng ý…”

“Tôi…” Nghê Xuân Yến có chút sốt ruột, nhưng cô ngập ngừng, nhất thời nghẹn lời.

“Không sao đâu, ” Mục Dục Vũ khẽ cười , nâng tay ngăn lời của tay, giọng điệu ôn hòa lại đủ thương cảm nói, “Tôi hiểu ý của cô, tôi có thể lý giải, dù sao, chúng ta không thân chẳng quen, tôi thình lình đề ra loại yêu cầu này, bất kể ai khác cũng đều do dự, tôi hiểu được.”

“Vậy tôi ngồi đây một chút , chờ lão Trần mang em trai cô về tôi sẽ đi, ” Mục Dục Vũ tự nhắm mắt lại, thì thào nói, “Cô đừng nghĩ nhìn bề ngoài tôi như vậy, kỳ thật, cơ hội để tôi có thể ăn cơm no rồi ngồi ngắm cảnh thật ra không nhiều lắm.”

“Làm sao có thể…”

“Công việc mà, công ty trong ngoài bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, tôi không liều mạng, nhiều người phải quản lý như vậy làm sao mà sống?” Mục Dục Vũ hơi hơi mở mắt ra, phát hiện Nghê Xuân Yến trong ánh mắt biểu lộ đau lòng, hắn lại nhắm mắt lại, tiếp tục khàn khàn nói, “Cô không biết, tôi nhiều năm nay ra sức làm, đắc tội không ít người, người lần trước bệnh viện đam tôi một dao kia, cũng là phó giám tôi dưới quyền tôi ở công ty .”

“Hả, người đàn ông này cũng thật khốn kiếp !” Nghê Xuân Yến lòng đầy căm phẫn mắng, “Có cái gì quang minh chính đại nói không được sao? Ngầm sử dụng dao còn gọi gì đàn ông nữa!”

Mục Dục Vũ âm thầm buồn cười, nhưng trên mặt chẳng mảy may biểu lộ, hắn nhíu mày mệt mỏi nói: “Chuyện này vẫn còn sáng tỏ , không biết còn bao nhiêu người muốn ngáng chân tôi. Giống mấy cậu anh em vợ em kia , ở mặt ngoài khách khách khí khí, trong đầu chỉ sợ đều hận không thể cho tôi sớm chết.”

“Vì sao vậy?” Nghê Xuân Yến vạn phần không thể lý giải, “Người nhà không phải luôn hy vọng sống tốt hay sao? Anh tốt không phải bọn họ cũng tốt sao?”

Mục Dục Vũ thật sự muốn cười, hắn mở mắt ra, nói: “Cô cho là ai cũng như cô ngốc như vậy? Tâm tư bọn họ, nói đến nói đi còn không phải là vì tiền.”

“Vậy ” Nghê Xuân Yến nhíu mày, do dự một hồi vẫn là hỏi, “Vậy vợ của anh đâu? Như thế nào cũng không quản anh em bên nhà?”

“Chỉ sợ cô ta cứ hy vọng tôi xảy ra chuyện.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Chúng tôi đang làm thủ tục ly hôn, lúc trước cô ta cũng không muốn gả cho tôi, khi kết hôn cũng căn bản không phải sống chung.”

Nghê Xuân Yến mở to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin, lắp bắp, mang theo chất phác bênh vực kẻ yếu nói: “Không, không phải đâu, anh như vậy nên cô ấy còn ngại…”

Mục Dục Vũ hơi hơi gợi lên khóe miệng, hắn phát hiện chính mình thật sự rất thích xem bộ dạng Nghê Xuân Yến này, thành thành thật thật đem mọi chuyện trong lòng biểu lộ ở trên mặt, hơn nữa những lời này thật ra đều lấy lòng hắn, làm hắn nhịn không được muốn cười ra tiếng, nhưng bây giờ còn không phải thời điểm thoải mái cười to, Mục Dục Vũ gục đầu xuống, thở dài nói: “Tôi cũng không hiểu, có thể cô ta hận tôi, tôi bận công việc quá nhiều.”

“Đàn ông không phải đều lo sự nghiệp hàng đầu sao?” Nghê Xuân Yến tức giận bất bình nói, “Lập gia đình là gả cho người ta làm vợ, chẳng lẽ là gả đi qua làm Bồ Tát để chồng cung phụng sao?”

Mục Dục Vũ biết nếu Diệp Chỉ Lan nghe thấy những lời này thế nào cũng phải cùng Nghê Xuân Yến đánh nhau một trận, hắn có chút không tốt tưởng tượng một chút tình hình hai người đánh nhau, nhìn nhìn cánh tay Nghê Xuân Yến, kết luận nếu đánh thật phỏng chừng Nghê Xuân Yến sẽ không thua. Vì thế hắn cao hứng kì lạ , vì che giấu loại cao hứng này, hắn xoay qua, mất tự nhiên ho khan một tiếng nói: “Tôi cũng không muốn nhắc đến cô ta , dù sao cô ta muốn làm sao thì làm, haiz.”

“Trách không được…” Nghê Xuân Yến đồng tình nói, “Tôi còn tưởng rằng…”

“Cô nghĩ rằng tôi đang nói những điều không thật sao?” Mục Dục Vũ nói, “Tôi sẽ không nói với cô chuyện này, nếu không phải tôi và cô là bạn cũ, tôi cũng không đưa ra yêu cầu này, cũng chẳng phải cái gì hay.”

“Đúng rồi, xin lỗi anh ” Nghê Xuân Yến nhỏ giọng nói, “Mục Dục Vũ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ như thế này…”

“Không có việc gì, ” Mục Dục Vũ cười khổ một chút, “Mẹ tôi khi còn sống tôi cũng từng có chút hy vọng, đã nghĩ đến thời điểm kiếm đủ tiền liền nghỉ một chút, làm cho lão thái thái hảo hảo an hưởng lúc tuổi già, không nghĩ rằng bà có thể ra đi đột ngột …”

Hắn nói đến câu này, trong lòng nảy đâng khổ sở chân thật, trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện của tôi thôi đi, cô không cần suy nghĩ, cửa hàng mặt tiền này thuê của tôi sẽ không thay đổi, cô cứ sống yên ổn buôn bán ở đây, lần trước chúng ta nói hợp đồng, liền như vậy đi, nếu cô bận rộn, cũng không cần mỗi ngày làm cơm trứa, tôi thỉnh thoảng ăn ngoài cũng được.”

Hắn đột nhiên trở nên thông tình đạt lý như vậy, làm chân tay Nghê Xuân Yến hoàn toàn, luống cuống Mục Dục Vũ im lặng thu vào đáy mắt hình ảnh cô muốn nói lại thôi, biết nói nhiều như vậy, lòng của cô nhất định đang do dự, không chừng đã muốn bắt đầu khiển trách thái độ cự tuyệt ban nãy. Hắn vừa lòng hơi hơi nheo mắt, đành rèn sắt khi còn nóng nói: “Cô cứ làm việc của cô đi, có gặp chuyện gì, cứ nói tôi một tiếng, không cần khách khí. À đúng rồi, cô còn không có số điện thoại của tôi phải không?”

Nghê Xuân Yến ngây ngốc lắc đầu.

Mục Dục Vũ cúi đầu từ túi áo lấy ra một tờ danh thiếp, đưa ra, nói: “Tìm tôi thì gọi vào số này, tôi tuy rằng bận, nhưng điện thoại này bình thường đều nhận.”

Nghê Xuân Yến hai tay tiếp nhận, bộ dáng thật cẩn thận giống như không phải là cái danh thiếp, mà là hợp đồng.

“Bọn họ đã trở lại.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “, tôi cũng nên đi.”

Hắn tuy rằng nói đi, nhưng trên thực tế lại không hoạt động mà đứng im, hắn thoạt nhìn giống đang đợi lão Trần đem xe ngừng đến bên người hắn, nhưng trong lòng hắn biết, hắn kỳ thật là chờ Nghê Xuân Yến nói ra. Hắn là thương nhân tình thế bắt buộc, nhưng cùng Nghê Xuân Yến đàm phán điều kiện có điểm đặc biệt, bởi vì tính tình cô quật cường, đầu óc lại không mấy nhanh nhạy. Hắn nếu đặt ích lợi lên đầu, tất nhiên sẽ đem cái lợi liệt kê ra hết, Nghê Xuân Yến tuyệt đối sẽ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.Nhưng cô là một người nghèo tự tôn lại đối với hắn có chút phòng bị, hai bút cùng vẽ, nhất định sẽ khiến người phụ nữ này có chút mơ hồ. Hơn nữa trong lòng cô đã bắt đầu tính toán nhỏ nhặt, tính toán này chẳng phải cho cô, mà là vì Mục Dục Vũ hắntính, sợ nghĩ rằng sẽ chiếm quá nhiều lợi ích của Mục Dục Vũ hắn.

Mục Dục Vũ đối với những người phụ nữ tính toán nhỏ nhặt liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, nhưng hắn chịu đựng không nói ra, hắn cũng không biết bản thân làm sao vậy, giống như nhìn Nghê Xuân Yến, tự nhiên gợi lên lòng từ bi trong hắn nhiều năm không có . Hắn nghĩ nhiều như vậy năm, thiếu gì những người phụ nữ dùng mọi cách dựa vào hắn để kiếm chác? Người nào không phải thông minh đem dục vọng che giấu dưới nụ cười dịu dàng yếu ớt, biết che dấu ở mọi thời điểm thích hợp. Chỉ có Nghê Xuân Yến không có kỹ xảo này, cô cẩn thận suy nghĩ, sớm không nghĩ đến lợi ích bản thân, không phải ra vẻ thanh cao, cũng không phải lạt mềm buộc chặt, Nghê Xuân Yến không nhiều tình thương, cũng không nhiều thủ đoạn như vậy, cô chỉ là, có một ý tưởng đơn giản trong đầu: bắt người tay ngắn, cô sợ rằng bản thân mình làm không được.

Cô biết bản thân mình mấy cân mấy lượng, cô rất nghèo, cô hiểu được so với ai khác không ai là không trả tiền mà được ăn cơm, cho nên cô sớm liền diệt đi hy vọng xa vời trong lòng không nên có, cô chỉ nhìn trước mắt, cũng chỉ dám nhìn trước mắt.

Chỉ là ánh mắt thiển cận như vậy, nhưng cô khiến cho Mục Dục Vũ trong lòng hơi hơi chua xót. Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt ôn hoà nói: “Đúng rồi, Đại Quân còn nói tìm cho tôi thuốc trị mất ngủ, tôi trở về nhìn hắn biến thành thế nào . Cô vào đi, đừng để cho em trai cô ăn nhiều thạch hoa quả, khó tiêu.”

Lão Trần xe lúc này chạy đến trước mặt, cửa xe mở ra, Tiểu Bạch ngốc vô cùng cao hứng về phía chị nó, líu ríu , cố gắng muốn dùng từ ngữ hữu hạn biểu đạt nó được đi đâu chơi. Lão Trần xuống xe mở cửa xe cho hắn, Mục Dục Vũ vừa bước chân lên, Nghê Xuân Yến đột nhiên cố lấy dũng khí gọi hắn: “Mục Dục Vũ.”

“Sao?”

“Tôi, tôi sẽ làm đầu bếp, ” mặt cô đỏ lên, nói, “Cửa tiệm này vẫn có thể mở, đúng không?”

“Đương nhiên.” Mục Dục Vũ nói.

“Tôi không cần ở lại nhà anh, tôi làm cho anh bữa cơm rồi để lại, được không?”

“Có thể, tôi gọi người đón cô đi làm.”

“Vậy còn tiền công, tôi không cần, lần trước anh cấp còn có có dư, tôi cũng không hiểu cái gì là vốn chủ sở hữu…”

“Cô không cần biết, dù sao tôi không bạc đãi cô là được.” Mục Dục Vũ khóe miệng hướng lên trên, nói, “Yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.