Không Gian Song Song

Chương 10: Chương 10




Chương 37

Mục Dục Vũ là người thích thừa thắng xông lên, Nghê Xuân Yến gật đầu này, giống như một quả cứng rắn đã khoét được một lỗ nhỏ, chiếu theo tính tình của hắn, thì phải là nhân cơ hội đem lỗ hổng kéo đến lớn nhất, chưa lấy được thứ bên trong nhất quyết không bỏ qua. Hắn biết Nghê Xuân Yến đồng ý chuyện này, chính xác là nhất thời nảy sinh lòng trắc ân, người phụ nữ như cô, chịu qua khổ, với cô ai cũng quá nghèo, ai cũng quá đáng thương, cô lại tính tình ngay thẳng, tùy tiện, thật dễ dàng suy bụng ta ra bụng người, lại mang sự đồng cảm dễ dàng. Hắn biết Nghê Xuân Yến nảy sinh thông cảm này xuất phát từ nhiều mối quan hệ không rõ ràng, tình cảm này , nó có muốn nảy sinh, khi nào thì nảy sinh, phát triển như thế nào, đều phải nắm giữ ở trong tay Mục Dục Vũ.

Hắn biết chính mình vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc muốn đặt Nghê Xuân Yến ở vị trí nào, nhưng bởi vì còn chưa suy nghĩ, hắn ngược lại cảm thấy thoả thuê mãn nguyện, liền như lấy từ đối thủ cạnh canh quyền sử dụng đất đai, hắn đối với thành quả cảm không biết này hưng phấn tận đáy lòng. Hắn mơ hồ nghĩ, cứ như vậy đi, trước mắt đem Nghê Xuân Yến đặt tại nơi gần với mình nhất, về sau muốn làm gì, về sau nói sau. Chỉ cần cô vẫn còn có thể trong tầm tay, ở nơi hắn thấy được, bước tiếp theo là tiến hay là lui, điều là hắn định đoạt.

Nhưng Mục Dục Vũ không thừa nhận cũng không được, đem Nghê Xuân Yến đưa vào nhà làm đầu bếp khiến cho trái tim ngủ yên của hắn bắt đầu nổi lên gợn sóng. Gợn sóng kia lúc đầu thì im lặng , chỉ là trong lòng nóng lên ngứa ngáy, về sau lại dần dần mở rộng, biến thành những hy vọng nhất định. Hy vọng lại tiến thêm một bước phát triển, diễn biến thành hắn bắt đầu bất an, sợ người giúp việc hiểu sai ý, lại không đành Nghê Xuân Yến làm việc, nghĩ đến thì phải tìm mọi cách biến cô thành người phụ nữ của Mục Dục Vũ, khả năng này nhìn nhận cũng không hẳn sai, có thể nói giả lại không đúng, bởi vì đánh trúng nội tâm mơ hồ khát vọng, đột nhiên trong lúc đó liền làm Mục Dục Vũ kháng cự.

Bất kể như thế nào, hắn vẫn là ngài Mục, ngài Mục là không thể mắt mù tay ngắn như thế, hắn muốn dạng phụ nữ gì lại không có? Đâu phải cứ vì Nghê Xuân Yến mà hạ mình ?

Mục Dục Vũ càng nghĩ càng thấy đúng, vì thể hiện điều này, khi Nghê Xuân Yến bắt đầu đến làm việc, hắn đi sớm về trễ, tránh ăn những món Nghê Xuân Yến làm, đối với đầu bếp cũng không thân thiện. Kế tiếp vài ngày, hắn lại cố ý chọn ba lấy bốn, trước mặt chị Dư cùng người giúp việc khác mặt oán giận vài lần, nội dung đơn giản là Nghê Xuân Yến làm đồ ăn mặn hoặc là nhiều vấn đề khác. Kế tiếp vài ngày sau, hắn thậm chí tìm cái lông gà vỏ tỏi lý do làm cho chị Dư tẩu đem Nghê Xuân Yến gọi tới, giáp mặt mắng cô một chút, nội dung từ chuyện cô không mang đồng phục đến chuyện cô cắt thái không tốt.

“Tôi chưa từng học qua nấu ăn…” Nghê Xuân Yến giải thích.

“Nhưng cô bây giờ đã là đầu bếp!” Mục Dục Vũ quát lớn nói, “Chẳng lẽ cô không biết một chút phẩm chất cơ bản của người đầu bếp? Đừng cho là tôi là khách hàng bên đường của cô!”

Dạy bảo xong Nghê Xuân Yến thoạt nhìn rất im lặng, cô bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập hiểu rõ, tựa hồ muốn nói, nhìn đi, tôi chỉ biết anh là như thế này.

Mục Dục Vũ phiền lòng , hắn vẫy tay cho Nghê Xuân Yến rời đi, trong lòng lại nhịn không được hỏi bản thân, rõ ràng không phải hắn, nhưng vì sao hắn lại giống một chàng trai mới lớn cố ý giận dỗi như vậy?

Đáp án là, bởi vì hắn không hề biết, hắn muốn bắt Nghê Xuân Yến làm sao bây giờ.

Hắn chỉ biết là bản thân lúc nào cũng nhìn thấy cô, khiến cô đứng ở bên cạnh hắn, thì hắn sẽ không phải suy nghĩ, về sau, hắn muốn bắt cô làm sao bây giờ?

Chuyện hôm nay kết thúc trong bầu không mấy vui vẻ, Nghê Xuân Yến làm xong bữa tối của hắn lấy cớ trong nhà có chuyện, nhanh chóng ròi khỏi nhà. Mục Dục Vũ đứng ở trong phòng nhìn xuyên qua lớp kính xuống đất thấy người phụ nữ kia đang lên xe rời đi, hắn chú ý tới thời tiết đã vào cuối mùa thu, sớm muộn gì nhiệt độ chênh lệch cũng rất lớn, nhưng cô vẫn không mang thêm áo khoác, mà chỉ mang một chiêc áo len mỏng màu đỏ đen. Cô dường như rất thích màu sắc buồn này, đối với những màu sắc sặc sỡ đều không mang , nhưng thoái nhượng này lại chính là một bước nhỏ . Mục Dục Vũ bỗng nhiên nhớ tới cô gái hào phóng năm kia, cô gái mười sáu tuổi với gương mặt hóa trang thật thê thảm . Cô rực rỡ, sôi động nhưng quê mùa. Hắn thế này mới ý thức được, từ khi gặp lại Nghê Xuân Yến tới nay, chưa bao giờ thấy cô trang điểm lần nào nữa, chưa bao giờ thấy cô tỉ mỉ chăm chút cho mình. Nhưng hắn nhớ rõ, người kia là cô gái ham thích hư vinh, thời điểm cô mặc váy ngắn môi hồng chạy đến gần hắn, nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết về bản thân .

Nhưng điều gì đã khiến năm tháng bóc trần từng sắc màu trên người cô gái, khiến cô trở thành một người phụ nữ như vậy?

Cô một chút cũng chưa nghĩ, cũng không tồn tại ý định lập gia đình, cô làm sao lại biến bản thân mình từ một người tươi như hoa lại trở thành một người chỉ biết lo nghĩ đến cuộc sống?

Cổ họng Mục Dục Vũ khô khốc, tay hắn cầm xì gà lơ đãng run lên.

Hắn có nghĩ tới nên đối Nghê Xuân Yến thật tốt, không hề xoi mói cô, đáng tiếc mọi chuyện xảy ra không như hắn nghĩ, trước mắt nên bỏ chuyện này sang một bên. Nguyên phó tổng công ty Lý Triệu Minh bị bắt tin tức ồn ào huyên náo, giống như Diêu Căn Giang dự đoán , tin tức phản đối thậm chí khiến công ty mang đến ảnh hưởng không tốt, làm cổ phiếu sụt giảm. Mục Dục Vũ chỉ huy một tổ ứng chiến bận rộn đến chân không chạm đất, lại liên hệ truyền thông trao đổi, lúc này chuyện mới lắng xuống đôi chút . Đấu thầu và bất động sản lúc này xảy ra vấn đề, Mục Dục Vũ tự thân khơi thông quan hệ, mỗi ngày xã giao các cấp quan viên vô cùng khó khăn, sau khi trở về còn phải cùng quản lý trong công ty ọp bàn đối sách thương lượng, căn bản không còn thời gian để ý tới cái khác.

Hôm nay hắn cũng bận rộn như vậy , hắn bỗng nhiên đến Nghê Xuân Yến, hắn nghĩ đến việc đã mấy ngày chưa gặp cô, cũng chưa ăn qua thức ăn cô nấu, cũng không biết thời gian hắn bận Nghê Xuân Yến thế nào, đồng thời, trong đầu liền hiện lên bóng dáng ngày đó hắn nhìn theo Nghê Xuân Yến rời đi khi cô mang áo len mỏng màu đỏ. Cô rất gầy, bởi vì gầy yếu nên thân hình thon dài, cô đi nhanh, hoàn toàn không có tư thái thục nữ nên có, tư thế của cô vô cùng không đẹp, đó là thói quen thô lỗ từ xưa. Trong những năm tháng hắn không hề biết, người phụ nữ này cứ kiên định bước về phía trước, một mình kéo theo đứa em trai ngốc, bất chấp tất cả, kiếm sống trong cái xã hội chết tiệt này.

Cô cũng không phải ngay từ đầu liền bán mỳ thịt bò, sau khi bỏ học, cô từng làm công nhân, cô học nghề, trong tư liệu trợ lý Lâm cung cấp, cô thậm chí còn đến học lớp học ban đêm, học máy tính đánh chữ, học làm thư ký . Đại khái ở trong giấc mơ về tương lai của cô, cô đã từng nghĩ đến điều đó , Nghê Xuân Yến không phải ngay từ đầu đã nghĩ kế thừa quán ăn trong nhà. Cô nghĩ qua đến chuyện học hành, đại khái còn muốn tìm văn phòng công tác, đối với giai tầng nơi cô ở, người ngồi văn phòng chính là có tiền đồ .

Cuộc sống cũng không phải luôn u ám đen tối, cũng từng có hy vọng, không phải sao?

Nhưng mà cha cô đột ngột qua đời khiến giấc mơ của cô tan vỡ. Cô gái không thể không mang gánh nặng gia đình, không còn cách nào, thời điểm đó, cô không gánh, cũng không người giúp cô.

Mục Dục Vũ hiểu rõ chuyện đó, hắn chính là từ trong cuộc sống đó giãy dụa đi ra, hắn nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng ra người phụ nữ này đã trải qua khó khăn gì, cho tới hôm nay cô còn có thể giữ mình trong sạch, cũng đã là kỳ tích.

Mà cô không chỉ có như thế, không chỉ bị sự khó khăn của cuộc sống ép đến không thở nổi, cô còn giúp đỡ người khác, phụ nữ này, kỳ thật đã ngốc hết thuốc chữa.

Trong khoảnh khắc đó Mục Dục Vũ liền đối với chuyện ngày đó có chút hối hận , hắn nghĩ hắn rút cuộc làm sao vậy? tại sao lại khiến một người phụ nữ khó xử? Kia rõ ràng là bắt nạt người mà.

Hắn nghĩ nghĩ, ở trong xe gọi điện thoại cho tổ trưởng, đó là một người phụ nữ đã kết hôn, nghiêm túc, có trách nhiệm công việc, là nhân viên lâu năm của hắn.

Mục Dục Vũ dùng giọng nói không biểu lộ cảm xúc phân phó: “Chị Trâu , giúp tôi đến siêu thị mua hai cái áo ấm, một nam một nữ, phải đẹp, phải giữ ấm tốt, áo nam dành cho người trẻ tuổi, số đo liền chiếu theo A Lâm như vậy, nữ thì ” hắn dừng một chút, “Nữ mua cái màu đỏ , kiểu dáng không cần mới, nhưng nhất định phải đủ ấm.”

“Số đo thì sao?”

“Số đo ” Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ, nói, “Chiều cao gần như bằng chị, nhưng so với chị gầy hơn.”

“Hiểu rồi .”

Trước khi làm việc, thư ký Trâu liền đem hai cái áo đưa tới, bởi vì cô không biết Mục Dục Vũ sử dụng ha không, đã đem hai cái áo chiếu lễ vật quan trọng gói lại. Mặt Mục Dục Vũ bình tĩnh khiến cho thư ký Trâu đem bao bên ngoài đều lột bỏ, đem hai cái áo bỏ vào một túi giấy bình thường, sau mang theo ra khỏi văn phòng.

Hắn nghĩ có lẽ Nghê Xuân Yến sẽ thích, bởi vì cô thích màu đỏ. Màu da cô trắng, mặc đồ đỏ có thể làm cho sắc mặt tốt hơn.

Nhưng chờ hắn về nhà , không nhìn thấy bóng dáng Nghê Xuân Yến. Mục Dục Vũ ngay từ đầu nghĩ đến cô ở phòng bếp, vì thế liền phòng tắm rửa thay quần áo trước. Chờ hắn làm xong rồi xuống dưới, ngồi xuống bàn ăn, vẫn không thấy Nghê Xuân Yến, chị Dư mang lên cho hắn một bữa tối thoạt nhìn rất tinh tế, Mục Dục Vũ gắp một miếng nấm liền biết không phải tay nghề của Nghê Xuân Yến.

Mục Dục Vũ lạnh lùng hỏi chị Dư : “Cái này ai làm ?”

“Ồ, là tôi gọi điện mời, đầu bếp ngày trước ngài từng khen ngon…”

“Đầu bếp của tôi đâu?”

Chị Dư khó xử nhìn hắn một cái, nói: “Cô ta, hôm nay không có đến.”

Mục Dục Vũ ba một chút buông chiếc đũa, đề cao tiếng nói hỏi: “Cô ấy vì sao không đến?”

“Tôi không rõ lắm.”

“Chị là quản lí của cô ấy, nhân viên đi đâu cũng không rõ!” Mục Dục Vũ nhíu mày uy nghiêm mười phần hỏi, “Chị Dư như vậy là muốn người phía dưới tự ý làm việc ?”

“Tiên sinh, ngài hiểu lầm , là Nghê tiểu thư căn bản không phục tôi quản, ” Chị Dư vội vàng nói, “Cô ta đến phòng bếp làm việc vài ngày liền xảy ra tranh chấp với đầu bếp, lại làm vỡ một bộ chén đĩa ngài thích, mấy ngày hôm trước còn cùng người phụ trách thu mua Tiểu Trương Tiểu Triệu bọn họ ầm ỹ một trận, tôi đến nói cô ta, trách móc một chút, cô ta còn nói tôi, nói tôi…”

“Nói chị cái gì?”

“Nói tôi lấy lông gà giương tên, cũng không phải tôi trả tiền lương cho cô ta, tôi không được xen vào.” Chị Dư tức giận nói, “Tiên sinh, người phụ nữ này rất thô lỗ , lại không hiểu quy củ, lại không tuân thủ quy tắc, trong nhà chúng ta khi nào thì lại mời người như vậy?Cô ta cứ coi đây là chợ rồi thích chửi đổng lên? Chúng ta…”

“Được rồi.” Mục Dục Vũ không nể mặt, âm u nói, “Chị đến phòng bếp gọi những người khác đến đây, tôi muốn hỏi họ xảy ra chuyện gì.”

Chương 38

Những người được gọi từ phòng bếp trên mặt đều rõ ràng mang theo lo sợ bất an, còn mang theo hối hận, dường như ba bốn người này trước đó có thương lượng với nhau, ở trước mặt Mục Dục Vũ đều tận lực để chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, giống như căn bản không có gì xảy ra, tất cả là do đồng nghiệp không có thời gian trao đổi mà thôi. Bọn họ thậm chí ám chỉ, chuyện này sở dĩ như vậy, chủ yếu còn là vì Nghê Xuân Yến tính tình cương ngạnh, hiểu sai những lời đồng nghiệp đùa giỡn, còn tức giận không làm việc, bọn họ đều cảm thấy thật oan uổng, bởi vì bọn họ thật sự không phải có ý đó.

“Tiên sinh, ngài nói xem chuyện này, da mặt cô đó chắc cũng khá mỏng, khụ, cũng trách chúng tôi, miệng nói chuyện không để ý, nếu không như vậy, chờ Nghê Xuân Yến đi làm lại, chúng tôi đến xin lỗi cô ta một tiếng ” đầu bếp trưởng là lão Dương cười ra mặt nói, “Nói như thế nào chúng tôi cũng là nhân viên lâu năm, nên chiếu cố cho cô ta một chút…”

Chuyện này thật ra không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, người bình thường muốn trách phạt , thì đánh năm mươi gậy thì xong rồi. Đáng tiếc bọn họ gặp được ông chủ là Mục Dục Vũ, bọn họ hợp nhau đến bắt nạt người phụ nữ là Nghê Xuân Yến, Mục Dục Vũ biết bản thân hắn không thể chịu nổi một hạt cát dưới đáy mắt, nói mấy câu lươn lẹo, hắn đã nhìn ra những người này chưa hết ý, hắn kìm nén lửa giận, đột nhiên nghĩ đến ban đêm nhiều năm trước gặp Nghê Xuân Yến . Hắn mang theo một đám thiếu niên hăng hái đến sân thể dục, ý của hắn là trước mặt mọi người hung hăng nhục nhã Nghê Xuân Yến một phen, nhưng khi hắn đạt tới mục đích lại cảm thấy âm thanh nhóm thiếu niên cười vang thanh hết sức chói tai. Cái này giống như hắn chỉ muốn niềm vui đó do một mình hắn tận hưởng, đột nhiên có người cùng chia xẻ, sự vui vẻ kia liền suy giảm, chẳng những không vui vẻ , lại bị những người khác quấy rầy khiến mọi chuyện trở nên thật lố bịch.

Mục Dục Vũ bây giờ có cảm giác này, hắn đưa Nghê Xuân Yến đến bên cạnh, nhìn cô mỗi ngày nấu nướng cho hắn, tuy rằng miệng chọn thứ này bỏ thứ kia, nhưng hắn hết sức vui , trong lòng hắn hiểu được, cho dù là cố ý nói khó nghe, thì đó cũng là sự vui vẻ của riêng hắn, tuy rằng điều kiện thành lập loại vui vẻ này khiến Nghê Xuân Yến bối rối. Nhưng bây giờ hắn phát hiện, thứ quyền lợi chỉ riêng mình hắn bị người khác phá hỏng, sự tức giận cũng từ từ bùng lên.

Mục Dục Vũ cười lạnh một chút, liếc mắt nhìn đầu bếp, hỏi: “Ý tứ của anh, đây đều là vui đùa?”

“Là, là vui đùa.”

“Nghê Xuân Yến tính tình nóng nảy, ngay cả vui đùa đều không phân biệt được, đây là ý của anh?”

Đầu bếp to béo không đoán được chắc chắn lập trường của ông chủ, lo sợ bất an liếc mắt nhìn hắn, không dám trả lời.

“Rất tốt , ” Mục Dục Vũ bĩu môi gật gật đầu, tay phải vỗ vỗ tay vịn, lơ đễnh ngẩng đầu cười cười, ôn tồn nói: “Lão Dương, ngày mai anh không cần đến làm .”

“Hả? !” Dương đầu bếp vẻ mặt dại ra.

“Không chỉ có anh, tất cả các anh, ngày mai đều không cần đến đây, đến chỗ chị Dư nhận hết tiền lương tháng này, cứ như vậy đi.” Mục Dục Vũ dễ dàng nói xong, đứng dậy vỗ vỗ ống tay áo muốn đi.

“Tiên sinh, tiên sinh đây là nói như thế nào , ngài vì sao đuổi việc chúng tôi, chúng tôi…” Dương đầu bếp thất kinh, bước lên một bước run giọng nói.

“Tiên sinh, ngài không thể làm như vậy, chúng tôi làm sai chuyện gì, hơn nữa chúng tôi cùng ngài ký hợp đồng , ngài không thể…”

“Vì sao đuổi việc các ngươi?” Mục Dục Vũ xoay người thản nhiên hỏi, “Tôi nói tôi thích được không? Về phần hợp đồng, tôi bù đắp tổn phí không nổi sao? Các anh có chuyện gì không phục , kiện tôi đi, tôi còn có một đoàn luật sư đang rỗi việc đó.”

Vài người hai mặt nhìn nhau, dần dần, đều vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt oán giận ánh mắt đều hướng về phía đầu bếp béo kia. Mục Dục Vũ nghiêng đầu thưởng thức một hồi, mới cười nhẹ, nói: “Được rồi, tôi chỉ nói đùa các anh một chút thôi, khẩn trương cái gì.”

Mấy người kia mơ màng, nửa ngày mới có một đánh bạo hỏi câu: “Vậy tiên sinh ngài đang nói thật hay nói đùa?”

“Đúng vậy.” Mục Dục Vũ gật gật đầu, nhíu mày nói, “Đều là đàn ông, không phải chỉ một vài câu nói đùa đều không phân biệt được sao?”

Người kia mồ hôi lạnh đều đổ xuống dưới , cười mỉa nói: “Không, câu nói đùa này có chút lớn, tôi còn nuôi cả gia đình, nếu thật sự bị ngài sa thải, trong nhà đều không còn đường sống.”

“Không nghiêm trọng như vậy, ” Mục Dục Vũ vẻ mặt ôn hoà cười nói, “Chẳng qua nói trở về, toàn bộ tòa nhà các anh hầu hạ cũng chỉ có mình tôi là chủ, công tác thanh nhàn, quy định cũng không bao nhiêu, thu nhập cũng kha khá, nếu thật sự mất việc, cũng khó kiếm việc được như vậy.”

Đầu bếp béo lúc này phục hồi tinh thần lại, bài trừ khuôn mặt tươi cười gật đầu nói: “Cũng không phải nhưng, tiên sinh ngài lần tới không nên nói đùa, tôi vừa mới bị ngài dọa đến suýt nữa bệnh tim tái phát.”

Mục Dục Vũ cười ra tiếng đến, đi qua vỗ vỗ thịt bả vai lão Dương, nói: “Lão Dương nói sao vậy , đàn ông cũng chẳng phải da mặt mỏng, tôi chẳng qua chỉ nói vài câu cũng không được?”

Hắn vừa dùng những câu khi nãy lão Dương nói, đầu bếp béo cho dù cố ý không hiểu, lúc này cũng nghe ra ý tứ. Trên mặt hắn cứng đờ, vội nói: “Chịu được chịu được.”

“Vậy được, ” Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, quét mắt nhìn vài người còn lại, đề cao tiếng nói : “Tôi thấy nhân viên ở nhà này đều thiếu tinh thần hài hước, về sau không có việc gì đều nên nói đùa một chút, mang lại bầu không khí sôi nổi, các anh cảm thấy sao?”

“Hả? Còn sôi nổi nữa?” Lão Dương vẻ mặt đau khổ nói, “Tiên sinh ngài tha tôi đi, tôi biết sai rồi, tôi lần tới không bao giờ phạm vào nữa.”

Mục Dục Vũ nhấp nháy lông mi, hỏi: “Không muốn sôi nổi ?”

“Không sôi nổi !” Lão Dương lập tức thu lại tươi cười, đứng đắn nhẹ vỗ miệng, nói, “Xem tôi không ngừng được cái miệng thối này, sau này sẽ không đùa hay nói giỡn nữa.”

Mục Dục Vũ cười nhưng không nói, vẫy tay để bọn họ tiếp tục làm việc.

Hắn quay người lại, phát hiện chị Dư đứng ở một bên, ánh mắt có chút hốt hoảng, đại khái một màn vừa rồi cũng kích thích đến chị ta. Mục Dục Vũ ngoắc lại đây, chị Dư đi đến trước mặt hắn, cố gắng trấn định, nói: “Tiên sinh, ngài muốn phân phó cái gì?”

“Chị Dư này, tôi nhớ rõ chị đã làm việc cho tôi được năm sáu năm nay.” Mục Dục Vũ thản nhiên hỏi.

“Hơn sáu năm, từ khi ngài mua lại chỗ này, tôi liền đến đây.”Chị Dư trả lời.

“Lâu như vậy, thời gian cũng rất nhanh , ” Mục Dục Vũ nhìn chị ta, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khẩu khí lại mang theo ôn hòa, “Chị là người tôi tin tưởng, những người trong nhà làm việc gì, cơ bản cũng không giấu diếm được chị, tôi cưới phụ nữ gì, qua mấy ngày, ăn mặc có cái gì kiêng kị, có cái gì chú ý, chị đều biết.” Hắn liếc chị Dư một cái, tiếp tục nói: “Ngày lễ ngày tết, nên như thế nào, nghênh đón hay chuẩn bị lễ vật gì, tiếc khách ra sao, trong nhà hai mươi mấy người phát tiền lương, phân chia công việc, đến việc ăn uống, phúc lợi của bọn họ, tất cả đều một tay chị quản lý.”

“Tiên sinh, có phải tôi có chỗ nào chưa tốt hay không…”Chị Dư có chút hoảng loạn, ngẩng đầu nói, “Ngài hôm nay nói cái này…”

“Tôi cưới vợ mà không bớt việc, chị ngay cả cô ta cũng đều quản , có đôi khi tôi nghĩ ngợi, thật sự là đều nhờ vào chị.” Mục Dục Vũ ôn tồn nói, “Tôi nói nhiều như vậy , ý tứ chính là nên nói cho chị, công việc bình thường của chị tôi đều quan sát, nhất cọc cũng không đổ vào, tôi nghĩ nên biểu đạt lòng cảm kích của tôi, hiểu không?”

Chị Dư có chút cảm động, lắc đầu nói: “Ngài khách khí , đây đều là điều tôi nên làm.”

Mục Dục Vũ khoát tay, ngắt lời chị ta, thở dài nói: “Đều nói , việc quản gia này sống vụn vặt lại làm lụng vất vả, mấy năm nay tôi cưới vợ lại không bớt việc, khiến chị thêm phiền phức, vất vả cho chị .”

Chị Dư vội nói: “Không có, tôi không vất vả như vậy.”

Mục Dục Vũ cười như không cười nhìn chị ta, một lúc sau mới nói: “Tôi đem cái nhà này giao cho chị quản, là vì tôi biết, chị nhất định sẽ tận tâm hết sức làm tốt công việc này, bởi vì chị là một người có tài. Nhưng bây giờ tôi có chút không rõ, tôi muốn mời một người đầu bếp hợp ý tôi, chị vì sao không đồng ý ?”

Chị Dư lắp bắp kinh hãi, lắc đầu nói: “Tôi không có ý này, chuyện này không phải tôi được quyền hỏi đến .”

“Vậy là tốt rồi, ” Mục Dục Vũ cười cười, thản nhiên nói, “Nghê Xuân Yến không phải đầu bếp bình thường, cô ấy là bạn học cũ của tôi, cũng là bạn bè tôi, tình cảm với mẹ tôi cũng rất tốt, tôi hy vọng cô ấy ở đây không chỉ là một nhân viên, mà là một người khách đến giúp đỡ, đối với khách không thể thất lễ, đây chính là yêu cầu của một người quản gia, chị Dư, những chuyện khác chị đều hoàn thành xuất sắc, đừng làm việc nhỏ này ảnh hưởng đến việc phán đoán của tôi về chị được không?”

Chị Dư sắc mặt trắng bệch, im lặng gật gật đầu.

“Tốt lắm, các người làm thế nào đem Nghê Xuân Yến chèn ép đi, liền như thế nào đem cô ấy làm trở về.” Mục Dục Vũ lạnh lùng nói, “Ngày mai tôi hy vọng có thể ăn thức ăn cô ấy nấu, được không?”

“Vâng, tiên sinh.”

Chị Dư làm việc rất có hiệu quả, quả nhiên ngày hôm sau Mục Dục Vũ về nhà liền ăn được thức ăn Nghê Xuân Yến làm , rất đơn giản như súp đậu hủ đầu cá, hơn nữa có một bát canh gà rau chân vịt, một dĩa ớt xanh xáo gan lợn, một chén nhỏ chưng sườn, đồ ăn rất đơn giản, nhưng Mục Dục Vũ ăn tâm trạng vui sướng. Hắn sau khi ăn xong nhớ tới bản thân có nhờ thư ký chọn hai cái áo cho chị em họ, vì thế tự mình đi lấy lại đây, tính đợi lát nữa đưa cho Nghê Xuân Yến, thuận tiện uyển chuyển biểu đạt rằng bữa ăn rất ngon miệng.Thừa nhận sẽ hiệu quả hơn việc công kích nhân viên, Mục Dục Vũ cũng không phải không biết điều, hắn chỉ là không có cách nào dùng tự nhiên trên người Nghê Xuân Yến. Hắn quá giống người lịch lãm làm cao, đạo lí đối nhân xử thế thủ đoạn đều là vì sống còn, có thể đạt đến mục đích, không cần quanh co lòng vòng , cũng không biết vì sao, chống lại Nghê Xuân Yến, hắn chính là cảm thấy ràng buộc, dường như có câu nhìn không thấy tường chống đỡ, lại dường như Nghê Xuân Yến khác biệt với những người khác, dùng phương pháp khéo léo trên người cô như vậy thật lãng phí.

Mục Dục Vũ trước đó làm cho chị Dư đem Nghê Xuân Yến giữ lại, hắn nghĩ đối phó với loại phụ nữ còn không bằng nói thẳng, đưa áo cho cô, trực tiếp khen cô hai câu, nói ẩn ý ngược lại nghe không hiểu. Nhưng chờ hắn ăn xong rồi người giúp việc thu dọn bàn, Nghê Xuân Yến cũng không có lại đây. Mục Dục Vũ ngồi không yên, hắn đứng lên hướng phòng bếp, bất kể như thế nào, hôm nay hắn cũng phải nhìn thấy người phụ nữ ngốc kia.

Từ phòng ăn đến nhà bếp phải đi qua một hành lang dài hẹp, mặt trên treo vài bức tranh, trần nhà treo chuỗi đèn thủy tinh, nhưng ánh sáng không rõ, phạm vi tầm mắt còn có chút mông lung. Thời điểm này thì hầu hết mọi người đều đã về nhà, những người ở lại là nhân viên bảo vệ hay lái xe chờ, hơn nữa nhân viên trong phòng bếp, đã về gần hết. Mục Dục Vũ khi đến phòng bếp đột nhiên nghe thấy góc kia có một nam một nữ ở nhỏ giọng nói chuyện, hắn nhíu mày ngưng thần nghe, thì ra là Nghê Xuân Yến và Tôn Phúc Quân.

Mục Dục Vũ giật mình, chậm rãi bước tới gần, hắn cũng không biết bản thân vì sao lại muốn làm chuyện nghe lén như vậy, nhưng sự tò mò về suy nghĩ của Nghê Xuân Yến nháy mắt chiếm thượng phong, hắn không thể khống chế bản thân muốn nghe cuộc đối thoại này, muốn nghe xem Nghê Xuân Yến sau lưng cùng Tôn Phúc Quân tán gẫu cái gì, hắn kỳ thật còn mơ hồ tức giận, hai người lén lút trốn tránh nói chuyện, bọn họ sao lại thế này?

Bọn họ có quan hệ gì?

“Đại Quân, anh phải giúp tôi.” Nghê Xuân Yến giọng nói có chút sốt ruột, “Như thế này thì làm sao mà sống được?”

“Đừng nói như vậy, tiên sinh đối với cô rất tốt , mấy ngày hôm trước Dương mập mạp làm khó dễ cô, chị Dư quở trách cô, tiên sinh sau đó đều không phải thay cô trút giận sao?” Tôn Phúc Quân dường như còn mang theo ý cười, “Tôi đã nói, ngài ấy là người tốt ngoài lạnh trong nóng.”

“Anh thì biết cái gì, thật sự là, ” Nghê Xuân Yến hổn hển hạ giọng mắng, “Tôi chưa nói Mục Dục Vũ là người xấu, tôi biết hắn khó khăn, hắn đối với nhà chúng tôi có ân, nếu là nơi khác tôi cơm bưng nước rót hầu hạ anh ta thế nào cũng được, nhưng mà, khụ, tôi nói với anh, tôi không phải ngốc, tôi, tôi…”

“Sao lại thế này? Bọn họ còn nói khó nghe với cô sao?”

“So với kia còn không bằng đâu, ” Nghê Xuân Yến nghẹn khí nói, “Bọn họ nói, bọn họ giáp mặt khách khí, sau lưng lại nói tôi không đứng đắn, chuyên môn thông đồng kẻ có tiền, còn nói Mục Dục Vũ ly hôn đều là vì hồ ly tinh là tôi…”

Chương 39

Hồ ly tinh? Nghê Xuân Yến ư?

Nguyên cảm xúc giận dữ của Mục Dục Vũ khi nghe thấy câu nói này đã biến thành muốn cười.

Hắn nghĩ mỗi một người phụ nữ hắn từng tiếp xúc trước đây đều giống hồ ly tinh so với Nghê Xuân Yến, bởi vì điều kiện cơ bản trở thành hồ ly tinh phải là người phụ nữ đối bản thân mình vô cùng tự tin, các cô trời sinh chuẩn bị một loại đặc thù mới có thể phát huy ưu thế, biết chính mình đẹp ở đâu, biết nói sao làm cho chính mình đẹp hơn. Mỗi loại trang phục các cô mang đều kết hợp với những kiểu tóc khác nhau để che đậy một mục đích. Lòng dạ đàn bà này làm cho đàn ông ngắm nhìn , hoặc kiêu ngạo hoặc rụt rè, hoặc say mê hoặc kìm chế, nhất cử nhất động tất cả đều là thu hút ánh mắt lên người các cô. Mục Dục Vũ hiểu được cái này, bởi vì biết, cho nên hắn thường thường muốn làm bộ như không hiểu, hắn biết tâm tư mở ra đều là dục vọng, hắn chán ghét những người phụ nữ khiêu khích dục vọng của đàn ông.

Nhưng Nghê Xuân Yến hoàn toàn ngược lại, Nghê Xuân Yến hoang dã , chuyện gì cũng không hiểu, cô không mẹ không ai dạy bảo, cũng không có bạn bè cùng lứa tuổi, cô thậm chí chưa hề có ý nghĩa tranh đoạt người nào. Ở thời điểm các cô gái xúng xính quâng áo thời trang, Nghê Xuân Yến lại luôn nghĩ nên bán thế nào hơn chén mỳ thịt bò. Cuộc sống quá gian nan, gánh nặng gia đình quá nặng, ép cô đến nỗi quên bặt đi tâm tư bình thường, quên mất tính cho mình, chỉ toàn tâm toàn ý kiếm ăn.

Rõ ràng khuôn mặt cô cũng xinh xắn, rõ ràng cười rộ lên cũng tươi tắn như hoa.

Mục Dục Vũ cẩn thận xem xét khả năng Nghê Xuân Yến biến thành hồ ly , chậm rãi nở nụ cười, hắn mang theo tươi cười nghĩ ngợi , lại nghe bọn họ tính như thế nào nếu hắn nghe được chuyện này. Vì thế hắn chậm rãi từ trong bóng khuất đi ra, cố ý ho khan một tiếng, hỏi: “Hai người làm gì vậy?”

Nghê Xuân Yến cùng Tôn Phúc Quân giật nảy mình, xoay người lại biểu tình cũng có chút mất tự nhiên. Tôn Phúc Quân lắp bắp nói: “Tiên sinh, ngài như thế nào lại đây …”

Mục Dục Vũ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Tôi tìm Nghê Xuân Yến có chút việc, anh làm sao còn ở đây, đêm nay không phải đến phiên anh trực đêm?”

“Vâng, đúng vậy, ” Tôn Phúc Quân nhìn Nghê Xuân Yến liếc mắt một cái, cười nói, “Chỉ là vừa ăn cơm cùng Xuân Yến nói tào lao hai câu sao? Tôi đi trước.”

“Đại Quân…” Nghê Xuân Yến nhỏ giọng xin giúp đỡ kêu hắn một tiếng.

Tôn Phúc Quân cmuốn nói gì, Mục Dục Vũ đã nhíu mi, không hờn giận nói: “Còn chờ gì nữa, chờ tôi khấu trừ tiền thưởng sao?”

Tôn Phúc Quân nở nụ cười, lập tức nói: “Vâng, tôi đi đây, hai người từ từ tán gẫu.”

Hắn nói xong rõ ràng xoay người bước đi, Nghê Xuân Yến sốt ruột ai một tiếng, thấy hắn không phản ứng, đành phải quay đầu bất an liếc mắt Mục Dục Vũ. Mục Dục Vũ bất mãn nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Như thế nào? Có chuyện gì không thể nói với tôi, muốn cùng Đại Quân nói?”

“Tôi không nói với anh …” Nghê Xuân Yến nói thầm một câu.

“Cô nói cái gì?” Mục Dục Vũ đề giọng to, “Tại sao không nói ? Cô không nói làm sao mà biết?”

“Tôi, ” Nghê Xuân Yến giương mắt nhìn hắn một chút, có chút nín thở, lại không biết nói như thế nào, mặt đỏ lên.

Mục Dục Vũ khẽ cười , xoay người nói: “Đi theo tôi.”

Nghê Xuân Yến chần chờ không đuổi kịp, Mục Dục Vũ quay đầu nói: “Đi nhanh, thất thần làm gì?”

Nghê Xuân Yến đành phải đuổi kịp , Mục Dục Vũ mang theo cô trở về phòng ăn, đưa hai cái túi giấy cho cô, ngồi xuống vô tình nói: “Đó, cho hai chị em cô.”

Nghê Xuân Yến vẻ mặt hồ nghi tiếp nhận, lay gói to nhìn nhìn, giật mình nói: “Này, áo này là mua cho chúng tôi?”

“Ừ ” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, ” Phúc lợi nhân viên. Cầm đi.”

“Nhưng Dương béo chị Dư bọn họ đều không có…” Nghê Xuân Yến ngơ ngác nhìn chiếc áo màu đỏ trong tay, có chút hoảng hốt nói, “Tôi lấy cái này, không thích hợp lắm…”

“Bọn họ đâu cần tôi phải lo lắng về cái này…” Mục Dục Vũ có chút tức giận, thốt ra, lập tức lập tức nhận thấy được lời này không thích hợp, sửa miệng đông cứng nói, “Cho cô cô cứ nhận, nói nhiều như vậy để làm gì.”

“Nhưng mà, ” Nghê Xuân Yến liếm liếm môi, khó khăn nói, “Cái này không ít tiền phải không, tôi chỉ làm cho anh hai bữa cơm, còn lấy không cái áo của anh, tôi, tôi hôm kia còn phát cáu bỏ bê công việc, tôi không thể lấy…”

Mục Dục Vũ hoàn toàn không có kiên nhẫn, giáo huấn: “Cô không thể nói bớt một tiếng sao? Muốn tôi nghẹn lời sao? Trời lạnh nên tôi mua cho em trai cô cái áo tỏ vẻ quan tâm không được sao? Nhân tiện đưa cho cô một cái , ít nói nhảm , lại dong dài tôi…”

Giọng nói của hắn trở nên in bặt, bởi vì hắn nhìn thấy, Nghê Xuân Yến vuốt ve cái áo màu đỏ trong túi giấy, hốc mắt đỏ lên, trong mắt long lanh nước mắt.

Trong lòng hắn đột nhiên giống như bị người ta lấy kim châm đau nói không ra lời, ở trong trí nhớ của hắn, người phụ nữ này chỉ có duy nhất hai lần đỏ hốc mắt trước mặt hắn, đều là vì hắn oan uổng cô, nhưng mặc dù như vậy cô cũng không đã khóc, cô dường như đã quen với việc lấy tay áo hung hăng lau vài cái. Ở trong lòng hắn, người phụ nữ này kiên cường, không có đầu óc, chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ bỏ qua, cô phải như vậy, nếu không như vậy cô sẽ chẳng tồn tại quá ngày mai. Hắn không nghĩ tới, chỉ là một cái áo, chẳng phải cái gì cao cấp, thiết kế cũng không có gì đặc biệt, , chỉ có ưu điểm duy nhất là ấm áp mà thôi. Mở tủ quần áo Diệp Chỉ Lan ra , mỗi một cái áo dù là áo lót cũng là đồ hiệu, cái này quả thật là món quà keo kiệt nhất mà trong cuộc đời Mục Dục Vũ tặng cho phụ nữ.

Nhưng cô đã đỏ hốc mắt.

“Nhìn thật là đẹp mắt, ” Nghê Xuân Yến nhếch miệng nói, cô cẩn thận sở trường chỉ vuốt bên cạnh, sợ dùng sức sẽ phá hư cái áo, trong mắt tụ nước mắt, trên mặt lại lộ vẻ cười, cúi đầu , xác nhận bình thường nói, “Anh chọn sao ? Thật là đẹp mắt.”

Mục Dục Vũ không được tự nhiên khụ một tiếng, ồm ồm nói: “Cái gì, thư ký mua , ý tôi là màu sắc.”

“Chỉ là rất đẹp , tôi đã chẳng trẻ trung gì nữa , mặc không đẹp.” Nghê Xuân Yến gục đầu xuống, dùng sức hấp hấp cái mũi, sảng khoái nói, “Cho tôi chỉ đáng tiếc , cái này để cho các cô gái đi, các cô ấy mang, tôi mang cái này cũng khó làm việc…”

Mục Dục Vũ cảm thấy cổ họng khó thở, nhưng lại nói không được.Chuyện bao nhiêu năm như một một màn kịch ngã ngũ, cô gái mười sáu tuổi không biết sợ hãi, cô gái ba mươi tuổi này lại quá cẩn thận đứng trước ranh giới, bị cuộc sống ép tới cùng. Hắn rốt cục hiểu được , cô gái kia đã không tồn tại nữa , không còn người chạy phía sau lưng hắn gọi Mục Dục Vũ em thích anh, bởi vì cô trưởng thành, cô thay đổi , cô trải qua sự trắc trở của cuộc sống dạy cô cô là người thế nào, nhưng mà loại nhận thức này khiến hắn đau lòng, rất đau lòng, như sợi dây thiết chặt trái tim hắn, chỉ một chút cử động đã đau. Hắn nghĩ, Nghê Xuân Yến không như vậy, cô không phải luôn luôn lỗ mãng lại không não sao? Cô làm sao có thể biến thành như vậy?

Không bao nhiêu người đối với cô tốt, đây là sự thất vọng quanh năm suốt tháng được tích tụ từ khung theo bản năng mà phản ứng, chẳng lui ra phía sau từng bước, không phân tốt xấu trước mắt cứ cự tuyệt, ít nhất còn có thể bảo toàn thân thể.

So với không biết phân biệt, thì sẽ không bị mất mặt.

Mục Dục Vũ hít một hơi thật sâu, hắn bước qua , yên lặng nhìn theo Nghê Xuân Yến trong tay lấy đi cái túi, sau đó tự mình lấy áo ra, mở cúc, mang đến bờ vai của Nghê Xuân Yến .

Nghê Xuân Yến giật mình trừng lớn mắt nhìn hắn, sau đó bối rối nói: “Tôi, tôi không thể…”

“Mặc vào đi, ” Mục Dục Vũ nhẹ giọng như thở dài, “Mặc vào tôi coi xem, lần đầu tôi mua tặng phụ nữ cái này, không thích hợp lần tới còn có thể sửa.”

Nghê Xuân Yến ngây ngốc nhìn hắn, Mục Dục Vũ gục đầu xuống, chậm rãi thay cô mở áo khoác len, sau đó đem áo khoác trên vai, Nghê Xuân Yến giống như bị thôi miên thuận theo vươn cánh tay, mặc chiếc áo lớn kia. Mục Dục Vũ tự mình thay cô cái hai cúc áo, hắn chưa bao giờ thay người khác làm chuyện này, mặc dù là Mục Giác nằm viện lúc trước, cũng tự nhiên có hộ công hầu hạ mang quần áo cho bà. Cho nên hắn giờ phút này cài cúc có chút vụng về, tay cũng run run, nhưng mà hắn thông minh, tự động điều khiển năng lực mạnh mẽ, không đến vài phút đều có thể làm được. Hắn cài cúc xong, lại duỗi thân tay cầm cổ áo Nghê Xuân Yến cổ áo, nhìn cô, dịu dàng hiếm thấy nói: “Tôi cảm thấy khá được, còn cô thì sao?”

Nghê Xuân Yến nước mắt liền rơi xuống . Cô vội vội vàng vàng vươn tay lau đi, nhưng mà càng lau càng nhiều.

“Tôi, tôi không phải cố ý , ” cô nghẹn ngào nói, “Tôi, tôi chỉ là nghĩ đến mẹ tôi, lúc mẹ ra đi cũng cho tôi một cái áo mới, tôi, tôi sau đó liền chưa thấy qua, xin lỗi, tôi chỉ là nhịn không được, ô ô ô, nhịn không được…”

Mục Dục Vũ không nói được một lời, đưa tay ôm cô vào trong lòng, hắn mặt không chút thay đổi, đầu óc trống rỗng, giờ phút này hắn chỉ là muốn ôm người phụ nữ này, nghĩ cứ ôm cô như vậy, nghĩ mở ra đôi tay che chở cô, không có lý do gì, bất kể ra sao, chỉ che chở, giống như đã dài lâu, giống như cô là gấu bông, ôm cô trái tim trở nên mềm mại, những vết kim châm vô hình như được vá lại, hắn im lặng , nhắm mắt lại, rốt cuộc đã không còn nghe thấy tiếng gió thê lương xuyên qua vết thương trên trái tim nữa rồi.

Nghê Xuân Yến, hắn ở trong lòng mặc niệm tên của cô, cô thật sự là người ngu ngốc, chỉ một cái áo mới, cô có thể khóc thành như vậy, cô cho là cô, tại sao cô lại xấu hổ?

Tính tình của cô, tôi cũng chưa thể nghĩ được làm cô có thể mang em đứa em trai ngốc mà sống như vậy, nhiều năm rồi, cô rốt cuộc trải qua như thế nào?

Nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc, cô ngốc như vậy, tôi lại cảm thấy thật cao hứng.

Chương 40

Nghê Xuân Yến ở trong lòng hắn không khóc bao lâu, bởi vì cô nhanh chóng phát hiện hai người tựa vào nhau thật sự không ổn, cô bắt đầu giãy dụa, cô càng giãy dụa, Mục Dục Vũ càng không chịu buông tay, tựa như một trận đấu thể thao, hai bên thi đấu bất giác chìm vào cuộc cạnh tranh, tấc đất cũng không cho, dường như chỉ lơ là chút xíu, thì sẽ thua. Nghê Xuân Yến là người làm việc nặng, cánh tay không giống những người phụ nữ bình thường không có lực, nhưng dù vậy, cô cũng không phải là đối thủ của Mục Dục Vũ.Tay Mục Dục Vũ càng siết chặt , hắn không cố ý đã sử dụng kỹ năng được học, hắn không nghĩ nhiều như vậy, hắn cũng chỉ là có cảm giác, người phụ nữ này đẩy hắn, muốn rời đi, nhưng mà hắn không muốn cô rời đi, hắn vì cô hành động bướng bỉnh mà giận dữ, hắn không rõ vì sao như vậy? Người phụ nữ này rõ ràng có thể yên lặng, mềm mại tựa vào trong lòng hắn, nghe hắn an bài là tốt rồi.

Nhưng Nghê Xuân Yến không muốn. Cô đau ai u ra tiếng, Mục Dục Vũ lúc này mới phát hiện tay siết chặt, hắn vội vàng buông ra cánh tay, Nghê Xuân Yến liền như con thỏ giống nhau vội vã lùi lại, cách hắn ba bốn bước xa, trên mặt nước mắt chưa khô, nhưng là ánh mắt lại rõ ràng kiên quyết.

“Thái độ của cô là gì chứ?” Mục Dục Vũ khẽ quát một tiếng, hắn không chút nghĩ ngợi, trước tiên phát giận, “Tôi chỉ là an ủi cô, này, chuyện này ở nước Mỹ bình thường, không ý tứ gì khác, cô nghĩ đi đâu vậy, hả? !

Nghê Xuân Yến khóe miệng run nhè nhẹ, cô đưa tay lung tung ở trên mặt lau một phen, nàng tùy tay đem bím tóc kéo ra sau đầu, khàn khàn nói: “Tôi không phải có ý này…”

“Vậy cô có ý gì?” Mục Dục Vũ trong lòng tràn ngập thất bại và vô cùng lo lắng, hắn đang nóng lòng xác định cái gì, hắn lại không biết xác định từ đâu, hắn tiến lên trước một bước, Nghê Xuân Yến lập tức lui về phía sau từng bước, như động vật sợ hãi vậy, hình ảnh đáng thương trước mắt khiến tâm tình phức tạp của Mục Dục Vũ trực tiếp châm thành tức giận, hắn làm sao? Không phải chỉ ôm cô một chút, chẳng lẽ hắn không xứng sao? Rốt cuộc con mẹ nó là ai không xứng? Mục Dục Vũ không để ý đối phương kháng cự vươn tay trực tiếp bắt nhanh lấy cánh tay cô, cả giận nói: “Cô trốn cái gì mà trốn? Mẹ kiếp, tôi đối với cô sao? Tôi nói cho cô, chỉ là tôi thấy cô đáng thương, đừng tự cho là thông minh…”

“Tôi không tự cho là thông minh…” Nghê Xuân Yến lắc đầu, nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra bi thương mà Mục Dục Vũ không hiểu, bi thương kia tựa hồ là quanh năm suốt tháng tích góp từng tí một , là lần lượt hắt nước lạnh vào mình để không thể không nhận rõ sự thật . Nghê Xuân Yến lúc này ngược lại im lặng , cô ngang bướng ngẩng đầu lên, hấp hấp cái mũi, mang theo ý thương lượng hỏi: “Buông tôi ra, được không?”

Mục Dục Vũ cau mày, cuối cùng vẫn là không thể không buông tay, Nghê Xuân Yến xoa xoa cánh tay bị hắn nắm, cuối đầu không biết suy nghĩ cái gì, từ góc độ này nhìn qua , tóc mai lung tung, gương mặt tái nhợt, ngũ quan đều giống như vừa trải qua chuyện hoảng sợ. Lông mi của cô rất dài, mũi khá thon, cằm độ cong hơi chút gấp khúc, tướng mạo như vậy, chỉ cần dáng người thêm chút đầy đặn thì cô cũng khá đẹp. Nhưng mà cô không có, trong năm tháng vô hình cô trải qua đã phủ một lớp bụi tầng tầng lên đó, lại một tầng tầng ma sát thành vết chai.

“Tôi không nghĩ nhiều, Mục Dục Vũ, ” Nghê Xuân Yến \ co rúm khóe miệng lo lắng cười cười, “Tôi chỉ là một đầu bếp, tôi có thể nghĩ cái gì? Tôi không nghĩ nhiều.”

“Tôi, tôi cũng không phải có ý đó…” Mục Dục Vũ khó khăn mở miệng, hắn nghĩ nên giải thích, lại phát hiện không thể nào giải thích.

Giải thích cái gì đây? Nội tâm hắn bối rối, có chút mềm mại , có chút hoảng loạn, còn có chút đau, nhoi nhói như một bị ném một viên đá xuống mặt hồ, từng vòng từng vòng mở rộng, lại dần mờ nhạt đi. Hắn có thói quan tính kế, Nghê Xuân Yến lại làm cho hắn đau lòng, lại làm trái tim hắn rung động, nhưng cô dù sao cũng chính là Nghê Xuân Yến.

Cô chính là Nghê Xuân Yến, mà hắn vẫn là Mục Dục Vũ.

“Mục Dục Vũ, ” Nghê Xuân Yến cúi đầu, thanh âm rất nhẹ nói, “Tôi chỉ là một người nhỏ bé, tôi không có kiến thức về những giao tiếp nước ngoài, tôi chỉ học qua một ít ở trường, chưa từng đến chỗ nào, cũng không học quá vài năm, tôi không hiểu đây là chuyện người nước ngoài, cho nên mới phản ứng như vậy, anh thông cảm cho”.

Mục Dục Vũ lại cảm thấy bị đâm vào ngực, gật gật đầu.

Nghê Xuân Yến vừa cười , cô dường như rất am hiểu nụ cười này, mang theo ba phần tự giễu, cười không đến được mắt, chính là giống một cái tấm chắn chống đỡ mình, có gió thổi cỏ lay, theo thói quen cô lại lấy tấm chắn đó ra.

“Tôi không văn hóa, không hiểu đạo lý, nhưng tôi cân nhắc , người này khác tôi, đúng bổn phận thôi, tôi là một đầu bếp, phòng bếp nên là nơi tôi đứng , tôi không lấy không tiền công nhà anh, tôi sẽ làm việc thật tốt. Anh không cần phải thưởng riêng cho tôi, đều là điều tôi nên làm.

Tay cô vươn ra sờ sờ áo mới trên mình, có chút lưu luyến, nhưng rốt cuộc cắn răng bắt đầu cởi bỏ nút thắt, sau đó, tỉ mỉ gấp lại, thả lại vào trong túi giấy. Mục Dục Vũ thưởng trước một bước nói: “Tôi nói đưa cho cô rồi sẽ không nhận lại, cô nếu không nhận tôi liền ném.”

“Tôi không lấy không.” Nghê Xuân Yến lắc đầu nói, “Anh cứ khấu trừ vào tiền lương của tôi.”

“Nghê Xuân Yến, ” Mục Dục Vũ trầm giọng nói, “Nói nhiều như vậy sao cô còn như vậy? Đừng không hiểu chuyện …”

Nghê Xuân Yến không để ý tới hắn, nhưng thật ra cúi đầu nhìn cái áo trong giấy , làm cô lưu luyến không thôi, sau đó cô thở dài, có chút mệt mỏi nói: “Tiên sinh, anh thật tốt.”

“Cái gì?”

“Anh thấy tôi đáng thương, giúp tôi rất nhiều việc, ” cô mỉm cười, nói, “Anh còn không xem thường Tiểu Siêu nhà tôi ngu ngốc, còn nhớ đến mua áo cho nó, anh thật tốt.”

Mục Dục Vũ quả thực muốn hoài nghi Nghê Xuân Yến có hay không đang châm chọc hắn , nhưng hắn biết là không phải, bởi vì biểu tình Nghê Xuân Yến rất tự nhiên, cô cho rằng bản thân hắn làm nhiều chuyện cho cô như vậy, là vì tốt bụng, nhìn cô đáng thương. Cô biết từ đáng thương hắn đang nói này khi dùng là nghĩa xấu, dù cho hắn có dùng những từ thô lỗ trước mặt cô, Nghê Xuân Yến lại một lần nữa lựa chọn tha thứ.

Hoặc là cũng không thể nói là tha thứ, càng xác thực mà nói, là cô lại một lần nữa lựa chọn miễn cưỡng chấp nhận điều này.

Chính là thừa nhận lòng tốt của hắn, không suy nghĩ nhiều, bất động, không nên phỏng đoán điều gì khác ngoài sự thương cảm.

Hiển nhiên đó là kinh nghiệm cuộc sống của Nghê Xuân Yến, trong hiện thực khó khăn và đau khổ nhiều lắm, cô không thể không lý giải mỗi một thái dộ bình thường, chỉ cần nhận thì tốt rồi, đấu tranh rất hao phí sức lực, thay đổi lại rất xa xôi , hy vọng xa vời, cô chẳng phải chỉ có thể sau này lui từng bước, chỉ cần làm việc là tốt rồi.

“Cái áo này thật là đẹp mắt, chị em chúng tôi mấy năm nay mới có được một cái áo mới để mặc, Tiểu Siêu khẳng định sẽ phá hư , ” Nghê Xuân Yến khẽ cười, đại khái là muốn nghĩ đến Tiểu Bạch ngốc, giờ phút này tươi cười nhu hòa không ít, “Cửa tiệm nhà chúng tôi rất ít quy tắc , Lâm trợ lý nói lại cho tôi mướn vài người, tôi nghĩ cửa tiệm khai trương rồi, sau này tôi đến đây nửa ngày trở về nửa ngày, có thể không?

Mục Dục Vũ không nói chuyện.

“Tôi sẽ không lười biếng, tôi sẽ hoàn thành công việc hết ở đây.” Nghê Xuân Yến nói, “Tiệm vừa khai trương, tôi không thể rời đó được.”

“Biết rồi.” Mục Dục Vũ gật gật đầu.

“Tôi nên đi rồi, cũng đã đến giờ .” Nghê Xuân Yến nói xong câu này, xoay người đem áo len vừa mới cởi, cầm túi giấy, hướng Mục Dục Vũ cười cười, cúi đầu xoay người bước đi.

Mục Dục Vũ không nói được một lời, hắn thấy qua rất nhiều lần cô rời đi, hắn không biết từ khi nào hắn lại ngóng trông chuyện cô quay lưng rời đi như thế. Hắn giờ phút này trong lòng cuồn cuộn, có rất nhiều lời nói, rất nhiều ý niệm trong đầu, đều bức đến điểm tới hạn, nhưng lại bị hắn kìm chế xuốn, hóa thành một tiếng thở dài không cam lòng. Ngay tại giây phút này, Mục Dục Vũ đột nhiên không rõ chính mình vì sao chỉ có thể thở dài , hắn từ một loại dục vọng sử dụng , loại dục vọng nếu đi tìm nguồn gốc, thì chính là cảm giác thỏa mãn mới được ôm Nghê Xuân Yến, hắn nghĩ có thể nghiệm lại một lần, tựa như người khát nưỡ, chỉ uống một ly nước thì làm sao đủ?

Mục Dục Vũ chạy ra ngoài, hắn chạy qua nhà ăn, chạy qua hành lang dài, chạy qua phòng tiếp khách, hắn chạy qua cửa lớn đuổi theo Nghê Xuân Yến. Hắn thấy Nghê Xuân Yến mở ra cửa kính, Mục Dục Vũ hợp thời mở miệng gọi lại cô: “Nghê Xuân Yến.”

Trong nháy mắt này, hắn đột nhiên nghĩ đến cô gái nhiều năm trước kia, cô đuổi theo phía sau, buồn cười mà chấp nhất hô lớn tên hắn, khi đó hắn có từng trả lời qua không? Không có. Có từng giống như vậy gọi qua tên cô? Không có.

Hôm nay hắn đã gọi, Mục Dục Vũ ba mươi tuổi, gọi tên một người phụ nữ cùng tuổi, hắn đột nhiên tựa như trải qua một đại tuần hoàn, trở lại thời điểm nguyên sơ trước đây.Tên Nghê Xuân Yến được gọi, cô liền quay đầu lại, kinh ngạc trừng mắt to.

Mục Dục Vũ đi qua , bởi vì hắn vừa mới chạy nên hô hấp dồn dập, hắn kiệt lực áp chế hơi thở, đi qua , hắn vẫn là tiếp nhận túi giấy trong tay Nghê Xuân Yến, đem áo kia lấy ra. Không giống ban nãy hắn khoác áo cho Nghê Xuân Yến, lúc này đây, hắn có vẻ thong dong tự nhiên nhiều lắm, hắn im lặng đem áo mặc vào, thay cô thắt nút thắt, lúc này mới có thời gian rỗi thưởng thức, bởi vì màu sắc, Nghê Xuân Yến sắc mặt có vẻ đẹp mặt rất nhiều.

Thì ra người phụ nữ này cũng biết , cô thích màu sắc tươi sáng, mà làn da cô cũng rất hợp với những màu sắc đó, càng mang càng hợp, vô cùng tươi sáng.

“Anh…”

” Cái áo này là tôi mua riêng cho cô, ” Mục Dục Vũ mặt không chút thay đổi nói, hắn sống nhiều năm như vậy, trải qua không ít phụ nữ, gặp qua mỹ nữ như mây, nhưng mặc quần áo gần gũi như vậy là lần đầu. Kinh nghiệm của hắn rỗng tuếch, hắn liền như đầu hồi yêu đương, tim đập gia tốc, muốn nói cái gì đều phải suy nghĩ đến ba lần, nhưng nói đến bên miệng lại cảm thấy nói cái gì cũng không thích hợp. Hắn ho khan một tiếng, cuối cùng dùng một loại tuyên cáo đối phương nghiêm túc nói: “Không phải nhìn cô đáng thương, là tôi muốn làm như vậy, hiểu chưa?

Nghê Xuân Yến bị hoàn toàn dọa ngốc, cô ngơ ngác lắc đầu.

Mục Dục Vũ tức giận nói: “Còn có cho cô mượn tiền mở tiệm, giúpcô tìm của hàng mặt tiền, à, đúng rồi, ngay từ đầu để cho Đại Quân đến giải vây đám lưu manh du côn, đây đều là tôi phân phó , chiếu theo ý tứ tôi mà làm. Người mà cô nợ tình là tôi, không phải Tôn Phúc Quân, có biết hay không?

Nghê Xuân Yến hoảng, lắp bắp nói: “Tôi, tôi tôi ngay từ đầu không biết, bây giờ đã biết.”

Mục Dục Vũ lạnh lùng nói: “Cho nên việc nấu cơm cho tôi là của cô. Cô cũng không được trốn việc”

“Ừ.” Nghê Xuân Yến gật đầu, “Tôi, tôi cũng có ý này.”

“Vậy cô ngay từ đầu còn không đồng ý!” Mục Dục Vũ chỉ trích cô, ” Cô còn muốn tôi tự mình đến mời!”

“Cái đo, tôi chỉ là thấy , tôi, tay nghề tôi bình thường…”

“Bây giờ còn không nhận những thứ tôi đưa!” Mục Dục Vũ tiếp tục chỉ trích cô, ” Cô tính lấy thái độ này cảm ơn tôi?”

“Tôi…” Nghê Xuân Yến bị hắn nói có chút xấu hổ, gục đầu xuống nói, “Tôi không không biết xấu hổ…”

“Tôi không cảm thấy cô đáng thương.” Mục Dục Vũ lại lặp lại một lần.

“Hả?” Nghê Xuân Yến ngây ngô ngẩng đầu nhìn hắn.

Mục Dục Vũ khóe miệng gợi lên, vuốt cổ áo cô, đem nó đứng lên, ôn hòa nói: “Đi, tôi đưa cô trở về.”

“Không…” Nghê Xuân Yến quá sợ hãi.

“Cô xem, cô lại như vậy.” Mục Dục Vũ nhìn cô một cái, không khỏi phân trần nói, “Đừng dài dòng, đi thôi. Tôi mở cửa xe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.