Không Gian Song Song

Chương 11: Chương 11




Chương 41

Đưa Nghê Xuân Yến về nhà tối hôm đó Mục Dục Vũ lại mất ngủ, hắn nằm trên chiếc giường tinh xảo trằn trọc, bị một cảm xúc phấn khởi không rõ tra tấn , sau đó hắn xác định chính mình quả thật ngủ không được, vì thế quyết đoán buông tha cho sự cố gắng đi vào giấc ngủ. Hắn đứng lên, đi đến quầy rượu, rót ra một ly ly Whiskey. Hắn đi đến cửa sổ sát đất tiền, kéo ra rèm cửa sổ uống một ngụm, nhưng bởi vì không có thêm đá mà vị có vẻ chát, đã trễ thế này, hắn cũng lười gọi người phòng bếp dậy. Vì thế hắn chấp nhận lại uống một ngụm.

Bên ngoài ban công có ánh trăng, màu sắc nâu của rượu hòa quyện với ánh sáng chiếu lên chiếc ly thủy tinh, quơ quơ, dường như đó không phải rượu, mà là một dung dịch niệm trù bản thân.

Hắn mặt nhăn nhíu mày, đem loại này chất lỏng uống hết, sau đó buông xuống.

Hắn cũng không tin rượu có thể làm người bình tĩnh, chưa bao giờ tín, nhưng đêm nay có chút đặc biệt, hắn tìm không thấy một phương thức chính xác, giống như đáy lòng hắn ủ rượu, lắc lắc lắc lắc, đổ đi không ít, một lần nghĩ đến biến chất đã lãng quên, nhưng lơ đãng làm mở nắp, lại phát hiện thì ra nó đã lớn lên, hương thơm bốn phía.

Đây mới chân chính là rượu lâu năm, chỉ vì chính mình mà ủ , trộn lẫn với niềm hy vọng không xác định, cũng có tuyệt vọng nói không rõ, chỉ uống một ngụm, liền trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng không thể nói.

Mục Dục Vũ cúi đầu nhìn nhìn tay chính mình , ngón trỏ tay phải cùng ngón với các ngón tay giữa gần lòng bàn tay và các đốt ngón tay sưng đỏ làm đau, bởi vì hắn vừa mới đánh người. Đã nhiều năm hắn chưa từng tự mình động thủ với ai, nhưng ngay lúc nãy, hắn đưa Nghê Xuân Yến trở về khi đã xảy ra một chuyện nhỏ.

Hắn ở ven đường ngừng xe, Nghê Xuân Yến cùng hắn nói lời từ biệt sau đó liền mở cửa xe đi xuống, nào biết cô vừa đi được một chút, phía đối diện liền có kẻ say xỉn. Kia kẻ say xỉn đi đường không xong, nhưng vì do rượu nên dục vọng dần dần bốc lửa, hắn vẻ mặt cười quái dị, gắt gao nhìn chằm chằm vị trí bộ ngực Nghê Xuân Yến, ánh mắt dâm tà hạ lưu, đi ngang qua bên người cô loạng choạng cố tình sờ soạng cô. Mục Dục Vũ kia nháy mắt thân thể phản ứng so với đầu óc rất nhanh, hắn một phen đẩy ra Nghê Xuân Yến, không chút nghĩ ngợi, một quyền liên tiếp đánh trên mặt kẻ say xỉn kia. Đối phương bị đánh cước bộ lảo đảo, Mục Dục Vũ lại đi lên một cước đá đi qua, trực tiếp đem người đá lăn quay. Người đàn ông lúc này có chút tỉnh rượu, hùng hùng hổ hổ đứng lên phản kích, nào biết hắn vừa đứng lên, sau đầu bị một cái giày đập vào đầu, Nghê Xuân Yến một tay cầm giày, một mặt đổ ập xuống đánh , vừa đánh vừa cao giọng mắng: “Đồ lưu manh ngươi mẹ nó dám chạm vào bà? Còn dám đánh ông chủ bà đây, bà đây không để yên cho ngươi!”

Người đàn ông bị đánh ôm đầu trốn tránh, miệng không sạch sẽ mắng, trên đường lục tục có vài người vây lại xem một người phụ nữ đánh một kẻ lưu manh. Nghê Xuân Yến dường như kinh nghiệm khá nhiều, đối với những người này hồn nhiên bất giác có cái gì, nhưng thật ra kẻ say xỉn tỉnh rượu cảm thấy mất mặt, hắn nhấc tay hung hăng đẩy Nghê Xuân Yến một phen, Mục Dục Vũ ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ một phen đỡ lấy cô, đánh vào cằm người đàn ông đó, sau đó lạnh lùng nói: “Cút!”

Người đàn ông suy nghĩ để hạ được Mục Dục Vũ nhưng vẫn còn người phụ nữ mạnh mẽ bên cạnh, tự biết đêm nay không may, đành phải ồn ào chút “Chờ đó cho ông”, vội vàng xoay người bỏ chạy. Nghê Xuân Yến một tay lấy giày trong tay ném đi, vào chính giữa ngực hắn, mắng: “Có giỏi đừng chạy, đứng lại, xem bà đây đánh chết ngươi.”

Cô ném xong giày, thở hồng hộc, đan chân nhảy đi tìm giày, xoay người xong , quay đầu liếc Mục Dục Vũ một chút, lúc này mới hậu tri hậu giác đỏ mặt, cô cắn môi nghĩ nghĩ, dường như cảm thấy xấu hổ cũng vô dụng, đơn giản nhìn, cùng hắn đối diện không nói được một lời.

Mục Dục Vũ đột nhiên cũng rất muốn cười , hắn nhìn Nghê Xuân Yến bởi vì đánh nhau mà đỏ mặt, tóc lộn xộn, hệt như một con lừa cứng đầu. Mục Dục Vũ cong lên khóe miệng, lập tức ha ha nở nụ cười. Hắn vẫy vẫy bàn tay vừa mới đánh người, cười đến không thể dừng được, dường như bao nhiêu năm rồi cảm xúc kìm nén được xõa ra hết, hắn thậm chí cũng không rõ ràng cảm xúc lộ ra ngoài mà nôn nóng, trước mặt người phụ nữ mạnh mẽ nhưng ngốc nghếch này, hắn muốn cười, vì thế hắn liền nở nụ cười.

Cảm xúc trực tiếp phản ứng đến vỏ thần kinh, hai người nhất trí cùng cười.

Cô mới vừa mắng người đàn ông lưu manh kia thế nào? Dám đánh ông chủ bà đây, bà không để yên đâu.

Hắn bỗng nhiên đã nghĩ cảnh tượng lúc mới gặp lại Nghê Xuân Yến kia, cô đối mặt với bốn năm tên du côn, ôm khí than lao tới, cao giọng thét chói tai, ai dám đánh em trai bà, bà giết hết.

Cô cũng thật biết che đậy khuyết điểm, bưu mạnh mẽ như một con sư tử cái bảo vệ lãnh thổ, cô đưa những người mình quan tâm vào một vòng tròn, trêu chọc cô thì có thể, trêu chọc vào người cô bảo vệ trong vòng thì không được.

Hiển nhiên, cô đem Mục Dục Vũ cũng cho vào cái vòng tròn đó, cứ việc lấy danh nghĩa ông chủ.

Nhưng như vậy thì sao? Mục tiên sinh bao nhiêu năm không có người như vậy trực tiếp bảo vệ che chở hắn, hắn có thói quen độc lập tự chủ tự lực cánh sinh, hắn cũng không hối tiếc tự vấp ngã, hắn chẳng có thời gian cân nhắc đến cách khác, hắn vẫn cảm thấy hắn là đàn ông có tinh thần thép nhất, nhưng hắn hôm nay lại cảm thấy, thì ra hắn và Nghê Xuân Yến, không tính đến quan hệ, bọn họ đều là phải một mình một người chống lại điều đó, bọn họ hô hấp cúi đầu và ngẩng đầu đều là một người, không có người chia sẻ, không có người thương lượng, cô độc một mình.

Nhưng mà người phụ nữ này cố tình còn có thể nỗ lực bao che khuyết điểm, cô thật sự là ngốc đến không có thuốc nào cứu được.

Mục Dục Vũ cười xong , trong lòng ngập tràn trong dòng nước ấm, sau đó hắn đi qua , lại một lần nữa vươn tay cánh tay, ôm lấy cô, hắn không ôm bao lâu, chỉ là tượng trưng tính ôm một chút, khi cô còn chưa kịp phản ứng khi liền buông ra, sau đó vỗ vỗ của bả vai cô, đối Nghê Xuân Yến nói: “Lần tới tôi đánh người cô cứ đứng bên cạnh mà nhìn, đừng có ngốc mà nhảy ra.”

“nhưng vừa rồi thằng đó đánh anh …” Nghê Xuân Yến có chút ngốc ngốc , theo bản năng trả lời.

“Cũng tốt hơn cô nhảy ra càng thêm rối.” Mục Dục Vũ thấp giọng nói, sờ sờ tóc mai của cô, đem tóc vuốt ra sau tai, nói, “Cũng là cô thấy tôi đánh không lại tên đó?

“Không phải anh không thích hợp đánh nhau sao? Anh lại nhã nhặn lại có văn hóa…” Nghê Xuân Yến đỏ mặt, không được tự nhiên đem tầm mắt nhìn khác.

“Chỉ có cô cho là vậy ” Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, “Cô nghĩ rằng tôi là ai, tôi đánh người đâu chỉ một lần này, sau khi xuất ngoại , còn chuyên học qua như thế nào đánh người.”

“Thật sao?” Nghê Xuân Yến ngạc nhiên .

“Tất nhiên ” Mục Dục Vũ không khách khí nói, “Cho nên lần tới đnà ông đánh nhau, không được xen vào, hiểu không?”

Nghê Xuân Yến bĩu môi, không tình nguyện gật gật đầu.

“Trở về đi, ” Mục Dục Vũ ôn hòa nhìn cô, mang theo ý cười nói, ” Em trai cô sốt ruột đang chờ.”

“Ai, ” Nghê Xuân Yến ứng thanh, xoay người đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại, khó được xoay nhăn nhó hỏi: “Mục Dục Vũ,anh, tôi, tôi hỏi anh chuyện này.”

“Ừ?”

“Liền, khi nãy, vừa mới, tôi” cô cúi đầu, thẹn thùng hỏi, “Tôi vẫn còn chưa hiểu rõ, cái đó, là phép lịch sự của người ngoại quốc?”

Mục Dục Vũ khó được nổi lên tâm trạng trêu đùa, hắn nghiêm trang hỏi: “Người nào?”

“Giống, giống khi nãy anh mới…” Nghê Xuân Yến liếm liếm môi, khó xử nói, “Tôi chính là muốn nói, tôi chỉ là người Trung Quốc,lần tới có thể hay không đừng…”

Mục Dục Vũ nhìn ra, cô thật khó xử, cô lại mạnh mẽ, dù bất cứ giá nào ccoo cũng là một người trung thực.

“Cô bây giờ cũng không còn giống như lúc trẻ mà.” Mục Dục Vũ nói, “Năm đó cô cũng như vậy …”

Nghê Xuân Yến ngẩn người, nửa ngày mới hỏi: “Anh còn nhớ sao?”

Mục Dục Vũ gật gật đầu.

“Đáng tiếc, tôi đã không còn nhớ nữa. Đi thôi.” Nghê Xuân Yến nhìn qua, cứng ngắc cười cười, hướng hắn lắc lắc tay, xoay người vội vàng, giống phía sau có ai đuổi theo vội vội vàng vàng chạy đi.

Mục Dục Vũ thật lâu sau đứng im không nói chuyện.

Hắn cho dù không xem phim truyền hình lãng mạn, nhưng cũng biết lúc này nên đuổi theo ôm lấy cô, thì lúc này cô sẽ thắng.Nhưng hắn không muốn làm như vậy, hắn chỉ là có chút cảm giác mơ hồ, hắn thích Nghê Xuân Yến ở bên người, thích xem cô vì hắn làm gì đó, thích cô giống như bảo vệ cho con mà xông ra đánh người, này đó cảm giác đều là một đoạn ngắn, một tia lóe lên, nhưng lại khiến hắn nhấp nháy mắt.

Hắn cũng biết chính mình vì Nghê Xuân Yến bất tri bất giác làm rất nhiều chuyện, tính toán rất nhiều, hắn đời này sẽ không thay người khác khác lo lắng qua, hắn vì Nghê Xuân Yến lo lắng , hắn luyến tiếc không muốn cô chịu thiệt, chuyện này đúng là không bình thường. Nó bao hàm cả giấc mơ Mục Dục Vũ khát vọng chờ mong , cũng bao hàm đối với chuyện cũ ngày xưa tạo thành một sự thương cảm, nó còn có đối với Nghê Xuân Yến một loại trìu mến dễ dàng .

Nhưng hắn không thể xác định, mấy thứ này thêm phân lượng, có thể quan trọng tới trình độ nào?

Hắn thật giống như một chàng trai ngây thơ tiến vào thời kỳ trưởng thành, lại có nhiều lần trải qua tang thương, vì thế nhất động nhất tĩnh giao chiến , một hồi dường như nghĩ nên cho Nghê Xuân Yến một vị trí thích hợp, hắn từng có những quan hệ tình nhân ngắn ngủi; một hồi lại theo bản năng cảm thấy quan hệ như vậy dường như không đủ, hắn còn muốn cho càng nhiều, nhưng cái kia càng nhiều chỉ lại cũng không phải hôn nhân, hắn là người như vậy, kết hôn phí tổn rất cao, hắn là người đề cao lợi ích, không thể không tính toán.

Cho nên hắn vào lúc ban đêm liền mất ngủ, trong đầu cũng tự hỏi mấy vấn đề này, hắn không nghĩ nhanh như vậy liền cho ra đáp án. Nhưng hắn lại bị các loại trí nhớ đoạn ngắn quấn quanh , một hồi là Nghê Xuân Yến mười sáu tuổi khóc ; một hồi là cô vừa quay lưng vừa nói”Tôi không nhớ rõ ” mà đàn áp bi thương.

Cô vốn là người phụ nữ nông cạn, nói dối cũng nói không giống, Mục Dục Vũ chịu đựng không vạch trần cô, hắn mơ mơ màng màng nghĩ, lúc thanh xuân còn trẻ như vậy đả kích một cái cô gái tương tư hắn, có lẽ là có chút quá đáng.

Sau đó, bất tri bất giác , hắn đã ngủ. Hắn phát hiện chính mình bước vào trong giấc mơ, thằng nhóc Phỉ Nhiên hướng hắn chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sáng lạn tươi cười, phía sau còn đi theo Tiểu Bạch ngốc i, cũng là vẻ mặt đồng dạng sáng lạn tươi cười.

“Ba ba ba ba, chúng ta hôm nay thật sự đi chơi công viên sao? Là thật vậy chăng?”

“Anh rể anh rể, em muốn ngồi thuyền hải tặc, anh dẫn em ngồi thuyền hải tặc.”

Mục Dục Vũ có chút mờ mịt, hắn giương mắt nhìn về phía một bên, phát hiện Nghê Xuân Yến đi theo Mục Giác đứng ở một bên, Mục Giác trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, đối hắn nói: “Đi thôi Tiểu Vũ, hiếm khi bọn nhỏ vui vẻ như vậy, hôm nay chúng ta cả nhà đi ra ngoài hoạt động, coi như cho con cùng tiểu Yến kỷ niệm ngày kết hôn .”

“Thật tốt quá thật tốt quá, ba mẹ hai người mỗi ngày đều kỷ niệm đi, ” Mục Phỉ Nhiên vây quanh chân hắn nhảy tới nhảy lui, ồn ào nói, “Bà nội đều nói rồi, ba ba chúng ta đi nhanh đi, chậm liền không thấy cá heo biểu diễn .”

Chương 42

Mục Dục Vũ phát hiện bất tri bất giác cảnh tượng chuyển đổi , hắn thật sự đặt mình trong cái gọi là công viên trò chơi, thời gian là buổi tối, những chiếc đèn lồng đủ màu sắc treo xung quanh sân chơi. Người ngược xuôi rất nhiều, tiếng vang âm nhạc từ những vòng quay xe ngựa gỗ; người bán kẹo bông và bong bóng mang mặt nà chú hề đủ kiểu tươi cười, trêu bọn nhỏ cười ha ha; còn có người đàn ông ảo thuật đứng trước cửa trại , cười hớ hớ mời du khách đánh giá. Cách đó không xa còn có một chỗ đèn thủy tinh rực rỡ, cách thật xa vẫn nghe thấy tiếng hoan hô bên trong.

“Ba ba, nhanh chút, ba nhanh chút, ” Phỉ Phỉ vừa kéo hắn, vừa không quên quay đầu ồn ào, “Cậu nhỏ phải theo sát con nha, bằng không để lạc thì cậu đừng khóc đó.”

Tiểu Siêu lộ vẻ khuôn mặt tươi cười, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng không đem lời Phỉ Phỉ nói vào tai, chỉ chốc lát liền bước xuống vài bước xa, ngôc ngốc nhìn một bên bán kẹo kéo đến ngẩn người. Thằng nhóc Mục Phỉ Nhiên quay đầu vừa thấy liền nóng nảy, buông ra tay Mục Dục Vũ đương lôi kéo, bịch bịch chạy về cầm vạt áo cậu nhỏ, kéo đi phía trước, một bên còn cau mày học giọng điệu mẹ nó lải nhải lẩm bẩm nói: “Không thèm nghe người ta nói sao, ra cửa không phải nên theo sát người sao? Thật sự là, t không nhìn cậu một chút cũng không được, cậu bây giờ phải hiểu chuyện chứ…”

Nó nói còn chưa dứt lời, chợt nghe Nghê Xuân Yến ở một bên mắng nói: “Thằng nhóc con, tại sao nói chuyện với cậu như vậy?

“Con mặc kệ cậu nhỏ mẹ cũng mắng con, con quản mẹ cũng mắng, bây giờ tính làm sao mới đúng đây?” Phỉ Phỉ quyệt miệng.

Nghê Xuân Yến lấy ánh mắt trừng nó, nó cười hì hì trốn sau lưng Tiểu Siêu, đưa đầu ra, có kết luận nói: “Mẹ cũng thật phiền.”

“Cái thằng nhóc con con, còn có thể tranh luận , ba ngày không đánh da ngứa phải không?” Nghê Xuân Yến vừa nói vừa giả bộ kéo tay áo.

Phỉ Phỉ nở nụ cười vang, nhanh như chớp chạy đến Mục Giác kia, Mục Giác sợ nó té ngã, vội mở ra cánh tay ôm lấy nó, thằng nhóc cáo trạng nói: “Bà nội người xem mẹ ta không thèm quan tâm còn muốn đánh con nữa.”

Mục Giác cười hớ hớ nói: “Còn không phải con không ngoan?”

“Con rất ngoan mà, con đi theo cậu nhỏ chơi đùa, con sẽ quan tâm cậu, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ bà nội bố trí.”

“Ừ, thật sự là đứa trẻ ngoan ” Mục Giác đến gần nói, “Quay đầu nói mẹ con đi, này, nơi này có hai mươi đồng tiền, con mang theo cậu nhỏ đi qua kia mua kẹo bông được không?”

“Tùy tiện mua? Thích mua gì cũng được?”Thằng nhóc lập tức vui vẻ, mắt hấp háy hỏi.

“Ừ, tùy tiện mua.” Mục Giác gật gật đầu.

Thằng nhóc hoan hô một tiếng, lập tức lấy tiền, chạy tới giữ chặt Tiểu Bạch ngốc, ồn ào, “Mua kẹo bông mua kẹo bông .”

Mục Dục Vũ phát hiện bản thân đứng ở một bên nhìn, khóe miệng nhịn không được gợi lên, hắn khụ một tiếng, giữ chặt Nghê Xuân Yến đang theo sau, nhẹ giọng nói: “Để cho bọn nhỏ tự mình mua.”

Nghê Xuân Yến có chút lo lắng nói: “Bọn nó mua được không? Người nhiều đến vậy đi lạc làm sao bây giờ?

“Lạc một chút cũng sẽ không chết.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói.

“Có ai làm ba như anh sao?” Nghê Xuân Yến bất mãn đẩy hắn một chút, tay dùng sức rất nhẹ, chẳng khác nào gãi ngứa. Mục Dục Vũ không nhịn được cười , hắn tự nhiên mà vậy vươn tay bắt lại bả vai cô, thật giống như động tác nãy đã lập lại trăm ngàn vạn lần trở nên bình thường, thân thể của cô nằm gọn trong lòng hắn, giống như có loại bánh răng khớp với bánh răng hoàn chỉnh. Đây là vợ của Mục Dục Vũ, cô gọi Nghê Xuân Yến, bọn họ ở cùng nhau rất nhiều năm , thân thuộc đến nỗi hơi thở dường như dung hợp, như rễ nối với rễ.

“Ai ai, còn đang ở bên ngoài, đừng quấy, để cho làm cho hai thằng nhóc con chê cười.” Nghê Xuân Yến ngượng ngùng đẩy đẩy hắn.

“Chê cười? Bọn nó dám?” Mục Dục Vũ nhíu mày trầm giọng nói.

Nghê Xuân Yến cười một tiếng, tay sờ sờ của mặt hắn, dịu dàng nói: “Được, biết anh là gia trưởng, uy phong rất nhiều. Nhưng nhà chúng ta thật vất vả đi chơi một chuyến, đừng phụng phịu , nhanh cười một cái, đừng dọa đến bọn nhỏ.”

Mục Dục Vũ không kiên nhẫn nói: “Cũng không phải đùa giỡn, có cái gì buồn cười?”

“Anh nha, ” Nghê Xuân Yến thây anh không thèm để ý, đáy mắt tràn đầy yêu thương nhìn hắn, sau đó cúi đầu, từ cái túi trên tay lấy ra một cái hộp, đưa cho hắn nói: “Này, quà.”

“Còn có quà?” Mục Dục Vũ có chút ngoài ý muốn, hắn tiếp nhận cái hộp nhỏ, lắc lắc hỏi: “Có cái gì ở trong hả?”

“Đừng dùng sức lắc vậy, đợi chút nữa rồi xem.” Nghê Xuân Yến đoạt lấy cái hộp kia, mở ra , bên trong là một khối gọc bình an xanh biếc, xâu qua sợi dây màu đỏ, đỏ và xanh hòa quyện vui mừng. Ngọc kia không được tốt lắm, lấy Mục Dục Vũ ánh mắt,liếc mắt một cái có thể nhìn ra bên trong chứa không ít tạp chất, nhưng Nghê Xuân Yến cẩn thận cầm lấy, hắn ngược lại một câu không tốt nói cũng không nên lời.

“Đến đây, cúi đầu.” Nghê Xuân Yến mở sợi dây, hàm chứa tươi cười nói, “Em đến chùa thắp hương lễ phật , mọi người đều nói, cái này giữ bình an tốt nhất”.

Mục Dục Vũ thở phào một hơi, sau đó, hắn hiếm khi tranh luận thuận theo Nghê Xuân Yến, cúi đầu, tùy ý để người phụ nữ kia đeo sợi dây vào trên cổ.

Đeo xong rồi, Nghê Xuân Yến còn vỗ vỗ ngực của hắn, có chút đỏ mặt, còn cố tình muốn trừng hắn, nghiêm chỉnh nói: “Em nói cho anh, mua cái này thật không dễ chút nào, anh nếu dám bỏ ra, em không tha cho anh đâu.”

“Xấu muốn chết.” Mục Dục Vũ chán ghét nói.

“Xấu cũng không cho bỏ, có nghe thấy không?”

“Biết rồi, xấu đến mấy cũng là thứ vợ đưa, chẳng phải là coi trọng mình sao?” Mục Dục Vũ gợi lên môi trêu chọc nói, “Ai bảo lại cưới em chứ.”

Nghê Xuân Yến cười đánh hắn một chút, nói: “Em phải xem kia hai thằng nhóc đó, không biết ăn đến bao nhiêu rồi. Anh ở cùng với mẹ nhé.”

“Biết rồi.”

Nghê Xuân Yến chạy về hướng đám đông, Mục Dục Vũ giật nhẹ mảnh ngọc kia, nghĩ nghĩ, hay là chê nó xấu, vì thế nhét vào áo sơmi , vừa quay đầu lại thấy Mục Giác cười như không cười nhìn chính mình, xấu hổ một chút, cười cười nói: “Mẹ, để mẹ phải chê cười.”

Mục Giác lắc đầu nói: “Cười cái gì? Các con vợ chồng tốt đẹp, trong lòng ta rất vui sướng .”

“Mẹ, mẹ có mệt hay không? Con đỡ mẹ qua kia ngồi một chút?”

“Cũng tốt, đứng lâu thì hơi mệt chút.”

Mục Dục Vũ vội đi qua đi đỡ cánh tay Mục Giác, cùng bà đi về hướng ghế dá. Hắn giờ phút này trong lòng phức tạp, hắn nhớ tới sự thật trong thế giới, hắn chưa bao giờ làm bạn dẫn Mục Giác đi dạo phố, hắn chưa bao giờ giúp Mục Giác mua thứ này thứ nọ. Hắn đưa cho Mục Giác toàn là những thứ cao sang quý giá, cũng không là hắn tự tay chọn lựa, hắn có quyền thế, chỉ cần phân phó một câu, thư ký sẽ thay hắn chọn quà thích hợp, căn bản không cần hắn cân não suy nghĩ.

Theo thời gian, hắn cũng hiểu được điều này không có gì, hiệu quả là lần đầu tiên, thời gian hữu hạn, hắn cảm thấy Mục Giác luôn ở đó, bà sẽ không rời bỏ hắn, sau này ngày còn rất dài , hắn có rất nhiều cơ hội tận tay hiếu kính bà, chỉ cần hắn có thời gian.

Thời gian liền như vậy một năm qua đi, hắn luôn không rảnh, mẹ luôn tỏ vẻ thông cảm, hắn liền nghĩ đến những việc nhỏ đó, kỳ thật có làm hay không cũng sao cả.

Sau đó trong nháy mắt, mẹ mất, muốn hiếu kính cũng không còn người hiếu kính .

“Mẹ, mẹ trách con sao?” Mục Dục Vũ mang theo Mục Giác ngồi xuống, nhìn bà nhẹ giọng hỏi. Ở trong trí nhớ của hắn, hai năm cuối cùng của Mục Giác trên cơ bản là triền miên trên giường bệnh , mặc dù tâm trạng bà tốt lắm, mà bệnh ngày một trầm trọng, bà không thể kìm chế gầy yếu. Nhưng tại đây trong giấc mơ này, vẻ mặt bà hồng hào, mang một chiếc áo khoác phẳng lì, trang bị giày da bóng loáng, bởi vì ra ngoài, bà còn thản nhiên dùng son môi, toàn bộ khuôn mặt đoan trang, bà sống rất khá, phong tư yểu điệu.

“Trách con cái gì?” Mục Giác ngạc nhiên hỏi, lập tức ha ha cười, vỗ vỗ tay hắn nói, “Ha ha, muốn trách , ngày kỷ niệm kết hôn đều không nhớ rõ, nếu ta không nhắc nhở con, có hay không con quên luôn ngày này?”

Mục Dục Vũ nở nụ cười, hắn nghĩ nghĩ nói: “Xuân Yến sẽ không so đo chuyện này đó, cô ấy không phải loại người như vậy.”

“Nó không so đo, nhưng không có nghĩa là nó không quan tâm.” Mục Giác nói, “Nó mỗi ngày hầu hạ con ăn, hầu hạ con mặc, chăm sóc con tận tình, hai đứa nhỏ cũng không khiến con mệt nhọc, đây là công lao của nó.Con nên hướng về phía nàyó, không thể không cám ơn nó thật tốt, vì nó làm gì đó? Vợ chồng chi đạo, nhưng phải chú ý cân bằng, có một bên trả giá, một bên khác ngồi mát ăn bát vàng, quá lâu cũng khiến người ta chịu không nổi.”

Mục Dục Vũ cười cười, không nói chuyện.

“Thằng nhóc con quả là có phúc tốt, cưới vợ tuyệt như vậy, còn không đối tốt với người ta? Điều mẹ dạy con trước kia biến đâu mất rồi hả?” Mục Giác thấy hắn không hé răng, liếc trắng mắt, chỉ vào ngọc bình an trên cổ hắn nói, ” Khối ngọc này, là con dâu dùng hết tiền riêng dành dụm nửa năm mua cho con, con còn khen ngược, còn chọn ba lấy bốn…”

“Hơn nửa năm tiền riêng liền mua miếng ngọc hư này?” Mục Dục Vũ nhíu mày bất mãn nói, “Con đã nghi cô ấy bị lừa rồi, ngốc như vậy còn học người khác mua ngọc, cũng không đã bị lừa sao…”

“Ai ai, con là một tên xấu xa, như thế nào nói như vậy, con rốt cuộc nghe hiểu ta nói phía trước không …” Mục Giác nóng nảy.

Mục Dục Vũ nhếch miệng cười, đánh gãy lời Mục Giác, đối với bà trịnh trọng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ tốt với cô ấy thật tốt.”

“Ai, này là được rồi,?” Mục Giác phản ứng lại đây , ngạc nhiên hỏi, “Con thật hiểu được? Không phải dỗ mẹ?”

“Thật hiểu được, ” Mục Dục Vũ gật đầu nói, “Nếu chuyện này còn không hiểu rõ, sống nửa năm như vậy thật ưởng phí.”

“Thời điểm con và nó ở cùng một chỗ, hai người các con còn nhỏ, ta vẫn thấy cô gái này sống khó khăn, tuy rằng nhà chúng ta không nói xuất thân dòng dõi, mà khi khi hai đứa đứng cùng một chỗ, Xuân Yến kém ngươi không phải chỉ một chút .” Mục Giác nhẹ giọng nói, “Khi đó con cũng chưa nhìn ra người ra có bao nhiêu tốt, còn luôn vội vàng đối với con thật tốt, lòng ta cứ nghĩ , nó khi đó cũng tuổi trẻ, đánh giá cũng chỉ là cô gái tham mới mẻ, qua đoạn thời gian phai nhạt thì tốt rồi.” Mục Giác thở dài, không phải không đau lòng nói, “Nào biết nói nó cũng có mắt, theo đến nhiều năm như vậy.”

“Vâng, cô ấy ngốc thôi.” Mục Dục Vũ nở nụ cười.

“Nếu không ngốc cũng không đến mức với con nha, ” Mục Giác tức giận trừng hắn, “Con có cái gì tốt? Tính tình lại thối, khuyết điểm lại nhiều, cũng chính là Xuân Yến mới chịu được con.”

“Mẹ, đừng bôi xấu con mình vậy chứ.”

“Mẹ có câu nào nói sai cho con ?” Mục Giác cười mắng nói, “Hiện tại xem ra, đem con giao cho Xuân Yến mới là dựa vào , đã biết chừng đi. Đối với con con dâu tốt hơn nhiều, biết không?

Mục Dục Vũ nhìn cách đó không xa Nghê Xuân Yến một tay lôi kéo một đứa nhỏ, tình hình luống cuống tay chân, bất giác cười lên tiếng, hắn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ, ngài yên tâm, con sẽ đối với cô ấy thật tốt.”

Chương 43 - 44

Không gian trong mơ, lấy bố cục hoang đường này, lại biểu hiện một loại cảm xúc chân thật bình thường, chân thật đến nỗi hắn giống như đã sống ở đó vài chục năm, quả thật từng có một người vợ tên là Nghê Xuân Yến, hai người bọn họ sinh một đứa nhỏ là Mục Phỉ Nhiên. Kia đứa nhỏ thật nghịch ngợm, bị thành viên trong nhà chiều chuộng, thường thường luôn nhõng nhẽo, nhưng mà nó bản tính thiện lương, sùng bái ba nó, còn tuổi nhỏ đã được dạy sống có trách nhiệm.

Bọn họ người một nhà còn bao gồm một bà nội tên là Mục Giác, lại có một em vợ luôn luôn ngốc nghếch, nhà bọn họ rất náo nhiệt, có hai đứa nhỏ, trong nhà liền ầm ỹ không ngừng, cả ngày gà bay chó sủa, nhưng chuyện đó rất bình thường.

Không giống như Mục gia, tráng lệ, người giúp việc thành đàn, một đống người trưởng thành hầu hạ hắn, nhưng lại lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng trống trải, rất kỳ quái.

Mục Dục Vũ sống đến ba mươi tuổi đầu, mới phát hiện có một cuộc sống tồn tại như vậy: phòng ở không lớn, tiền gởi ngân hàng nói vậy cũng không bao nhiêu, áp lực sinh tồn tăng dần theo thời gian, chức vụ làm việc để kiếm sống cũng không thấy được tiền đồ, tuổi mỗi một lớn, người đàn ông trung niên tất nhiên sẽ suy tàn, những tham vọng và dã tâm tất nhiên sẽ dần thoái nhượng. Một người đàn ông nuôi sống cả một đại gia đình, nói vậy kinh tế quẫn khốn cũng luôn xuất hiện, người như vậy xem ra, cơ hồ đều có thể nhận lấy hai chữ uất ức .

Làm sao có được thành tựu giống hắn như bây giờ?

Nhưng hắn không có gia đình. Mục Dục Vũ kia , hắn đau đầu nhức óc có người đau, vợ hắn nhất định sẽ mang cơm nóng đến tận đầu giường chăm sóc hắn, bọn nhỏ sẽ phá lệ ngoan ngoãn, vây quanh hắn hát nhạc thiếu nhi; còn có mẹ của hắn, mẹ của hắn còn sống, bà sẽ vừa dùng một loại trêu chọc đặc biệt trêu hắn, vừa chăm sóc giúp hắn mau bình phục.

Trong môi trường mà Mục Dục Vũ đang sống đó, nói vậy tính cách yếu đuối nhiều lắm, tương ứng , hắn cũng tất nhiên không biết làm gì . Nhưng mà, Mục Dục Vũ kia có cái gì tất yếu thế nào cũng phải tính toán? Hắn lại không cần có trách nhiệm với nhiều nhân viên, không cần chọn một bỏ hai các kế sách chống lại công ty cạnh tranh. Hắn đại khái chưa bao giờ trải qua đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió kích thích và nguy hiểm, hắn cũng không nếm thử qua thành công và cũng chẳng hiểu rõ áp lực lớn dần theo nó.

Mục Dục Vũ còn có một chút khiến hắn canh cánh trong lòng, bất kể như thế nào hắn cũng chẳng phải là người đó. Hắn làm gì đều có người nhà giúp đỡ, hắn chẳng sợ bên ngoài thất bại thảm hại, về nhà còn là có người coi hắn như kho báu.

Không cần tiêu tiền, không cần ký hợp đồng, không cần khen thưởng trách phạt, không cần như nhà tâm lý học xem xét nhược điểm người ta, chiến tranh tâm lý, không cần làm một chuyện gì, cũng mẹ kiếp có người đối tốt với hắn.

Tốt vô điều kiện.

Mục Dục Vũ có chút buồn bã, hắn cũng không phải thấy trong mơ nhiều dịu dàng liền vội vàng phủ định chính mình, hắn cho tới bây giờ, vẫn không có gì hoài nghi cuộc sống mà hắn chọn lựa. Bởi vì đó tính cách phù hợp với hắn, phù hợp với khát vọng và dã tâm, hắn đối tuyệt không hối hận.

Ngoài ra, sự dịu dàng từ trong giấc mơ khiến hắn thật sự bình tĩnh, hắn nghĩ, thì ra bao nhiêu chuyện cũ liền như vậy như hạt cát trôi qua kẽ tay, thì ra hồi tưởng lại, vào ngày đó năm đó lúc đó, hắn lựa chọn Nghê Xuân Yến, cuộc sống hoàn toàn sẽ thay đổi.

Hắn bình tĩnh suy nghĩ một Mục Dục Vũ lợi hại, về sau khi tỉnh giấc, hắn ở trong căn nhà trống trải hoa lệ của mình, nhìn Diệp Chỉ Lan làm ra các loại dấu vết nghệ thuật trừu tượng: trên tường vẽ hoa trừu tượng , thảm phô màu sắc lạnh lùng, các tác phẩm điêu khắc hình thù kỳ lạ, phối hợp với toàn bộ thiết kế thủy tinh lạnh lẽo cứng rắn, toàn bộ căn nhà như một sản phẩm nghệ thuật tiên phong mang đầy sự hiện đại, miệng hô khẩu hiệu, như đang gào thét chỉ trích. Mục Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy rất lạ, vì sao bản thân có thể ở ngôi nhà này mà sống lâu như vậy? Hắn sống ở đây, cùng người phụ nữ đó không hợp nhau, quả thực trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng hắn vẫn không chịu đặt xuống.

Lúc này hắn hồi tưởng bản thân còn ở trong ngôi nhà giấc mơ, ba phòng nhỏ, nội thất cũ lộn xộn, bởi vì có đứa nhỏ còn thường xuyên có thể nhấc chân liền đụng phải một món đồ chơi, trong hoàn cảnh đó, hắn cảm thấy rất hợp, giống như ngôi nhà là một bộ phận cơ thể, cùng hô cùng hấp, đều có thể lây cảm động.

Mục Dục Vũ châm lửa xì gà, ở trong phòng hắn, lấy sự cẩn thận như khi đầu tư vào một hạng mục lớn xem xét, lần đầu tiên còn thật sự tự hỏi giấc mơ quỷ quái đó có ý nghĩa gì. Hắn nghĩ, không gian trong mơ gây cho của hắn toàn bộ xúc động, cho hắn chậm rãi ý thức được bản thân vẫn là một con người, loại bỏ sự mạnh mẽ của Mục tiên sinh bên ngoài, của hắn nội bộ, kỳ thật vẫn là một người đàn ông bình thường.

Hơn nữa là một người đàn ông Trung Quốc bình thường , hắn cũng không phản cảm quan niệm vợ đặt lò sửi trên đầu giường, những thứ vụn vặt như lông gà vỏ tỏi trong mơ, kỳ thật còn khiến hắn cảm thấy dịu dàng.

Giống như chiếc khăn tay thêu mà mẹ hắn cất giữ lại, ở trong hiện thực nhiều lần trải qua tang thương, rõ ràng sớm không biết để ở nơi nào, muốn tìm cũng không có khả năng tìm được. Nhưng trong mơ nó lại xuất hiện , nó biểu đạt toàn bộ tình yêu, cũng được cất giữ hoàn chỉnh.

Loại này tình yêu liên hệ với khát vọng nội tâm, không mãnh liệt, không vô cùng lo lắng, nhưng là lại nước chảy đá mòn, không ngừng cọ rửa. Mục Dục Vũ chậm rãi đứng lên, hắn từ từ phun ra từng vòng khói, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, hắn nghĩ nếu chính mình là một người đàn ông bình thường, có khát vọng như vậy cũng không kỳ quái, nhưng hắn tuyệt đối không muốn buông tha ích lợi khi làm Mục Dục Vũ tiên sinh sở hữu, bởi vậy, hắn muốn giải quyết vấn đề là, như thế nào vừa làm Mục tiên sinh , đồng thời, có năng lực đem sự dịu dàng trong giấc mơ nguyên chuyển đến hiện thực?

Hắn chưa bao giờ phủ nhận chính mình lại tham lam lại ích kỷ, này hai loại phẩm đức ở hắn xem ra chính là nguyên thủy tư bản tích lũy từ động lực, cũng là động lực tiến bộ xã hội, hắn nghĩ hắn nếu là thương nhân, hắn nên làm chuyện của người thương nhân, xác định mục tiêu, tối đa hóa lợi ích.

Rất đơn giản, đem Nghê Xuân Yến biến thành chính hắn .

Khiến cô trở thành người phụ nữ của hắn, khiến cô ở trong hiện thực vì hắn lo liệu gia đình, thương hắn, chiếu cố hắn, chờ điều kiện thật tốt còn có thể vì hắn sinh đứa nhoe. Để hồi đáp, hắn sẽ cho cô cuộc sống thật tốt, không chỉ có kinh tế bảo đảm, đương nhiên còn có đứa em trai ngốc của cô, tiếng hát đứa nhỏ đó tốt lắm, tìm chuyên gia giáo sư dạy nó, với hắn mà nói, đây cũng là một đầu tư nhỏ.

Mục Dục Vũ bỗng nhiên hứng thú phấn khởi, trong đầu nhanh chóng bắt đầu tính toán nên thực hiện mục tiêu tương ứng này thế nào, càng nghĩ càng kích động, cơ hồ nhịn không được nghĩ nên lập tức thực thi. Nhưng kinh nghiệm nhiều năm từ thương trường khiến thời điểm hắn càng hưng phấn càng phải duy trì bình tĩnh, vì thế hắn nghĩ nghĩ, trước phân ra nặng nhẹ, đầu tiên gọi điện thoại luật sư ly hôn, khẳng khái thêm điều khoản bồi thường phí tổn, số lượng không nhiều lắm, nhưng không được quá nhiều, mục đích là làm cho Diệp Chỉ Lan nhanh chóng ký giấy ly hôn. Tiếp theo, hắn gọi điện thoại Lâm trợ lý, bảo Nghê Xuân Yến thuê hai nhân viên, cho cô bớt bận rộn. Cuối cùng, hắn nghĩ nghĩ, lại gọi Diêu Căn Giang.

“Thưa ngài.” Diêu Căn Giang khuyết thiếu cảm xúc thanh âm vang lên, “Thực xin lỗi, ngài có việc cần nhờ thì ngắn gọn phân phó, vợ tôi hai ngày này không thoải mái, tôi đang hầm thuốc Đông y cho cô ấy.”

Mục Dục Vũ ngẩn người, nói: “Lão Diêu, Tôi gọi cho anh là công việc, anh hầm thuốc là việc riêng, anh đây là công và tư chẳng phân biệt được.”

“Thuốc Đông y là chú ý lửa và thời gian , bỏ lỡ dược tính sẽ yếu bớt.” Diêu Căn Giang nghiêm trang trả lời, “Muốn tôi tiếp tục phổ cập kiến thức khoa học cho ngài nhận biết sao?”

Mục Dục Vũ tức giận nói: “Không cần nhiều lời, tôi muốn biết động tĩnh gần nhất Diệp Chỉ Lan bên kia.”

“Cô ta học làm ngôi sao, gần đây độc thân.”

“Này thật kỳ quái , chẳng lẽ anh không đem một nửa tin tức truyền đi ra ngoài?

“Có, không ít thanh niên tài tuấn tin là thật, nhưng Diệp Chỉ Lan đại khái được cao nhân chỉ điểm, trong lúc không sai nửa điểm, cô ta mỗi ngày nghỉ ngơi theo quy luật, quy luật đến kỳ quái.”

“Như thế nào?”

“Bởi vì cô ta chưa bao giờ là người như thế.” Diêu Căn Giang nói, “Điểm ấy tiên sinh ngài cũng biết.”

“Khác thường tất quỷ.” Mục Dục Vũ cười lạnh một chút, “An bài vài cái đội, tôi và cô ta gặp mặt nhau, về phần bọn họ nên viết như thế nào, trong lòng anh đều biết.”

“Vâng.”

“Lão Diêu, anh có ý như vậy sao?” Mục Dục Vũ đột nhiên hỏi, “Cả ngày vây quanh vợ, ngày qua ngày vẫn vui vẻ?”

Diêu Căn Giang thanh âm ấm không ít, dường như còn mang theo ý cười: “Tôi cảm thấy rất có ý tứ.”

Mục Dục Vũ trầm mặc , theo sau mắng câu: “Không tiền đồ.”

“Cám ơn.”

Mục Dục Vũ cúp điện thoại, lại nghĩ nghĩ, lại gọi Lâm trợ lý, làm cho hắn giúp chính mình hẹn Diệp Chỉ Lan, nhân tiện tìm một nơi yên tĩnh, hắn còn chưa phân phó xong, đột nhiên nghe thấy bên ngoài một trận tiếng bước chân, theo sau, cửa bị người gõ vang, chị Dư t\\thanh âm mang theo run run nói: “Tiên sinh, có chút chuyện, tôi muốn báo cho ngài.”

Mục Dục Vũ nhíu mày, cúp lên điện thoại, lạnh lùng nói: “Tiến vào.”

Chị Dư nhanh mặt đi vào, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa có: “Tiên sinh, tôi phát hiện bức tranh treo trong phòng khách đã bị đánh cắp .”

Mục Dục Vũ suy nghĩ một hồi không nhớ tới đó là tác phẩm của ai, hắn không thích tranh trừu tượng hiện đại, xem không hiểu, nhìn cũng chán. Nhưng hắn nhớ rõ giá, đó là ở trong buổi tiệc đấu giá mùa xuân người khác chụp được hối lộ của hắn, tổng giá trị vượt qua một trăm vạn.

Chút tiền này đủ để cho một người bình thường bí quá hoá liều .

Mục Dục Vũ trực giác nhận thức vì chuyện này không đơn giản, trong nhà nhiều nhất chính là nhân viên bảo vệ, ba ban thay phiên, còn trang bị hệ thống giám sát tiên tiến, trộm bình thường rất ít khả năng trộm, trộm chuyên nghiệp lại không nên nửa vời , hắn nhìn chằm chằm chị Dư nửa ngày sau, thản nhiên hỏi: “Chị nói là có trộm trong nhà?”

“Đúng vậy, ” Chị Dư mang theo áp lực tức giận nói.

“Tìm được rồi?”

“Tìm được rồi.” Chị Dư nói, “Tôi cho người tìm kiếm .”

“Báo cảnh sát đi.” Mục Dục Vũ không chút để ý nói, “Dám trộm thứ này, phải trả giá một chút.”

“Nhưng mà tiên sinh, ” chị Dư do dự mà nói, “Cảnh sát gần nhất, người kia cũng liền xong rồi, việc này nói ra cũng không dễ nghe. Hơn nữa mọi người dù sao cũng là đồng nghiệp, tôi là nghĩ, chúng ta đem này nọ trở về, đem người đuổi đi, tôi tin tưởng người kia cũng là nhất thời hồ đồ mà thôi.”

“Ngươi khen ngược tâm, ” Mục Dục Vũ thản nhiên cười cười, hỏi: “Ai trộm ?

“Là, ” Chị Dư dừng dừng, thấp giọng nói, “Tôn Phúc Quân.”

Mục Dục Vũ hơi hơi lắp bắp kinh hãi, trừng mắt nhìn.

“Thật sự là anh ta, tôi cũng không nghĩ tới, nhưng người phòng bếp thấy hắn lén lút đến phòng nghỉ, hơn nữa tôi vừa mới dẫn người đi qua, lục soát ngay dưới sàn, “Chị Dư vội vàng nói, “Tôi hỏi qua hắn , anh ta thừa nhận là anh ta trộm , tôi còn nghe nói cha anh ta sinh bệnh nằm viện, là ung thư gan, trị liệu tốn không ít tiền, anh bí quá hoá liều, cũng là có thể lý giải…”

Mục Dục Vũ nhíu mày, hắn nghĩ nghĩ hỏi: “ anh ta ở đâu?”

“Tôi đuổi anh ta đi rồi .”

Mục Dục Vũ đứng lên, trừng mắt nhìn chị Dư , sau thản nhiên nói: “Chị ngang nhiên không hỏi qua tôi đem đuổi nhân viên của tôi, chị năng lực lớn chị…”

Chị Dư trắng mặt, run giọng nói: “Tiên sinh…

“Anh ta chắc còn chưa ra khỏi cổng, bảo anh ta lại đây, chị đuổi đi, thì tìm anh quay về .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.