Không Gian Song Song

Chương 12: Chương 12




Chương 45

Mục Dục Vũ nắm chặt tay Nghê Xuân Yến, giống như thói quen cạnh tranh của Mục tiên sinh, mặt hắn liền như vậy không chút thay đổi ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, toàn thân ngay cả độ sáng bóng loáng giày da đều là xa hoa đúng mức Mục tiên sinh, nhưng tay hắn nắm chặt bàn tay của người bên cạnh, hắn không nhìn tới Nghê Xuân Yến, cũng không để ý tới Nghê Xuân Yến giờ này phút này có suy nghĩ gì, sẽ có cảm xúc gì, hắn chỉ là sau khi gian nan xác định một quyết định mấu chốt bắt đầu tính từng bước, quyết định này đưa ra, nhất quyết không thu lại, tứ mã nan truy.

Đây là chuyện Mục tiên sinh sẽ làm, cũng là chuyện Mục Dục Vũ sẽ làm .

Cứ như vậy trước đi, Mục Dục Vũ nghĩ, không cần để ý đến việc cô cảm thấy thích hợp hay không, dù sao cũng ở trước mắt, nắm chặt rồi nói sau.

Nhưng người phu nữ này đại khái lý giải không được chuyện này , giờ phút này khẩn trương lưng đứng thẳng , trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, vẫn hết nhìn đông tới nhìn tây chỉ sợ có xe đi ngang qua bị người ta nhìn thấy cảnh tượng trong xe. Cô có lẽ không đủ thông minh, cũng không ngốc, chỉ là thói quen ít nghĩ làm nhiều, bỏ qua cảm xúc và cố gắng nỗ lực. Mục Dục Vũ biết, câu nói để tôi giúp cô ủ nóng đã dọa đến cô, cô có kinh nghiệm ứng phó với bọn du côn thu phí , ứng phó với bọn lưu manh muốn sàm sỡ, nhưng cô không biết đối mặt với tình huống ái muội với ông chủ, huống chi, ông chủ này từng là người cô theo đuổi trước kia.

Nhưng chỉ có như vậy mới có loại cảm giác sung sướng mới mẻ, Mục Dục Vũ híp mắt, nhẹ nhàng vuốt phẳng lòng bàn tay không mấy trắng mịn. Thậm chí dẫu không có những giấc mơ kì quái kia khơi gợi dục vọng, chỉ cần giờ này phút này, có người phụ nữ như vậy, chất phác đơn thuần,, bộ dạng cũng không tệ lắm, dáng người cũng không biến dạng, giữ một người phụ nữ như vậy, tổng so với việc giữ một chàng trai hay một cô gái trẻ thì tốt hơn nhiều lắm, cũng thể diện nhiều lắm.

Cô rất tốt , thành thật, không có dục vọng, nếu phải tìm người chung sống với hắn, nhất định phải là người như vậy.

Giống như mẹ đẻ của hắn, cả đời cần cù và thật thà lo liệu gia đình, một ngày một đêm thêu thùa kiếm tiền, cũng chẳng qua cũng vì để cho đứa nhỏ tốt hơn, như thế mà thôi.

Bọn họ cống hiến chỉ là cống hiến, bất kể hồi báo, không màng khó khăn, thậm chí bọn họ còn không ý thức được bản thân đang cống hiến, bọn họ nghĩ đó là chuyện bọn họ nên làm, bao nhiêu người phụ nữ như vậy im lặng làm, không ai cảm thấy điều đó thật là phi thường.

Người phụ nữ như vậy, mặc bộ quần áo hở hang cũng không thấy quyến rũ, họ mang bên mình sự chân thành. Mục Dục Vũ hiểu được, khi hắn chạm vào tay cô, chính là loại cảm xúc này.

Mục Dục Vũ nắm chặt tay cô, quay đầu hỏi: “Căng thẳng?”

“Tôi tôi tôi liền thấy , như vậy không thích hợp…” Nghê Xuân Yến lắp bắp nói, “Anh, anh còn có danh dự , vạn nhất để cho người ta nhìn thấy …”

“Cô lúc này còn có thể thay tôi lo lắng, ” Mục Dục Vũ buồn cười lắc đầu, hắn một tay lôi kéo tay cô không buông, xoay đi qua, trực tiếp ôm lấy bả vai cô, sau đó nhìn cô đỏ mặt không nói lời nào.

“Mục Dục Vũ, anh, anh làm gì, anh…” Nghê Xuân Yến nói chuyện thanh âm đều run lên.

“Đừng nhúc nhích, ” Mục Dục Vũ áp chế bả vai, thầm hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi phun ra, từ từ nói: “Thoáng một cái nhiều năm như vậy đã trôi qua”.

“Hả?”

“Tôi nói là trước kia chúng ta cũng từng như vậy ” Mục Dục Vũ mang theo ý cười nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Chính là cô chui dưới cánh tay tôi, cứng rắn túm cánh tay tôi đặt lên vai cô, nhớ rõ không?”

Nghê Xuân Yến mặt đỏ lên, gấp gáp nói: “Kia, kia đều là chuyện từ bao giờ, không phải lúc đó còn nhỏ sao…”

“Lúc đó không còn nhỏ , ” Mục Dục Vũ vỗ vỗ bả vai cô, ôm sát, có chút cảm thán, lại có chút mịt mờ không rõ, “Lúc này chúng ta cũng không nhỏ”.

“Anh anh anh có ý gì…”

Mục Dục Vũ cười mà không đáp, hắn không thích đem tất cả nói ra, nói rõ việc này sẽ không còn thú vị, mất không khí. Hắn chỉ như vậy ôm Nghê Xuân Yến, đem cô kéo vào trong lòng, không cho cô lộn xộn, làm cho cô dựa vào cánh tay, hắn cần cảm giác có người tựa vào . Hắn biết qua quá nhiều người phụ nữ không chỉ muốn dựa vào, đó chẳng qua chỉ là những hành động biểu hiện trước mặt. Tình cảm của bọn họ, quả thật uyển chuyển, quả thật động lòng người, nhưng uyển chuyển hay mê hoặc cũng chỉ như bảng màu trước mắt, mục đích chung của bọn họ đều là danh vọng và tiền tài.

Chỉ có Nghê Xuân Yến là không giống , chỉ có cô thật tâm tựa vào lòng hắn, cùng hắn tương liên, cùng vinh nhục. Cô không đoái hoài tính toán cho bản thân, cô cũng không biết chuyện nam nữ, cô không có mẹ, cô không có ai tâm sự chuyện khuê mật, cho nên cô toàn tâm phó thác, cho nên ôm cô, Mục Dục Vũ cảm thấy an ổn, lại không đành lòng.

Mục Dục Vũ thở dài, thấp giọng hỏi người phụ nữ cứng ngắc trong lòng: “Cửa tiệm tốt không?”

“ũng , cũng tốt.”.

“Người mới đến cô quản lý được không?”

“Tôi không quản được” Nghê Xuân Yến khó xử nói, “Thình lình cho tôi thuê ba người, phải trả bao nhiêu tiền lương tôi cũng không rõ lắm…”

“Chuyện này cô không cần phải xen vào, tiền lương bọn họ A Lâm sẽ phụ trách, tiền thưởng cấp bậc tự cô quyết định, chỉ cần cô đừng làm nhiều việc mà sai bọn họ là được rồi”.

“Làm sao làm vậy được” Nghê Xuân Yến rầu rĩ nói, “Người ta đàng hoàng là đầu bếp, có giấy chứng nhận , tôi thấy , cửa tiệm như miếu nhỏ có Bồ Tát lớn vậy?

“Không hai tay làm sao bắt lửa, được, nói chuyện đó cô cũng không hiểu, ông quản lý cho bọn họ không được lười biếng, làm có hay không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, đối với khách hàng phục vụ linh tinh , đừng để người ta lừa.” Mục Dục Vũ nhíu mày nói, “Quên đi, tuyệt đối không có khả năng cô bị lừa, tôi bảo cho A Lâm qua kiểm tra.”

“Tôi, tôi nghĩ không cần làm lớn phô trương như vậy, tôi nghĩ ban đầu mình chỉ mở một cửa tiệm ăn vặt…”

Mục Dục Vũ cười nhẹ, vuốt ve bả vai của cô nói: “Chuyện này có gì là phô trương, làm tốt tôi sẽ đầu tư cho cô một chuỗi, không có việc gì, cứ để tôi tính.”

“sao lại để anh tính…”

“Những chuyện như vậy ” Mục Dục Vũ vỗ vỗ lưng cô, giải quyết dứt khoát nói, “Sau này đều nghe tôi “.

Nghê Xuân Yến ngốc ngốc , nhất thời sẽ có chút không hiểu được. Cô nghĩ ngợi , bị Mục Dục Vũ ôm cũng không giãy dụa, có lẽ này cũng là hy vọng lâu dài từ trước, Mục Dục Vũ trong lòng nghĩ, nhiều năm qua không có một người đàn ông nào, tình cảm yêu đương say đắm trong suốt một thời thanh xuân khắc sâu trong tâm trí, nói cô đối với hắn không cảm giác, không thích, là không có khả năng . Không một người phụ nữ nào có thể làm vậy được, cô cũng không phải trời sinh giả dối, cũng chẳng diễn trò tự nhiên đến vậy. Chỉ là trong lòng cô còn giấu diếm, không dễ dàng phô bày, không quan trọng, hắn biết là tốt rồi.

Hắn biết là tốt rồi.

Xe lặng yên dừng lại, Mục Dục Vũ lấy ra di dộng nhấn dãy số, hỏi: “Người ở đâu? Được rồi, tôi đến đây”.

Nghê Xuân Yến vẻ mặt mờ mịt, Mục Dục Vũ nói lái xe mở khóa, ôn hòa nói: “Đến rồi, xuống xe”.

Nghê Xuân Yến luống cuống tay chân mở cửa xe xuống xe, Mục Dục Vũ cũng xuống, ngẩng đầu nhìn tòa dân cư độc lập, chỉ chốc lát, bên trong chạy ra hai người, người đầu là Tôn Phúc Quân, đi theo là Lâm trợ lý.

“Cô chỉ việc nhìn, đừng nói gì.” Mục Dục Vũ căn dặn Nghê Xuân Yến.

Nghê Xuân Yến nghiêm túc gật gật đầu, trong ánh mắt vẫn là lộ ra sắc mặt vui mừng, Mục Dục Vũ cười cười, đối Lâm trợ lý nói: “Hỏi rõ ràng chưa?”

“Không, anh ta kiên trì chờ ngài đến mới nói.” Lâm trợ lý thông báo.

“Đại Quân, cái giá của anh thật lớn mà , muốn vạch trần còn để tôi đến đây một chuyến, có phải anh nghĩ tôi không dám đuổi anh?” Mục Dục Vũ nhíu mày nói với Tôn Phúc Quân .

“Sao có thể atiên sinh, thật sự là tôi nói chuyện có điểm kỳ quái, tôi chính mình tra xét một đoạn thời gian, nhưng tính về mặt này, cả hội bọn họ đồng loạt vu oan, tôi chỉ biết thừa nhận.” Tôn Phúc Quân cười hớ hớ nói xong, xoay người nói với Nghê Xuân Yến , “Em gái, cô cũng đến đây? , tôi chỉ biết cô khẳng định giúp tôi cầu tình , đúng không? Không cần lo lắng, tôi không sao, Mục tiên sinh như gương sáng, có thể phân biệt đúng sai”.

“Ý của anh là tôi phải minh oan cho anh?” Mục Dục Vũ tức giận nói một câu, đối Lâm trợ lý nói: “Anh mang Nghê Xuân Yến qua bên kia một chút, đợi lát nữa chúng tôi quay lại, tôi phải trao đổi với Đại Quân”.

Nghê Xuân Yến khẩn trương nói: “Mục Dục Vũ, anh cần phải nghe anh Đại Quân rõ nói, đừng oan uổng người tốt…”

Mục Dục Vũ nhăn lại mi, Lâm trợ lý quan sát sắc mặt, lập tức nói: “Nghê tiểu thư, chúng ta đi thôi”.

Nghê Xuân Yến còn có điểm lo lắng, nhìn nhìn Tôn Phúc Quân, Tôn Phúc Quân cười hì hì nói: “Tôi không sao , đi thôi đi thôi”.

Như thế cô mới chịu đi, Mục Dục Vũ liếc nhìn bóng dáng cô, đối Tôn Phúc Quân cười lạnh nói: “Nhân duyên của anh cũng tốt ghê”.

“Ha ha, cũng được.” Tôn Phúc Quân nói, “Tôi cứu em trai cô ấy, cô ấy là biết ơn thôi”.

Sắc mặt Mục Dục Vũ thế này chuyển tốt, nói: “Nói đi, sao lại thế này?”

Tôn Phúc Quân trầm ngâm một chút, nói: “Trong nhà ngài có người không sạch.”

“Tôi sớm biết, tôi làm ra vẻ bọn họ còn hữu dụng”.

“Tôi chỉ là, nước trong nhà ngài có trộn gì đó, nguyên tưởng rằng sạch sẽ , hiện nay cũng không sạch sẽ .” Tôn Phúc Quân nhìn hắn, cẩn thận nói: “Thân thể sức khỏe ngài tốt không?”

Mục Dục Vũ biến sắc, nghiêm túc hỏi: “Anh nói có người bỏ thuốc vào thức ăn của tôi?”

Tôn Phúc Quân gật gật đầu, nói: “Theo tôi điều tra , hẳn là đã được một thời gian”.

Chương 46

Mục Dục Vũ mặt lạnh lùng không nói một tiếng, hắn lẳng lặng hít sâu, điều chỉnh cảm xúc bản thân.

Xe vững vàng lăn bánh, con phố cuối thu vắng tanh ,bầu trời giống như một khối thủy tinh màu xanh, cao xa mà trong suốt, cửa kính xe mở ra, gió đêm thổi vào, không khí lạnh lẽo tươi mát, hít thật sâu một hơi, phổi cũng trở nên sạch sẽ.

Tuy nhiên có một số thứ, làm thế nào cũng không sạch.

Tâm trí của hắn dừng ở một đoạn thời gian trước kia, lúc hắn mới từ nước Mĩ trở về gây dựng sự nghiệp, lần đầu tiên bị tổng tài Diệp thị mời tham gia yến hội bọn họ tổ chức, thời điểm đó, hắn lần đầu gặp Diệp Chỉ Lan.

Cô ta mang một cái váy dài thắt lưng hồng và tím, kiểu dáng có điểm giống nữ thần Athen, tóc uốn thả dài bồng bềnh, trên mặt trang điểm và tươi cười đều vừa phải, khoác tay anh cả từ trên cầu thang bước xuống liền trở thành tiêu điểm, lúc đó, Mục Dục Vũ không phải không có rung động.

Cô ta cơ hồ tựa như trời sinh nên vì đàn ông công thành danh toại góp một viên gạch, cô ta xinh đẹp như vậy, mang theo bên người, tuyệt đối là một thứ mà người đàn ông có địa vị nên có.

Cho nên Mục Dục Vũ để tay lên ngực tự hỏi, hắn vẫn chưa chân chính khắt khe đánh giá qua Diệp Chỉ Lan, ngay cả khi hắn chưa bao giờ dùng sự dịu dàng mà người đàn ông nên có với người phụ nữ của mình, bọn họ trong lúc đó ở chung luôn đối chọi gay gắt, giống như chiến tranh, nhưng mà hắn đã từng nghĩ tới lấy cô ta thế nào.

Nhưng cô ta lại muốn hắn chết.

Nếu hắn trúng độc mà chết, người được lợi lớn nhất là cô ta. Bởi vì nếu ly hôn, lấy Mục Dục Vũ thủ đoạn, ngay cả theo trình tự pháp luật, Diệp Chỉ Lan cũng không có khả năng lấy được bao nhiêu tiền, còn có thể bị nợ bên ngoài biến thành không xu dính túi. Nhưng nếu vẫn còn trong hôn nhân, Mục Dục Vũ ngoài ý muốn bỏ mình, cô ta có thể tác động đến di chúc, kế thừa đa số tài sản của hắn.

Cho dù không phải cô làm chủ , nói cô ta không nhúng tay vào chuyện này, Mục Dục Vũ thật không tin.

Hắn nhớ tới bộ dáng lúc người phụ nữ kia rời đi khi vênh váo tự đắc, cô ta lúc đó với hắn cái gì, đúng rồi, cô ta nói: “Tôi tuyệt đối không ly hôn”.

Thì ra bắt đầu từ đó.

Mục Dục Vũ nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, hắn cảm thấy trời có chút lạnh.

“Lạnh không? Tôi đóng cửa sổ nhé?” Nghê Xuân Yến nhỏ giọng hỏi hắn.

Mục Dục Vũ thế này mới nhớ tới bên cạnh còn có Nghê Xuân Yến, hắn quay đầu, trong xe tối sáng thấy Nghê Xuân Yến trắng như tuyết để lộ nghi ngờ và lo lắng, hắn hướng về cô trấn an cười, tay vỗ vỗ lưng cô, lúc này mới phát hiện tay cô rất lạnh lẽo.

Chỉ sợ cô đã sớm cảm thấy lạnh, nhưng mở miệng câu đầu tiên, lại vẫn là hỏi hắn lạnh hay không lạnh.

Cô có thói quen đem nhu cầu bản thân đặt sau nhu cầu của người khác, cô không giống Diệp Chỉ Lan, không giống những người phụ nữ mà Mục Dục Vũ từng quan hệ.

Loại phụ nữ này, ngay cả vì mình còn không mưu tính ích lợi, thế nào cũng không có khả năng vì tiền đi độc sát một người đàn ông.

Mục Dục Vũ ánh mắt trở nên nhu hòa , hắn nghiêng người đi ấn nút đóng cửa sổ, sau đó như cũ vươn cánh tay, đem Nghê Xuân Yến ôm vào bên trong cánh tay mình, hắn lẳng lặng ôm, tay kia thì đưa qua, nắm lấy, sau đó vuốt ve, ý đồ làm cho cô ấm một chút.

“Tôi, tôi rất khỏe, không lạnh như vậy…” Nghê Xuân Yến cả người không được tự nhiên.

Mục Dục Vũ đôi môi làm ra khẩu hình “Hư” , vẫn đang ôm cô không buông tay, sau đó, hắn nghe thấy Nghê Xuân Yến nơm nớp lo sợ , nức nở như sợ đánh vỡ cái gì hỏi: “Mục, Mục Dục Vũ, anh, anh rốt cuộc có ý gì hả?”

Mục Dục Vũ giờ phút này chân thật cảm nhận được sự sợ hãi của cô, đó là sự sợ hãi khi không biết tương lai vui mừng hay không, cô đã từng là một cô gái không sợ sệt, nhưng cô cũng biết ông trời cũng chẳng hậu đãi ai, cô vui mừng khi giấc mơ thành hiện thưc trước những hành động thân mật của Mục Dục Vũ, lại lộ vẻ không biết bối rối. Mục Dục Vũ bỗng nhiên liền cảm thấy trái tim như nhũn ra, ngoài xe gió lạnh gào thét, đập vào cửa kính, người vợ chân chính trên danh nghĩa của hắn không biết giờ này đã mưu tính đến đâu cho việc độc chết hắn, hắn nghĩ không chỉ có phải nhanh tốc phản kích, hơn nữa phải đánh đến đối phương hoàn toàn không còn khả năng chống cự.

Mọi thứ đột nhiên trở nên thực xa xôi, không quan trọng gì, hắn cũng không biết làm người tốt ra sao? Hắn cho dù không kết cục tốt, cho dù thật sự không chết tử tế được thì thế nào? Lúc này đây, hắn cảm thấy kiên định lại ấm áp, hắn ôm người phụ nữ ngốc đang chờ đợi đáp án của hắn, hắn biết Nghê Xuân Yến vừa sợ vừa chờ mong kết quả ; hắn biết trong mắt cô hàm chứa tủi thân, tủi thân và chua xót đó nối liền trái tim hắn, hắn biết tất cả chân tướng, hắn biết cô hoảng sợ.

Cô, hoàn toàn không biết dỗ ngọt một người đàn ông, cô cũng giấu không được tâm tư bản thân.

Hiểu cô rất dễ dàng, nhưng hiểu được rồi lòng lại chua xót.

“Tôi, tôi cũng không còn trẻ nữa , tôi không giống với anh, anh còn có vợ, tôi…” Nghê Xuân Yến nghẹn ngào ra tiếng, mang theo oán khí ở trên người hắn đánh vài cái, khóc nói, “Đã bao nhiêu năm, bây giờ tại sao lại như vậy? Đối với anh tôi già rồi, đã trễ rồi…”

“Cô không già, ” Mục Dục Vũ ôm cô, thấp giọng nói, “Thật sự không già”.

“Dối với cũng không còn trẻ nữa …” Cô tiếp tục khóc.

Mục Dục Vũ lại nở nụ cười, vỗ lưng cô, thấp giọng nói: “Không sao, tôi cũng không chê”.

Xe đưa Nghê Xuân Yến về đến nhà, Mục Dục Vũ khi cô xuống xe liền kéo lại nói: “Cô thu xếp một chút, qua hai ngày nữa tôi sắp xếp, chuyển qua kia sống”.

Nghê Xuân Yến khóc ánh mắt hồng hồng , nghe thấy điều này, lắp bắp kinh hãi, ngập ngừng suy nghĩ lắc đầu, Mục Dục Vũ lại trảm đinh tiệt thiết nói: “Sau này cô đều nghe tôi , cùng sống chung với nhau, cô và em trai cùng chuyển qua”.

Hắn nói xong liền hướng Nghê Xuân Yến nở nụ cười, nghiêng người đi giúp cô mở cửa xe, nhìn theo Nghê Xuân Yến xuống xe. Nghê Xuân Yến ngơ ngác , mang theo biểu tình giống như nằm mơ, Mục Dục Vũ hoàn toàn vui vẻ, hắn cũng đi theo xuống xe, ở trên đường, trước mắt bao người ôm lấy cô, lại cúi đầu dùng môi hôn trán, sau đó kéo áo cô nói: “Chuyển qua bên kia thì không cần mang theo quần áo, tôi sẽ đổi mới toàn bộ, sẽ cho cô chọn màu sắc cô thích, được không?”

Nghê Xuân Yến sắc mặt hồng, như ánh mắt sáng trong, không nháy mắt nhìn hắn, liếm liếm môi, khó khăn hỏi: “Chúng ta, chúng ta tính sau này cùng chung sống?”

“Ừ”.

“Anh, anh sẽ ly hôn với vợ?”

Mục Dục Vũ lại gật gật đầu.

“Tôi, tôi sau này, sau này…” Nghê Xuân Yến lắp bắp nói không ra lời.

“Cô sau này làm sao tôi sẽ nói cho cô, ” Mục Dục Vũ vẻ mặt ôn hoà nói, “Đừng sợ, hết thảy đều có tôi”.

Hắn nói xong, lại sờ sờ đầu Nghê Xuân Yến , lúc này mới xoay người tiến vào trong xe, bảo xe chuyển bánh. Mãi cho đến khi xe chạy thật xa, hắn vừa quay đầu lại, còn có thể thấy Nghê Xuân Yến đứng ở bên kia.

Cô thật là ngốc.

Mục Dục Vũ khóe miệng tươi cười, hắn chậm rãi nghĩ sau khi trở về trước mắt điều tra như thế nào, xuống tay với ai trước, như thế nào giết gà dọa khỉ, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy có chút hứng thú.

Mặc kệ kết quả như thế nào, Diệp Chỉ Lan cũng không tha.

Đêm khuya đèn đuốc sáng trưng, một chén canh bồi bổ bình thường Mục Dục Vũ dùng để ăn khuya được đưa vào phòng, ở trên bàn học tỏa hơi nóng hầm hập, Diêu Căn Giang mang theo cấp dưới kéo đầu bếp Dương, bóp miệng của hắn đem canh trên bàn rót vào hết. Mục Dục Vũ châm xì gà ngồi trên ghế, đối với người một bên tóc lung tung, sắc mặt trắng bệch chị Dư nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Như thế nào? Còn không rõ, Dương mập có thể bởi chị chống đỡ đã chết”.

“Dương mập a Dương mập, chén canh này mỗi buổi tối anh hầm tôi đều trả lại cho anh, tôi còn không biết bên trong bỏ thêm cái gì , anh lại biết, anh tuy béo, nhưng cũng đều giả phải không?Vậy ráng bồi bổ đi”

Diêu Căn Giang lãnh đạm bổ sung: “Còn có rất nhiều”.

“Tình cảm thật tốt, ” Mục Dục Vũ cười cười nói, “Vậy chia cho vợ và đứa nhỏ nhà hắn cùng uống, phúc lợi nhân viên, người nhà cũng có phần”.

Hắn hướng một bên Lâm trợ lý khoát tay, Lâm trợ lý hỏi: “Tiên sinh, muốn phái người đến đó đón người mang lại đây sao?

“Không cần, gọi điện thoại nói Dương mập ở trong nhà bạo bệnh, để cho người nhà nhanh đến đây một chuyến .” Mục Dục Vũ cười lạnh nói, “Nhà bên đó cũng không tiện nghi , thì ra cấp dưới tôi tuyển lại tốt như vậy, xem ra tôi nên nhìn các anh với cặp mắt khác.” Mục Dục Vũ rút một ngụm xì gà, đứng lên, âm trầm nói: “Tiếp tục cho tôi, đun thêm một nồi đi.”

“Không, không…” Dương mập thần sắc đại biến, liều mạng lắc đầu giãy dụa suy nghĩ đứng lên, áp người của hắn hướng đầu gối kia đá mạnh một cước, mắng: “Đứng im, không tôi phế anh bây giờ”.

Mục Dục Vũ quay đầu hướng chị Dư đi đến, phun lên khói trên mặt chị ta, nhẹ giọng nói: “Chị Dư, chị thật giỏi, mẹ kiếp tôi xin lỗi ai cũng không xin lỗi chị? Nói nói, không biết chị thâm cừu đại hận gì mà lại muốn đối phó với tôi như vậy? Hả?”

Chị Dư môi run run, quay đầu đi chỗ khác, Mục Dục Vũ gật gật đầu, nói: “Người khác thì thôi đi, đến chị cũng như vậy, chị Dư , tôi tin tưởng chị như vậy, toàn bộ nhà đều giao cho chị quản lý, chị năm nay năm mươi sáu tuổi, còn có bốn năm nữa thì về hưu, trừ tiền hưu ra, tôi còn chuẩn bị cho chị phí dưỡng lão, chị xa quê nhiều năm nhiều năm, nhà chị còn thân thích không chừng còn có thể chăm sóc chị thật tốt, tôi còn nghĩ chuẩn bị cho chị một số tiền, phòng khi có việc gấp.” Mục Dục Vũ hít sâu một hơi, có chút ảm đạm nói: “Đúng vậy, Mục Dục Vũ tôi không tính là người tốt, nhưng từ khi theo tôi, tôi đều thay các người tính toán. Hôm nay mẹ kiếp đối với tôi như vậy, thật sự là, đâu lắm biết không?

Chị Dư ánh mắt chớp động, khó có thể tin nhìn Mục Dục Vũ.

“Như thế nào? Chị không tin? Chúng ta khách và chủ một thời gian, tôi là người thế nào chị không biếtt?” Mục Dục Vũ cười lạnh một chút, gật đầu nói: “Đúng, chị không biết, chị sớm đã quên tôi là người thế nào, cho nên chị lấy lợi ích trước mắt quay về hạ độc tôi! Chị Dư , mẹ nó chị liền như vậy hận tôi? Hả? Thằng khốn nào khiến chị vô lương tâm đối với tôi như vậy? Hả? !

Chị Dư nước mắt chảy ra, lắc đầu khóc nói: “Tôi không phải vì tiền, tôi không có lấy tiền, thuốc kia không hại người , bọn họ cam đoan với tôi, tôi có lén trộm thử qua chó, chó cũng không chết, tôi không muốn độc chết ngài,Dương mập cũng nói sẽ không chết người , ngài chết rồi làm sao chúng tôi tránh được liên quan…”

Mục Dục Vũ cười lạnh nói: “Cảm tình tôi còn phải cám ơn nhị vị thủ hạ lưu tình? Lão Diêu, anh nói cho bọn họ, thuốc này thực sự là gì!”

“Cụ thể báo cáo kiểm tra đo lường còn chưa có, nhưng bước đầu có thể phán đoán, là một loại thuốc gây ảo giác nặng, dùng thường xuyên sẽ khiến người ta phát điên.”

“Thỉ ra không phải muốn tôi chết, mà là muốn tôi nổi điên, không sai, ” Mục Dục Vũ nhấp hé miệng môi, cười cười hỏi, “Tôi điên thì các người có tốt gì? Diệp Chỉ Lan trở về có thể cho các người tăng lương?

“Không phải phu nhân, không phải…”Chị Dư lập tức lắc đầu.

“Không phải Diệp Chỉ Lan?” Mục Dục Vũ quay đầu đối Lâm trợ lý nói, “Gọi điện thoại”.

Bên kia Dương mập hét ầm lêm: “Không, đừng gọi, tiên sinh, tôi sai rồi, cầu ngài tha tôi đi, tiên sinh, là phu nhân phân phó , phu nhân nói chỉ cần tôi nghe , sẽ mang nhà bên kia sang tên cho tôi…”

“Còn có gì?”

“Cô, cô ta còn cho vợ tôi tiền vốn mở cửa tiệm…”

Mục Dục Vũ cười ha ha đứng lên, cười đến xì gà trong tay đều thiếu chút nữa bắt không được. Diêu Căn Giang lo lắng tiến từng bước, nhẹ giọng gọi hắn: “Lão Mục”.

“Không có việc gì, ” Mục Dục Vũ cười lau khóe mắt nước mắt, lắc đầu nói, “Tôi liền cảm thấy việc này rất buồn cười, anh nhìn tôi tốn công sức cưới một người vợ như vậy, lại hạ độc tôi, nói cô ta ngủ với tên mập này chắc cô ta cũng làm”.

“Lão Mục.” Diêu Căn Giang đưa tay khoát trên vai hắn.

Mục Dục Vũ vỗ vỗ tay hắn lý bảo chính mình không có việc gì, quay đầu đối Dương mập nói: “Tôi so với Diệp Chỉ Lan có thể có tiền nhiều hơn, tôi không truy cứu anh chuyện kê đơn cho tôi, cũng không tìm người nhà anh gây phiền toái, tôi cũng cho anh hai phòng bên đó, anh chỉ cần chiếu như vậy cho cô ta uống hai bát, thế nào?”

“Không…”Chị Dư lo lắng kêu, “Không cần như vậy, tiên sinh, phu nhân cũng là một người phụ nữ đáng thương, ý cô ấy không phải hại ngài …”

“Mẹ kiếp, trên đời này có người phụ nữ đáng thương như cô ta sao?” Mục Dục Vũ quay đầu nhìn về phía chị Dư , hiểu rõ nói, “Trách không được , thì ra tâm của chị là hướng về Diệp Chỉ Lan , tôi còn không biết , Diệp Chỉ Lan thì ra còn có bản lĩnh khiến người của tôi khăng khăng giúp cô ta.”

Chương 47

Cảm xúc mỗi người đều tựa hồ dầu sôi lửa bỏng, sôi sục, trong trường hợp này, không có người nào có thể tư nhiên bình tĩnh, bất kể là đối phương bị tra hỏi, hay là người tra hỏi.

Diêu Căn Giang ngay cả thay Mục Dục Vũ hoàn tất giao dịch, sau khi mọi chuyện kết thúc, cũng vẻ mặt đờ đẫn ngồi đối diện Mục Dục Vũ, hai người đối mặt , ước chừng có hơn nửa giờ một câu cũng không nói.

Bọn họ từng trải qua quá sóng to gió lớn, có mấy lần nguy hiểm trước mắt, bọn họ đều nghĩ đến bản thân đều có sẹo, làm việc cẩn mật chu toàn, nhưng bọn họ không nghĩ tới lần này có thể khiến suýt nữa nội bộ mâu thuẫn, hai người nghĩ lại, cũng một phen đổ mồ hôi lạnh.

Trong thực tế, mọi chuyện cũng không quá khó hiểu, Mục Dục Vũ mất ngủ trong một thời gian dài, mỗi ngày vào buổi tối đều uống một chén canh hầm, này mà loại canh này hắn bỏ số tiền lớn mua từ tay bác sĩ, trị liệu một khoảng thời gian sau quả thật hữu hiệu, vì củng cố hiệu quả trị liệu, hắn còn phải tiếp tục dùng hai đợt trị liệu. Diệp Chỉ Lan lợi dụng kẻ hỡ này, cô ta mua chuộc quản gia và đầu bếp của Mục Dục Vũ, khiến bọn họ trộn vào chén canh hắ\n dùng một lượng thuốc ảo giác.

Báo cáo kết quả kiểm tra cụ thể còn chưa có, nhưng có thể khẳng định, dùng một thời gian dài , Mục Dục Vũ sẽ thần trí mê loạn, điên cuồng.

Miến là hắn nổi điên, thì cho dù hắn là ai cũng được. Bởi vì người điên mới có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm chết một người điên, so với làm chết một người thông minh tháo vát Mục tiên sinh dễ dàng hơn.

Quản gia Dư làm đến điểm ấy không khó chút nào. Chị ta nguyên bản luôn để ý Mục Dục Vũ ăn mặc tất cả công việc và những người gần gũi bên cạnh, đây là cấp dưới mà hắn tin tưởng, chị ta trước kia nhân được ân lớn của hắn, lại ở bên người cẩn trọng làm năm sáu năm, chưa bao giờ xảy ra sai lầm. Mục Dục Vũ đối với chị ta thậm chí có loại tình cảm thân nhân tin cậy, hắn giao cho chị ta quyền xử trí tất cả những người ngoài, chỉ là vì hắn tin tưởng chị ta biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm, đã nhiều năm như vậy, chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, Mục Dục Vũ cũng không có gì phải lo lắng.

Hắn chuyện theo dõi Diệp Chỉ Lan cũng phó thác cho chị Dư , mời bác sĩ cho Diệp Chỉ Lan, mua sắm quần áo, tìm nữ giúp việc kiêm hộ công cho cô ta, những công việc người này đều được khống chế bởi chị Dư, trong lúc đó hắn cứ nghĩ bản thân đã nắm chắc trong tay người phụ nữ đó, hắn đối Diệp Chỉ Lan cũng không để mắt, hắn luôn nghĩ rằng một người phụ nữ đến từng tuổi đó cũng không chịu cởi bộ váy công chúa màu hồng thì ắt hẳn chỉ số IQ không cao, trình độ thấp, căn bản không xứng làm đối thủ của hắn, bởi vậy hắn đem toàn bộ năng lực và trí lực, đều dùng ở ứng phó dối thủ bên ngoài.

Nhưng người vợ mà hắn chán ghét lại không thể nhẫn nại này, luôn bướng bỉnh sống trong tòa thành thủy tinh tự ảo tưởng ra, hắn cơ hồ dùng một bàn tay là có thể bóp chết người phụ nữ vô dụng đó, lại thiếu chút nữa hắn đã làm .

“Lão Mục, chuyện này, sai ở anh.” Diêu Căn Giang giống như do dự hồi lâu, sau khi im lặng đưa ra câu phán đoán, “Anh không nên phạm vào sai lầm như vậy.”

Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Anh ở lại vì muốn cho tôi biết chuyện này?”

“Tôi ở lại, là vì nghĩ giúp đỡ bạn bè là lão Mục” Diêu Căn Giang nói, “Không phải vì giúp Mục tiên sinh.”

Mục Dục Vũ trào phúng nở nụ cười, hỏi: “Không phải đều là tôi sao?”

Diêu Căn Giang hỏi lại một câu: “Vậy đều là anh sao?”

Mục Dục Vũ thở dài một hơi, đứng lên, ở quầy rượu chọn một bình rượu cùng hai cái cốc, mở nắp rót, đưa qua một ly cho Diêu Căn Giang, thấp giọng nói: “Đây, lão Diêu.”

Diêu Căn Giang tiếp nhận, cùng hắn chạm cốc , hai người cúi đầu uống một ngụm.

“Vợ tôi, cũng chính là Diệp Chỉ Lan, hôm nay tôi còn nhớ rõ bộ dáng cô ta trước khi cưới” Mục Dục Vũ ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nói một câu tùy ý, cười cười nói: “Anh có biết vì sao tôi cưới cô ta không?”

Diêu Căn Giang hơi hơi vẹo cổ, thiếu hứng thú nói: “Cô ta không phải là loại phụ nữ này sao? Tuổi trẻ là tiểu thư cao sang , trưởng thành chính là phu nhân cao sang, không gả cho anh cũng sẽ gả cho một người cùng loại , có cái gì vì sao.”

“Anh nói rất đúng.” Mục Dục Vũ nói, “Nhưng cô ta luôn nghĩ bản thân mính sẽ cưới người tốt hơn, cô ta xem thường tôi.”

“Anh cũng đâu nhìn thấu cô ta.” Diêu Căn Giang thản nhiên nói.

“Cho nên hôn nhân của chúng tôi tựa như một truyện cười.” Mục Dục Vũ tự giễu cười nói, “Bất quá cũng rất thú vị , vừa kết hôn, cô ta ba ngày hai lượt ồn ào muốn ly hôn, sau khi tôi không đồng ý, cô ta lại ở bên ngoài chơi đùa đàn ông, đến hiện tại, tôi muốn ly hôn , cô ta trăm phương nghìn kế không chịu ly hôn. Thật sự là, nhân sinh gặp gỡ, thật tuyệt vời.”

“Cô ta dù sao cũng xuất thân thương nhân, tính kế cũng hiểu được, cũng chỉ là anh bất cẩn không để ý.” Diêu Căn Giang không chút khách khí nói.

“Đây cũng là lời lão Diêu muốn nói với lão Mục?” Mục Dục Vũ nở nụ cười.

“Vậy anh muốn là lão Mục hay vẫn là Mục tiên sinh đây?” Diêu Căn Giang liếc mắt nhìn hắn, chi đứng dậy cùng hắn chạm vào chạm cốc, nói, “Được, uống rượu.”

Mục Dục Vũ yên lặng uống một ngụm, sau đó khàn khàn nói: “Kỳ thật mẹ tôi lúc trước phản đối tôi kết hôn.”

“Ồ?”

“Bà nói tôi cùng Diệp Chỉ Lan sẽ không hạnh phúc.” Mục Dục Vũ nói, “Đối với anh tôi trẻ hơn, một lòng muốn đưa công ty phát triển, loại khát vọng này như lửa thiêu trong lòng, thiêu tôi một lòng một dạ liền cân nhắc kiếm tiền như thế nào, như thế nào trở nên nổi bật, chuyện này anh cũng hiểu, mẹ kiếp anh nói tôi ngốc hay không ngốc, cái mấu chốt đó, tôi bỏ qua rồi.”

Diêu Căn Giang thản nhiên nói: “Mẹ anh nói đúng .”

“Anh cũng cho rằng như vậy?” Mục Dục Vũ nhìn hắn một cái.

Diêu Căn Giang gật gật đầu nói: “Tìm người để kết hôn thì không như anh nói.”

“Vậy tại sao anh không bao giờ nói?”

Diêu Căn Giang kỳ quái hỏi: “Mẹ anh nói anh còn không nghe, tôi nói hữu dụng sao?”

Mục Dục Vũ t bị nghẹn đến, hắn ngẩng đầu lên, uống hết ngum rượu, nửa ngày, mới bỏ cái ly xuống, nhẹ giọng nói: “Cho dù là Diệp Chỉ Lan, tôi cũng không nghĩ ra chị Dư . Diệp Chỉ Lan có thể có bao nhiêu tiền? Chị Dư tẩu cũng không phải chưa thấy quen mặt , Diệp Chỉ Lan về chút ơn nhỏ không thể đả động đến chị ta. Nhưng cô ta như thế nào liền…”

Diêu Căn Giang lắc đầu nói: “Lão Mục, anh còn chưa già, làm thế nào không nhớ? Anh ngẫm lại xem anh gặp chị ta như thế nào ?”

Mục Dục Vũ nhíu mày nói: “Tôi đây vẫn không quên, lúc trước con gái chị ta sinh bệnh nặng, tôi giúp đỡ chị ta, bởi vì tôi coi trọng năng lực chị ta, nhưng sau đó con gái chị chết…”

” Nếu con gái chị ta không chết, cùng Diệp Chỉ Lan cũng không khác lắm.” Diêu Căn Giang vỗ vỗ vai, không chút để ý nói, “Hơn nữa bọn họ đều là phụ nữ.”

“Đây là ý gì?”

Diêu Căn Giang cười mà không đáp, hắn đứng lên, đối Mục Dục Vũ nói: “Trời nhanh sáng, ngày mai còn có rất nhiều chuyện, anh không tranh thủ thời gian ngủ sao?”

“Quên đi, ” Mục Dục Vũ lắc đầu, “Dù sao tôi cũng ngủ không được.”

“Nghĩ về chuyện tốt, nghĩ về người phụ nữ tốt, anh sẽ ngủ rất nhanh.” Diêu Căn Giang hàm chứa ý cười nói.

“Đây là nói với lão Mục ?”

Diêu Căn Giang gật đầu: ” Đây là nói với lão Mục .”

Mục Dục Vũ khóe miệng nở nụ cười một chút, đứng lên, thấp giọng nói: “Cám ơn anh, lão Diêu.”

Diêu Căn Giang nhận câu cảm ơn này, hắn ra khỏi phòng, mở cửa phòng đi ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa.

Mục Dục Vũ nghĩ lời của hắn nói, hơn nữa câu kia ” Nghĩ về chuyện tốt, nghĩ về người phụ nữ tốt ” trong đầu nhớ tới khuôn mặt Nghê Xuân Yến, nhớ tới khi hắn buông cô ra vẫn mang theo ngơ ngác, không khỏi nở nụ cười.

Hắn tiến vào phòng tắm, thay đổi quần áo nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lại không nghĩ rằng liền như vậy tiến vào mộng đẹp.

Hắn lại một lần nữa đặt mình trong giấc mơ kia, lúc này đây cảnh trong mơ có vẻ thực mông lung, chỉ biết là chung quanh náo nhiệt, không hề thiếu những người khác, nhưng lại không nhìn rõ ai. Đều giống nhau, hắn bị ai đó thông báo cho biết đây là tiệc của ai đó, Mục Dục Vũ có chút ngây thơ đi vào bên trong, phát hiện bản thân đã đi vào bữa tiệc được giăng đèn kết hoa. Một bàn tiệc lớn, bên người nơi nơi đều có người chào hỏi hắn.

“Chú rể đã tới, nhanh lên , nếu không đến cô dâu chạy theo người khác đó nha.” Có người giễu cợt hắn.

Hắn đi chưa được mấy bước, lại bị một người giữ chặt, người nọ cười hì hì nói: “Ai, Dục Vũ tôi nói với anh, hôm nay là ngày lành của anh, chúng ta có nên ống mừng không nha? Chúng ta bất cứ giá nào cũng không để cho anh không say không về nha, ôi chao anh làm sao vậy, trước mắt uống một vài ly đã.”

“Đi đi, chú rể còn chưa vào lễ đường, bọn anh dụ dỗ cái gì, Mục Dục Vũ, chạy nhanh lại đây , mẹ anh bên kia kìa.” Một người phụ nữ đi đến kéo cánh tay thấp giọng nói: “Xuân Yến ở phía sau đều sốt ruột chờ , anh làm thế nào bây giờ mới đến? Phù rể phù dâu vài người đều thay anh cản một hồi lâu , tắc xe có phải hay không? Giao thông chiết tiệt, thiếu chút nữa hại người rồi .”

Mục Dục Vũ bị cô ta đẩy đến trước mặt một người phụ nữ, hắn phát hiện đó là Mục Giác đoan trang xinh đẹp, Mục Giác vừa thấy hắn ánh mắt đều trợn tròn , đứng lên một phen lôi kéo hắn, vừa đi vừa nói chuyện: “Tiểu Vũ con như thế nào còn chưa thay quần áo? May mắn mẹ có chuẩn bị cho con một bộ lễ phục ở phía sau, mau mau, cô dâu đã chờ lâu rồi, con nói con , đều kết hôn rồi, làm sao cong không biết điều như vậy..”

Mục Dục Vũ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hắn nhìn son môi của Mục Giác, khó khăn hỏi: “Mẹ, hôm nay con kết hôn?”

“Con trai con đang ngớ ngẩn sao?” Mục Giác vừa nghe đã nóng nảy, mắng nói, “Lúc này còn nói cái gì vậy?Con, con muốn bức chết mẹ con phải không? Lúc trước mẹ nói con suy nghĩ lại, con vỗ cái bàn nói là không thể không kết hôn, hiện tại hối hận ? Mẹ nói cho con, đã muộn! Con hôm nay làm gì cũng phải kết, không muốn cũng phải kết, mẹ nói cho con, Mục gia vốn không bao giờ liên lụy thanh danh con gái người ta…”

Chương 48

Mục Dục Vũ nghe thấy điều đó đầu như phình lên, hắn nghĩ điều bây giờ hắn hối hận nhất là đã kết hôn, không đúng, hắn căn bản không muốn kết hôn, lại bị kéo vào giấc mơ kỳ lạ này, vẫn là cảnh tượng mừng rỡ đó, hắn cảm thấy thật buồn cười và hoang đường. Hắn nhìn trái phải xung quanh, phát hiện hàng nhà rất cũ, phía trên tường được treo đầy những hình ảnh long phụng thiếp vàng, xung quanh treo đầy chữ hỉ rực rỡ. Những thứ trang trí này không phải mới dùng lần đầu, biên giác có chút ố thế nào cũng không che giấu được, Mục Dục Vũ nhìn thấy chán ghét. Băng ghế dành cho khách mời cũng cũ kĩ, người phục vụ mang sườn xám hoa quê mùa, bát đũa tồi tàn trên bàn bày ra các thứ đơn giản.

Đây là bữa tiệc kết hôn của hắn? Mục Dục Vũ đột nhiên nở nụ cười, trong trí nhớ hắn cũng từng có một bữa tiệc kết hôn, một phòng khiêu vũ rộng lớn của khách sạn Hilton, được trang hoàng bằng hai màu trắng vàng lộng lẫy, hoa hồng trắng và hoa bách hợp, suối sâm banh chảy không ngừng, Diệp Chỉ Lan mặc áo cưới của nhà thiết kế Châu Âu chuyên môn thiết kế cho cô ta, đem hết xa hoa phô bày trên trang phục. Hắn còn nhớ rõ chính mình lúc ấy đứng ở kia, mặc áo bành tô, mang nơ, cảm giác chính mình tựa như một hàng hóa được niêm yết giá, tại nơi này được trả giá tốt. Hắn không nhớ rõ chính mình lúc ấy có hay không trào phúng cười, nhưng Diệp Chỉ Lan có , sau khi cô ta cởi tầng tâng áo cưới thì nhìn hắn cười miệt thị. Nhưng mà cơ bắp trên mặt cô run run quá mức, thế cho nên tươi cười khinh bỉ đều biến mất, ngược lại lộ ra vẻ đáng thương và yếu đuối.

Hôm nay nghĩ đến, Mục Dục Vũ hiểu được Diệp Chỉ Lan cũng là thân bất do kỷ, thời điểm cô ta chấp nhận kết hôn đầy bi ai và bất lực . Có lẽ trong tiềm thức cô ta vẫn còn tưởng tượng về tình yêu lãng man, có lẽ cũng khát vọng dùng loại biểu diễn tính bướng bỉnh này khiến người đàn ông của mình thương tiếc và khoan dung. Đáng tiếc đối tượng của cô ta lại là Mục Dục Vũ, Mục tiên sinh phàm là trả giá một phần đều phải tính kế mười phần giá trị, hắn làm sao có thể lấy sự bất lực của mình để hiểu sự bất lực của người khác?

Ngay cả khi người phụ nữ đó là vợ của hắn.

Cho nên nói hôn nhân của hắn đáng chê cười cũng không chính xác, Mục Dục Vũ nghĩ, phải nói đó là một thời cơ không thích hợp để đầu tư. Hai người bọn họ đều thiển cận, chỉ thấy trước mắt, không nhìn đến tương lai, cả đời người dài lâu đến vậy, bọn họ khi đó thật sự không rõ, không phải cứ hôn lễ kết thúc mọi chuyện đều xong.

Mà là hôn lễ qua đi, chuyện này vừa mới bắt đầu.

Hắn đang xuất thần, lại bị giọng nói Mục Giác gián đoạn: “Thằng khốn con đang nghĩ ngốc cái gì vậy, mẹ con còn đang nói chuyện đó. Ta nói, con muốn chạy trốn kết hôn? Ta, ta nói cho con ta tuyệt đối không cho phép, nghe thấy không, tuyệt đối không cho phép…”

Mục Dục Vũ buồn cười đánh gãy lời bà: “Mẹ, xem mẹ nói cái gì vậy, con chỉ là…”

Hắn một câu nói còn chưa dứt lời, lại nghe thấy giọng nói Nghê Xuân Yến từ sau lưng bọn họ truyền đến, mang theo run run và sợ hãi, cẩn thận hỏi: “Mục Dục Vũ, lời mẹ anh nói không phải sự thật phải không?”

Mục Dục Vũ quay đầu, phát hiện Nghê Xuân Yến mặc một chiếc váy cưới ngớ ngẩn, trên mặt trắng trắng hồng hồng, trên đầu còn mang theo một chuỗi sa hoa giá rẻ, nhìn thấy hắn còn muốn cười. Nhưng hắn lại không thể cười nổi, bởi vì đôi mắt được kẻ viền đên Nghê Xuân Yến dần dần đỏ lên, lập tức nước mắt trào ra, trên mặt cô biểu tình thấy thế nào cũng giống lập tức sẽ khóc lóc om sòm, Mục Dục Vũ theo bản năng phản ứng lại, không chút nghĩ ngợi, nhảy đi qua một phen che miệng của cô, vừa may che được tiếng “Oa” phát ra.

“Khóc cái gì hả, tôi có nói cái gì đâu?” Mục Dục Vũ xấu hổ vì bị chú ý, mặc dù ở trong mơ, nhưng này giấc mơ rất chân thật, hắn không thể không xuất hiện phản ứng thật, vì thế hạ giọng quát, “Đừng nháo, nghe thấy không?Muốn nháo thì khi về rồi nháo, bây giờ theo tôi về phòng thay quần áo trang điểm lại, nhìn xem cô đều thành cái dạng gì…”

Nghê Xuân Yến tủi thân theo dõi hắn, ô ô nói cái gì

“Được đừng suy nghĩ lung tung, đi một chút, theo tôi đi vào.” Mục Dục Vũ kéo cô đi, hắn quay đầu ý bảo Mục Giác đừng lại đây, sau đó nửa ôm Nghê Xuân Yến lui vào phòng thay quần áo. Nghê Xuân Yến một đường giãy dụa, Mục Dục Vũ cũng không dám buông tay, đợi đến nơi thì buông ra, lập tức bị cô hung hăng đá cho một cái

“Ai u.” Mục Dục Vũ đau hô một tiếng, khí lực cô cũng thật mạnh, mặc dù ở trong mơ, làm sao lại đau thật vậy?

“Mục Dục Vũ, ngươi mẹ nó dám đá bà đây lúc quan trọng này, em thành quỷ đều không buông tha anh nghe thấy không?” Nghê Xuân Yến khóc mắng đứng lên, đưa tay lên đấm hắn, vừa đấm vừa mắng, “Anh đố khốn, anh nói, anh có hồ ly tinh bên ngoài phải không? Hả? Có hay không gạt em làm người ta lớn bụng? Đều đến bước kết hôn này rồi, anh còn dám trốn hôn? Anh làm một lần thử xem!”

Mục Dục Vũ không biết nên khóc hay cười nhìn cô, này người phụ nữ này lo lắng và khủng hoảng đều là thật, dường như hắn nói không kết hôn, người phụ nữ này ngay sau đó không tiếc cùng hắn đồng quy vu tận. Hắn nhận đòn của cô một lúc, sau đó bắt lấy tay cô, khẽ quát một tiếng: “Quậy đủ chưa? !”

Nghê Xuân Yến ngẩng đầu, trên mặt trang điểm lấm lem, bộ dáng nhìn đáng thương vừa đáng yêu, cô oa một tiếng khóc, nức nở nói: “Anh tốt lắm, còn chưa kết hôn anh đã hung dữ, này ngày không có …”

“Tôi nói quậy đủ chưa!” Mục Dục Vũ mặt không chút thay đổi trừng mắt với cô.

Dưới uy lực của hắn, Nghê Xuân Yến không dám lớn tiếng , còn nức nở run run bả vai, tủi thân ghê gớm.

Mục Dục Vũ đau lòng , hắn cũng nói không rõ chính mình vì sao lại đau, giống như nhìn thế giới đang suy sụp, nếu hắn không cưới cô, hắn bỗng nhiên còn có loại không đành lòng. Hắn ôm lấy cô, dùng giọng điệu dịu dàng chưa từng có dỗ dành cô: “Tôi nói không cưới cô sao?”

Nghê Xuân Yến nghĩ nghĩ, lắc đầu

“Vậy cô quậy cái gì?”

“Anh anh anh muộn, kết hôn đến muộn…”

Mục Dục Vũ nghĩ rằng chẳng lẽ nguyện ý, ta đến trường hợp này, tôi cũng không biết hôm nay kết hôn. Nhưng hắn không thể nói như vậy, hắn nghĩ cả đời này cũng sẽ không kết hôn với Nghê Xuân Yến, như vậy ở trong mơ hoàn thành tâm tư của cô cũng tốt. Vì thế hắn nói: “Tôi muộn là tôi không đúng, nhưng cô chẳng phân biệt được xanh đỏ đen trắng như vậy lao tới nháo, chẳng lẽ cô không hiểu ?”

Nghê Xuân Yến hổ thẹn , cô cúi đầu nói thật ra: “Em, em sợ…”

“Sợ cái gì? Sợ tôi không cưới cô?”

Nghê Xuân Yến gật gật đầu

Mục Dục Vũ thật dài thở dài một hơi, hắn dùng lực ôm lấy cô, bỗng nhiên có cảm giác cưới cô cũng không sao. Hắn cúi đầu, ôm cô ngồi xuống, để cho cô ngồi vững trên đùi hắn. Sau đó, hắn lấy ra khăn tay, cầm lấy lau sạch nước mắt trên mặt, chấm sau, giúp cô lau gương mặt sạch sẽ, lộ ra vẻ xinh xắn.

Đây là tuổi trẻ no đủ của Nghê Xuân Yến, đây là những năm đẹp nhất của cuộc đời cô, nụ hoa mới nở, giống như mang theo giọt sương hoa hồng.

Mục Dục Vũ nhìn có chút lưu luyến, hắn nghĩ thì ra năm tháng thấm thoát thoi đưa là ý này, trong những ngày đó, hắn nhất định bỏ qua rất nhiều thứ, hắn bỏ lỡ giai đoạn đẹp nhất của cô, rốt cuộc cũng không thể quay về thời gian đó , có vài thứ, thì ra mất đi cũng không phải là nhỏ.

Sau đó, Mục Dục Vũ một lần nữa cầm lấy phấn son để trên bàn, tự mình thay Nghê Xuân Yến một lần nữa trang điểm. Hắn chưa từng vì người phụ nữ nào làm chuyện này, nhưng hắn kiến thức rộng rãi, biết những nguyên tắc cơ bản, động tác trên tay cũng không có vẻ quá mới lạ. Hắn cẩn thận thay cô tô son, tay cô chuốt lông mi, hắn nhìn cô ở dưới tay hắn dần dần lộ ra tinh xảo, tự đáy lòng cảm thấy tự hào, đây là phụ nữ của Mục Dục Vũ, cô nhìn xinh đẹp như vậy, đều là vì hắn.

“Còn, còn có thể nhìn không?” Nghê Xuân Yến nhăn nhó .

“Rất được.” Mục Dục Vũ mỉm cười nói, “Cũng không nhìn xem là ai làm cho.”

Nghê Xuân Yến quay đầu xem trong gương chính mình, có chút khó có thể tin, theo sau vui vẻ mở miệng, nói: “Ông xã anh giỏi quá.Không biết anh cũng biết làm nha?”

“Tất nhiên.” Mục Dục Vũ nghiêng đầu nở nụ cười, đi qua, đưa tay kéo sa hoa trên đầu cô xuống, đem tóc dài của cô thả ra, nhẹ giọng nói: “Cứ như vậy, như vậy đẹp.”

“Ai.” Nghê Xuân Yến vui vẻ phấn chấn, t đi qua hung hăng ở trên mặt hắn hôn một cái.

Mục Dục Vũ sờ sờ má, ánh mắt híp lại, trước khi hắn hiểu được, thân thể đã có phản ứng, hắn nghiêng đầu, tự nhiên nâng lên cằm Nghê Xuân Yến, nhẹ nhàng hôn .

Ngay từ đầu hôn chỉ là tự nhiên mà vậy, nhưng hôn rồi, lại dần dần thưởng thức ra trong đó ấm áp cùng thơm ngọt. Hắn bắt đầu không biết mệt mỏi, trằn trọc nhấm nháp lặp lại môi của cô, kịch liệt khiêu mở răng cô, muốn tìm hương ngọt kia đến tận cùng. Đây là người phụ nữ của của hắn, không màng ích lợi, không cất giấu tư tâm , không có tính kế, không có âm mưu, mong muốn ước ao của cô, chẳng qua chỉ là hắn mà thôi.

Hắn không biết hôn bao lâu, chỉ cảm thấy bản thân như mới được sinh ra, ôm lấy một người hắn thương yêu, hắn này cả đời chưa từng như vậy, chưa từng sa vào dục vọng thân thể, nhưng tại giây phút này, hắn bỗng nhiên hiểu được nhân loại vì sao muốn phát minh ra chuyện hôn môi này, bởi vì có khi chỉ là môi cùng môi gần sát, cũng đã mang rất nhiều ý nghĩa.

Quá khứ quá khứ, tương lai tương lai, dường như đều ngưng tụ ở giây phút này, hắn không phải Mục tiên sinh, cô cũng chẳng phải Nghê Xuân Yến, bọn họ chính là một đôi trẻ tuổi sắp kết hôn trẻ tuổi. Bọn họ không lo nghĩ nhiều, bọn họ cũng không biết tương lai sẽ có bao nhiêu biến cố và khó khăn, nhưng bọn họ tin rằng nếu được chung sống cùng nhau sẽ rất hạnh phúc, hai người cùng một chỗ, cuộc sống tương lai càng rực rỡ.

Mục Dục Vũ khiến người phụ nữ trong lòng mềm nhuyễn mới luyến tiếc buông môi của cô. Lúc này Nghê Xuân Yến là thật đẹp, mắt sáng trong, môi đỏ hồng, vẻ đẹp này là từ hắn, ngoại trừ hắn, không còn bất kì ai khác có thể khiến người phụ nữ này như hoa nở rộ, kiều diễm vô cùng,

“Cứ như vậy gả cho tôi?” Hắn đột nhiên hỏi

Nghê Xuân Yến đỏ mặt, nhưng là ánh mắt như sao sáng, nhìn hắn, dũng cảm gật gật đầu

“Không sợ tôi, ” hắn suy nghĩ một chút, nói đại một câu, “Không sợ tôi ngày nào đó cô phụ cô?”

“Nếu như vậy em liền thiến anh!” Nàng trợn tròn ánh mắt, hùng hổ nói, có thể nói xong rồi, cô lại dùng biểu tình đáng thương, cẩn thận chứng thực hỏi, “ông xã, anh sẽ không bỏ trốn? Anh không phải loại người như vậy.”

Mục Dục Vũ nở nụ cười, hắn không nói gì, trịnh trọng cúi đầu, lại lần nữa hôn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.