Chương 49
Tỉnh giấc, Mục Dục Vũ bỗng nhiên có loại cảm giác bất lực.
Hắn nghĩ tới một khả năng chưa bao giờ tính, nếu giấc mơ kì lạ này hoàn toàn là kết quả của thuốc kia thì sao, kia hắn phải làm gì bây giờ?
Giấc mơ là ảo , cũng là sự khát khao từ trong tiềm thức, căn bản từ đầu tới đuôi hắn cũng không thật sự cần giấc mơ này, hắn vẫn là Mục tiên sinh mạnh mẽ, hắn hoàn toàn không cần dựa vào thứ hạnh phúc không có có thật để tìm ý nghĩa của cuộc sống, hắn thậm chí, đối Nghê Xuân Yến sinh ra tình thân gần như ỷ lại, kỳ thật cũng là do tác dụng của giấc mơ chi phối.
Nếu đây đều là thật sự, hắn phải làm sao bây giờ?
“Mục tiên sinh, căn cứ vào báo cáo của chúng tôi, mẫu thuốc ngài đưa tới là một loại thuốc gây ảo giác mới, tên khoa học là M***” người mang áo blu trắng trong phòng thí nghiệm báo cáo kết quả ngắn gọn cho Mục Dục Vũ, ” Thuốc này ở nước A mới đang trong giai đoạn thử nghiệm, chưa được tung ra trên thị trường, chúng tôi cũng không có số liệu thực tế để chứng minh tác động của nó…”
Mục Dục Vũ đánh gãy lời hắn, nói thẳng: “Nói cho tôi biết kết quả tệ nhất là được rồi.”
” Kết quả tệ nhất, theo tôi phỏng đoán hẳn là làm người ta sinh ra ảo giác mãnh liệt, do đó phân biệt không biệt giữa sự thật và ảo giác, cũng khiến cho người uống thuốc dần dần đánh mất thần trí, tình nguyện trầm mê ở trong ảo giác l.” Người đàn ông trung niên gần năm mươi nhún nhún vai, đối với Mục Dục Vũ thẳng thắn , “Do đó dần đánh mất năng lực xử lý hành vi.”
Mục Dục Vũ sắc mặt xanh mét, lạnh băng hỏi: “Nói cách khác, người dùng lâu, ắt không thể thiếu điều muốn nổi điên?”
“Nổi điên là một khái niệm trừu tượng mơ hồ, có thể phỏng đoán, ở định nghĩa , dùng một thời gian lâu thì không khác lắm với người bị tâm thần phân liệt.”
Mục Dục Vũ trầm mặc , hắn cảm thấy tim đập loạn kỳ cục, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe bác sĩ giải thích, hắn vẫn không thoải mái.
Tựa như người lạc đường trên sa mạc đương hồi đói khát tìm được dòng suối mát ngọt, kết quả lại phát hiện thì ra đều là ảo ảnh.
“Việc cấp bách, là bây giờ làm sao ngưng uống thuốc và giải hết các tác dụng phụ của nó.” Diêu Căn Giang ở một bên bình tĩnh nói, “Xin hỏi có loại thuốc giải gì đó không?”
Người đàn ông nở nụ cười, nói: “Chuyện này cũng không phải phim kiếm hiệp, làm gì có thuốc giải độc gì chứ.Tôi khuyên anh nên ngừng uống thuốc ngay lập tức, rồi làm kiểm tra toàn thân, bởi vì tôi nghi ngờ loại thuốc này có tác dụng đến tim, khả năng mắc bệnh tim mạch rất cao, đồng thời tôi cho rằng, loại thuốc này còn gây ra tâm lý ỷ lại, muốn giải trừ nghiện tâm lý , ngoài việc bản thân cố gắng, còn cần đến bác sĩ tâm lý.”
“Không cần.” Mục Dục Vũ lạnh lùng ngắt lời, ” Người uống thuốc ý chí rất kiên định.”
“Hầu hết thời gian ý chí người dùng thuốc sẽ chống lại tác dụng của thuốc , nhất là loại thuốc này, nó sinh ra ảo giác rất lớn…”
“Hơn nữa vô cùng ăn khớp, cũng không phải hoang đường, không khác gì sự thật.” Mục Dục Vũ tiếp nhận lời bác sĩ nói, trên mặt hiện lên nụ cười mỉm châm chọc, cứng rắn nói, “Dù vậy thì sao, giả không thể thành thật được.”
“Mục tiên sinh, kỳ thật vào thời điểm quan trọng, tôi để nghị ngài dùng thuốc an thần một thời gian…”
Mục Dục Vũ tăng thêm ngữ khí, hùng hổ nói: “Tôi nói không cần!”
Diêu Căn Giang liếc mắt nhìn hắn, ngắt lời bọn họ nói chuyện với nhau: “Chúng tôi đã biết, cám ơn ông”
Người đàn ông lắc đầu nói: “Không sao đâu, tôi vẫn đứng trên quan điểm của mình, người dùng thuốc nên dùng thuốc an thần, cũng nên nhờ sự hỗ trợ của bác sĩ tâm lý…”
Mục Dục Vũ ánh mắt sắc bén nhìn qua , khiến ông ta ngừng lại.
“Được rồi, nếu có chuyện gì khác tôi sẽ hỏi ý kiến ông.” Diêu Căn Giang vỗ vỗ bả vai Mục Dục Vũ, ý bảo hắn đứng lên, nói lời tạm biệt với bác sĩ, toàn bộ quá trình Mục Dục Vũ nhìn không chớp mắt, trong lòng hắn thật phiền chán, thật bất an, dường như có dã thú rít gào không ngừng cào xé tâm can, khiến hắn gần như phát cuồng, muốn siết chặt cổ họng ai đó.
“Lão Mục, lão Mục!” Diêu Căn Giang ngăn lại hắn, ngữ khí nghiêm túc hỏi, “Chớ đi nhanh như vậy, nói cho tôi biết, sau khi anh dùng loại thuốc này, xuất hiện ảo giác gì vậy…”
“Không có!” Mục Dục Vũ ngữ khí đông cứng, ” Chuyện này không cần anh xen vào!”
Diêu Căn Giang hồ nghi đoán chừng hắn, sau đó nói: “Anh nhất định có ảo giác khó lường, là cái gì? Nói cho tôi, có người chia sẻ thì trọng trách trên vai cũng nhẹ bớt.”
Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, thống khổ lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi mẹ nó muốn xé xác Diệp Chỉ Lan, tôi nhất định phải giết chết cô ta, tôi vì sao phải nương tay với cô ta như vậy?Tôi để người làm hại mình bao nhiêu năm cũng không phát hiện, tôi thực mẹ nó đáng chết, fuck!”
Hắn một quyền hung hăng đánh vào trên vách tường.
“Chuyện của cô ta để sau đi ” Diêu Căn Giang đôi mắt lộ ra lo lắng, “Nhìn tình trạng của anh không mấy vui, anh em nên chia sẻ, không có việc gì, điều xấu gì của anh mà tôi chưa thấy qua? Hả? Mấy năm trước chúng ta vuốt tảng đá qua sông, trải qua biết bao nhiêu hung hiểm chật vật? Khó khăn cho tới hôm nay , đừng khiến chuyện này đánh gục bản thân! Anh không tin bác sĩ tâm lý kia, cũng được, tôi không đáng để ta xấu hổ như người ngoài sao, anh không tin tôi sao? Nói với tôi không được sao?”
Mục Dục Vũ ngẩng đầu, ánh mắt bi ai nhìn Diêu Căn Giang, sau đó lắc đầu nói: “Tôi nói không nên lời, thật sự, tôi không biết nói gì, mẹ kiếp nói có hữu dụng sao? Cái kia, cái kia là ảo giác, dù cho, nó cũng là chỉ cái ảo giác, nó không thật, chờ tác dụng thuốc hết, nó cũng không phải biến mất , anh không hiểu…”
Yết hầu hắn chợt nghẹn ngào, quay đầu đi, vuốt mặt, hắng giọng nói: “Anh yên tâm, tôi không sao, anh cũng biết , nhiều sóng gió chúng ta đều chịu đựng qua, tất nhiên không thể ngã gục. Đi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện để làm, Diệp Chỉ Lan một người không thể nghĩ đến thuốc đó, khẳng định cô ta có người giúp đỡ.”
Diêu Căn Giang gật gật đầu nói: “Điểm ấy tôi cũng nghĩ tới, tôi đề nghị không cần yên lặng xem xét, rõ ràng nên chủ động phóng ra, đánh bọn họ trở tay không kịp.”
Mục Dục Vũ lại cùng hắn thương nghị vài câu, hai người xuyên qua sân thí nghiệm, đi về hướng đỗ ô tô, tại kia, Tôn Phúc Quân đeo kính râm lưng thẳng đứng, thấy hắn lại đây, bỏ kính trên mặt xuống, hướng hắn gật đầu nói: “Tiên sinh, kết quả đã có ? Như thế nào?”
“Có lòng ” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Xấp xỉ, cũng giống như lúc trước chúng ta phỏng đoán.”
“Thân thể ngài…”
Mục Dục Vũ miễn cưỡng mỉm cười nói: “Không có việc gì, không chết được.”
“Bây giờ đi đâu?”
“Đi gặp Diệp Chỉ Lan, ” Mục Dục Vũ cười lạnh nói, “Cô ta muốn làm Phan Kim Liên, cũng phải nhìn xem tôi có phải Võ Đại Lang hay không.”
Ô tô hướng về ngôi nhà Diệp Chỉ Lan đang ở, Diêu Căn Giang ở trong xe gọi điện thoại chỉ thị người trực tiếp đến nơi của Diệp Chỉ Lan, Mục Dục Vũ lạnh lùng nghe, cũng không can thiệp, liền ngay cả Tôn Phúc Quân cũng không nói thêm cái gì, ánh mắt có chút lóe ra. Chờ Diêu Căn Giang cúp điện thoại, Mục Dục Vũ khẽ thở dài một cái hỏi Tôn Phúc Quân: “Đại Quân, bắt đầu khi nào anh cảm thấy thức ăn của tôi có vấn đề?”
Tôn Phúc Quân sờ sờ cái ót, nghĩ nghĩ nói: “Có thể là từ khi ngài bắt đầu uông thuốc bổ.”
“Nói như thế nào?”
“Lúc trước tôi chưa từng tiếp xúc qua kẻ có tiền, ngay từ đầu còn tưởng rằng đây là sở thích của người.” Tôn Phúc Quân cười cười, sau đó nói, “Cũng nghĩ đến chị Dư thật sự là quản gia chuyên nghiệp yêu nghề, chăm chút thân thể ngài rất tốt đúng không, ngài không cần phân phó chị ta vẫn luôn làm cho ngài, như vậy thì thật ra nhiều yêu thương hơn là trách nhiệm công việc, nên phát hiện khẩu vị ẩm thực của ngài, đi với ngài mấy tháng, ngốc cũng biết ngài không thích ăn cơm Tây.”
Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, nói: “Lúc trước tôi ở Mỹ , chắc chị ta theo thói quen trước kia của tôi.”
“Tôi đây không biết, tôi chỉ là kỳ quái, nếu thật sự vì ngài suy nghĩ, thuốc nào cũng có ba phần độc, ngài lại đương còn trẻ sung sức…” Tôn Phúc Quân nhún nhún vai, không hề tiếp tục nói.
Mục Dục Vũ gật gật đầu hỏi: “Vậy anh khi nào thì chắc chắn ?”
Tôn Phúc Quân nhếch miệng cười nói: “Nói ra ngài đừng để ý.”
“Anh nói.”
“Lúc đó, ngài đột nhiên liền không khống chế được , xông lên lầu nghĩ bóp chết phu nhân, ngài còn nhớ rõ không?” Tôn Phúc Quân nói, “Tôi nhìn người rất ít khi nhìn nhầm, ngài là người hành dộng chắc có tính toán kỹ càng, đột nhiên chạy tới muốn giết một người phụ nữ, loại chuyện này không giống ngài sẽ làm. Hơn nữa ngài không phát hiện lúc ấy bộ dáng ngài, quả thực chính là…”
Diêu Căn Giang lạnh lùng xen vào nói: “Tôn Phúc Quân, không nên nói vậy.”
Mục Dục Vũ cười cười nói: “Không có việc gì, anh muốn nói tôi quả thực không khác gì người điên? Chuyện kia tôi cũng nhớ kỹ, sau đó tôi cũng nghi hoặc qua, vì sao chỉ có chút chuyện, cảm xúc của tôi không khống chế được thành như vậy.”
“Ở nơi tôi sống từng xảy ra một chuyện, ” Tôn Phúc Quân nghiêm túc nói, ” Một người phụ nữ ly hôn cùng với chồng liền phát điên, cả ngày nghi thần nghi quỷ, luôn thấy người chồng về trộm đứa nhỏ của mình, vì thế cô ta nhốt luôn hai đứa nhỏ không cho đến trường, sợ hãi vừa ra khỏi cửa bị người đánh cắp đi. Đáng thương , hai đứa nhỏ kia bị nhốt trong nhà liền năm sáu ngày thì được ủy ban huyện đến cứu ra, khi đưa người ra, người phụ nữ kia xông đến liều mạng với cán bộ, bóp cổ họ, lúc ấy may tôi về nhà thăm người thân, dùng cán dao để cho cô ta hôn mê, bằng không còn nhiều chuyện xảy ra.”
Mục Dục Vũ liếc mắt nhìn hắn, không giận mà hỏi: ” Tôi rất giống người điên anh nói?”
Tôn Phúc Quân cười mỉa nói: “Sao có thể , ý của tôi là, ánh mắt của ngài so với người này không khác biệt lắm.”
Diêu Căn Giang thản nhiên cảm thán nói: “Bảo anh im đi, anh vẫn tiếp tục nói.”
Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm Tôn Phúc Quân một hồi, mới bật cười, nói: ” Anh được lắm, mượn chuyện mắng tôi, tôi nhớ kỹ rồi.”
Tôn Phúc Quân cười ha ha, nói: “Tiên sinh ngài làm sao vậy, ngài là người làm việc lớn, hơn nữa xem như tôi không có công lao cũng có công kể khổ pahir không?”
” Anh là đồ thuận nước đẩy thuyền” Mục Dục Vũ lắc đầu nói, “Được rồi, tôi không phải người nhận ơn không báo, chờ việc này xong rồi tôi thưởng cho anh.”
“Vậy không cần, tôi chỉ muốn nói về chuyện cá nhân.”
Mục Dục Vũ kỳ quái nhìn hắn một cái, hỏi: “Cá nhân gì?”
Tôn Phúc Quân thu lại tươi cười, nghiêm túc nói: “Ngài có phương thức làm việc của ngài, không phải người khác nói là có thể thay đổi, nhưng tôi nghĩ tý nữa ngài xử lý công việc đừng làm khó một người phụ nữ, được không?”
Mục Dục Vũ giận tái mặt.
“Tôi biết nói mấy câu này thật khó nghe, không còn cách nào, tôi không nói sẽ klhos chịu trong người. Ngài chưa thấy qua lúc trước phu nhân còn sống trong nhà. Ngẫm lại, cô ta bỏ thuốc ngài, tấm lòng không tốt, cô ta không phải, đúng vậy, cho dù có đưa cô ta vào tù cũng không đủ. Đối với suy nghĩ của ngài, trước đó thì sao, lúc cô ta được gả cho ngài đó? Có lẽ đổi lại một người thích hợp với cô ta, cô ta sẽ không làm như vậy, ngày qua ngày sống thoải mái?”
Mục Dục Vũ không có biểu tình, nhưng Diêu Căn Giang lại khó được nở nụ cười, nói: “Tôi không biết anh này ngoài làm vệ sĩ còn kiêm luôn người khuyên nhủ anh làm việc thiên tu nhân tích đức?”
Mục Dục Vũ lạnh lùng trả lời: “Tôi cũng không biết tôi thì ra có vận khí tốt như vậy.”
Tôn Phúc Quân sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng ngậm miệng.
“Tôn Phúc Quân, anh nói chuyện này, Mục tiên sinh không có cách nào khác đáp ứng anh, bởi vì sự tình không phải như anh nghĩ đơn giản như vậy, nhưng ngươi người như vậy nay cũng ít gặp, tôi thay lão Mục làm sáng tỏ nguyên nhân với anh. Cứ như vậy đi, tôi hứa với anh xem chừng Mục tiên sinh, tận lực không để tay cậu ấy dính máu, được rồi chứ?”
Tôn Phúc Quân lập tức gật đầu, nói: “Ý ban đầu của tôi cũng là ý này. Lần trước thiếu chút nữa bị bóp chết, tôi sợ lần này ngài ấy sẽ tự mình động thủ…”
Mục Dục Vũ cười lạnh nói: “Tôi động thủ? Diệp Chỉ Lan còn chưa xứng.”
Chương 50
Thật lâu lúc trước, ở Mục Dục Vũ còn chưa phải là Mục Dục Vũ, hắn vẫn là thằng nhóc thiếu niên bị mấy tên côn đồ đuổi đánh, hắn đối với loại sinh vật được gọi là phụ nữ có rất ít sự tưởng tượng, thậm chí lòng mang theo chán ghét và sợ hãi. Hắn người phụ nữ hắn gặp đều trưởng thành to lớn, có cánh tay tráng kiện cứng rắn, có gương mặt cháy nắng ửng đỏ; bọn họ đều lớn giọng, nói giá mua vài bó cải trắng có thể cách một cái phố còn có thể nghe; bọn họ đều bề bộn nhiều việc, cả ngày bọn họ vây quanh nồi chảo chén bát, tan tầm, ngày qua ngày như sợi xích xe đạp, nặng nề tiến về phía trước; trong năm tháng mưu sinh đó bọn họ bị bánh xe số phận nghiền nát, trên mặt sớm đã có dấu vết nan khan túng quẫn, số tiền nào cũng dính đầy nước miếng.Bọn họ chẳng có bấy nhiêu sự biểu đạt hay hành động dịu dàng, đối với chồng mình ù ù cạc cạc, dạy dỗ đứa nhỏ cũng nghiêm túc —— bác Mục Dục Vũ chính là một minh chứng.
Trong lúc đó hắn không khỏi nhớ đến mẹ hắn, có đôi khi nhớ tới đến cảm thấy thực khó tin, dường như buồn cười khi nhớ về một người mẹ dịu dàng như nước, bởi vì điều đó nhất định là nói bừa để dỗ dành hắn. Thiếu niên thời đó chính là nghĩ phụ nữ nào cũng như bác hắn vậy, cho dù hiện tại thoạt nhìn không giống, chung quy có một ngày sẽ giống , bác chính là chân tướng, là bản chất hư vinh.
Nhưng có một ngày, ngay tại trên đường cái, hắn đã quên bản thân làm gì, dù gì cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn, hắn không thể chịu nổi ánh mặt trời ban trưa chói chang nên đã gục ngã ngay ngã tư đường. Hắn thật khát, yết hầu khô khốc, nhưng hắn luyến tiếc mua một lon nước có ga 2 đồng , hắn cũng không được ngồi xe, khi đó thành nhỏ vừa mới mở tuyến xe buýt, giá xé một xu.
Hắn chạy trên đường lâu lắm, lại mệt lại khát, vì thế thiếu niên cho phép chính mình ngồi ở trên bậc thang cửa hàng ven đường nghỉ một chút, hắn ngồi xuống trước nhà sách Tân Hoa, sở dĩ ngồi kia hoàn toàn là hành vi tùy ý. Nhưng ngay khi vừa lau để ngồi, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương, cùng loiaj với hoa nhài ban đêm, nhưng lại không ngọt như vậy, dường như thanh khiết một ít, giống sương mù, lành lạnh . Sau đó, một cái váy mỏng đủ màu sắc lướt qua bên người hắn, hắn ngẩng đầu, thấy hai cô gái lớn tuổi hơn hắn bước qua, bọn họ tóc dài, xinh đẹp, lúm đồng tiền dịu dàng.
Thiếu niên Mục Dục Vũ trái tim rung động, hắn chưa từng nghĩ tới nữ tính còn có thể như vậy, tinh tế ôn nhu, cùng với bác hắn là hai người hoàn toàn khác nhau, trong nháy mắt hắn ngây ngẩn, hắn nghĩ, thì ra con gái có thể nhìn tốt như vậy. Hắn ở trước mặt bọn họ tự biết xấu hổ, da đầu nở, trên mặt nóng lên, hắn biết nhất định hắn đỏ mặt .
Các cô gái phát hiện thấy ngồi ở bậc thang là một cậu thiếu niên nhỏ tuổi, các cô liếc nhau, phát ra tiếng cười như chuông, thiếu niên Mục Dục Vũ xấu hổ đến dúi đầu vào tường. Tại thời điểm đó hắn đã nghĩ, các cô có gì đặc biệt hơn người? Sớm muộn gì có một ngày, ông đây sẽ cưới một người đẹp hơn các cô làm vợ.
Hôm nay, ngồi ở trong ngôi nhà của Diệp Chỉ Lan, từ trên cao nhìn xuống người vợ đầu tiên mà hắn lấy, hắn bỗng nhiên nhớ tới đoạn chuyện cũ, hắn đánh giá Diệp Chỉ Lan, hai cô gái ngẫu nhiên gặp trong trí nhớ bộ mặt sớm đã mơ hồ, hiện tại vừa thấy, Diệp Chỉ Lan thực phù hợp với tiêu chuẩn đặt ra của hắn lúc đó. Cô ta quả thật vòng eo nhỏ nhắn, tướng mạo dịu dàng, cô ta còn xuất thân hào môn, mang đến cảm giác về sự ưu việt, ngay cả khi cô ta đang bối rối và sợ hãi, chuyện sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, cô ta từ chỗ tuyệt vọng lại sinh ra cảm giác ngoan cố đến cùng, nhìn có vẻ quyết tâm bừng bừng, nhìn tốt hơn so với biểu hiện trước đây.
Nhưng vì sao hắn cũng không rung động trước người phụ nữ này? Hoặc là nói, hắn chưa bao giờ dành trái tim cho cô ta?
Từ đầu tới cuối, hắn chính là cảm thấy người phụ nữ thích hợp, hắn nhớ tới bản thân đã từng nói với mẹ nuôi một câu, nếu Mục phu nhân có hình dạng, thì nên là Diệp Chỉ Lan như vậy.
Nhưng thích hợp ra sao? Vì sao lúc trước cân nhắc, phán đoán có thể làm, kết quả là, lại trở thành một trò hoang đường và khôi hài mỗi khi nhớ tới?
Cho dù là trò khôi hài, nếu diễn đến cùng, ngươi chết ta sống , vậy cũng là diễn giả làm thật.
Mục Dục Vũ bỗng nhiên mệt mỏi từ tận đáy lòng.
“Cô hận tôi, hận tôi không thể chết.” Hắn bình tĩnh trần thuật chuyện này .
Diệp Chỉ Lan ngẩng đầu, bĩu môi, lại ánh mắt hung ác theo dõi hắn.
“Thật đáng tiếc, tôi không chết được.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Cho nên cô chết chắc rồi.”
“Mục Dục Vũ, anh dám động vào tôi thử xem, ba tôi sẽ không tha cho anh! Anh cả của tôi cũng sẽ không tha cho anh!” Diệp Chỉ Lan câu nệmắng, “Đồ khốn anh, anh dám động thử xem!”
Mục Dục Vũ châm chọc cười nhạo, hắn đối với ánh mắt của Diêu Căn Giang nhắm lại, Diêu Căn Giang đưa công văn tùy tay mở ra, rất kiên nhẫn đưa một phần cho Diệp Chỉ Lan xem: “Diệp tiểu thư, đây là hợp đồng của anh cả cô ký kết với công ty chúng tôi, trong hợp đồng có điều kiện, thật không may, lại có bằng chứng xác đáng, là bằng chứng từ quản gia Dư, bọn họ đều chỉ ra và xác nhận cô là người vạch ra âm mưu. Ồ, đúng rồi, ở đây còn có một văn bản thanh minh của anh hai cô, hắn cho rằng bản thân nên cùng cô đoạn tuyệt tình cảm anh em, bởi vì lấy đạo đức hắn xem không thể dễ dàng tha thứ cho một đứa em gái có lòng dạ độc ác nhẫn tâm…”
Diệp Chỉ Lan trắng bệch nghiêm mặt, nghe thế hoàn toàn thất thanh kêu lên: “Anh ta là cái thá gì, anh ta cũng xứng làm anh tôi sao, anh ta chẳng qua cũng chỉ là đứa con hoang …”
“Diệp tiểu thư, cô chỉ swoj cũng không bằng đứa con của vợ hai, hắn tốt xấu còn có phần tròn di chúc, còn cô thì sao?”
Diệp Chỉ Lan cố chấp lắc đầu, hô: “Mục Dục Vũ, anh là đồ ma quỷ, anh làm thế nào uy hiếp bọn họ ? Hả? Ba tôi, ba tôi sẽ không bỏ qua cho anh, Mục Dục Vũ anh nghe thấy không, ba tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Mục Dục Vũ nhíu mày nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Ba cô nói, chỉ cần tôi không đưa cô vào tù làm xấu mặt Diệp gia, hắn coi như bản thân chưa từng sinh ra cô.”
Diệp Chỉ Lan ngây dại, nước mắt của cô ta nháy mắt bừng lên, thất thần thì thào nói: “Ba ba, ba ba sẽ không như vậy đối với tôi, ba ba sẽ không …”
“Thật đáng tiếc, Diệp lão tiên sinh so với cô đầu óc nhạy bén hơn, Diệp gia dòng dõi có cả một tiền đò, tương lai còn có thể Đông Sơn tái khởi, chỉ cần giữ gìn trụ cột là được. Theo tôi được biết, anh cả anh hai cô đều có một đứa con gái, Diệp gia tiểu thư, còn giữ gả cho người tốt, bọn họ mưu tính ích lợi, làm sao chỉ vì cô mà bỏ hết?” Mục Dục Vũ đứng lên, trên cao nhìn xuống Diệp Chỉ Lan, khẩu khí bình tĩnh nói, “Tôi nói cô chết chắc rồi, cô còn không rõ sao? Hiện tại không có người có thể cứu cô, cô hoàn toàn là tự làm bậy không thể sống.”
Diệp Chỉ Lan tròng mắt loạn chuyển, đột nhiên lết qua bắt lấy cánh tay hắn, chảy nước mắt thảm thiết nói: “Dục Vũ, không cần như vậy, xin anh cho tôi một cơ hội để sửa đổi được không? Đó không phải là chủ ý của tôi, bỏ thuốc cho anh không phải là ý của tôi, anh hiểu tôi mà, tôi không phải loại phụ nữ như vậy, tôi căn bản là không có khả năng biết có loại thuốc như vậy, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, khi đó anh lại chán ghét tôi, tôi không biết làm sao bây giờ mới như vậy, Dục Vũ, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, anh tha thứ cho tôi được không, tha thứ cho tôi…”
Mục Dục Vũ ghét bỏ cô ta, phủi phủi ống tay áo nói: “Quả nhiên đầu óc cô không bình thường, lại còn nói lời này. Diệp Chỉ Lan, cô nói đúng, tôi chán ghét cô, nhưng cô có biết vì sao tôi chán ghét cô không?”
“Tôi, tôi không hiểu chuyện, thật xin lỗi, ” Diệp Chỉ Lan gục đầu xuống khóc nói, “Về sau tôi nhất định sửa, thật sự, tôi sẽ sửa …”
“Nực cười, cô có thể sửa?” Mục Dục Vũ cười lạnh nói, “Cô có thể sửa nhưng tôi không muốn sửa, được, chúng ta hai người đều từng giả tạo , đến nước này , giả vờ như vậy có ích gì sao? Năm năm, số lần cô giả vờ không ít, hữu dụng sao?”
Diệp Chỉ Lan ngừng khóc, cô cắn môi, đưa tay lau nước mắt trên mặt.
“Tôi thích đem hy vọng của người ta hoàn toàn bóp nát, bởi vì chỉ có đem người đẩy vào cảnh khốn cùng, mới chính là nghiêm túc trừng phạt một người. Cô cảm thấy làm tôi nổi điên là trừng phạt tôi? Sai lầm rồi, ” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Sự trả thù chân chính, là làm cho người ta tuyệt vọng, Diệp Chỉ Lan, lần này bạn bè cô xa lánh, anh trai cô, ba cô, cả mẹ cô đang sống an nhàn sung sướng, cô tự kiêu thấy gia cảnh Diệp gia đặc biệt, mẹ kiếp tôi hận ngày đó không tránh xa cô , đây là Diệp gia các người, chậc chậc, thật rất giỏi.”
“Kỳ thật cô vẫn chưa trải qua khốn khổ thật sự, kể cả khi cô không phải tiểu thư Diệp gia, cô vẫn có nơi để ở, có cơm ăn, có người gửi tiền vào tài khoản, ông trời thật sự là đối với cô rất tốt, ” Mục Dục Vũ nhìn bốn phía xung quanh, lắc đầu nói, “Ông trời thật không công bằng, cho nên tôi quyết định sủa chữa điều đó, tôi cùng anh trai cô thương lượng về việc mua lại nơi này, bây giờ cô đang đứng tại địa bàn của tôi, cô khiến tôi mất hứng, nên ngày mai xéo ngay.”
Hắn cười cười, tiếp tục nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi còn phát hiện ra cô còn có không ít trang sức đáng giá, cái này tôi không có quyền lấy đi, vợ chồng một thời gian, cũng chừa chút tiền cho cô phòng thân, nhưng cô phải cẩn thận, phụ nữ độc thân mang theo quá nhiều đố quý giá sẽ gây họa, hơn nữa bộ dạng cô cũng còn tốt lắm.”
“Xã hội này có rất nhiều người cô chưa biết, sống sót quả thật rất khó khăn, mua không được một ngôi nhà, bác sĩ khinh thường, không kham nổi việc học, học nghề cũng chẳng có tiền, đương nhiên càng chẳng có tiền mua sắm, ăn cũng chẳng có mà ăn, Diệp Chỉ Lan, tôi cảm thấy cô nên tận hưởng thạt tốt một cuộc sống như thế. Nói gì nhỉ, chuyện đem công chúa lôi ra khỏi tòa lâu đài, là vinh hạnh của tôi…”
“Mục Dục Vũ, tôi giết anh, anh là đồ khốn, tôi giết anh…” Diệp Chỉ Lan hét lên một tiếng xông đến, trong tay cô ta là một con dao Thụy Sĩ, phỏng chừng là đặt trong túi xách phòng thân, bây giờ im lặng lấy ra hướng Mục Dục Vũ đâm tới. Mục Dục Vũ nghiêng người, xoay trụ cổ tay cô ta, Diệp Chỉ Lan đau thảm kêu một tiếng, dao nhỏ rơi xuống đất, nhưng tay kia thì nhanh chóng vươn đi, năm ngón tay mở ra, móng tay thật dài nháy mắt ở trên mặt Mục Dục Vũ cào thành ba vết xướt dài đỏ.
Diêu Căn Giang mang theo người vội xông lên đi kéo cô ta lại, Diệp Chỉ Lan quyền đấm cước đá, điên cuồng mà thét: “Mục Dục Vũ, anh không chết tử tế được, tôi thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh, anh không chết tử tế được…”
Mục Dục Vũ đưa tay sờ cổ, đau đớn truyền đến, Diêu Căn Giang nhíu mày đưa qua khăn tay sạch, nhỏ giọng nói: “Đừng so đo với cô ta , cô ta điên rồi.”
Mục Dục Vũ gật gật đầu, dùng khăn che miệng vết thương.
Hắn đang định bảo người đưa giấy ly hôn cho Diệp Chỉ Lan kí tên, đột nhiên nghe thấy Diệp Chỉ Lan cười thảm hỏi: “Mục Dục Vũ, nằm mơ thú vị không?”
Mục Dục Vũ cả người run lên, hắn quay đầu, phát hiện Diệp Chỉ Lan nhếch môi cười đến cực kì vui sướng khi người khác gặp họa: “Mơ cái gì vậy? Anh dám nói không? Mo giấc mơ anh chưa từng tưởng tượng phải không?Anh có dám nói hay không, hả? Có dám hay không?”
Tay Mục Dục Vũ run lên, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, ngay cả khi liều mình áp chế cảm xúc, cũng khó mà nén được.
“Ha ha ha ha, anh nên cảm ơn tôi, nếu không có tôi anh làm gì mơ được giấc mơ tốt đẹp như vậy, loại thần giữ của giống anh làm sao có thể tưởng tượng ra điều đẹp đẽ vậy chứ? Hả?Anh chẳng qua chỉ là cái xác không hồn kiếm tiền thôi, tôi cho anh trải nghiệm lạc thú làm người, anh có hưởng thụ tốt không? Có hay không nha?”
“Thật là đáng tiếc mà, tất cả đều là giả , giấc mơ kia là giả , tình cảm trong mơ cũng là giả, chờ tác dụng của thuốc biến mất mẹ nó anh chẳng còn gì, nhưng làm sao bây giờ ? Nếu chưa thử qua, anh cứ sống bình thường đúng không, nhưng anh nếm ngon ngọt rồi, không tiếp tục uống thuốc làm sao bây giờ? Ha ha ha ha, Mục Dục Vũ, tôi chờ anh tự tìm đến thuốc, chờ chính anh khiến bản thân mình nổi điên…”
Cô ta còn chưa nói xong, Mục Dục Vũ đã nổi giận gầm lên một tiếng, đi qua bóp cổ cô ta.
Hắn nhớ rõ rất nhiều thứ, hắn nhớ tới người vợ dịu hiền cười khanh khách, người mẹ dịu dàng hòa nhã, cậu em vợ khờ ngốc lại đơn thuần, còn có đứa nhỏ đáng yêu hoạt bát; hắn nhớ tới cảm giác chạm vào người thân, từng hơi ấm thậm chí lời lải nhải, bầu không khí hòa thuận vui vẻ, làm cho hốc mắt hắn ẩm ướt dịu dàng.
Nhưng đó là giả . Tất cả chỉ là ảo giác của thuốc, mục đích của ảo giác kia là phá hủy ý chí của hắn, ăn mòn tâm hồn hắn, khiến hắn suy sụp, làm hắn điên cuồng.
Vì sao lại như vậy? Hắn vừa mới thấu hiểu điều đó có bao nhiêu trân quý, hắn vừa mới quyết tâm đổi một cuộc sống mới, đem những chuyện trong mơ biến thành sự thật.
Vì sao như vậy? Hắn chẳng qua chỉ muốn có một gia đình bình thường.
Hắn phẫn nộ vô cùng, tay siết chặt, hắn nhìn chằm chằm Diệp Chỉ Lan run rẩy yết hầu, khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt đảo lộn, nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy Diêu Căn Giang ra sức kéo tay hắn, ra sức đẩy hắn, ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng gọi: “Lão Mục!”
Mục Dục Vũ dần dần tỉnh táo lại, hắn thống khổ nhắm mắt lại, đây mới là sự thật, đây mới là con mẹ nó sự thật!
Diệp Chỉ Lan che yết hầu cuộn mình ho khan, Mục Dục Vũ hít sâu mấy hơi, dần dần bình tĩnh trở lại, hắn đi qua kéo Diệp Chỉ Lan dậy, ở bên tai cô ta thở phì phò, nhẹ giọng nói: “Tốt lắm, chọc giận tôi đi? Nói cho cô, tôi cũng không ly hôn với cô, ý nghĩ cô muốn giết tôi chợt làm cho tôi thông suốt, tôi nghĩ nên có đi có lại, ví dụ như tôi có thể lấy cô thử nghiệm, chứng minh có thể chết, thế giới này sẽ chẳng còn ai là Diệp Chỉ Lan, tôi nói cô là giả mạo thì cô chính là giả mạo , ha ha, ngoại trừ tên Diệp Chỉ Lan này, cô nói xem, cô còn có cái gì? “
Diệp Chỉ Lan hoảng sợ trừng lớn mắt, cô ta chảy xuống nước mắt, bỗng nhiên khóc lớn lên, vừa khóc vừa kêu: “Mục Dục Vũ, chúng ta làm sao có thể như ngày hôm nay ? Anh giết tôi đi, giết tôi đi, tôi không sống, anh cũng quên đi, tôi không muốn sống nữa…”
Mục Dục Vũ buông ra, cô ta cuộn mình, từ từ nhắm hai mắt rơi lệ, không nói được một lời. Mục Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy việc này chẳng còn ý nghĩa, cảm giác sự bất lực sâu sắc, hắn chà xát mặt mình, đem tờ giấy ly hôn vứt tới trước mặt Diệp Chỉ Lan, mệt mỏi nói: “Ký đi.”
Diệp Chỉ Lan lắc đầu.
“Ký đi, ” Mục Dục Vũ đặt mông ngồi ở bên cạnh cô ta, ủ rũ mười phần nói, “Ký nó, tôi buông tha cho cô. Cô cũng, buông tha tôi.”
Diệp Chỉ Lan mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn.
“Tôi nói thật, ” Mục Dục Vũ đẩy tờ giấy đến trước mặt cô ta, thở dài nói, “Ký , chúng ta liền thanh toán xong, từ nay về sau, ai cũng không biết ai. Căn nhà này tôi cho cô, đồ của cô cũng là của cô, tôi không đuổi tận giết tuyệt, chỉ có cơ hội duy nhất này thôi, cô muốn không.”
Diệp Chỉ Lan đẩu môi, nửa ngày mới hỏi: “Vì sao?”
“Vì sao?” Mục Dục Vũ cười thảm một chút, lắc đầu nói, “Không nên hỏi vì sao nhiều như vậy, nếu nhất định phải nói nguyên nhân, chỉ có thể nói đại khái mẹ tôi ở dưới suối vàng không muốn nhìn thấy cảnh này.”
Diệp Chỉ Lan lấy tay lau nước mắt, nhanh chóng kí tên mình
Mục Dục Vũ thu lại văn kiện, đứng lên đối Diêu Căn Giang nói: “Đi thôi.”
Bọn họ hướng cửa mà đi, Diệp Chỉ Lan ở phía sau run giọng gọi hắn một câu: “Mục Dục Vũ.”
Mục Dục Vũ quay đầu lại, cô ta thảm thiết nở nụ cười, nói: “Mặc kệ anh tin hay không, tôi cũng không muốn giết anh.”
Mục Dục Vũ nhắm mắt, lại mở, không nói được một lời, xoay người bước ra khỏi căn phòng chết tiệt này.
Chương 51
Ra khỏi nơi ở của Diệp Chỉ Lan, một cơn gió lạnh thổi lại đây, Mục Dục Vũ mới phát hiện bất tri bất giác, thì ra mùa đông đã đến, áo khoác xám bạc trên người hắn đã không ngăn được gió lạnh.
Hoàng hôn buông xuống, một loạt chạc cây trụi lủi duỗi thân ở trong sân, đi ngang qua, dưới chân rải rác lá rụng, mờ nhạt dưới đèn đường, tất cả đều được phủ lớp sương sa, mông lung mơ hồ, lại bí ẩn, mọi hô hấp lúc đó đều hóa thành làn khói bay vào không khí. Toàn bộ thành phố im lìm , hiu quạnh, đèn đường kéo dài bóng người, ảm đạm buồn bã.
Buổi sáng Mục Dục Vũ đứng ở cửa xe không cảm xúc , hắn mân nhanh môi, mày nhíu chặt, hắn cảm thấy ngày hôm nay thật lạnh, lạnh đến nỗi gió thổi như vết dao cắt ngang mặt, lạnh đến nỗi lòng hắn tê tái, ngay cả chớp mắt, đều phải hao phí nhiều khí lực hơn so với bình thường.
Diêu Căn Giang cùng hắn đứng hồi lâu, rốt cục thử ho khan một tiếng, hỏi: “Lão Mục, cũng đã giải quyết xong chuyện này, hay là trở về?”
Mục Dục Vũ không có lên tiếng.
“Nếu đã giải quyết , cũng đừng nghĩ ngợi nữa, ” Diêu Căn Giang châm chước nói, “Trận này đã đánh xong, chúng ta còn trận khác ác liệt hơn…”
Mục Dục Vũ lắc đầu, gần như tự nhủ nói: “Không, còn có một việc.”
“Chuyện gì?”
Mục Dục Vũ ngẩng đầu, không có trả lời. Hắn trong nháy mắt này đưa ra quyết định gian nan, hắn cảm thấy bản thân lần đầu tiên trong cuộc đời đưa ra quyết định lại do dự và chần chờ đến vậy.
Hắn vẫn phải làm, hắn phải tìm lại cảm xúc thật sự, gạt bỏ hết những thứ khác lạ, làm cho cuộc sống trở về đúng quỹ đạo, là thứ đời này hắn am hiểu nhất, cũng là việc tốt nhất.
“Các anh đi về trước.” Mục Dục Vũ đơn giản nói, “Tôi sẽ tự về.”
“Anh đi đâu?” Diêu Căn Giang nhíu mày nói, “Ít nhất để Tôn Phúc Quân đi theo.”
“Không cần. Các anh cứ ngồi xe mà về, ” Mục Dục Vũ hít sâu một hơi, đối Diêu Căn Giang miễn cưỡng cười cười nói, “Đừng lo lắng, chúng ta liên lạc qua điện thoại sau.”
Hắn nói xong, hướng Diêu Căn Giang gật gật đầu, sải bước đi vài bước, ngoắc tay gọi xe taxi, ngồi vào, đóng cửa xe.
“Đi đâu thưa ngài?” Lái xe taxi hỏi.
Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, tạm dừng vài giây , mới gằn từng tiếng, nói địa chỉ nơi Nghê Xuân Yến.
Chỉ là một dòng ngắn ngủi, lúc nói ra, lại giống như được khảm ở bên trong thân thể, từng từ cắn nuốt tim gan hắn.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, hắn nghĩ hắn khiến mọi chuyện sai lầm rồi, mở đầu sai, khắp nơi sai, như một tiểu tiết, nếu muốn đưa nó về quỹ đạo, phải tiêu phí khí lực so với quá khứ. Trong giấc mơ có được ấm áp, cảm thụ quá tốt đẹp, đối với một người phụ nữ bình thường sinh ra quyến luyến, tất cả đều là sai , ở hiện thực cho dù có nhét trí tưởng tượng phong phú đến mấy hắn cũng chẳng thể nào là Mục Dục Vũ như vậy, từ đầu đến cuối, hắn chỉ có thể là ngài Mục , cũng nên là là Mục.
Chương 52
Một chén mỳ thịt bò rất nhanh đã được nấu xong, được đưa đến trước mặt Mục Dục Vũ có thịt bên trên, trên bát còn có rau xanh mướt, còn thêm vào trứng ốp lếp vàng óng ánh. Một bát đầy nóng hôi hổi, chỉ là nhìn, Mục Dục Vũ hốc mắt liền cảm thấy chua chát, dường như lạnh lẽo tích tụ trong cơ thể đều bị đẩy lùi, lạnh nóng đối lập, lạnh càng lạnh.
Hắn chầm chập cầm lấy chiếc đũa, cẩn thận gắp vài sợi mỳ cho vào miệng, bỗng nhiên trong lúc đó hắn cảm thấy hương vị gì cũng không cảm nhận được, đầu lưỡi dường như đánh mất tác dụng, hắn máy móc ăn , ra lệnh bản thân nuốt xuống, bởi vì hắn biết, qua đêm nay, thứ như vậy, có lẽ hắn rốt cuộc hắn không bao giờ được ăn nữa.
Có lẽ cả đời, cũng không được .
Không có hành thái, không có canh tương, liền ngay cả chiếc đũa trong tay hắn, bát mỳ hắn ăn cũng không hề giống khách hàng trong quán. Hắn chán ghét vị hành thái, ngại nước tương thịt bò quá mặn, hắn ưa sạch sẽ, nếu đồ dùng cá nhân chưa được khử độc, cả người sẽ không được tự nhiên.
Thói quen của hắn, kỳ lạ, Nghê Xuân Yến đều nhớ rõ.
Đó là một cái bát to giản dị mà sạch sẽ, viền bát trang trí một dòng chữ đỏ, cái thìa cũng vậy, những chữ đỏ ngốc này, tựa như một cái huy chương, chói mắt quá sức.
Giống như dụng cụ thấp kém của tiệc cưới, tiệc rượu kết thúc, không thấy không khí vui mừng, chỉ có buồn bã.
Mục Dục Vũ một ngụm một ngụm ăn, mỗi một miếng đều ăn thật sự cẩn thận, nhưng lại không biết ăn sao, hắn có chút sốt ruột, hắn nghĩ nên nhớ kỹ hương vị này, lại phát hiện trí nhớ giống như bát mỳ, ăn một ngụm thiếu một ngụm, hết rồi, có thể còn lại gì?
Hắn ăn xong ngum canh cuối cùng, chậm rãi buông thìa và chiếc đũa, sau đó bình tĩnh hỏi Nghê Xuân Yến: “Toilet ở đâu?”
Nghê Xuân Yến đứng lên nói: “Dưới lầu có một cái, công cộng , anh, chỉ sợ anh dùng không quen, lên lầu đi, dùng nhà của tôi .”
Cô dẫn đường phái trước, quẹo vào phòng bếp, xuyên qua cầu thang hẹp nhỏ dẫn lê. Cầu thang kia cũng đã trải qua năm tháng , cũ kĩ, bên trên phô gạch men sứ đều mất vài miếng, mỗi một miếng dường như lấp đầy thời gian. Nghê Xuân Yến mở đèn, trước cho Mục Dục Vũ lên lầu, quay đầu đối hắn cười cười nói: “Mau lên đây nha.”
Mục Dục Vũ hơi hơi mơ màng, hắn đợi chờ, dường như đang đợi một câu gọi trở về, sau đó hắn trước thử thăm dò bước ra chân trái, chờ giày da cùng gạch men sứ chạm nhau, quyết tâm đã trở lại, vì thế hắn không hề chần chờ, sải bước lên lầu.
Nghê Xuân Yến đã mở ra cửa phòng, ở trong phòng gọi hắn: “Vào đây vào đây.”
Mục Dục Vũ một chân đi vào.
“Thật ngại, có chút bừa bộn, ” Nghê Xuân Yến vội vàng thu dọn báo chí và bút sáp trên bàn, đối hắn ngẩng đầu, có chút thẹn đỏ mặt nói: “Tiểu Siêu gần thích vẽ, tôi mua cho nó bút màu, để nó ngồi yên trên ghế vẽ.”
Mục Dục Vũ không nói gì, hắn lẳng lặng đánh giá gian phòng, không lớn, ngăn cách thành một phòng nhỏ, ở một góc sáng sủa còn đặt một cái giường, gần giường có một cái tivi kiểu cũ, giờ phút này thằng nhóc cuộn mình ở trên giường, ôm đầu gối, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, nghe thấy có người đến, ánh mắt cũng không thèm liếc qua.
Nghê Xuân Yến quát khẽ nói: “Tiểu Siêu, có khách đến, chị dạy em thế nào? Vậy mà còn xem tivi?”
Tiểu Bạch ngốc gật gật đầu, nhìn thấy Mục Dục Vũ, lập tức vẻ mặt sáng lạn tươi cười, hô lên: “Anh trai báo chí thạch hoa quả.” Gọi xong rồi lập tức lại chuyển sang tivi, đôi mắt không chớp, dường như trên đang đưa tin quan trọng vô cùng.
Nghê Xuân Yến có chút bất đắc dĩ, đối Mục Dục Vũ nói: “Nó cứ như vậy, thấy thích gì đó, liền không để ý tới người khác. Anh đừng bận tâm.”
Mục Dục Vũ mân môi, gật gật đầu.
“Nhìn tôi kìa, anh muốn đi toilet phải không, đến, bên này.” Nghê Xuân Yến vỗ đùi, vội dẫn hắn đến một phòng khác, thay hắn mở đèn toilet.
Mục Dục Vũ đi vào, tùy tay đóng cửa lại, hắn mở vòi nước, trong tiếng nước che giấu, hắn nôn toàn bộ thức ăn vừa mới ăn vào bồn cầu.
Không phải dạ dày có vấn đề, cũng không phải đối với thức ăn Nghê Xuân Yến làm phản cảm, hắn biết hắn sẽ nôn mửa, là vì tâm lý tính bài xích cảnh tượng như vậy, bao gồm tất cả những cảnh tượng này.
Nhưng trên đời này, có những chuyện không muốn cũng phải làm.
Mục Dục Vũ bình tĩnh tắt vòi, súc miệng rửa tay, mở ra cửa sổ, để cho không khí lạnh lẽo bên ngoài lùi vào, khử đi mùi nôn mửa trong phòng. Hắn ở bên cửa sổ đứng một hồi, hắn ngửi được mùi hương ngọt như có như không, vờn quanh phòng tắm , mùi vị thản nhiên của Nghê Xuân Yến.
Chúng nó đều xuất phát từ đây, xà phòng trên kệ, cây ngoài cửa sổ, không có gì khó hiểu. Cẩn thận phân biệt, mùi hương đó còn có cảm xúc, pha trộn với ngôi nhà, có khi là lòng người dễ thay đổi, từng chút , thẩm thấu vào lòng người tại ban đêm cuối thu.
Hắn phát hiện trên bồn rửa mặt có một lọng tóc đen thật dài, đó là của Nghê Xuân Yến , hắn đi qua , đem tóc đen nhặt lên, vòng ở đầu ngón tay, sau đó lại nhẹ nhàng buông xuống, rớt vào bồn rửa mặt, dùng nước xả trôi nó.
Hắn ngẩng đầu, lại xác định đó là gương mặt của mình, gầy mà nghiêm khắc, mí mắt hoài nghi , đây không phải là gương mặt của Mục Dục Vũ trong mơ. Trên mặt hắn chưa bao giờ có vụng về và hạnh phúc, hắn là một người theo chủ nghĩa lý trí, hạnh phúc này nọ, theo căn bản, sẽ không có .
Mục Dục Vũ hít sâu một hơi, mở ra cửa phòng, hắn lẳng lặng nhìn Nghê Xuân Yến cách đó không xa, cô cúi thắt lưng, cầm trong tay bình thuỷ, đổ nước vào ly.
Hơi nước bốc lên, khuôn mặt thoạt nhìn mông lung rất đẹp, nhưng chẳng còn ý nghĩa.
“Ra rồi sao ?” Nghê Xuân Yến cười nhìn hắn, “Tôi pha trà cho anh này, đợi lát nữa uống, không phải là trà tốt gì, chỉ là trời lạnh , ấm tay cũng tốt.”
Mục Dục Vũ im lặng một hồi, rốt cục nói: “Tôi có việc muốn nói với cô.”
“Nói đi.” Nghê Xuân Yến cúi đầu, đóng nắp bình thủy, thổi thổi khí nóng trong ly trà, sau đó ngẩng đầu kỳ quái hỏi, “Chuyện gì vậy? Là, là nói chuyện chuyển nhà kia?” Cô bỗng nhiên có chút đỏ mặt, gục đầu xuống nói, “Tôi chỉ thu dọn một chút , còn, còn chưa xong đâu.”
Mục Dục Vũ thế này mới nhớ tới hắn còn từng muốn Nghê Xuân Yến chuyển qua sống cùng hắn. Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện thì ra trong góc còn có hộp giấy, phỏng chừng đã dọn gần xong. Trách không được hắn vào nhà cảm thấy hỗn độn, thì ra Nghê Xuân Yến thật sự tin tưởng hắn.
Làm sao cô ấy lại dễ dàng tin tưởng một người đến vậy?
Mục Dục Vũ hắng giọng, hắn nghĩ đến câu nói kia rất khó, nhưng trên thực tế, hắn hoàn toàn có thể mặt không đổi sắc nói: “Cô không thể chuyển qua đó .”
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng liền yên tĩnh, chỉ có tiếng vang quảng cáo truyền từ TV Tiểu Siêu, quảng cáo kia đang nói, có một loại cuộc sống siêu việt, có một loại theo đuổi mãi mãi hằng nguyên.
Mục Dục Vũ có chút hoảng hốt, bao nhiêu trường hợp khó hắn đã có kinh nghiệm, hắn sớm luyện thành ý chí sắt đá. Hôm nay hắn lại phá lệ bối rối, hắn biết bản thân đã đánh vỡ sự cân bằng vô hình trong ngôi nhà này, tựa như một gian phòng trưng hàng mỹ nghệ, hắn trong lúc vô tình đã làm sụp đổ tât cả.
Vì thế, ở nơi mà hắn không nhìn thấy được, toàn bộ không gian đang thong thả sụp đổ, tiện đà sụp đổ, phá thành mảnh nhỏ.
“Tôi, ý của tôi là, nếu cô muốn chuyển, tôi có thể tìm cho cô một nơi tốt, cô thích cái gì, đều được, tôi giúp cô, không thành vấn đề, chỉ cần cô nói, đúng rồi, mẹ ta còn giữ ngôi nhà của bà cho cô, ngày mai tôi liền bảo Tiểu Lâm qua làm hộ…”
Hắn nói năng lộn xộn xong, cuối cùng cảm thấy chán nản, hắn không thể không im lặng , âm thanh cuối cùng một lập tức tan rã ở trong không khí.
Nghê Xuân Yến sắc mặt trắng đến trong suốt, nhưng cô một câu cũng chưa nói, chỉ là nhẹ nhàng buông chén trà, sau đó gục đầu xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Trái tim Mục Dục Vũ dường như bị thứ gì đó cào xé, đau đớn đến hô hấp khó khăn, hắn lao lực nói: “Nghê Xuân Yến, cô đừng như vậy, cô nói cái gì đó được không? Tôi không phải chán ghét cô, nhưng mà tôi nghĩ, chúng ta hai người cùng chung một chỗ, chỉ sợ, vẫn là không thích hợp, cuối cùng đối với cô cũng công bằng, thật sự, tôi cẩn thận nghĩ tới , chúng ta không nên ở một khối, chúng ta không giống với…”
“Tôi đều biết , đừng nói nữa, ta hiểu mà” Nghê Xuân Yến thản nhiên nở nụ cười, ngắt lời hắn, thay hắn giải vây, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Chuyến đến sống với anh, tôi có là gì? Tôi đều biết, anh tốt với tôi.”
Mục Dục Vũ nghẹn cứng, hắn không có cách nào giải thích với người phụ nữ trước mặt này.
“Không có việc gì, tôi đã sớm biết, thật sự, tôi đã biết.” Nghê Xuân Yến có chút hoảng hốt nhẹ giọng nói, lại cười cười, hỏi, “Anh còn muốn uống trà không?”
“Không…”
“Ồ, không uống sao, tôi đem đổ. Tiểu Siêu sẽ không uống, tôi không thể uống, đành phải lãng phí .” Nghê Xuân Yến cười cười, nâng chung trà lên, vội vàng hướng vào toilet.
Cô đi quá nhanh, không nghĩ nước trà chao ra, đổ hết lên tay, tay không có cách nào khác lại nắm chặt chén trà, phịch một tiếng, cái chén vỡ tan thành mảnh nhỏ.
“Nghê Xuân Yến…” Mục Dục Vũ có chút nóng nảy, hắn nghĩ tiến lên.
“Không có việc gì, không cần lại đây, cẩn thận bẩn quần áo của anh.” Nghê Xuân Yến mạnh mẽ đưa bàn tay lên, nói, “Thật không có việc gì, cái này có là gì chứ, trời cũng đã tối, anh sớm nên trở về, được không?”
“Không, tôi, tôi tìm thuốc cho cô, tay cô…” Mục Dục Vũ bối rối nhìn mọi nơi, “Cái hòm thuốc đâu, cô có thuốc mỡ bôi phỏng không?”
Nghê Xuân Yến đột nhiên bạo phát, cô hét lên một tiếng, xông lên đưa một tay đẩy hắn ra ngoài cửa, vừa đẩy vừa nói nói: “Ngài trở về đi có được hay không? Tôi xin ngài trở về đi có được hay không? Hả? ! Nơi này chẳng có chuyện gì , đã không còn! Trở về đi! Tôi đời này chưa từng cầu xin ai, bây giờ tôi xin ngài một lần, ngài đừng ở lại chế giễu , trở về đi ! Về đi!”
Cô nói xong một câu cuối cùng, đã không nín được tiếng khóc.
Mục Dục Vũ muốn bắt tay cô, lại bị cô đẩy ra, hắn liên tục lui về phía sau, bị Nghê Xuân Yến đẩy ra ngoài cửa, sau đó loảng xoảng một tiếng, Nghê Xuân Yến ở hắn trước mắt, dùng sức đem cửa đóng chặt.