Chương 53
Điều này vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, hung hăng đánh trúng vị trí trái tim hắn, đau không thở nổi.
Nháy mắt đầu óc trống rỗng, ngây ngốc xoay người rời đi, tựa như rối gỗ bị dắt bằng sợi dây vô hình, bảo với hắn rằng, đi thôi, có ở đây cũng vô ích.
Ở lại, những chuyện hắn vừa làm, đấu tranh này, cả thống khổ, sẽ chẳng còn ý nghĩa ý nghĩa.
Nhưng mà vì sao lại hoảng hốt, tựa như Mục Giác mất tối hôm đó, nỗi đau đánh úp lại, hắn như người lạc đường chẳng biết về đâu.
Lúc hắn ý thức được, phát hiện bản thân đã đứng trên đường, con đường này buổi tối không có nhiều xe chạy qua, tiếng động cơ hối hả phía sau, cửa tiệm mỳ thịt bò vẫn sáng, mùi hương thơm ngon vẫn có thể khiến người ngang qua ngừng chân, nhưng vẫn không giống.
Dường như khi hắn bước đi, nơi đó sẽ cháy rụi thành tro.
Không được quay đầu, quay đầu lại, hắn cũng sẽ bị thiêu cháy .
Thiên sứ cũng như vậy báo cho Lót về thành phố Sodom, Jehovah sẽ mang theo lửa hủy diệt kinh thành đầy tội ác này, nhưng ngươi không thể quay đầu, không được suy nghĩ, nghe theo thần chỉ dẫn, toàn tâm toàn ý đi về phía trước .
Nhưng thiên sứ không biết phàm nhân không giống với hắn, chẳng lẽ vợ của Lót không tin thần sao? Chẳng lẽ nàng ta hoài nghi ý chỉ của thần? cũng chính là thế, vì sao muốn quay đầu? Bởi vì nàng ta trừ bỏ tín ngưỡng, còn có rất nhiều chuyện khác vướng bận, nàng lo lắng tương lai, nàng luyến tiếc, giống như ái thần, nàng cũng yêu những thứ vụn vặn rất nhỏ trong cuộc sống.
Cho nên nàng hóa thành tro.
Còn hắn? Mục Dục Vũ hỏi chính mình, ngươi sẽ quay đầu sao?
Hắn nhắm mắt lại, quyết định bỏ qua sự đau đớn đang dần dần thức tỉnh, bỏ qua tiếng khóc của người phụ nữ, bỏ qua nơi này, chắc chắn có ai đó đang khóc , tiếng khóc kia khiến hắn đau, nhưng cũng không thể ngăn cản hắn. Hắn tin vào bản thân, hắn tin tưởng giờ này phút này rời đi, buông bỏ, sau đó bắt đầu lại, đây là sự lý trí, cũng là lợi ích tốt nhất mà đôi bên lựa chọn.
Hắn mở mắt ra, chân bước nhanh, đưa tay vẫy xe taxi, ngồi xuống, khắc chế dục vọng quay đầu, như vậy rời đi.
Đều đã xong.
Giấc mơ hoang đường kia, thế giới hắn không thể hiểu nỗi, đều đã xong, vốn chưa từng bắt đầu, tất cả đều chỉ là phán đoán của hắn, đều là những thứ ảo giác chết tiệt.
Trong lòng hắn bừng lên lửa giận, hắn nghĩ, phải đưa thằng khốn đứng sau màn kịch này ra ánh sáng, phải để hắn ném thiên đao vạn quả.
Cùng lúc đó hắn cũng cảm hắn vô lực, hắn một tay che mặt, hít thật sâu rồi thở ra, dưới đáy lòng hoang vu vô tận, một phan lửa cháy, tất cả hóa tro tàn.
Trở lại nhà, Mục Dục Vũ gọi điện thoại cho Lâm trợ lý, nói: “Đưa toàn bộ cửa hàng mặt tiền và cổ phần ở đó đều giao cho tiểu thư Nghê Xuân Yến, đưa ngôi nhà mẹ tôi để lại tặng cho Nghê Siêu, ngày mai anh tự mình đi làm, không được để bọn họ chịu thiệt.”
Lâm trợ lý chần chờ một chút, hỏi: “Vậy hợp đồng lao động ngày trước kí với Nghê Xuân Yến tiểu thư thì sao?”
“Giải trừ hợp đồng, chiếu theo hợp đồng bồi thường cho cô ấy.”
“Hiểu được tiên sinh.”
“Đợi chút.”
“Ngài còn có phân phó gì?”
“Tôi, ” Mục Dục Vũ dừng một chút, sau đó nói, “Tôi hy vọng, sau này anh thường xuyên chiếu cố cửa tiệm kia một chút, bọn họ có khó khăn gì, anh có thể giúp đỡ xử lý một chút.”
“chuyện này…”
“Tính thêm vào công việc, tôi biết, ” Mục Dục Vũ nói, “Tôi sẽ bồi thường cho anh.”
Lâm trợ lý nở nụ cười, nói: “Vâng, tiên sinh, muốn báo cáo theo định ký phải không?”
“Tốt.”
Hắn cúp điện thoại, ở phòng ngủ trống rỗng lâm vào trầm tư, sau đó, hắn gọi điện thoại, bảo Tôn Phúc Quân đi lên một chuyến.
Tôn Phúc Quân rất nhanh đã tớii, còn mang đến một cái chén giữ ấm, mỉm cười đưa qua nói: “Tiên sinh, tôi biết ngài có thói quen ăn khuya, nhưng bây giờ đầu bếp còn chưa đến, tay của tôi cũng không rảnh rỗi, liền tự chủ trương làm cho ngài một chén trà sâm, ngài thử xem.” Hắn bổ sung một câu nói, “Đây chính là thứ tôi mua hiếu kính mẹ mà còn , là loại tốt, không phải thứ mà bọn chị Dư để lại đâu.”
Mục Dục Vũ cười khổ , tiếp nhận chén giữ ấm, mở ra, mùi thơm bừng bừng bay vào mũi. Hắn ngửi hương vị, nói: “Có vẻ tốt.”
“Cũng không ” Tôn Phúc Quân cười hì hì ngồi xuống nói, “Nếu không phải thứ tốt, tôi cũng không dám mua cho cha mẹ nha.”
“Anh thật là hiếu thuận .”
“Tôi đâu có hiếu thuận, ” Tôn Phúc Quân vuốt cái ót nở nụ cười, “Nhưng bọn họ cũng tốt, đôi vợ chồng…” Hắn bỗng nhiên ý thức được mẹ nuôi Mục Dục Vũ vừa qua đời không lâu, lập tức thu lại tươi cười nói, “Xin lỗi tiên sinh, tôi…”
Mục Dục Vũ lắc đầu, uống một ngụm trà sâm, sau đó nói: “Mẹ ta ở dưới suối vàng, sẽ không vui khi nhìn thấy tôi cả ngày ủ rũ.”
“Phu nhân là người làm việc văn hoá, ” Tôn Phúc Quân lao lực nói, ” Cha mẹ tôi so ra còn kém xa .”
Mục Dục Vũ nhìn trà sâm xuất thần, sau nói: “Bà nếu còn sống, không chừng đêm nay cho tôi một bạt tai.”
“Không thể nào…”
Mục Dục Vũ tự giễu cười cười, sau đó nói: “Gọi anh đi lên, là muốn nhắc nhở anh chuyện này.”
“Ngài nói đi.”
“Nghê Xuân Yến bên kia, sau này tôi không có khả năng tiếp xúc, anh cố gắng chiếu cố.” Mục Dục Vũ rũ mắt xuống thản nhiên nói, “Bọn họ hai người không dễ dàng, đừng để họ bị người ta bắt nạt .”
“Đó là khẳng định , ngài không nói tôi cũng nghĩ vậy, ” Tôn Phúc Quân nhíu nhíu mày, thử thăm dò hỏi, “Ngài, cũng cô ấy cãi nhau ?”
Mục Dục Vũ không nói chuyện.
“Tiên sinh, ngài đừng suy nghĩ so đo về lời nói của cô ấy, cô ấy tuy nhanh mồn nhanh miệng, nếu cô ấy nói gì đó không đúng , ngài trăm ngàn đừng để trong lòng, người khác không biết cô ấy, ngài còn không biết sao?Cô ấy…”
“Cô ấy đúng ” Mục Dục Vũ ngắt lời , giống nhu tự nhủ bản thân, “Sai là tôi.”
“Tiên sinh ngài…”
“Tóm lại anh sau này chiếu cố họ, có chuyện gì, tận lực giúp đỡ , được không?”
Tôn Phúc Quân im lặng , gật gật đầu.
“Nếu, ” Mục Dục Vũ lay tóc, vừa nói, “Nếu co một ngày, cảm thấy Xuân Yến cũng không tệ lắm, nghĩ, nghĩ cùng cô ấy…”
“Tiên sinh, tôi sẽ không .” Tôn Phúc Quân nói.
“Vì sao? Cô ấy rất tốt , anh, anh cũng không phải độc thân sao?”
Tôn Phúc Quân thật sâu nhìn hắn, cười cười nói: “Xuân Yến rất tốt, tôi quả thật cũng độc thân, nhưng giữa người và người cần có duyên phận, chúng tôi duyên phận không tới được điều đó, cô ấy theo tôi cũng không vui. Hơn nữa lấy việc thứ tự đến trước và sau, cô ấy theo tôi, trong lòng đều có người.”
Mục Dục Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, hỏi: “Trong lòng anh cũng có người ?”
“Vâng, trước kia tôi cũng có một cô em chiến hữu, anh trai cô ấy bị thương, mỗi tháng tôi đều giúp đỡ cô ấy, cô ấy học đại học, sang năm là tốt nghiệp.”
“Trẻ vậy ư, tuổi có khoảng cách xa. Hơn nữa hiện tại cô gái khó mà nói, ” Mục Dục Vũ hỏi, “Anh không sợ giỏ trúc múc nước công dã tràng?”
Tôn Phúc Quân sờ sờ cái mũi, nghĩ nghĩ nói: “Làm sao có thể không sợ?”
“Vậy sao anh không nhanh chóng cùng cô ấy đính hôn?”
“Có ích sao?” Tôn Phúc Quân lắc đầu nói, “Dù sao tôi làm việc và nói chuyện đều dùng tấm lòng, tôi không ngọt ngào, tôi thích cô ấy, tôi không thể mặc kệ cô ấy khó khăn, về phần công dã tràng, loại chuyện này, ai nói trước được?”
“Tôi không muốn anh bị động như vậy.” Mục Dục Vũ trực tiếp nói.
“Tiên sinh, ngài đương nhiên không giống với tôi, ngài là người làm chuyện lớn,, ta cũng chỉ thích hợp với gia đình có vợ và đứa con cùng nằm đầu giường sửi ấm, tôi cảm thấy kiên định như vậy là được rồi.”
“Trong lòng kiên định sao, ” Mục Dục Vũ thở dài, nói, “, tôi đã biết, anh trước nghỉ ngơi đi, tôi chỉ muốn nói chuyện đó, xong rồi.”
“Tốt, tôi đi rồi, ngài cũng ngủ sớm.” Tôn Phúc Quân hướng hắn cười cười, xoay người rời đi, trước khi rời khỏi phòng ngủ của hắn, bỗng nhiên ngừng lại, xoay người nói, “Tiên sinh, kỳ thật, tôi tuy rằng không biết ngài vì sao muốn như vậy, nhưng tôi hiểu được, ngài có lý do của ngài.”
Mục Dục Vũ cười khổ một chút, đặt tay lên ngực nói: “Tôi cũng hiểu.”
Tôn Phúc Quân gật gật đầu, thấp giọng nói: “Những việc như vậy, ngài không có sai.”
Mục Dục Vũ hốc mắt nháy mắt liền ẩm ướt , hắn ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, theo sau nói: “Không nghĩ tới anh lại nói với tôi câu này.”
“Không nên nói cái này , nhưng từ đầu đến cuối, tôi thấy hai người rất hợp.” Tôn Phúc Quân thở dài nói, “Xuân Yến là người thành thật, cô ấy nếu cùng ngài, thật tốt.”
Mục Dục Vũ im lặng một lát, theo sau hé miệng gật gật đầu, vẫy tay cho hắn rời đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi cảm thấy Mục Dục Vũ không phải là người tốt gì, nhưng hắn cũng không phải tuyệt đối là người xấu, hơn nữa người đàn ông mỗi khi gặp chuyện đều dựa vào hợp lý hóa đạo đức, đây là kết quả xã hội hóa, Mục Dục Vũ nghĩ như vậy là ở trong phạm trù tính cách của hắn, không phải tôi tẩy trắng hắn, thật không phải.
Chú thích: Thành phố Sodom và Gomorrah ở Trung Đông được nhắc tới trong Kinh cựu ước với câu chuyện về việc chúng bị Chúa phá hủy bằng ngọn lửa khổng lồ.
Jehovad là tên một vị Chúa.
Câu chuyện trên được kể lại như sau:
LÓT và gia đình ông sống chung với Áp-ra-ham trong xứ Ca-na-an. Một ngày nọ Áp-ra-ham nói với Lót: ‘Ở đây thiếu đất cho cả thảy thú vật của hai ta. Vậy chúng ta hãy chia tay. Nếu cháu đi về hướng này thì chú sẽ đi hướng khác’.
Lót ngắm nhìn khắp xứ. Ông trông thấy trong xứ có một phần đất rất đẹp có nhiều nước và đồng cỏ tươi tốt cho thú vật ông. Ðó là địa hạt Sông Giô-đanh. Thế là Lót đưa gia đình và thú vật ông đến đó. Cuối cùng họ cất nhà trong thành Sô-đôm để ở.
Dân thành Sô-đôm thật là ác. Ðiều này làm Lót đau lòng, vì ông là người tốt. Ðức Chúa Trời cũng đau lòng nữa. Cuối cùng, Ngài phái hai thiên sứ đến báo trước cho Lót hay rằng Ngài sắp hủy diệt thành Sô-đôm và thành Gô-mô-rơ gần đó vì cớ sự gian ác của chúng.
Các thiên sứ nói với Lót: ‘Mau lên! Hãy dẫn vợ và hai con gái ngươi ra khỏi nơi đây!’ Lót và gia đình ông lần lữa một chút, và bởi vậy các thiên sứ nắm tay họ và dẫn họ ra khỏi thành. Rồi một thiên sứ nói: ‘Hãy chạy thoát thân! Chớ nhìn lại phía sau. Hãy chạy trốn trên các ngọn đồi, để các ngươi khỏi bị giết chết!’
Lót và hai con gái vâng lời chạy ra khỏi thành Sô-đôm. Họ không ngừng lại một chút nào, và không nhìn lại phía sau. Nhưng vợ Lót không vâng lời. Sau khi họ ra khỏi thành Sô-đôm một quãng đường, bà dừng lại và nhìn về phía sau. Thế là vợ Lót trở thành một tượng muối. Em có thấy bà trong hình vẽ đây không?
Chúng ta có thể học được một bài học tốt. Chuyện này cho thấy Ðức Chúa Trời giải cứu những người vâng lời Ngài, nhưng những người không vâng lời Ngài sẽ mất sự sống.
Chương 54
Mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, tất cả đều trở về đúng với quỹ đạo ban đầu của nó.
Làm được điểm ấy Mục Dục Vũ cứ nghĩ khó khăn, lại cũng không phải dễ dàng. Nói không khó là vì cứ hành động theo quán tính, giang hai tay, bước chân, tuần hoàn lặp đi lặp lại như những năm qua, kinh nghiệm này được tích lũy trong cơ thể như một hệ thống được trang bị định vị, đi đến đâu, làm gì đều tự giác đưa về khuôn khổ của nó.
Nói không dễ dàng lại là vì ranh giới kia có thể co dãn tự nhiên, người ở bên trong càng dùng sức, bắn ngược lại càng mạnh. Mục Dục Vũ cảm giác bản thân hắn đang chống đối sự bắn ngược của ngài Mục, khiến hắn thất điên bát đảo, lòng tràn đầy khổ sở, nhưng một câu cũng không nói nên lời, cũng không có cách nào chia sẻ với ai khác.
Hắn hiểu được, thì ra chính mình chỉ có thể làm ngài Mục, không gian song song trong giấc mơ, chính là lò xo gần biên giới, từng nghĩ đến cách trung tâm càng ngày càng xa, mơ hồ thấy được bầu trời mới, khả kia tân thiên địa cũng là phù dung sớm nở tối tàn, không căn không theo , lò xo giãn đến đỉnh điểm, lạch cạch một tiếng vẫn là đưa người trở về vạch xuất phát.
Những ngày tiếp theo, ngay cả khi ăn cháo dưa muối, hay cả ăn gan rồng tim phượng, thế nào là ngày, thế nào là năm, lại chẳng có chút khác biệt gì. Khác ở chỗ là Nghê Xuân Yến, bé nhỏ không đáng kể , có cô hay không có, cũng không quá lớn .
Cuộc sống không phải phim truyền hình cẩu huyết, thề non hẹn biển rồi lại chia ly, mọi người đều có câu chuyện riêng của họ, huống chi Mục Dục Vũ và Nghê Xuân Yến? Mục Dục Vũ trái lo phải nghĩ, phát hiện được không thể nào tìm được một từ để diễn tả mối quan hệ của hắn và Nghê Xuân Yến trong lúc đó? Khách và chủ? Bạn cũ? Người yêu hay là tình nhân? Không, bọn họ không phải. Bọn họ trong lúc đó thật sự không thể nói rõ có bao nhiêu ràng buộc, thật sự không thể nói rõ có liên quan, ngay cả chút ít sựu tin tưởng và ấm áp, cũng từ tác dụng thuốc ảo giác gây ra, bọn họ không có danh chính ngôn thuận.
Đúng như Tôn Phúc Quân nói , bọn họ căn bản không phải người giống nhau.
Không có Nghê Xuân Yến, Mục Dục Vũ phát hiện bản thân vẫn có thể đi làm, có thể đi công tác, có thể cơ trí tàn nhẫn xử lý sự việc, trên bàn đàm phán không chút nương tay; đi bệnh viện trị liệu, uống thuốc hay kiểm tra cũng không chút nhíu mày, điều nên làm và không nên làm, hắn không hề mắc chút sai sót. Nghê Xuân Yến không bên cạnh thì sao chứ? Hắn không ăn được cơm cô nấu, trong nhà cũng không thấy bóng dáng cô mang chiếc áo đỏ, vậy có làm sao? Lâm trợ lý cho hắn tìm một người quản gia mới nhanh chóng sắp xếp công việc, ở phòng bếp mời đến hai vị đầu bếp nấu món Trung, về tay nghề của Nghê Xuân Yến, thật sự không có cách nào so sánh được.
Ban ngày kết thúc, buổi tối nằm ở trên giường, hắn lại bắt đầu mất ngủ, lúc này không có Nghê Xuân Yến trở nên khác biệt vô cùng, giống như bình sứ có một khe nứt, qua một thời gian lâu, nước bên trong từ từ chảy ra ngoài từng chút một. Lúc này Mục Dục Vũ cảm thấy trống rỗng, một loại thất vọng như sương mù xâm chiếm toàn bộ không gian. Mục Dục Vũ đối với điều này cũng không xa lạ, bởi vì hắn nằm xuống bắt đầu có suy nghĩ”Nếu ngủ đến chết thì không biết có người nào phát hiện”. Điều khiến hắn kinh ngạc là, trên thực tế hắn đã có một khoảng thời gian rất dài không còn nghĩ về nữa, từ khi bắt đầu giấc mơ kì lạ đó, từ khi hắn bắt đầu tiếp xúc Nghê Xuân Yến, hắn quả thật không còn phải chịu đựng cảm giác cô đơn mãnh liệt như vậy nữa.
Cô đơn, Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, ra lệnh bản thân triệt tiêu cảm xúc yếu đuổi này.
Trận tuyết đầu đông ở thành phố, Mục Dục Vũ thuận lợi cùng Diệp Chỉ Lan ký giấy ly hôn. Hắn giữ lời hứa, đưa ngôi nhà cho Diệp Chỉ Lan, cũng không tiếp tục trả thù cô vì chuyện kê thuốc. Đại khái hắn tức sự khoan dung của mình gây ra tin tức sai lầm, gần đến giờ ký giấy ly hôn, Đại thiếu Diệp gia đột nhiên cứng rắn , mang theo luật sư đã chạy tới ngăn cản em gái ký tên, tuyên bố cho em gái mời luật sư, tranh thủ cái gọi là quyền lợi hợp pháp, hắn lúc này hồn nhiên quên chính mình từng bán cả em gái, ra bộ dáng anh trai cả chăm sóc tỉ mỉ, ồn ào muốn đem Mục Dục Vũ ở trong nhà phát cuồng nghĩ bóp chết Diệp Chỉ Lan làm chứng cớ mới, đối Mục Dục Vũ mắng: “Họ Mục , anh có phải tên ăn mày đâu? Một phần phí không có mà cũng đòi ly hôn, không có cửa đâu! Tôi nói cho anh, con gái Diệp gia chúng tôi không phải muốn bắt nạt là bắt nạt , bôi ta bị bệnh, còn có tôi là anh trai của nó thay nó làm chủ!”
Mục Dục Vũ lạnh lùng nhìn hắn diễn trò, một câu cũng không nói, chờ hắn luyên thuyên xong , mới quay đầu đối Diệp Chỉ Lan vẫn cúi đầu không nói nói: “Cô bây giờ vẫn còn cảm thấy sinh ra ở Diệp gia là tài trí hơn người?”
Diệp Chỉ Lan sắc mặt tái nhợt, cắn môi không nói lời nào.
“Tiểu Lan, em không phải sợ hắn, anh cả ở đây, em đừng ký thứ này, đối với em không công bằng…”
Diệp Chỉ Lan mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn anh trai, sau đó thảm thiết cười hỏi: “Em không muốn ký, nhưng phải ký, anh không biết vì sao hả anh trai?”
Diệp đại thiếu nói: “Không sợ, họ Mục đó mới phải sợ, hắn không dám báo án , làm lớn chuyện, hắn tránh không khỏi mất mặt!”
“Nếu anh ta chịu được?” Diệp Chỉ Lan hỏi.
“Này, này, dù sao chúng ta không sợ hắn…”
Diệp Chỉ Lan thản nhiên hỏi: “Anh trai, nếu em nói với anh, cho dù Mục Dục Vũ phân một nửa tài sản cho em, em có chết cũng không nhận mang về nhà, anh còn giúp em sao?”
Diệp đại thiếu xấu hổ ở ngậm miệng, thẹn quá thành giận, mắng: “Mày nói vô liêm sỉ gì đó? Mày cho dù ra cửa, gả cho người ta, cũng vẫn là tiểu thư Diệp gia…”
“Được rồi, ” Diệp Chỉ Lan đánh gãy lời hắn, mệt mỏi nói, “Cứ như vậy , tôi mệt mỏi.” Nàng đứng lên, chân thành đi đến trước mặt luật sư, cũng không nói thêm cái gì, cầm lấy bút, ký xuống tờ giấy.
“Tiểu Lan, mày điên rồi, không cần ký…” Diệp đại thiếu quá sợ hãi, nhảy lên ngăn cản.
Lâm trợ lý lập tức dẫn người ngăn lại hắn, Mục Dục Vũ đưa ánh mắt, Lâm trợ lý lập tức mang theo người đem Diệp đại thiếu cùng luật sư của hắn đẩy ra khỏi phòng.
Diệp Chỉ Lan nhíu mày nhìn nhìn, ký xong.
Mục Dục Vũ lúc này ngoài ý muốn , hắn bất giác đưa mắt nhìn vợ trước, phát hiện Diệp Chỉ Lan mặc một bộ quần áo cũ rất quen, Cashmere màu tắng sữa, bên trong là váy nhung màu xanh theo bộ, trên người không mang trang sức, trên mặt cũng không trang điểm đậm.
Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến, cũng không chắc chắn là năm trước, cả đầu không thực tế ảo tưởng về Diệp Chỉ Lan sao? Khi đó cô ta còn chưa lấy hắn, cũng không thiếu điêu ngoa tùy hứng, nhưng rốt cuộc vẫn có nét thanh xuân làm trụ, phát triển tính tình công chúa, kỳ thật cũng đáng yêu.
Nhưng hắn tận mắt thấy người phụ nữ đáng yêu lột xác thành điên cuồng, đơn thuần diễn biến thành cố chấp, hắn cứ việc lòng tràn đầy chán ghét, nhưng đối với sự biến hóa chưa bao giờ tiếc hận, càng không nghĩ tới ngăn cản. Cho đến ngày nay, Mục Dục Vũ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, có lẽ cô ta vẫn còn cần ở hắn, một cơ hội, nếu hắn nhìn cô ta nhiều thêm vài lần, nếu cô ta bước chậm thêm vài bước, có lẽ hai người bọn họ, không đi đến tình cảnh tệ như vậy.
Nếu mỗi ngày sống chung, cho dù không có tình yêu, cũng có thể sinh ra chút tình cảm thân tình?
Cuộc sống không bao giờ có nếu.
Mục Dục Vũ cười khẽ , đều đến bước tình thế này, nghĩ về điều đó thì còn ý nghĩa gì?
Hắn cúi đầu, đặt bút ký tên bên cạnh Diệp Chỉ Lan.
Giờ khắc này đối phương đều có loại cảm giác thoải mái, cũng không khỏi thở dài một hơi. Bởi vì cách gần, đôi bên đều cảm nhận được phản ứng đối phương, Mục Dục Vũ quay đầu, mỉm cười, bình sinh lần đầu tiên hắn dúng ánh mắt dịu dàng nhìn vợ trươc, sau đó hỏi: “Sau này có tính toán gì không?”
Diệp Chỉ Lan nhẹ nhàng nói: “Đại khái, đến Châu Âu , tôi vẫn muốn sống ở đó một thời gian, nếu có thể, tìm đại học …”
“Tốt lắm, ” Mục Dục Vũ gật đầu nói, “Kế hoạch của cô tốt lắm.”
Diệp Chỉ Lan bỗng nhiên nở nụ cười, lắc đầu nói: “Biết không, đây là lần đầu tiên anh khen tôi.”
Mục Dục Vũ hơi hơi nhíu mi, ở trong đầu tìm kiếm, quả thật trước đó chưa bao giờ đồng ý khen Diệp Chỉ Lan, hắn tươi cười sâu sắc, vươn tay nói: “Chúc cô tất cả thuận lợi.”
Diệp Chỉ Lan thấp giọng nói cảm ơn, cũng vươn tay cầm lấy, hai người theo chuẩn tắc của giao tiếp nắm lại rồi nhanh chóng buông ra, sau đó, Diệp Chỉ Lan nắm thật chặt quần áo trên người, đối hắn nói: “Tôi đi rồi, cũng chúc anh tất cả thuận lợi.”
Cô cầm lấy túi xách, chuẩn bị bước ra cửa, Lâm trợ lý gọi lại cô: “Diệp tiểu thư.”
Diệp Chỉ Lan ngừng lại.
Lâm trợ lý đem đưa trang giấy qua, thấp giọng nói: “Này, là tiên sinh bảo tôi đưa cho cô , phía trên có địa chỉ và điện thoại, là bạn của cô lúc trước.”
Diệp Chỉ Lan khó có thể tin nhìn hắn.
“Anh ta tuy rằng nghỉ học rồi, nhưng tự bản thân mở lớp dạy piano, tình cảnh cũng không tệ lắm.” Lâm trợ lý cười nói, “Tôi nghĩ anh ấy hẳn là vui lắm khi thấy cô.”
Diệp Chỉ Lan hốc mắt đột nhiên liền đỏ, cô nhanh chóng tiếp nhận trang giấy, cất vào trong túi xách, ngẩng đầu nhìn lại tầm mắt Mục Dục Vũ nói: “Mục Dục Vũ, cảm ơn .”
Mục Dục Vũ không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, Diệp Chỉ Lan muốn nói cái gì, vẫn còn che miệng không đề cập tới, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Mục Dục Vũ mang theo Lâm trợ lý và luật sư về nhà, ở trong thang máy, Lâm trợ lý liên tiếp nhìn về phía Mục Dục Vũ, lại muốn nói lại thôi, Mục Dục Vũ nhíu mày nói: “Có cái gì thì nói đi!”
Lâm trợ lý cười nói: “Không, chính là có chút cảm khái.”
“Ồ?”
“Diệp tiểu thư, trước kia chưa từng biểu lộ hòa nhã với tôi, lần đầu tiên nhìn cô ấy như thế, giống như, thật cảm kích, thật vui vẻ, khụ, tóm lại nói không rõ.”
“Tôi còn không biết anh thì ra là người đa sầu đa cảm như vậy, ” Mục Dục Vũ ra vẻ chán ghét trừng mắt nhìn.
Lâm trợ lý sợ tới mức lui về phía sau từng bước, vội vàng nói: “Tiên sinh, tôi chỉ là tình cờ nói về chuyện đó thôi.”
“Thằng nhóc ngốc đó ” Mục Dục Vũ dừng dừng, nhíu mày nói, “Thật sự là đồ ngốc, một chút năng lực cũng chẳng có, cũng không biết nói Diệp Chỉ Lan nhìn trúng hắn cái gì, thật đúng là.”
“Tình đầu ý hợp.”
“Ngốc.” Mục Dục Vũ lạnh lùng đánh giá một chữ.
Lúc này thang máy đến tầng dưới, leng keng một tiếng mở ra, Mục Dục Vũ rõ ràng nghe thấy Lâm trợ lý ở hắn phía sau nói thầm câu: “Có ngốc, làm gì có ai ngốc như Nghê Xuân Yến?”
Mục Dục Vũ đè lại cửa thang máy, quay đầu âm trầm hỏi: “Anh vừa mới nói cái gì?”
“Hả?”
“Cái gì mà không ai ngốc qua Nghê Xuân Yến?”
“Ồ, chuyện đó, ” Lâm trợ lý dường như không có việc gì nói, “Nghê Xuân Yến tiểu thư không có nhận thứ ngài tặng, đem cửa tiệm sang bên ngoài, nghe nói là muốn chuyển đi, chuyển xong cầm một chút tiền, tôi quên đi một chút, vừa vặn cầm đúng tiền lương chúng ta bồi thường.”
Mục Dục Vũ cảm thấy trong lòng rét run, cắn răng hỏi: “Cái gì, cái gì tiền lương?”
“Ngài không phải mời cô ấy làm đầu bếp sao? Bởi vì không biết tiền lương ra sao, là đưa về nhà Mục hay bên nhân sự công ty, cho nên tôi vẫn chưa kết toán cho cô ấy.”
“Vậy người đâu?”
“Chuyển đi rồi.” Lâm trợ lý lắc đầu thở dài nói, “Cô gái này rất cẩn thận , những thứ mang đi đều là lúc trước mang đến , những thứ còn lại đó, giống như một danh sách rành mạch, một cái bát cũng không lấy, thật sự là, ai tính toán cái này với cô ấy chứ…”
Mục Dục Vũ chỉ cảm thấy tiếng tim đập nhanh cô cùng, lớn đến lỗ tai đều bị ảnh hưởng ông ông, hắn ngốc nghếch đứng ở kia, qua một hồi lâu, mới ngơ ngẩn hỏi: “Vậy, ngôi nhà mẹ tôi thì sao?”
“Ồ, cái đó cô ấy nhận, bởi vì tôi nói là phu nhân tặng cho em trai cô ấy .”
Mục Dục Vũ lập tức nói: “Đi, đi chỗ đó xem.”
“Nhưng mà tiên sinh, ngài buổi chiều còn có hội…”
“Hủy bỏ, ” Mục Dục Vũ vò tóc, vừa nói, “Hủy bỏ, tôi phải đi xem.”
Chương 55
Ngôi nhà này lưu giữ rất nhiều kí ức, dây thường xuân bao quanh bức tường, bãi đỗ xe dài hẹp, bảng hiệu dưới mái hiên, hay tiếng lộp độp của đàn bồ câu bay ngang qua mái ngói, từng chi tiết đều có một câu chuyện xưa, cẩn thận lắng nghe đều có âm thanh. Xung quanh được lấp đầy bằng tiếng va chạm của nồi niêu xong chảo, chuyện gia đình, chuyện ăn no mặc ấm của thực tế, đương nhiên cũng có những câu chuyện dung dị như lông gà vỏ tỏi.
Đây là một ngày không đáng kể của những con người nhỏ bé bình thường, không gian này quá hẹp, không thể dung chứa được giấc mơ và khát vọng về quyền lực thành công của người đàn ông, cho nên Mục Dục Vũ muốn rời đi, hắn từ ngày mới chuyển về đây đã bắt đầu lên kế hoạch thoát khỏi nơi này, trốn đi thật xa, ở một bầu trời rộng lớn thực hiện thạm vọng bản thân. Hôm nay, khi đặt chân trên hành lang này, Mục Dục Vũ lại bỗng nhiên phát hiện, nơi này mới là nơi rộng lớn nhất, ranh giới nó hữu hạn, bên trong cũng hoàn toàn đơn giản, bao hàm toàn diện , lại khiến hắn lo lắng và bất an, cũng đẩy áp lực và do dựu lên trên vai hắn.
Là hắn lựa chọn rời đi chỗ này, là hắn lựa chọn rời đi loại cuộc sống đó, để tay lên ngực tự hỏi, nếu có quay lại một trăm lần, chỉ sợ ngài Mục vẫn lựa chọn như cũ. Nhưng hắn rốt cuộc không chỉ là ngài Mục, đứng ở hàng hiên cũ, trước ngôi nhà đó, mềm mại an ủi giống như thân cận da thịt, hắn lần đầu tiên bình tĩnh thừa nhận, hắn rốt cuộc, không chỉ là ngài Mục.
Tại đây giữa những ngôi cũ, hắn còn từng là con nuôi của một người phụ nữ, hắn còn từng là một học sinh trung học tính cách khó ưa lại giỏi về giả tạo; hắn còn từng là một đứa con ngoan ngoãn hiếu thảo trong mắt mọi người xung quanh; hắn còn từng nghĩ tới sau khi trở nên nổi bật , mang áo gấm về nhà, muốn cho những thanh thiếu niên từng bắt nạt hay những người từng ruồng bỏ hắn phải hối hận; hắn còn từng vì cố chấp ngạo mạn bản thân, hung hăng tổn thương lòng tự trọng của cô gái ái mộ hắn.
Hắn cũng không phải không hiểu, nhận thức về cuộc sống, về mình thân phận địa vị, về những nguyên tắc mà hắn không muốn sửa đổi, kỳ thật đều cũng có căn nguyên, có mục đích, chỉ là đã quá lâu, người chỉ biết nhìn vào kết quả, lại đã quên đi nguồn gốc.
Nhưng quay đầu lại, lai lịch đều rõ ràng, chúng nó luôn luôn tồn tại, liền như ngôi nhà này, chờ hắn quay đầu, nghĩ ra vấn đề đơn giản nhất: hắn đến từ đâu?
Hắn đến từ đâu?
Chỉ có giải quyết vấn đề này, hắn mới có thể biết, hắn vì sao muốn tới nơi này.
Mục Dục Vũ leo lên cầu thang, hắn đi rất nhanh, dường như càng tới gần nơi ở cũ, hắn càng chần chờ.
Hắn không biết nhấc tay gõ cửa, là lấy thân phận ngài Mục, hay là lấy thân phận Mục Dục Vũ.
Nếu là ngài Mục, hắn giờ này phút này hành vi hoàn toàn vô nghĩa, thậm chí vi phạm nguyên tắc của hắn, mà nếu hắn chỉ là Mục Dục Vũ, hắn lại dựa vào cái gì mà đứng trước mặt Nghê Xuân Yến?
Mục Dục Vũ thở dài.
Hắn đứng ở cửa thật lâu , hắn bỗng nhiên phát hiện chính mình cũng sẽ lo lắng, chuyện hắn lo lắng còn rất nhiều, hắn lo lắng nghĩ, người phụ nữ kia còn mang theo một đứa ngốc, không mở cửa hàng thì làm sao sống qua ngày? Cô có thật sự ở đây hay không? Đã biết sao còn tùy tiện đến đây, chẳng may kích thích đến lòng tự trọng của Nghê Xuân Yến, nếu ngay cả nhà này cô cũng không muốn ở thì nên làm cái gì bây giờ?
Mục Dục Vũ mân nhanh môi, bàn tay vỗ nhẹ vào cánh cửa.
Bất kể như thế nào, nên chịu trách nhiệm thì phải chịu trách nhiệm, là hắn dám đưa Nghê Xuân Yến trộn lẫn vào cuộc sống bản thân, cũng là hắn đơn phương muốn cô ngốc đó rời đi. Vì tư lợi, lại vô tình vô nghĩa, cũng không thể khiến một người phụ nữ vì mình mà lang bạc, nhất là khi cô còn chăm sóc cả đứa em trai ngốc.
Hắn vỗ lên cửa một lúc lâu, không người trả lời, hắn không cam lòng, lại vỗ, không nhúc nhích di chuyển, Mục Dục Vũ đưa tai lắng nghe, phát hiện bên trong im ắng, khả năng là không có ai. Lúc này phía sau Mục Dục Vũ có người mở cửa, người đàn ông cẩn thận hỏi: “Anh tìm ai?”
Mục Dục Vũ xoay người, phát hiện là gương mặt xa lạ, đại khái là khi hắn rời thì hàng xóm mới chuyển đến. Mục Dục Vũ hướng hắn gật gật đầu nói: “Tôi tìm chủ nhân nhà này.”
“Nhà này không có người mà ” người đàn ông kia quan sát Mục Dục Vũ một hồi từ quần áo trên người kết luận hắn không phải là người xấu, buông biểu tình cảnh giác trên mặt nói, “Nghe nói ban đầu người ở đây là giáo viên Mục nhưng không may đã qua đời. Nếu anh tìm giác viên Mục…”
“Không, ” Mục Dục Vũ lắc đầu nói, “Tôi tìm chủ nhân mới ở đây.”
“Không gặp người mới đến.” Người đàn ông nhíu mày nói, “Anh không nhầm chứ?”
“Không có người đến?” Mục Dục Vũ nhíu mày hỏi.
“Khẳng định không có ai đến, ” người đàn ông cười cười nói, “Nhà chúng ta ở phía đối diện, mẹ tôi về hưu cả ngày ở nhà, nếu có người chuyển nhà, chúng tôi không có khả năng không biết.”
Mục Dục Vũ ngây ngẩn cả người, lúc này ở cửa bên kia xuất hiện một bà lão, nhiệt tình nói: “Ccachs đây hai ngày có một cô gái mang theo đứa em trai choai choai lại đây quét tước vệ sinh.”
Mục Dục Vũ giật mình, vội hỏi: “Bà, bà thấy hai chị em bọn họ ?”
“Thấy , cô gái đó rất dễ thương, nói người ở đây trước kia giáo viên Mục là trưởng bối, người đã qua đời, nhà giữ lại cho bọn họ, chỉ là cô có quyên vào nhà, còn lại đây dọn dẹp.”
Mục Dục Vũ hỏi: “Cô ấy chỉ đến quét tước vệ sinh?”
“Cũng phải, làm việc nhanh nhẹn , cậu trai, cô ấy là gì của cậu vậy?” Bà lão cười hớ hớ hỏi.
“Mẹ tôi, chính là giáo viên Mục.” Mục Dục Vũ khàn khàn.
“Ồ, trách không được, thân thích của cậu đâu hết rồi?” Bà lão tò mò nói, “Cậu mới từ bên ngoài trở về, lo lắng ngôi nhà này phải không? Yên tâm, cô gái kia thu dọn sạch sẽ , bọn họ bao bọc đàng hoàng, tôi đã xem xét qua. Tôi cũng nói với cô ấy, phòng này muốn bán hay thuê thì liên hệ với phía dưới, nhà chúng tôi vui vẻ chào mừng hàng xóm, cô ấy nói phòng này khóa lại như vậy, để niệm tưởng tổ tiên, không thuê cũng không bán, tôi cũng nghĩ cô ấy hiếu thuận, trò chuyện nửa ngày.”
Mục Dục Vũ yết hầu khô khốc, hít sâu một hơi hỏi: ” Cô ấy có nói qua khi nào lại đến không?”
“Kia cũng không có.” Bà lão lắc đầu, nhìn hắn nói, “Cậu không có phương thức liên hệ với cô ấy sao?”
Mục Dục Vũ không muốn nói chuyện nhiều, nói: “Cám ơn, nếu bà có gặp lại tái cô ấy, phiền bà thông báo lại với cô ấy.”
“Ai, được rồi.” Bà lão gật đầu, lại hỏi, “Nếu cậu không tìm ra cô ấy, rõ ràng gọi người mở khóa là được, dù sao phòng ở là của cậu, nó cũng chạy không được.”
Mục Dục Vũ cười khổ một chút, gật gật đầu, cùng bà lão kết thúc câu chuyện, một người chậm rãi đi xuống thang lầu. Hắn hốt hoảng nghĩ, cô ấy đến khi nào? Dường như khi đó mẹ nuôi vừa mới mất, Nghê Xuân Yến cùng hắn đến, sau đó, cô lại yên lặng ở bên cạnh hắn rất lâu.
Tất cả đều là thời điểm hắn cần cô.
Vì sao người phụ nữ này chưa từng có suy nghĩ quay người bỏ đi? Hắn và cô, kỳ thật không tính là có giao tình, nói về chuyện cũ này, cũng chẳng vui vẻ gì, hắn hoàn toàn không tư cách.
Nhưng tại sao cô không ghét hắn đâu? Hắn đối với cô cho đến giờ vẫn không công bằng, thiếu niên khi đó lợi dụng ái mộ để thỏa mãn hư vinh bản thân, trút lên cô những tủi hổ mà hắn chịu, trưởng thành vẫn lợi dụng ự ấm áp dịu dàng của cô để vượt qua nỗi đau mất mát thống khôt, chứng minh lý trí hắn vô cùng tàn nhẫn.
Thế giới của hắn vốn không nên có loại phụ nữ này, cô phá tan định kiến của hắn về tính người, cô khiến hắn cho dù ở trên cao, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đột nhiên trở nên vắng vẻ hoang sơ.
Mục Dục Vũ bước chân có chút lảo đảo, hắn biết Nghê Xuân Yến lần này là quyết tâm đi rồi, cô ngốc nghếch cả đời, cuối cùng cũng làm được một chuyện thông minh .
Cô đã làm được, ngay cả khi lòng hắn đau như dao khoét, vẫn thừa nhận, lúc này cô xoay người rời đi, cô đã đúng.
Hắn làm sao bây giờ? Đã không có Nghê Xuân Yến, một ngày một ngày, một năm một năm, hắn mơ hồ có thể đoán trước được, ý nghĩa khi bên cô, từ nay về sau, cô và ngài Mục không còn quan hệ lại chẳng thể nào ở chung một chỗ, mỗi lần hắn quay đầu, sẽ nhắc nhở hắn sự thật này: mất cô, trong cuộc sống của hắn, từ nay về sau rẽ theo một hướng khác.
Mục Dục Vũ nhìn hàng hiên một bên tối đen, bỗng nhiên trong lúc đó cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Có hai người đàn ông đi ngang qua ngưới hắn, nhìn thấy hắn liếc mắt một cái, người trẻ tuổi trong lúc đó gọi lại hắn, mang theo khẩu âm đặc trưng của vùng khác, cao giọng hỏi: “Xin chào, xin hỏi anh ở đây lâu chưa? Ở đay có ngươi họ Mục, à, là nữ , đại khái sáu mươi tuổi, gần tuổi về hưu , anh biết không?”
Mục Dục Vũ phục hồi tinh thần lại, hắn bình tĩnh rồi, híp mắt đánh giá hai người trước mắt kia, người đặt câu hỏi cho hắn tuổi cũng sàn sàn hắn, trên mặt tuy rằng mang theo tươi cười, nhưng ánh mắt sao sáng, cả người nhìn thông minh tháo vát, một cái khác đứng ở phía sau trung niên, khoanh tay đứng, thân hình cao lớn, nghiêm khắc, nhưng không mất vẻ anh tuấn, mang theo khí thế, ngược lại làm người ta dễ dàng xem nhẹ bề ngoài này, khiến người ta kinh sợ. Giây tiếp theo, Mục Dục Vũ hoang mang , khuôn mặt người đàn ông này giống như đã từng quen biết, mà hắn lại xác định chính mình hẳn là chưa bao giờ gặp qua người này, bởi vì bất kể trường hợp gặp nhau ở dâu, loại đàn ông này sẽ khiến hắn đề cao cảnh giác.
Mục Dục Vũ chầm chập nói: “Có.”
Hai người liếc nhau, người trẻ tuổi kia tươi cười vui vẻ, hỏi: “Xin hỏi vị kia tên đầy đủ có phải là Mục Giác? Bà ấy còn độc thân?”
“Anh tìm bà ấy có việc gì?”
“Ồ, chúng tôi nhận lời một người bạn đến thăm bà ấy, ” người nọ cười cười, nói, “Tìm đã lâu mới tìm được nơi này.”
Mục Dục Vũ không đem người nói chuyện để vào mắt, lực chú ý của hắn đặt ở người phía sau kia. Thời điểm hắn đánh giá người này, đối phương cũng biết, Mục Dục Vũ cùng hắn nhìn nhau một hồi, mới nói: “Các anh đến đây, Mục Giác, cũng chính là mẹ tôi, đã qua đời .”
“Cái gì?” Người đàn ông kia không nói lời nào rốt cục lộ ra một tia kinh ngạc, hỏi, “Chuyện khi nào?”
“Đã được vài tháng, ” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Ung thư giai đoạn cuối.”
Hai người đàn ông lại nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó, vị người đàn ông trung niên hỏi: “Anh là con bà ấy? Theo chúng tôi biết, Mục Giác hẳn là không kết hôn.”
“Con nuôi, ” Mục Dục Vũ lời ít mà ý nhiều trả lời.
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, tiến lên từng bước, vươn tay nói: “Xin chào, tôi là Trương Khải Đông. Cha tôi, là chiến hữu lúc mẹ anh sinh tiền.”
Mục Dục Vũ vươn tay chợt dừng một chút, hắn nhớ tới người đàn ông vì sao giống như đã từng quen biết , tướng mạo của hắn, thật sự cùng với người đàn ông trong bức ảnh hợp táng với Mục Giác không hề khác biệt.
Chương 56
Trương Trạch Dương con của Trương Khải Đông, diện mạo khá giống cha mình, trên người mang theo chuẩn mự cư xử của người được dạy dỗ như quân nhân, khí thế so với tướng mạo càng làm người ta ấn tượng khắc sâu, Mục Dục Vũ biết, nếu không phải quanh năm suốt tháng sống trong địa vị cao, thì làm sao có thể có khí chất uy nghiêm mà áp bách như thế.
Tới một mức độ nào đó, Mục Dục Vũ cũng là loại đàn ông này, chiến đấu trong một chiến trường trong giống nhau, nếu cẩn thận phân biệt, cũng có cùng loại ác liệt và khiêu khích không tha. Bọn họ tuy rằng sát phạt quyết đoán nghiêm túc, nhưng từ đáy lòng bọn họ cũng hiểu được, biết nào thời điểm vẻ mặt ôn hoà, thời điểm nào nên uy nghiêm. Người đàn ông như bọn họ, trên mặt nên có biểu tình gì đều tính kế không nhiều không ít, không băn khoăn hay quanh co lòng vòng, mà là càng chú ý nói thẳng, giết đến trở tay không kịp.
Theo lý thuyết Mục Dục Vũ cùng Trương Khải Đông thời điểm tương đối nguyên bản là đối chọi gay gắt rất nhiều, lại muốn đánh giá đối phương, nhưng điểm đánh giá hiện tại lại không có mục đích, Mục Dục Vũ biết rõ chính mình đối với cha của người đàn ông này, cũng tức là người đàn ông tên Trương Trạch Dương hoàn toàn không có cảm tình, mặc kệ là xuất phát từ việc thấy mẹ hắn không đáng giá, hay đối với người thương của mẹ mà bài xích, hắn đều không thích vị Trương Trạch Dương, mà con hắn, Mục Dục Vũ cũng hiểu được không có quan hệ với mình.
Hơn nữa lại gặp nhau ở dưới nhà cũ, Mục Dục Vũ cũng không tính đứng lâu, hắn gợi lên khóe miệng nói, “Thật có lỗi, mẹ tôi đã an nghỉ nơi chín suối, thời sinh tiền bà từng nhập ngũ, cho nên tôi không biết bà còn có chiến hữu cũ, chỉ có thể nói tiếng thật có lỗi với cha ông .”
Trương Khải Đông cũng không để ý, thản nhiên hỏi: “xx quân khu đoàn văn nghệ vào những năm bảy mươi từng điều tạm mẹ anh đến, nhưng xem ra, anh cũng không rõ ràng lắm chuyện này?”
Mục Dục Vũ hơi hơi sửng sốt, hắn quả thật là không rõ ràng lắm, nhưng là hắn rất nhanh trấn định, cười cười nói: “Điều tạm? Tôi tuy rằng đối với thể chế không rõ ràng lắm, nhưng đoàn nghệ thuật và quân sự là nơi khác nhau, dưới loại tình huống này có thể tồn tại hai từ điều tạm sao?”
Trương Khải Đông trong ánh mắt hiện lên một tia xấu hổ, hắn cũng không trả lời, chính là nhìn thoáng qua chàng trai bên người, chàng trai lập tức mỉm cười nói: “Có lẽ nói điều tạm cũng không chính xác, nhưng giáo viên Mục lúc ấy quả thật từng lấy thân phận nhân viên ngoài biên chế công tác tại quân khu đoàn văn nghệ một thời gian.”
Mục Dục Vũ lặng lẽ nói: “Vậy ý của hai người khi đến đây là?”
“Lần này đến đây là để thay cha tôi thăm bạn cũ, nếu bạn cũ tuổi già có việc cần giúp, chúng tôi cũng đủ khả năng giúp bà an độ lúc tuổi già…”
Mục Dục Vũ đánh gãy lời hắn nói: “Cám ơn, đáng tiếc mẹ tôi qua đời sớm, không biết được thì ra còn chiến hữu cũ nhớ thương .”
Hắn nói những lời này đã che giấu không được châm chọc , Nghê Xuân Yến vừa bỏ đi, oán hận từ đáy lòng hắn lại bắt đầu tràn ra, hắn lúc này bỗng nhiên nhớ tới mẹ nuôi chính mình, bà lão luôn luôn tốt bụng với mọi người, cả đời đều chú ý không khiến cho người khác thêm phiền toái, bình thường đi dạy đều mua quà vặt cho bọn nhỏ, quá vài ngày nhất định phải mời người ăn bữa cơm , chính là người phụ nữ như vậy, khí chất tao nhã, cử chỉ thanh tao, rộng rãi lại trí tuệ, lại đưa ra những lời khuyên chân thành đúng mực cho sự giáo dục của hắn. Nhưng bà lại đem tình cảm cả đời của mình giao hết cho người đàn ông trong ảnh chụp kia, người đàn ông đó dựa vào cái gì lại có vận tốt như vậy?
Nếu vận tốt như vậy, lại dựa vào cái gì không quý trọng?
Vậy hắn đối với Nghê Xuân Yến thì sao? Nói còn không phải giống nhau?
Mục Dục Vũ đột nhiên bị đè nén nói không nên lời, hắn cảm thấy chính mình giờ phút này trạng thái không thích hợp, hoàn toàn là giận chó đánh mèo, vì thế hắn lập tức bổ sung nói: “Thật có lỗi, mẹ tôi qua đời, tôi không có khả năng vui vẻ thay bà chiêu đãi khách nhân, nhưng vẫn là cám ơn hai người, có lòng .”
Mục Dục Vũ vươn tay, Trương Khải Đông yên lặng cùng hắn nắm tay tỏ vẻ lý giải, sau đó, Mục Dục Vũ gật đầu mỉm cười nói: “Tôi còn có chút việc, lái xe còn chờ dưới lầu, sẽ không tiếp hai vị được. Hẹn gặp lại.”
Hắn quay đầu bước đi, lúc này bỗng nhiên nghe thấy Trương Khải Đông ở hắn sau lưng nói: “Đợi chút.”
Mục Dục Vũ có chút không hờn giận quay đầu, Trương Khải Đông ánh mắt mang theo thăm hỏi, thản nhiên hỏi: “Lệnh đường không biết an táng ở đâu, chúng tôi có thể đi nhìn xem sao?”
Mục Dục Vũ lòng tràn đầy ý không vui , hắn bỗng nhiên nhớ tới mẹ trước khi đi còn riêng nhắc nhở muốn đem tấm ảnh chụp kia cùng bà hợp táng, bỗng nhiên trong lòng phát đau, có lẽ Mục Giác là bằng lòng gặp cố nhân , có lẽ, người đàn ông kia, thật sự có chuyện muốn con trai truyền đạt.
Trương Khải Đông bổ sung một câu nói: “Cũng là nguyện vọng cha tôi, tuy rằng hai vị đều mất, nhưng chúng tôi phận làm con , có thể làm một chút cũng được, cũng bớt tiếc nuối, anh nói phải không?”
Mục Dục Vũ mân nhanh môi, rốt cục thở dài, nói: “Ông nói vậy, như vậy đi, tôi bảo lái xe đưa ông đến đó.”
Hắn để lại số điện thoại nhân viên cho Trương Khải Đông, đi xuống lầu liền gọi điện thoại cho Lâm trợ lý, bảo người sắp xếp đưa hai người này đến nơi an nghỉ của Mục Giác. Sau đó, Mục Dục Vũ đánh xe quay về công ty, hắn khẩn trương tập trung làm việc căng thẳng để quên thời gian, bằng không hắn sẽ không thoát khỏi cảm giác thiếu mất trái tim.
Thời điểm đau khổ cách mấy cũng đã chịu đựng được, hắn nghĩ, chẳng có lý do gì mà một người phụ nữ bỏ đi, liền trời sụp đất nứt.
Căn bản trên đời không có chuyện trời sụp đất nứt, không nên có, cũng không thể có.
Mục Dục Vũ làm việc đến đêm khuya như ý, bởi vì đã đến rạng sáng, hắn cũng lười về nhà, đơn giản nằm nghỉ tạm tại phòng nghỉ ngơi trong văn phòng.Ban đêm hôm đó hắn mơ về mẹ nuôi, tóc mây vấn cao, nụ cười đều trông rất sống động, hướng hắn mở ra cánh tay. Mục Dục Vũ hướng bà gọi, mẹ, mẹ làm sao đến đây? Mục Giác nói, còn không phải bởi vì thằng nhóc con.
Mục Dục Vũ nói, con rất tốt , mẹ không nên đến đây, đỡ khiến con phải luyến tiếc khi mẹ đi. Mục Giác thở dài nói, con quá bướng bỉnh cứng rắn, mạnh miệng với mẹ làm gì? Mẹ cái gì mà không biết? Mẹ nói với con Tiểu Vũ, người trên này sớm muộn cũng sẽ biến mất, con còn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.
Mục Dục Vũ đỏ hốc mắt nói, mẹ, con không muốn hối hận, vậy thì sao? Con phá hỏng tất cả, không có cách nào làm khác được.
Mục Giác ánh mắt thương xót nhìn hắn, dường như vươn tay sờ đầu của hắn.
Giắc mơ này bị tiếng chuông điện thoại thình lình đập vỡ, Mục Dục Vũ từ từ nhắm hai mắt vuốt điện thoại đầu giường, để bên tai hỏi: “Aloo ?”
“Lão Mục, tôi tìm được người chỉ thị Diệp Chỉ Lan kê thuốc cho anh.”
Mục Dục Vũ giật mình tỉnh lại, hỏi: “Ai?”
“Cha của Diệp Chỉ Lan.” Diêu Căn Giang nói, ” Cha vợ của anh đó.”
“Cha vợ trước.” Mục Dục Vũ dừng một chút, cười lạnh hỏi, “Ông ta vẫn còn ở bệnh viện phải không?”
“Thời gian lúc trước đã gần như xuất viện , nhưng gần đây lại bị đưa vào , nghe nói vì phân di sản, hai vị Diệp thiếu gia, vợ ba Diệp phu nhân đều tranh đến không ra gì .”
“Vậy sao? Cho nên nói không có tinh thần là không được , ” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Nếu của con gái của ông ta cũng không hiếu thuận, không bằng ngày nào đó tôi thay họ tẫn hiếu.”
Hắn cúp điện thoại mới mới phát hiện thời gian đã qua bảy giờ, Mục Dục Vũ tỉnh thì không thể đi vào giấc ngủ, hắn đứng lên, ở trong phòng tắm một chút, đem Tây phục trên người nhiều nếp nhăn cởi ra, mở tủ quần áo, mới phát hiện nơi này chỉ có duy nhất một cái áo khoác. Mục Dục Vũ không còn lựa chọn khác, chỉ có thể mặc vào, vừa ddingj bảo thư ký mang cho mình bữa sáng, lại nhớ tới bây giờ thời gian hãy còn sớm, trong công ty chỉ sợ ngoại trừ nhân viên vệ sinh và nhân viên bảo vệ thì chẳng còn ai nữa. Mục Dục Vũ đứng lên, nghĩ gần công ty có món ăn Quảng Đông, bên trong có bán điểm tâm sáng, đi vào trong đó giải quyết cũng không sai. Vì thế hắn chỉnh chỉnh quần áo, mở ra cửa ban công đi ra ngoài.
Công ty như hắn nghĩ quả thật rất im lặng, thậm chí khi hắn bước chân qua cửa lớn, nhân viên bảo vệ nhìn thấy hắn kinh ngạc suýt nữa quên cùng hắn chào hỏi. Mục Dục Vũ đẩy ra cửa lớn công ty, đứng ở trên bậc thang, thành phố vào sáng sớm rất đẹp, như đứa trẻ mới được sinh ra, không chứa tạp chất,có thể bắt đầu với những ý nghĩ mới. Mục Dục Vũ đi xuống bậc thang, xuyên qua đường cái, đại khái còn hai trăm mét, đang muốn đi vào quán Quảng Đông , đột nhiên trong lúc đó, hắn ngẫu nhiên thoáng nhìn, đã thấy lối đi bộ đối diện có bóng người quen thuộc. Mục Dục Vũ tim đập gia tốc, thẳng tắp nhìn chằm chằm người kia, đối phương hiển nhiên cũng chú ý tới hắn, A một tiếng vô tư lự nở nụ cười hồn nhiên, lập tức sôi nổi từ đối diện chạy tới.
Không ngờ là em traighê Siêu bảo bối ngốc của Nghê Xuân Yến , tại sao nó lại ở đây?
“Anh trai báo chí thạch hoa quả, thì ra anh quả thật ở đây nha, ” Tiểu Bạch ngốc gọi thật sự lớn tiếng, Mục Dục Vũ lại không cảm thấy phiền chán, chỉ cảm thấy giọng nói thằng nhóc kỳ thật trong suốt động lòng người, mang theo ngọt ngào không tưởng được. Đứa nhỏ thuộc loại được người nhà nuông chiều lớn lên mới có được thói quen như thế, Tiểu Bạch ngốc, cũng không phải được Nghê Xuân Yến nuông chiều sao? Ngay cả cái xe ba bánh cũng không đẩy, ngay cả năng lực mưu sinh cũng không có.
Nhưng nó hạnh phúc biết bao, tươi cười chói mắt như ánh nắng mặt trời, chỉ số thông minh của nó thấp, tính cách cũng yếu đuối, đại khái cả đời đều không có khả năng thoát khỏi sự chăm sóc của người khác, nhưng nó hạnh phúc.
Mục Dục Vũ nhìn nó, bỗng nhiên ngàn câu vạn chữ nói không ra lời, hắn nhìn chằm chằm Tiểu Bạch ngốc ngây ngô cười , nuốt xuống một ngụm nước miếng, mở miệng liền hỏi: “Cậu làm thế nào đến đây? Một mình? Chị cậu biết không?”
Tiểu Bạch ngốc thành thực lắc đầu nói: ” Chị của em không biết, chị còn ngủ mà.”
“Cậu gạt chị cậu một mình chạy đến?” Mục Dục Vũ đề giọng to, nghiêm khắc răn dạy, “Cậu không biết cô ấy sẽ sốt ruột lo lắng sao? Cậu làm sao lại không nghe lời!”
“Không đúng không đúng, ” Tiểu Bạch ngốc vội vàng nói, “Anh Đại Quân mang em đến, anh Đại Quân nói nơi này có thể tìm anh, anh Đại Quân nói sẽ gọi điện thoại cho chị em, anh Đại Quân nói em có thể ở đây chơi một chút rồi về.”
Mục Dục Vũ tức giận dâng lên: “Anh Đại Quân là cha cậu chắc? Chị cậu thương cậu , Tiểu Bạch ngốc, mau lên!Cái tên Đại Quân vô liêm sỉ đâu rồi? Như thế nào đem cậu vứt ở đây một mình?”
Tiểu Bạch ngốc tủi thân quyệt miệng nói: “Em muốn quay trở về , không biết ở đâu.”
Mục Dục Vũ thế này mới nghe ra ý tứ đến đây, hắn nhíu mày hỏi: “Cậu có ý gì? Đến đây làm gì? Chị cậu, chị cậu bảo cậu đến?”
“Chị không biết, chị không để cho em tới tìm anh.” Tiểu Bạch ngốc còn thật sự giải thích, “Chị nói anh không thích chúng tôi, cho nên đừng tới tìm anh chọc giận anh tức giận .”
“Bậy bạ, ” Mục Dục Vũ không chút nghĩ ngợi, phản bác nói, “Tôi không phải không thích hai người…”
“Chị của em sẽ không nói dối , ” Tiểu Bạch ngốc cau mày nhìn thẳng nói, “Chị nói cái gì người nghèo , còn nói không thiếp mông lạnh , chị nói gì em đều không rõ, chị sẽ không nói dối, chị nói anh không thích chúng tôi, chính là không thích.”
Mục Dục Vũ chỉ cảm thấy ngực bị đè lại, hắn tự giễu cười, gật đầu nói: “, Cô ấy muốn nói gì cũng được, vậy cậu đến đây làm gì? Không phải chị cậu không cho cậu đến sao?”
Tiểu Bạch ngốc dùng ánh mắt ngốc nghếch liếc nhìn hắn, từ trong áo lông lấy ra một quyển sách cũ nhìn thật dày, hai tay đang cầm đưa cho hắn nói: “Em vội tới đây đưa cái này.”
“Đây là…” Mục Dục Vũ tiếp nhận được, kia trên đó còn mang theo nhiệt độ cơ thể của thiếu niên, hắn bỗng nhiên cảm thấy nặng nề, không dám đưa tay mở thứ này ra.
“Chị quăng đến thùng rác , em lén lút lấy trở lại, chị rõ ràng rất thích , lại làm bộ không cần, em biết, chị đang giả vờ .” Tiểu Bạch ngốc nhỏ giọng đối hắn nói, “Anh trai báo chí thạch hoa quả, anh thay em bảo quản nha, chờ cho chị vui vẻ lại, rồi lấy trở về.”
“Vì sao, muốn tôi bảo quản?” Mục Dục Vũ hỏi.
“Bởi vì bên trong đều là anh nha, ” Tiểu Bạch ngốc nhiệt tình đưa tay qua bên người hắn, mở ra sách, bên trong tất cả đều là những tấm hình cắt từ báo. Tiểu Siêu cao hứng phấn chấn giải thích, “Anh xem anh xem, đây là anh, này cũng là anh, đều là anhnha. Anh là anh trai báo chí, sau đó anh lại cho em thạch hoa quả, cho nên anh là anh trai báo chí thạch qua quả.”
Mục Dục Vũ ngón tay phát run, hắn mở từng tờ từng tờ, đúng vậy, trong cuốn sách toàn bộ đều là hắn, không xem thứ này, Mục Dục Vũ cũng không biết thì ra bản thân đã xuất hiện trên báo chí, tạp chí nhiều vậy , đây là thời kì công ty mở rộng, hôn lễ của hắn, yến hội nhàm chán hắn tham dự, gần nhất, hắn còn cùng nữ ngôi sao mới nổi bị chụp ảnh, từ tin tức về công ty hay thậm chí là tin tức lá cải nhảm nhí, tất cả đều được một người phụ nữ cẩn thận thu nhập lại, đóng vào trong một cuốn sách.
Đây là nhiều năm hắn xuất hiện ngoài công chúng, các góc độ, các loại giả dạng, tất cả đều được lưu giữ, hắn nhìn bản thân trong đó, giống như xuyên thấu qua ánh mắt cô, thì ra hắn trân quý với một người như vậy, dùng một phương thức giản dị tự nhiên, dùng một thứ chỉ thuộc về cá nhân , cất giữ nâng niu đến vậy .
Thì ra trước khi hắn gặp lại Nghê Xuân Yến, Nghê Xuân Yến cũng đã không ngừng mà gặp lại hắn , hắn nghĩ đến bản thân hắn có lúc đã từng quên bẵng tháng năm thanh xuân kia, nhưng lại không biết đối với người phụ nữ ngốc kia, hồi ức đó chưa bao giờ bị lãng quên.