Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Kim Quang dẫn dắt mọi người đi suốt hai canh giờ, cuối cùng đã leo qua những ngọn đồi nhấp nhô, đến được con đường xuống sườn núi.
Con đường này cực kỳ gian khổ vì ngọn núi này không chỉ bị bao phủ bởi cỏ dại và dây leo mà còn có nhiều bụi gai.
Nếu không cẩn thận, những chiếc gai sẽ bất ngờ bán ra, không rách da xước thịt thì cũng bị đâm vào mắt.
Nhưng cũng có một chỗ tốt, nơi bọn họ nghỉ chân có một dòng suối nhỏ, cuối cùng bọn họ cũng có thể lấy được nước.
Những thôn dân chạy nạn đã đi bộ suốt hai canh giờ mà không uống được mấy ngụm nước, lúc này cổ họng đã khô khốc đến bốc khói.
Nàng cầm hai túi nước nhà mình, vắt chân lên cổ chạy về phía dòng suối.
Mấy nam nhân trẻ tuổi mở đường lắc đầu liên tục: “Con đường này quá gian khổ lại chậm chạp quá, chúng ta còn trẻ còn có thể chịu đựng được.”
“Nhưng ta thấy nhiều lão nhân và hài tử không chịu nổi rồi.”
“Thê tử của Hồng Khánh thúc còn đang mang thai, ta nhìn sắc mặt nàng ấy tái nhợt. Nếu Hồng Khánh thúc không cõng nàng ấy trên lưng một lúc lâu thì hài tử có lẽ đã không thể giữ được.”
“Ôi, thời thế bây giờ, có thể giữ được người lớn đã là tốt lắm rồi, còn hài tử trong bụng thì… Ôi, hài tử chỉ có thể tùy theo số mệnh thôi.”
Lý Kim Quang đang lấy nước bên suối cũng nghe thấy những lời này.
Đúng là sẽ có rất nhiều người không thể chịu đựng nổi việc đi theo đường núi, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không bị bọn mã tặc giết chết thì cũng sẽ có người kiệt sức mà chết.
Nếu cách này không được, ông ấy phải đi tìm An Nhiên xem nàng có cách gì không.
Khi Lý Kim Quang tìm thấy Cố An Nhiên, nàng đang cầm một cái lá lớn để quạt cho Đại Bảo và Điềm Nha đang nóng nực đến đỏ bừng mặt.
Vương Ngọc Liên ở một bên đang nhóm lửa, nấu bữa trưa, vì An Nhiên không cho bà ấy đẩy xe vác đồ nên hôm nay bà ấy không để Cố An Nhiên đụng đến chuyện bếp núc, để nàng có thời gian nghỉ ngơi.
Mặc dù thời tiết về đêm rất lạnh nhưng ban ngày bị nướng lâu dưới nắng vẫn thấy rất nóng.
“An Nhiên cô nương, bây giờ ngươi có rảnh không? Ta có chuyện muốn bàn với ngươi.” Lý Kim Quang có chút ngượng ngùng nói.
“Không sao. Ngươi nói đi.”
Cố An Nhiên bình tĩnh đáp lại, động tác quạt mát trên tay vẫn không dừng lại.
“Là như thế này, chúng ta cũng đã đi trên núi này ba bốn ngày rồi, người trẻ có thể chịu đựng được, nhưng lão nhân và hài tử thì không chịu nổi.”
Cố An Nhiên nhìn lão phu nhân không giấu được vẻ mệt mỏi nhưng vẫn đang cố gắng giữ vững tinh thần, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Lý Kim Quang tiếp tục nói: “Trong đoàn chúng ta còn có mấy nữ nhân đang mang thai, những người khác đã nhiều tháng, tình bình hiện tại không sao, nhưng thê tử Hồng Khánh có chút không chịu nổi.”
Cố An Nhiên biết Cố Hồng Khánh này, hắn ta là một thợ săn ở thôn Cổ Gia, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, lão phu nhân chính là nhờ hắn ta làm da dê.
Hơn nữa người này lại rất nghiêm cẩn, lúc trước gác đêm cũng hết sức có trách nhiệm.
Quan trọng là, tài bắn cung của người này cũng rất tốt, hôm qua hắn ta là người duy nhất thực sự giết chết bọn mã tặc.
“Ta không phải người nước Đại Tuyên, cũng không quen đường đi. Trước tiên ngươi nói cho ta biết tình hình đã.” Cố An Nhiên bình tĩnh nói.