Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Kim Quang nhìn con đường núi nhấp nhô nói: “Ngôi làng nơi chúng ta gặp được ngươi thực ra gần như ở biên cảnh của phủ Bắc An. Sau khi vượt qua những ngọn núi này, chúng ta đã cách phủ Bắc An khá xa.”
Cố An Nhiên biết rất rõ, tuy rằng chỉ là mấy ngọn núi, nhưng nếu so với đi theo quan đạo thì sẽ phải mất nhiều thời gian hơn gấp mấy lần.
“Nếu đi theo quan đạo từ Cao Lăng Quan đến thôn chúng ta gặp mặt mất bao nhiêu ngày?” Cố An Nhiên hỏi.
Lý Kim Quang suy nghĩ một chút nói: “Trước đây ta đã hỏi thương nhân trong thôn, cưỡi ngựa phải hơn mười ngày.”
Cố An Nhiên khẽ nhắm mắt lại, trong đầu nhanh chóng tính toán: “Vậy chúng ta xuống núi trước, đi đến đoạn đường bằng rồi nói tiếp.”
Người Khương đi qua Cao Lăng Quan, một đường cướp bóc đốt giết, động tác của bọn họ hẳn sẽ chậm hơn so với thương nhân.
Hơn nữa, tàn quân của nước Đại Tuyên thỉnh thoảng sẽ đột kích bọn họ.
Bọn họ sẽ không thể đuổi kịp nhanh như vậy được.
“Vậy ta sẽ bảo mọi người, ăn trưa xong nghỉ ngơi một chút rồi xuống núi.”
Nhìn thấy sắc mặt Cố An Nhiên bình tĩnh như vậy, Lý Kim Quang càng có thêm tự tin xuống núi.
“Được.” Cố An Nhiên đáp.
“Ối!”
“Kim Quang thúc, không ổn rồi!”
Một phụ nhân thở hổn hển chạy tới.
Lý Kim Quang vốn đã an tâm một chút, vì tiếng hô này trái tim lại lần nữa treo lên cổ họng, đầu cũng ong ong.
“Lại xảy ra chuyện gì vậy?” Ông ấy hỏi.
Phụ nhân trẻ tỏ vẻ lo lắng: “ Thê tử nhà Hồng Khánh bị băng huyết rồi.”
Lý Kim Quang nghe vậy, sắc mặt cũng lo lắng: “Bà đỡ La trong thôn chúng ta đã tới xem chưa?”
Phụ nhân trẻ thở dài thật sâu: “Hôm qua nàng ấy nói bụng hơi chướng nên đã đến gặp La đại nương, bà ấy cũng đã tìm chút thảo dược cho thê tử Hồng Khánh ca ăn nhưng cũng không có tác dụng. Hôm nay đã băng huyết rồi.”
Lý Kim Quang quát lên: “Vớ vẩn, vợ hắn ta mới có thai hai tháng, trong người không khỏe không biết nói sao, còn muốn gắng gượng, bây giờ thì tốt rồi, lại xảy ra chuyện.”
“Ta đi hỏi xem ở Triệu Gia Thôn có ai biết chút y thuật hay thảo dược không.”
Cố gia thôn chỉ có một vài người, Lý Kim Quang đã biết rõ từ lâu, không có người nào biết y thuật cả
“Cô nương An Nhiên, ta đi trước.” Trước khi rời đi, Lý Kim Quang không quên chào Cố An Nhiên.
“Được.” Cố An Nhiên nhàn nhạt đáp lại.
Sau khi Lý Kim Quang rời đi, nàng cầm theo túi đay mà lão phu nhân đã khâu cho mình, đi đến một nơi vắng vẻ.
Sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, nàng bước vào không gian.
Mặc dù bây giờ mọi người đều cho rằng nàng có một chiếc nhẫn không gian có thể lấy ra đồ lặt vặt, nhưng không ai biết rằng con người có thể bước vào không gian của nàng.
Điều này vẫn nên tránh một chút.
Sau khi vào không gian, nàng đi thẳng đến quầy thuốc, tìm trên kệ hàng lấy thuốc cho người phụ nhân mang thai giữ lại thai nhi.
Thuốc cũng không thiếu, năm đó không biết nàng đã vơ vét bao nhiêu hiệu thuốc và nhà kho bệnh viện, chỉ là nhất thời không biết đã để ở đâu.
Cho dù đã phân chia khu vực thuốc men, cũng phải mất một chút thời gian.
Không gian của nàng ấy thật khác biệt.
Những nơi sinh vật có thể sinh sôi phát triển thì có dòng thời gian, nhưng nhà kho thì thời gian lại đứng yên.