Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc đầu có người còn ghét bỏ Cố An Nhiên lại ăn phải thứ bẩn thỉu như nội tạng, ra vẻ mình có chết đói cũng không ăn.
Nhưng khi nước trong nồi chuyển sang màu đỏ tươi, bắt đầu sôi lên sùng sục, hơi nước bốc lên tỏa ra khắp nơi mang theo mùi thơm đặc trưng của thịt kho, mọi người đều háo hức nhìn vào hai cái nồi của Cố An Nhiên.
Nội tạng lại có thể nấu ra mùi này được sao?
Nếu họ có được tài nghệ này, còn có thể ghét bỏ nội tạng không?
Khi nội tạng dê gần chín, Cố An Nhiên tắt lửa, nhưng cũng không lấy ra ăn ngay.
Mà cứ để vậy cho những nguyên liệu nấu ăn ngấm gia vị một lúc, sẽ ngon hơn.
Lão phu nhân cũng lấy gạo ra vo sạch, chuẩn bị nấu một nồi cơm.
Bà ấy dùng là gạo Cố An Nhiên đưa cho, gạo này ngon hơn loại gạo ngon nhất bà ấy từng mua trên trấn, cơm nấu có mùi thơm nồng nàn, béo ngậy, mùi vị rất ngon.
Đợi thêm nửa canh giờ, cơm đã chín, đáy nồi có một lớp cơm cháy dày.
Giòn giòn thơm thơm có màu nâu vàng, nhìn rất ngon lành.
Cố An Nhiên ước chừng món khó đã thấm đủ gia vị, nàng mở nắp nồi kho ra, một mùi thơm đậm đà lan tỏa, nước xốt trong nồi chuyển sang màu hổ phách trong suốt, nước xốt xăm xắp trong nồi nội tạng dê.
Đầu tiên nàng vét miếng cơm cháy ra khỏi nồi, bẻ thành từng miếng nhỏ bằng lòng bàn tay rồi đặt vào một cái bát.
Bỏ rau rừng do lão phu nhân nấu lên trên miếng cơm cháy, nhìn xanh mướt béo ngậy.
Cuối cùng, lại dùng thìa múc một thìa nước xốt rắc đều lên vỏ bánh và rau rừng để chúng ngấm nước sốt.
Đôi mắt trong veo của Đại Bảo nhìn chằm chằm không chớp mắt vào miếng cơm cháy, lén liếm môi một cái.
Điềm Nha thì ngay thẳng hơn, khuôn mặt nhỏ tràn đầy mong đợi, ngón tay mềm mại chỉ vào miếng cơm cháy hỏi: “An Nhiên tỷ tỷ, Điềm Nha có thể ăn một miếng này được không?”
“Được!”
Cố An Nhiên nhịn không được véo má Điềm Nha một cái, sau đó đưa cho cô bé một miếng cơm cháy.
Sau đó, nàng lại đưa một miếng cho Đại Bảo, còn quay sang nói lão phu nhân cứ ăn thoải mái.
Nàng tự mình cũng lấy một miếng.
Cơm cháy vừa mới ra khỏi nồi, còn nóng, chỉ chốc lát đã thấm đấm nước sốt.
Cắn một miếng, giòn giòn!
Mùi thơm của cơm cháy hào quyện với thịt dê kho tràn ngập trong miệng khiến người ta vô cùng thoả mãn
“Thơm thơm!”
Điềm Nha chỉ cắn một miếng, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc.
Đại Bảo giơ ngón tay cái lên với Cố An Nhiên: “Tỷ tỷ, tay nghề nấu nướng của tỷ thật sự rất tốt.”
Cậu bé thực sự rất thích An Nhiên tỷ tỷ, chờ hắn trưởng thành cũng muốn cưới một thê tử như An Nhiên tỷ tỷ!
Cố An Nhiên lấy bốn bát cơm trắng, sau đó đổ một thìa lớn đồ kho béo ngậy lên trên.
“Ăn thử xem món này có ngon không.” Lời này là nói với Điềm Nha háu ăn bên kia.
Lão phu nhân và Đại Bảo cũng bưng bát lên, muốn nếm thử vị ngon của món lòng dê kho.
Cố An Nhiên nhất thời không cầm bát đũa lên, mà lại dùng giẻ quấn lấy một nồi lòng dê kho khác bưng về phía Lý Kim Quang.
Lý Kim Quang nhìn thấy Cố An Nhiên bưng đồ ăn ngon tới, hai mắt sáng lên, giọng điệu cũng trở nên thân thiện hơn rất nhiều.
“An Nhiên cô nương, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
Lý Kim Quang nghĩ làm người vẫn nên thận trọng một chút, không thể biểu hiện ra quá thèm khát đồ ăn.