Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố An Nhiên vẻ mặt bình tĩnh, đặt cái nồi xuống đất: “ Đây là nồi lòng dê kho do ta làm. Vì hôm nay các ngươi đã giúp ta nên cái này để cám ơn các ngươi, các ngươi chia nhau ăn nhé.”
“Sao phải khách khí như vậy?” Lý Kim Quang trên mặt tràn đầy ý cười.
Tuy ngoài miện nói lời khách sáo nhưng động tác tay không hề chậm trễ, nồi đã ở trong tay ông ấy.
Cố An Nhiên thấy Lý Kim Quang nói một đằng làm một nẻo thì có chút buồn cười, thản nhiên nói: “Đây là các người xứng đáng có được.”
Lý Kim Quang cười nói: “An Nhiên cô nương, ngươi đã có lòng như vậy, ta chỉ có thể xấu hổ nhận lấy thôi.”
Lý Kim Quang nghĩ thầm trong lòng: Ta thề, không phải ta mặt dày tham ăn, mà là tay nghề của nha đầu An Nhiên này quá tốt.
Cố An Nhiên không nói gì thêm nữa, xoay người đi về phía lều vải của mình.
Lý Kim Quang nới với theo sau lưng: “Cám ơn, An Nhiên cô nương, cái nồi này chúng ta sẽ rửa sạch rồi trả lại cho ngươi sau.”
Ông ấy chia nồi lòng kho cho mấy người nam nhân đã giúp đỡ bên bờ suối, mấy người thợ săn được chia phần nhiều hơn.
Không ai có ý kiến gì đối với cách chia chác này.
Dù sao cũng chỉ có đám thợ săn là giúp đỡ được một chút.
Sau khi lấy được thịt kho, đám nam nhân vui vẻ bưng bát về nơi cắm trại, cả nhà sung sướng chia sẻ thức ăn cùng nhau.
Chỉ có mấy nam nhân ở Triệu Gia thôn định ăn một mình, nhưng thê tử của họ không cho, cãi nhau ầm ĩ.
“Sao ngươi có thể ích kỷ như vậy? Còn muốn ăn một mình sao? Ngươi không cho nương và hài tử một ít được sao?”
Nam nhân thản nhiên nói: “Bây giờ là thời thế đặc biệt, không phải là dựa vào nam nhân chúng ta để bảo vệ nữ nhân các ngươi sao? Những công việc bẩn thỉu, mệt mỏi, nặng nhọc đều do nam nhân làm. Nếu không an uống bồi bổ tốt, cơ thể sụp đổ, các ngươi làm sao mà sống nổi?”
Nữ nhân kia tỏ ra khinh thường nói: “Ngươi lúc nào cũng có nhiều lý do như vậy.” Nhưng cuối cùng cũng không tranh luận nữa.
Cố An Nhiên cũng nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ.
Nhưng nàng cũng không quan tâm, càng sẽ không đem thịt kho còn lại ra chia tiếp.
Ở tận thế năm năm, nàng biết rất rõ cái gì là cho đấu gạo là ơn, cho thăng gạo là thù, cho đi nhiều người khác sẽ thành thói quen.
Một khi có đồ mà không cho, sẽ trở thành mình là người có lỗi.
Cho nên bây giờ nàng nhất quyết muốn người khác dùng sức lao động để lấy được đồ vật trong tay nàng, hoặc dùng vật phẩm để đổi đồ vật trong tay nàng.
Nàng sẽ không làm chuyện tặng không đồ cho người khác
Đương nhiên, gia đình lão phu nhân là ngoại lệ, bởi vì gia đình lão phu nhân đã dùng cả sinh mạng để bảo vệ cho nàng.
Lý Kim Quang nhìn những gì xảy ra ở Triệu gia thôn, chỉ đành lắc đầu.
Tại sao Triệu gia thôn lại có nhiều kẻ vô dụng như vậy? Nhưng khi nghĩ đến thôn trưởng Triệu gia thôn, ông ấy lại bình thường trở lại.
Thượng bất chính hạ tắc loạn. (Người trên mà không ngay thẳng thì người dưới tất sẽ làm loạn)
Thực ra, lúc đầu ông ấy cũng không muốn cùng người dân Triệu gia thôn hợp đoàn chạy nạn.
Nhưng mà Lý gia thôn và Cố gia thôn là những thôn nhỏ ít người, người hai thôn cộng lại cũng không đông bằng Triệu gia thôn.
Trên đường chạy nạn, lưu dân cũng có, giặc cỏ cũng có, càng có nhiều người thì càng an toàn.