Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho nên, nàng phải diệt khẩu hết tất cả những người này, nhổ cỏ tận gốc.
Chỉ với việc bọn chúng ăn thịt người, làm nhục nữ nhân, bọn chúng đã đáng chết rồi!
Nàng gỡ cây rìu ra khỏi cổ nam nhân da đen, cầm cả hai chiếc rìu trên tay, nhảy lên một bên chém một nhát, lập tức giải quyết xong hai tên mã tặc.
Còn tên mã tặc cuối cùng bị kinh hãi, cũng bị đám thợ săn Cố gia thôn giết chết.
Đám nam nhân bên kia đều có biểu cảm giống nhau, há hốc miệng ngạc nhiên.
Lý Kim Quang đưa tay chống cằm, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chuyện ngày hôm nay xảy ra ở đây, không cho phép bất cứ ai nói ra.”
Đám nam nhân bảo đảm: “Chuyện đó đương nhiên rồi, chúng ta cũng không muốn tìm đường chết, đám mã tặc kia đều là hơn trăm tên, đây chỉ là một phân nhỏ, nếu để đội quân đông đảo đó biết chúng ta đã giết nhiều người của chúng như vậy thì chúng ta nhất định phải chết.”
Lý Kim Quang hơi nhắm mắt lại: Không phải, ông ấy không lo lắng chuyện này, ông ta là lo lắng sau này An Nhiên cô nương có tiếng là người hung hãn, sẽ không thể gả được.
Khi Cố An Nhiên đi tới chỗ bọn mã tặc nằm trên mặt đất, không hề thở lấy một hơi, lục lọi trên người chúng.
Nhưng nàng cũng không hy vọng gì lắm, dù sao bọn chúng đều ăn thịt người, nếu có bạc cũng đã không có phải ăn thịt người.
Vậy nhưng, kết quả có chút bất ngờ.
Trên người thủ lĩnh mã tặc có mấy thỏi bạc, không biết bao nhiêu lượng, mấy tên tay sai khác trên người ít nhiều cũng có mấy xâu tiền.
Cố An Nhiên bỏ tất cả vào túi tay áo.
Có tiền còn làm chuyện bắt hài tử ăn thịt, những kẻ này đúng là tội ác tày trời, chết cũng không có gì đáng tiếc!
Sau khi xác nhận trên người bọn mã tặc không còn gì đáng giá, nàng xác mỗi tay hai tên, một lượt bốn tên, ném tất cả bọn mã tặc xuống dòng nước đục ngầu.
Chỉ mấy lượt đi đi về về, xác chết trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nàng bước lên một chút, rửa sạch máu dính trên tay, mượn sức Phi Hổ Trảo nhảy về phía bên kia.
Lúc này, thôn dân Cố gia thôn và Lý gia thôn đã sùng bái Cố An Nhiên đến cực độ.
Nhưng có mấy người ở Triệu gia thôn lại vô cùng sợ hãi nàng.
Cố An Nhiên không để ý tới những chuyện này, khuôn mặt nhỏ xinh xắn vẫn lạnh lùng như cũ.
“Đi mau! Mã tặc thường kết thành đoàn, đây chỉ là số ít nhân mã thôi.”
Lý Kim Quang đương nhiên biết sự tình nghiêm trọng, nghiêm túc xua tay nói: “Thu dọn hết hết đồ đạc của nhà mình, chúng ta xuất phát.”
Nói xong, ông ấy nhìn vào thi thể của Triệu Hắc Oa rồi lắc đầu.
Ngoan ngoãn theo An Nhiên cô nương chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Nhất định phải đi tìm đường chết, bây giờ thì tốt rồi, mạng nhỏ cứ như vậy mất đi một cách vô nghĩa.
Khi nghe tin bọn họ chuẩn bị lên đường, mẫu thân của Triệu Hắc Oa từ trong rừng chui ra, chạy đến bên cạnh thi thể nhi tử mình, nghẹn ngào khóc lóc đau khổ.
Bà ấy nói với giọng nức nở: “Người dù sao cũng phải chôn cất! Xin các ngươi giúp đỡ một tay, ít nhất đào cho Triệu Hắc Oa nhà chúng ta một cái hố.”
Nếu không gặp phải bọn mã tặc, đa số thôn dân chạy nạn sẽ giúp đỡ Triệu Hắc Oa theo yêu cầu của bà ấy.
Nhưng bây giờ, đầu tiên là Triệu Hắc Oa đắc tội với những nữ nhân trong đoàn chạy nạn.