Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đám thôn dân vốn định giúp Cố An Nhiên, nhìn thấy nàng vừa bay tới đã trực tiếp lấy đầu tên thủ lĩnh mã tặc, thì âm thầm nuốt nước bọt.
Lý Kim Quang cuối cùng cũng hiểu ra, nếu mấy người bọn họ không nghe lời, quả thực sẽ làm vướng chân An Nhiên cô nương.
Ông ta quay đầu nhìn về phía thôn dân sau lưng, chỉ vào mấy người nam nhân cao to khỏe mạnh: “Các ngươi đẩy cầu tre xuống nước đi.”
Sau khi xem xét tốc độ của dòng nước, ông ta nói thêm: “Sau đó cầm dao liềm canh giữ bên bờ suối, nếu có người cố gắng bơi tới, các ngươi cho đám mã tặc kia mấy đao như An Nhiên cô nương đã làm.”
Tốc độ dòng chảy trong suối càng ngày càng chậm, mặc dù người bình thường rất khó có thể bơi qua, nhưng đám mã tặc này rất khỏe mạnh, có lẽ có thể bơi qua, tốt nhất vẫn nên cẩn thận.
Đám hán tử cao lớn khỏe mạnh đáp: “Được rồi, thôn trưởng thúc thúc, thúc yên tâm đi sắp xếp những việc khác đi.”
Lý Kim Quang nhìn lão nhân, nữ nhân hài tử, chỉ vào cánh rừng bên cạnh nói: “ Các ngươi đi trốn vào rừng trước đi. Chỉ cần mang theo lương thực, đồ nặng cứ để ở đây.”
“Mấy người nam nhân đều ở lại, thợ săn cầm cung tới đây giúp An Nhiên cô nương, những người khác thì cùng người của mình canh gác ở đây. Lỡ như An Nhiên cô nương cần giúp đỡ, chúng ta dù có phải bơi qua cũng phải giúp nàng ấy.”
Nam nhân ở Cố gia thôn và Lý gia thôn không có bất kỳ phản đối nào, hầu hết nam nhân ở Triệu gia thôn cũng không có ý kiến gì, chỉ có một số ít người tỏ ra sợ hãi.
Nhưng nhìn thấy chuyện đã xảy ra với Triệu Hắc Oa, bọn họ đều chọn ngậm miệng.
Lão nhân dẫn hài tử, nữ nhân mang theo lương thực trốn vào rừng, bên này đám nam nhân đều ở lại bên bờ suối.
Đa số nam nhân đều không thể giúp được gì, chỉ có đám thợ săn cầm cung tên có thể bắn lén sau lưng mấy tên mã tặc, khiến chúng khó đề phòng, điều này quả thực khiến Cố An Nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Khi tên mã tặc da đen dùng đại đao trong tay cản mũi tên bắn lén, một thoáng không chú ý, cây rìu đầu phượng trong tay Cố An Nhiên đã cắm vào cổ hắn ta.
Cho dù hắn ta không cam tâm chết như vậy, cũng chỉ có thể chết.
Tên mã tặc đầu trọc nhìn thấy vũ khí duy nhất của Cố An Nhiên lúc này đang cắm vào cổ huynh đệ mình, đây là cơ hội tốt để giết nàng.
Hắn ta liều mạng giơ đại đao lên, chém về phía Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên đã nhận ra hành động của đầu trọc, trên đôi môi đỏ mọng của nàng nở một nụ cười khát máu.
Nàng nới lỏng cán rìu đầu phượng vẫn đang cắm trên cổ tên mã tặc da đen, bất chấp tay nàng trơn trượt, một cây rìu đầu phượng khác xuất hiện trong bàn tay rảnh rỗi của nàng.
Nam nhân đầu trọc nhìn thấy hành động này, sợ đến ngây cả người.
Sao có chuyện vô lý vậy chứ? Sao lại có người có thể biến ra đồ vật từ trong không khí chứ?
Chính trong lúc đang bối rối này, đầu của nam nhân đầu trọc đã rơi xuống, lăn tròn mấy vòng trên mặt đất.
Vẫn còn lại ba tên mã tặc, bọn chúng cũng phát hiện ra hành động vừa rồi của Cố An Nhiên.
“Nữ nhân này rất tà môn, chúng ta chạy mau!”
Cố An Nhiên nheo mắt lại, muốn chạy sao? Không có cửa đâu!
Những tên mã tặc này đã biết đoàn người chạy nạn bọn họ ở đây, nhất định sẽ báo cho nhiều người tới vây bắt, nếu trăm tên mã tặc xông tới thì sẽ rất phiền toái.