Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tên thủ lĩnh mã tặc bị chọc giận, nhìn nam nhân cầm cung tên phía sau ra lệnh: “Giết hết tất cả những ai có cung tên cho ta, những người khác sẽ không còn cách nào chống cự.”
Sau khi người kia nhận lệnh, mũi tên bay về phía đám thợ săn, những người thợ săn ở Cố gia thôn không kịp né tránh, mắt thấy đã sắp bị bắn vào mặt.
Cố An Nhiên giơ cây rìu đầu phượng hoàng của mình ra, kịp thời chặn ngay trước mặt người thợ săn
“Keng!” một tiếng, mũi tên rơi xuống đất.
“Sao có thể như vậy?” Thủ lĩnh mã tặc không thể tin được, Dương Lâm dưới tay hắn ra có thể coi là thiện xạ, tài bắn cung rất hiếm có, một thôn nữ làm sao có thể ngăn cản được?
Thực ra, Cố An Nhiên không chỉ chặn được mũi tên Dương Lâm bắn ra.
Cây cung thép trong tay còn bắn liên tiếp ba mũi tên, mỗi mũi tên đều hướng thẳng vào tử huyệt của Dương Lâm!
Mã tặc cầm đại đao không đáng sợ, nhưng mã tặc cầm cung sẽ tạo ra uy hiếp cho thôn dân chạy nạn.
Những người bên cạnh vội vàng giúp Dương Lâm ngăn cản được hai mũi tên, nhưng mũi tên thứ ba lại xuyên qua trái tim Dương Lâm vô cùng chuẩn xác.
Dương Lâm miệng phun máu tươi, lập tức mất mạng.
Thủ lĩnh mã tặc tức giận đến trợn mắt há hốc mồm, một viên mãnh tưởng dưới tay hắn ta, vậy mà lại mất mạng trong tay một ả thôn nữ?
Làm sao tài bắn cung của một thôn nữ lại có thể chuẩn xác đến vậy?
“Chặt con tiện nhân đó ra thành từng mảnh cho ta!” Tên thủ lĩnh chỉ vào Cố An Nhiên nói.
Đám mã tặc đang định xông qua cầu tre, Cố An Nhiên lấy ra Phi Hổ Trảo, cắm vào vách núi đối diện, nhảy một cái bay lên không trung.
Nhân tiện, nàng nói với Lý Kim Quang: “Đẩy cầu tre xuống nước!”
“Nhanh!”
Lý Kim Quang từ chối: “Sao có thể làm như vậy được? Một mình ngươi sao có thể đối phó với đám súc sinh đó?”
Một cô nương xinh đẹp như vậy, qua đó chẳng phải là sói vào miệng cọp sao?
Nam nhân trong thôn nhất định phải qua đó hỗ trợ.
Đám nam nhân ở Cố gia thôn và Lý gia thôn đều tỏ ra lo lắng: “Chắc chắn không thể đẩy cây cầu xuống nước được. Chúng ta phải qua đó giúp đỡ.”
Cố An Nhiên lười giải thích với mọi người, nghiêm mặt nói: “Đừng nói nhảm nữa!”
“Mau đẩy cây cầu tre xuống nước, các ngươi theo ta qua đó, sẽ chỉ làm vướng chân ta thôi.”
Thủ lĩnh mã tặc nhìn Cố An Nhiên mượn lực Phi Hổ Trảo bay tới, cười lạnh nói: “Bây giờ biết sợ rồi sao? Muốn đến đây ôm ấp yêu thương sao?”
“Ta nói cho ngươi biết, đã muộn rồi, ngươi giết huynh đệ của ta, ta nhất định phải khiến ngươi sống còn không bằng chết.”
Cố An Nhiên lạnh lùng liếc nhìn tên thủ lĩnh mã tặc, ánh mắt kia lạnh buốt như đang nhìn người chết.
“Phiu pặc” một tiếng, là âm thanh lưỡi rìu chạm vào da thịt.
Tên thủ lĩnh mã tặc hoàn toàn không kịp phản ứng, cổ hắn ta bị Cố An Nhiên từ trên trời giáng xuống cắt làm đôi.
Máu tươi không ngừng phun ra từ cổ hắn ta, trong miệng trong mũi cũng chảy ra từng dòng máu tươi.
Hai mắt hắn ta trợn trừng, mang theo thần sắc không cam lòng.
Hắn ta không thể tưởng tượng mình vậy mà phải chết, lại còn chết trong tay của một nữ nhân.
Sau khi Cố An Nhiên vững vàng đáp xuống đất, bộ dạng xinh đẹp xoay người nhìn về phía thủ lĩnh mã tặc, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, lạnh lùng nói: “Lâu rồi ta cũng không biết cảm giác sợ hãi là gì, trong thế giời của ta không có hai chữ này!”