Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thật không ngờ, bất chấp mọi biện pháp phòng ngừa, chuyện như vậy vẫn xảy ra.
Cố An Nhiên nãy giờ vẫn luôn im lặng, lúc này thấy bầu không khí căng thẳng, Lý Kim Quang cũng không tìm được người, liền bỏ hai đứa trẻ xuống, tiến lên một bước.
“Đã không có ai nhìn thấy, vậy thì lục soát đồ đạc đi. Ai mang theo thuốc diệt côn trùng thì lấy thuốc bột ra để chứng minh mình trong sạch.”
“Đây là vì sự an toàn của mọi người. Nếu có người che giấu, mọi người có thể báo cáo.”
Mọi người đều không phản đối lời Cố An Nhiên nói.
Suy cho cùng, chuyện này có liên quan đến mạng sống của chính họ nên họ rất phối hợp, đều lấy thuốc bột ra để chúng minh mình trong sạch.
Cố An Nhiên lớn tiếng nói: “Còn ai có thuốc bột mà chưa lấy ra không? Nếu hàng xóm nào biết thì có thể nói ra.”
Lời này vừa nói ra, một người phụ nữ cao gầy ở Lý gia thôn lập tức chỉ vào một người phụ nữ da ngăm đen nói: “Xuân Hoa, trước đó không phải ngươi từng nói với ta, ngươi có mang theo thuốc diệt chuột sao? Tại sao bây giờ không thấy ngươi đưa ra?”
Người phụ nhân tên Xuân Hoa sợ mình dính líu đến vụ đầu độc nước suối nên lập tức nghiêm túc thề với trời: “Thuốc diệt chuột mà ta mang theo, lần trước ở ngôi làng hoang vắng đó đã dùng hết rồi, ở đó có rất nhiều chuột.”
Một người khác ở Lý gia thôn từng mượn thuốc chuột Xuân Hoa lập tức lên tiếng: “Đúng là nàng ấy đã dùng, phần thuốc sót lại cuối cùng là ta đã mượn hết.”
Người phụ nhân tên Xuân Hoa đã được xóa bỏ được hiềm nghi.
Ánh mắt Cố An Nhiên lạnh như băng nhìn về phía mẫu thân Triệu Hắc Oa, chậm rãi nói: “Còn bà thì sao? Lão thái thái?”
Bà ấy làm việc trái với lương tâm, trong lòng còn đang hoảng loạn, vất vả lắm mới kiềm chế cơ thể đang run rẩy của mình.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Cố An Nhiên, bà ấy lại bắt đầu run rẩy.
Nhưng bà ấy vẫn mạnh miệng nói: “Mấy ngày nay ta quá mệt mỏi, ngủ rất say, đến cả tiếng chiêng cũng không nghe thấy, là người cuối cùng thức dậy, làm sao có thể nửa đêm đi ra con suối được?”
Cố An Nhiên cười mà như không cười: “ Bà không nghe thấy tiếng chiêng, làm sao biết có người gõ chiêng? Hơn nữa, nếu là người bình thường, không có gì phải che đậy, ai lại đi quan tâm mình có phải là người thức dậy cuối cùng hay không?”
“Hay là chuyện này vốn là do bà làm? Vì che đậy mình đang hoảng sợ, bà mới cố ý giả vờ ngủ phải không?”
Cố An Nhiên nói từng câu từng chữ đều tràn đầy áp bức.
Đột nhiên có người ở Triệu Gia Thôn kêu lên: “Nhất định là bà ấy. Ta nhớ bà ấy từng nói với ta, bà ấy có mang theo thuốc diệt côn trùng. Cho dù ban đêm ngủ ngoài trời cũng không sợ bị cắn.”
Ánh mắt Cố An Nhiên đột nhiên trở nên sắc bén: “Thuốc của bà đâu?”
Mẫu thân Triệu Hắc Oa bị hỏi vặn một câu như vậy, phòng tuyến tâm lý cuối cùng đã sụp đổ, cũng không còn cãi chày cãi cối nữa.
“Đúng, là do ta làm.”
“Ta đã bỏ thuốc diệt chuột vào nước suối, muốn các ngươi bồi táng theo Hắc Oa, như vậy hắn sẽ không cô đơn nữa...”
Thôn trưởng Triệu Gia thôn nghe vậy, lập tức đánh bà ấy một bạt tai nói: “Con mụ điên này, ngươi ác độc như vậy, hèn gì con trai ngươi phải chết. Đây chính là báo ứng.”
“Đừng để bà ấy đi theo chúng ta nữa!”
“Đúng vậy, không cho phép bà ấy đi theo chúng ta nữa. Ai biết bà ấy sẽ làm ra chuyện thương hại lý gì nữa?”