Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 39: Chương 39: Trục xuất khỏi đoàn. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lão phu nhân này nghe thấy tiếng cồng chiêng, nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

Điều này không bình thường.

Bình thường, lão nhân thường khó ngủ lại ngủ không sâu, bộ dạng này của bà ấy nếu không phải bệnh thì chính là đang giả vờ.

Liên hệ với tình hình ngày hôm qua, Cố An Nhiên cảm thấy nguyên nhân thứ hai có khả năng lớn hơn.

Nhưng nàng cũng không trực tiếp đi tới chất vấn.

Chuyện như vậy, giao cho Lý Kim Quang sẽ thích hợp hơn.

Nàng đi xuyên qua đám đông trở về lều của mình, hai hài tử cũng bị tiếng ồn đánh thức.

Hai khuôn mặt mơ màng đang ngồi trên tấm vải dầu, đôi mắt ươn ướt, trông vô cùng ngây thơ.

Đại Bảo nhìn thấy Cố An Nhiên đi tới, ý thức dần dần khôi phục: “An Nhiên tỷ tỷ, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Điềm Nha dùng bàn tay nhỏ lau mặt, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, có sói sao?”

Cố An Nhiên mang giày cho Điềm Nha, nhân cơ hội sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, sau đó mỉm cười trấn an: “Không có sói đâu, đừng sợ.”

Sau khi mang giày cho Điềm Nha xong, Cố An Nhiên ôm cô bé đang nũng nịu vào lòng, đặt ra ngoài tấm vải dầu.

Đại Bảo và Điềm Nha tuy là song sinh nhưng khả năng tự chăm sóc bản thân của cậu bé tốt hơn Điềm Nha, lúc này đã tự đi giày vào rồi.

Cố An Nhiên sờ sờ cái đầu nhỏ của Đại Bảo, ấn xuống mái tóc lơ thơ trên đầu cậu bé: “Đại Bảo giỏi quá!”

Sau khi bỏ tay ra khỏi đầu, tóc lắc lắc vài cái lại dựng đứng lên

Cố An Nhiên có vẻ không phục, lại đưa tay ép tóc Đại Bảo lần nữa.

Rốt cục tóc cũng chịu nằm yên! Nhìn thật dễ chịu!

Nhưng hành vi này trong lòng Đại Bảo lại mang một ý nghĩa khác.

Đại Bảo: Nhất định là hôm nay mình rất ngoan, An Nhiên tỷ tỷ rất thích mình mới xoa đầu mình hai lần.

Đúng, khẳng định là như vậy, sau này mình sẽ thể hiện thật tốt, cố gắng để An Nhiên tỷ tỷ càng thích mình hơn.

Sau đó Cố An Nhiên đứng dậy, một tay dắt một tay bế hai đứa trẻ bước vào trong đám người.

Lúc này, Lý Kim Quang đang hỏi đám thợ săn canh gác ngày hôm qua: “ Hôm qua ba người các ngươi canh gác, có phát hiện ai đến gần suối không? An Nhiên cô nương nói đêm qua có người bỏ thuốc xuống suối.”

Lời này vừa nói ra, đám người lập tức hò hét: “Cái gì? Có người bỏ thuốc sao? Bỏ thuốc gì vậy? Sao ngươi ác tâm như vậy?”

“Còn không phải sao? Nếu An Nhiên không phát hiện ra chuyện này thì hai trăm mạng người chúng ta đã nằm lại nơi ngọn núi cằn cỗi này rồi.”

“Rốt cục là ai làm? Chúng ta nhất định phải tìm cho ra người này, đuổi hắn ra đi, nếu không chúng ta đừng mong sống yên ổn.”

“Còn không phải vậy sao?”

Cố Hồng Khánh, một thợ săn ở Cố gia thôn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hôm qua ta đã canh gác đến nửa đêm, đảm bảo lúc đó không có ai đến gần con suối.”

Lý Kim Quang nhìn Lý Đại Mã và Triệu Đại Mao hỏi: “Thời gian sau nửa đêm là do hai người canh gác. Các ngươi có thấy ai đến gần con suối không?”

Mặt mũi Lý Đại Mã và Triệu Đại Mao lập tức đỏ bừng, lẩm bẩm: “Chúng ta... nửa đêm về sáng buồn ngủ quá, ngồi bên đống lửa ấm quá, không gắng được nên đã ngủ thiếp đi.”

Lý Kim Quang hít một hơi khí lạnh, tổng cộng hai trăm mạng người bọn họ, phải nhờ vào may mắn mới sống sót qua một đêm sao?

Sở dĩ ông ấy sắp xếp hai người canh gác sau nửa đêm chính là vì sợ có người buồn ngủ quá mà ngủ quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.