Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Dung tức giận thả túi nước xuống, đứng lên: “Lý Anh Nương, ngươi còn không biết xấu hổ, lại tới cướp đồ ăn của muội muội ta?”
Lý Anh Nương liếc Lý Dung, ánh mắt khinh thường: “Thứ bất hiếu, có đồ ăn ngon cũng không biết nhường cho người lớn.”
Liễu Phán Nhi cười lạnh, nhớ dọc đường chạy nạn, đám cha mẹ chồng nguyên thân còn không quan tâm các nàng nhiều bằng người ngoài như Lý trưởng thôn.
Lúc trước khi nguyên thân gặp nạn, cái đám được xưng là người nhà này rõ ràng nhìn thấy nhưng không thèm giúp đỡ, đã vậy còn trốn đi thật xa.
Nếu không phải nàng xuyên qua, nguyên thân chết thật, bốn đứa nhỏ coi như xong đời, đừng nghĩ sống sót tới phía Nam.
Liễu Phán Nhi nhanh tay lẹ mắt nhảy xuống xe bò, duỗi tay giành lại quả trứng chim trong tay Lý Anh Nương. Dù nàng có vứt bỏ cũng không cho cô tiểu cô xấu xa này ăn: “Muốn sắp nhỏ hiếu kính thì tự đẻ đi, cướp đồ của con ta làm gì?”
Lý Anh Nương sửng sốt, khuôn mặt mập mạp đầy vẻ bất ngờ: “Liễu thị, có người làm dâu như ngươi sao? Đứa nào đứa này toàn cái ngữ ngỗ nghịch bất hiếu, hiếu kính trứng chim cho cha mẹ chồng ngươi, chẳng lẽ còn có lý?”
Xung quanh cũng có già trẻ lớn bé nhao nhao nhìn sang, cảm thấy Liễu Phán Nhi làm không đúng, có đồ ăn nhưng không biết nhường già.
“Nhà Nguyên Thanh, đó là mẹ chồng tiểu cô của ngươi, không phải người ngoài, không thể không hiếu kính người có bối phận lớn hơn ngươi.” Trong thôn có một bà lão thân hình gầy gò, mắt tam giác, tính tình rất hà khắc, quản lý đứa con trai con dâu cực nghiêm.
Một mực cho rằng con dâu gả vào nhà thì bà chính là lão thái quân, tất tần tật cái gì cũng phải nghe bà.
Liễu Phán Nhi trợn trắng mắt, trực tiếp phản bác: “Bà hai Lý, ngươi nói rất có lý nhưng còn phải xem trưởng bối kia có thương ta che chở ta hay không. Ta cùng một nhà với họ nhưng cả dọc đường trưởng bối như họ lúc ăn đồ của ta thì là trưởng bối của ta, lúc ta gặp chuyện lại nhắm mắt làm ngơ mới hay chứ.”
“Ngày hôm qua lúc bốn người Triệu gia cướp xe lương thực của ta, bọn họ rõ ràng thấy được, tôi cũng xin bọn họ giúp đỡ, nhưng họ chạy còn nhanh hơn thỏ. Ta bị đánh ngất xỉu, sắp nhỏ cũng suýt bị người bắt đi đổi lương thực.”
“Trưởng bối như vậy, ai thích thì ta tặng người đó. Không nếm trải khổ của người khác, chớ khuyên người khác thiện. Bọn họ bất nghĩa với ta trước, ta hà cớ gì phải liếm mặt hiếu kính họ.”
“Lý Anh Nương, ngươi cả ngày gọi bốn đứa trẻ này là con hoang, ngươi vốn dĩ không coi chúng là cháu trai cháu gái, dựa vào đâu muốn bọn nhỏ hiếu kính bà cô là ngươi? Tranh thủ lúc ta còn kiềm cơn nóng, ngươi cút cho ta, cút ngay, cút được bao xa thì cút cho ta.”
Liễu Phán Nhi vừa nói vừa rót nước trong túi ra, rửa sạch rồi đưa trứng chim cút cho khuê nữ Lý Nam.
Bà hai Lý vừa thay Lý Anh Nương nói chuyện há miệng còn muốn nói nữa, bị con dâu Trương thị bên cạnh nhanh tay nhét vào một nắm đồ ăn: “Mẹ, ăn cơm.”
Trương thị cũng không dám trêu chọc sát tinh Liễu Phán Nhi này, nàng ta là nữ nhân đanh đá điêu ngoa, giết chết bốn nam tử đang tuổi tráng niên khỏe như vâm. Trên dưới cả nhà bọn họ có lẽ cũng không đủ để Liễu Phán Nhi đánh sướng tay.
Bà hai Lý thấy mắt Liễu Phán Nhi ánh lên vẻ khát máu thì ngại ngùng cười: “Thì ra là vậy, chuyện này đúng là không nên. Người một nhà không bảo bọc người một nhà, đúng là chẳng ra gì.”