Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Đại Bảo không nói gì, nhưng biểu cảm và ánh mắt lo lắng của cậu nhóc cho thấy rõ, cậu cũng đang nghĩ như vậy.
Lý trưởng thôn và người thôn Lý gia cũng đều sợ đến ngây người, trước kia đã biết Liễu Phán Nhi này rất tài giỏi, từng có một tên du thủ du thực bò lên đầu tường nhà nàng ta, bị nàng ta đuổi theo ra đến tận hai dặm, ấn trên đất mà đánh, đập cho tên ranh kia khóc kêu cha gọi mẹ.
Không ngờ rằng hiện tại Liễu Phán Nhi lại còn dùng dao giết người, càng hung hãn hơn, không hổ là vợ Lý Nguyên Thanh đưa trở về từ biên cương.
Người thôn Triệu gia, nhất là những người có quan hệ không tốt với bốn cha con nhà Triệu Thạch Đầu, nhìn thấy bốn người kia thảm hại như vậy thì liên tục lui về phía sau, càng không muốn xen vào.
Chỉ trong phút chốc, Triệu lão đầu với Triệu Thạch Đầu, Triệu Nhị Thạch đều đã liên tiếp bị đâm trúng chỗ hiểm, nằm trên mặt đất, chảy máu không ngừng, liên mồm kêu la thảm thiết, cố kéo dài hơi tàn.
Triệu Tam Thạch nhìn thấy cha ruột và hai ca ca đều nằm rạp trên mặt đất, thấy bọn họ không sống được nữa rồi thì lập tức bị dọa sợ đến mức đái ra quần, xoay người bỏ chạy, không muốn chết: “Ngươi chờ đó cho ta, về sau ta nhất định sẽ giết chết, ngươi...”
Liễu Phán Nhi nhìn Triệu Tam Thạch hốt hoảng chạy trốn, cười lạnh một tiếng, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, sao nàng có thể giữ lại hậu hoạ về sau như vậy chứ?
Liễu Phán Nhi đuổi theo, mắt thấy Triệu Tam Thạch càng chạy càng nhanh, dùng sức ném dao lọc xương sắc bén trong tay ra, nhanh chóng, tàn nhẫn, ổn định và chuẩn xác đâm trúng nơi giữa lưng Triệu Tam Thạch.
Triệu Tam Thạch còn chưa kịp dứt lời, bước chân lảo đảo, thảm thiết kêu lên một tiếng, lại chạy về phía trước vài bước theo quán tính, chật vật không chịu nổi ngã sấp trên mặt đất.
Liễu Phán Nhi đi tới trước mặt Triệu Tam Thạch, dùng một chân giẫm lên lưng Triệu Tam Thạch: “Muốn báo thù à, chờ kiếp sau đi!”
Nói xong, Liễu Phán Nhi lại xoay dao lóc xương thêm nửa vòng, tiếp đó mới dùng sức rút ra.
Dao lóc xương trong tay Liễu Phán Nhi sắc bén lạ thường, từng giọt từng giọt máu tươi rơi xuống đất theo mũi dao, để lại vết màu đỏ sậm khiến người ta giật mình.
Sống lưng Liễu Phán Nhi thẳng tắp, giống như một cây tùng xanh cứng cỏi.
Giờ phút này, nàng nhìn về phía trưởng thôn Triệu, ánh mắt thờ ơ, mà giọng nói lại rất bình thản lạnh lẽo: “Ân oán của ta với Triệu Thạch Đầu dừng lại ở đây, trưởng thôn Triệu, người cảm thấy thế nào?”
Triệu trưởng thôn nhìn bốn cha con Triệu Thạch Đầu nằm bất động trên mặt đất, nỗi sợ hãi dâng lên, cố gắng trấn an bản thân, ho khan hai tiếng, lúc này mới chậm rãi nói: “Trận chiến sống chết, thắng bại đã phân rõ ràng, cứ chấm dứt như vậy thôi.”
Nói xong, trưởng thôn Triệu xoay người rời đi, những người khác cũng theo sau trở về.
Bốn người Triệu Thạch Gia đều là lưu manh côn đồ, không có vợ cũng chẳng có con, người thôn Triệu gia đương nhiên sẽ không báo thù thay bọn họ.
Người bình thường có quan hệ không tệ với bốn cha con Triệu gia, lúc này đã sợ tới mức không dám thả dù chỉ là một cái rắm, nào dám mạo hiểm gì.
Trưởng thôn Triệu dẫn theo người thôn Triệu gia đi, đào mấy cái hố ở trong rừng, chôn bốn cha con Triệu gia xuống.
Người thôn Lý gia chứng kiến toàn bộ quá trình Liễu Phán Nhi một mình chém chết bốn cha con nhà Triệu gia, ánh mắt lộ ra mấy phần kính sợ, thì ra Liễu Phán Nhi này không chỉ mạnh mẽ, mà còn cực kỳ hung hãn, giết người không chớp mắt.