Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cha và đệ đệ của Triệu Thạch Đầu cũng hoảng sợ: “Ngươi là mụ nữ nhân điên rồ, vậy mà còn dám đả thương người khác ư?”
Sống lưng Liễu Phán Nhi thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng, cầm dao, chỉ vào bọn họ: “Vừa rồi các ngươi dùng gậy đập vào đầu ta, vậy không phải là có ý định đả thương người sao? Cướp xe bò và lương thực của mấy người nữ nhân và tiểu hài tử chúng ta, các ngươi còn lý luận à?”
Triệu lão đầu nhìn con dao sắc bén trong tay Liễu Phán Nhi, sợ tới mức lui về phía sau vài bước: “Trưởng thôn, nữ nhân này với người thôn Lý gia đả thương nhi tử của ta, chúng ta không thể nín nhịn chịu thua thiệt được. Xe bò đó là của nhà ta, lương thực cũng là của ta.”
Đám người trưởng thôn Triệu đương nhiên biết rõ, một nhà Triệu lão đầu nghèo rớt mồng tơi, nào có xe bò với lương thực gì, nhưng vóc dáng bốn người một nhà này lại rất cao to, có năng lực đánh nhau.
Trên đường chạy nạn, cũng cần mấy người nọ trợ giúp, giờ phút này làm trưởng thôn, ông ta cũng chẳng thể không ra mặt.
Lý trưởng thôn dẫn người chạy đến gần chỗ Liễu Phán Nhi, cầm gậy chỉ vào trưởng thôn Triệu: “Triệu huynh, cả nhà Triệu Thạch Đầu chạy nạn cũng chỉ mang theo cái miệng với cái chân, nhà hắn ta nào có xe bò chứ? Đây là của nhà điệt tử Nguyên Thanh của ta. Nếu cứ như vậy bỏ qua, chúng ta nước giếng sẽ không phạm vào nước sông. Nhưng nếu như các ngươi cứ cố tình muốn cướp, vậy thì nam nhân già trẻ thôn Lý gia chúng ta cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Triệu lão đầu nhìn phía đối phương chỉ có hai mươi mấy nam nhân già trẻ, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ, khinh miệt cười ha hả: “Thôn Triệu gia chúng ta có hơn một trăm nam nhân già trẻ, còn sợ các ngươi sao?”
Người thôn Triệu gia cũng cầm gậy, chỉ vào người thôn Lý gia. Hai bên giằng co, hết sức căng thẳng, chỉ cần động nhẹ một cái là hỗn chiến sẽ nổ ra ngay.
Người thôn Lý gia bị phân tách, người đi theo Lý trưởng thôn cũng chỉ có mấy chục nam nữ già trẻ, lúc giằng co, rõ ràng nằm vào thế yếu hơn.
Vừa rồi Liễu Phán Nhi không thẳng tay cắt cổ Triệu Thạch Đầu, chính là vì không muốn chọc giận người thôn Triệu gia. Vào lúc này, cũng không muốn liên lụy đến người của thôn Lý gia, gây thương vong cho người vô tội.
Liễu Phán Nhi đứng ở giữa, hô to một tiếng: “Trên đường chạy nạn, cuộc sống của ai cũng không dễ chịu gì, cũng chẳng có chỗ cho lý lẽ phải trái. Thôn Lý gia và thôn Triệu gia có rất nhiều quan hệ thân thích, các ngươi không nên bởi vì thù hận của nhà ta với nhà Triệu Thạch, mà tụ tập ẩu đả, hai phe đều có thể gặp thương vong, chẳng hề tốt cho ai cả.
Liễu Phán Nhi ta lớn lên ở biên quan, từng bò ra từ trong đám người chết, thù của ta, ta sẽ tự mình báo. Người của hai thôn đều chớ nhúng tay vào, Liễu Phán Nhi ta sẽ tự mình lập khế ước sinh tử với bốn người nhà Triệu gia bọn họ, sống chết tùy số. Ngược lại phải xem là dao của ta sắc, hay là gậy của các ngươi vẫn mạnh hơn.”
Lý trưởng thôn nghe thấy thế, hoảng sợ, sốt ruột ngăn cản: “Nguyên Thanh gia, nếu một nữ nhân như ngươi có thể đánh được bốn người nhà Triệu gia, xe bò của nhà ngươi cũng đã không bị bọn họ cướp đi rồi!”
Vẻ mặt Liễu Phán Nhi đầy ngạo nghễ, nguyên thân chỉ biết công phu mèo quào, đúng là đánh không lại bốn người nhà Triệu gia, nhưng nàng thì có thể, chưa kể còn có dao lóc xương sắc bén trong tay, hiện tại đã dùng đến thành thạo quen tay.