Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 37: Chương 37: Theo ta hay ở lại? (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Một tức phụ khác hơi trẻ tuổi, ngược lại khuyên Liễu Phán Nhi: “Em dâu, ngươi cũng đừng hở tí là hô đánh hô giết, dù sao trưởng bối ở đây, vẫn nên kính trọng.”

Liễu Phán Nhi nghe vậy, không giận mà cười: “Chỉ cần cha mẹ chồng ta đối xử với bốn con kế của ta tốt hơn một chút, ta sẽ nhịn, nhưng bọn họ thì sao, vừa rảnh cái thân là chạy tới gây chuyện.”

“Hôm nay ta nói lại cho rõ ràng, muốn ta kính trọng thì ngươi phải có dáng vẻ của một trưởng bối. Nếu ngươi không có, ta không thể ra tay với người già, nhưng mấy cái miệng tiện tay tiện ở dưới, kẻ nào dám tới ta xử kẻ đó, tới một đôi ta xử luôn một đôi.”

Lý lão phu nhân, một bông sen già khú đế, nghe vậy thì mặt đỏ tới mang tai, lại sụt sùi nước mắt, thút tha thút thít: “Ta sai rồi, đều là lỗi của ta, ta quỳ xuống cho ngươi, van cầu con dâu tốt của ta, tha thứ cho ta đi.”

Nói xong, Lý lão phu nhân giả bộ vô tội quỳ xuống trước mặt Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi cũng biết thời này vẫn rất coi trọng chữ hiếu, tuy nàng rất phiền chán bông sen già này, nhưng cũng biết nặng nhẹ, trốn qua một bên, thuận tay kéo sắp nhỏ sau lưng ra.

Liễu Phán Nhi càng tức, trong lòng thầm mắng, bà già này biết cách khó xử người ta đấy: “Ối dồi ôi, ta chịu không nổi, ta thấy ngươi đang muốn ép chết ta mới đúng. Được, ta toại nguyện các ngươi, để ta một thân một mình dẫn sắp nhỏ đi.”

“Chúng ta dù chết, cũng chết rõ ràng mà không phải bị bà mẹ chồng lá mặt lá trái, hành động quái gở này ép chết. Còn người trong thôn, các ngươi phải học cách thông minh hơn, đừng để nửa đêm bị người ta bắt đi.”

Ai cũng không ngờ Lý lão phu nhân này quyết tuyệt như vậy, vậy mà quỳ xuống trước mặt con dâu, bà ta rõ là đang ép chết con dâu chứ còn gì!

Đã vậy, Liễu Phán Nhi này cũng kiên cường, thà chết chứ không khuất phục, dứt khoát muốn lên đường một mình.

Liễu Phán Nhi ôm Lý Nam Lý Tiểu Bảo lên xe bò, nháy mắt với Lý Dung và Lý Đại Bảo: “Lên xe, chúng ta đi.”

Lý Dung nóng nảy: “Đi một mình rất nguy hiểm, ngươi đã quên lúc trước ngươi bị đánh ngất như thế nào sao?”

Lý Đại Bảo cũng không muốn rời đi: “Ngươi đừng hành động theo cảm tính.”

Liễu Phán Nhi hơi mệt mỏi, mặt đầy vẻ nghiêm túc, híp mắt trầm giọng nói: “Bây giờ ta cho các ngươi chọn, theo ta hay ở lại.”

Lý trưởng thôn lo lắng, ông không đành lòng để một người lợi hại như Liễu Phán Nhi rời đi: “Nguyên Thanh gia à, đừng xúc động như thế, chỉ cần xin lỗi bà bà* là được rồi, bỏ qua chuyện này đi.”

*Bà bà: mẹ chồng

Liễu Phán Nhi hừ lạnh một tiếng, nàng nói không sai thì xin lỗi làm gì chứ?

Đúng là lão bà “hoa sen”* quen thói được nịnh nọt!

*Hoa sen ở đây ý chỉ sự thảo mai

Lý Đại Bảo và Lý Dung do dự, Lý Nam ôm chân mẹ kế: “Người đừng đi, đừng đi mà.”

Lúc này, Lý Tiểu Bảo leo lên xe bò, nhìn các ca ca tỷ tỷ: “Các ca ca tỷ tỷ ơi, chúng ta đi thôi. Chúng ta ở lại cũng không giữ được cái gì, còn bị tổ phụ, tổ mẫu và tiểu cô cô ức hiếp đến chết. Họ cướp thức ăn của chúng ta, nói không chừng đi đến chỗ nào đó thì sẽ vứt bỏ chúng ta luôn đó.”

Không thể không nói những lời của Lý Tiểu Bảo là sự thật!

Bản thân còn đang quỳ trên mặt đất khóc không ngừng, Lý lão phu nhân nghe được lời này càng thêm tức giận, mắng Lý Tiểu Bảo: “Mày là thằng con phản bội, nhà họ Lý chúng ta nuôi nấng mày, ngay cả trưởng bối mà mày cũng đối xử như thế sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.