Từ bữa ấy, ta
không hề đặt chân qua đó. Nói sao nhỉ, ta là phụ nữ mà, đối với chuyện này cũng
khó tránh khỏi cảm thấy thẹn thùng. Nghe nói y đã tỉnh lại. Không biết đã đọc
tờ giấy kia chưa, có biết được đó là bút tích của ta không. Nghe nói… Nghe nói…
Nghe nói...
Y hồi phục rất
nhanh.
Ta cũng vẫn như
vậy, bình an, khỏe khoắn, nhưng không định đi gặp y. Con người lạ như vậy đó,
làm riết rồi quen, nhưng khi mới bắt tay làm, lúc nào cũng cảm thấy lo lắng,
căng thẳng. Ta bây giờ chính là như thế, lòng hoài nghĩ tới người nam nhân nho
nhã xa xôi kia, lại có chút chần chờ.
Ngày hôm đó thời
tiết rất tốt. Tuy rằng trời xanh mây trắng, hải đường ngát hương, hồng hạnh
trĩu cành bỏng lửa của mùa hè đã qua đi, nhưng mà trong khí trời bàng bạc vào
thu, ngắm lá phong đỏ rực cũng là một loại hưởng thụ.
Ta một mình ngồi
trong sân, uống trà Long Tĩnh. Nghe tiếng gió vi vu, nhìn lá rơi xào xạc, ngửi
vị trà thanh mát. Chậm rãi khép mắt lại.
Đến khi mở mắt
ra, đã phát hiện một ông cụ quắc thước, hào sảng ngồi ngay trước mặt mình. Nói
ra không phải ta khoe khoang gì, nếu đổi lại là một cô gái khác trong tình cảnh
này, khẳng định sẽ tái mét mặt, la hét ỏm tỏi. Nhưng mà ta vẫn rất bình tĩnh,
hơn nữa còn rót trà cho người đó, cười nói: “Tây Hồ Long Tĩnh, nổi tiếng trà
ngon cực phẩm!”
Ông cụ cũng
cười, đôi mắt lộ vẻ tán thưởng: “Không thắc mắc lão phu là ai à?”
Ta mân mê chén
trà trong tay, nói: “Ta biết người là ai, Hộ quốc đại tướng quân Lưu Diệp!”
Ngoại trừ ông, ai dám ở trước mặt ta xưng “Lão phu”, ai dám không thông báo
trước đã tự tiện xông vào.
Ông một hơi uống
cạn chén trà, ta nhíu mày. Ông bắt đầu nói: “Trần Nhi cũng thích uống trà. Thế
nhưng lão thần là kẻ phàm phu, chỉ dùng nó để giải khát!”
Ta nhàn nhạt
đáp: “Sở thích của mọi người không ai giống ai, chỉ cần không can hệ, hòa ái
bình an, uống trà thế nào cũng không quan trọng!”
Ông nghe ta nói,
lại uống thêm một chén, sau đó nói: “Cô cũng không hỏi lão tìm cô có chuyện gì
à?”
Ta cười dịu
dàng: “Ta và ông vốn chẳng hề liên quan, hiện tại có chút sâu xa, cũng chỉ vì
người kia!”
Ông nhìn cái
chén trống rỗng trong tay mình, thật lâu mới mở miệng: “Trần Nhi vì cô bình
định cung biến, tiếp nhận chính sự, giải độc trị thương. Mỗi một việc đều kinh
tâm động phách, nửa bước cũng không thể đi lầm. Nhưng tất thảy đều không phải
do nó nảy sinh hứng thú, trước đó nó chỉ là một đứa trẻ thanh thuần không màng
sự đời!”
Ta nổi giận, ý
nói ta là hồng nhan họa thủy ư! Lạnh lùng phun ra một câu: “Ông làm sao biết
đây không phải là điều y muốn chứ?”
Ông cũng giận
không kém: “Cô là nói lão lừa cô!” Ngó bộ dáng của ta, dần dần bình tĩnh lại,
nói rành mạch từng chữ: “Không sai, điều nó muốn, chỉ là cô mà thôi!”
Quả thật, y
không thiết vinh hoa phú quý, quyền thế khuynh trời, y làm tất cả chẳng qua chỉ
bởi vì ta, cũng là vì chính y. Ta hểnh mũi nói: “Không sai! Vậy ông có biết, dù
ông có nói gì đi nữa cũng đều vô dụng, chúng ta yêu thế nào thì mặc thế ấy,
người ngoài đừng hòng chia rẽ!”
Ông cười khổ:
“Ai nói lão muốn chia rẽ? Lão chỉ muốn vì cháu ngoại bảo bối nói một câu, hi
vọng cô đối tốt với nó, đừng để nó chịu dằn vặt nữa!”
Ta nhất thời
ngẩn người, xấu hổ cực độ: “Ông, ông không phải là.....”
Ông cụ mạnh mẽ
khoát tay: “Tuy rằng người nó yêu là cô, tương lai nhất định còn nhiều khó
khăn. Nhưng mà so với bộ dáng phớt đời trước đây của nó, đã tốt hơn nhiều rồi.
Lão luôn lo lắng con người nó không tim không phổi, sớm muộn gì cũng ngồi gõ mõ
nơi núi rừng chứ!”
Không thể ngờ vị
công thần đứng đầu ba triều Lưu Diệp lại có suy nghĩ này! Ta mặt mày hớn hở,
không cầm được lòng hỏi tiếp: “Ông không sợ mọi người cho rằng chuyện của ta
cùng Định Tuyên Vương quá hoang đường sao?”
Ông cười phóng
khoáng: “Thấy đói thì ăn cơm, khi không lại để ý chi mấy cái lễ nghi phiền phức
đó! Kỳ thật với lão mà nói, cũng chẳng có gì lớn. Các phiên bang ngoại tộc cũng
không hề có quy củ này. Nữ tử ở góa, đương nhiên có thể gả cho người khác. Kỳ
thật ở dân gian cũng là như thế, bởi vì là phái yếu, rất khó để tồn tại một
mình, cho nên đều có thể tái giá. Chẳng qua thân phận càng cao, càng nhiều điều
tiếng, có nhiều quy củ mà thôi!”
Ta thật sự thích
vị tướng quân tài trí sáng láng, tư duy rộng rãi này rồi: “Suy nghĩ của ông
thật là mới mẻ, ta cũng là lần đầu tiên nghe!”
Ông mỉm cười
vuốt râu: “Bọn ta cả ngày sống trên mũi đao làn giáo, có hôm nay chưa chắc có
ngày mai, quản chi nhiều việc như vậy. Chỉ cần bản thân vui vẻ, người nhà vui
vẻ, cùng tận hưởng hạnh phúc là được rồi!”
Ta mừng rơn
người: “Người như ông, uống trà chẳng bõ bèn gì, chi bằng chúng ta uống rượu
đi!”
Ông vỗ tay hoan
hô : “Không sai, không sai! Nhà cô thật có ý tứ! Đời người đắc ý phải vui tràn, chớ để bình vàng suông bóng nguyệta!” [Bài thơ “Mời rượu”, Lý Bạch, Hoàng
Tạo dịch]
Ta lệnh cho cung
nữ mang lên loại rượu tốt nhất trong cung, sau đó hưng phấn bừng bừng mở miệng:
“Ông đối với cháu ngoại của mình thật là tốt, ngay cả việc này cũng muốn đứng
ra làm thuyết khách cho y nữa!”
Lão tướng quân
đang nghếch mặt lên trời đầy vui vẻ bỗng dưng cúi đầu xuống, trầm mặc một hồi,
mới nói: “Không ngại nói cho cô biết, trong đám con cháu, lão cưng nhất là Trần
Nhi, không chỉ bởi vì thực tài của nó, mà lão đối với nó còn có áy náy và
thương tiếc.
Lão có ba đứa
con, nhưng chỉ có một nữ nhi, khỏi phải nói, người trong nhà cưng nó hết mực.
Cô nhìn tài học, phẩm chất của Trần Nhi, liền biết con gái lão là người thế nào
rồi.” Nói đến đây, ông nhìn ta một cái, lại nói tiếp: “So với cô, cũng không
hơn nhiều lắm. Nó sau khi gả cho Định Tuyên Vương, sinh ra Trần Nhi mỹ mạo như
ngọc, người người ngưỡng mộ.
Nhưng mà có một
ngày, trong đại thọ của lão, lúc chủ và khách đang chén thù chén tạc thì đột
nhiên xuất hiện thích khách. Lão là đại tướng quân, nhiều năm chinh chiến bảo
vệ tổ quốc, người đến ám sát vô số kể, vốn cũng là chuyện thường, nhưng mà lần
đó thích khách rất lợi hại, toàn là cao thủ nhất lưu. Mắt thấy lão sắp không đỡ
được, Định Tuyên Vương nhảy lên cản lại thích khách, chiến đấu kịch liệt, tuy
rằng sau đó thích khách đều bị bắt, nhưng mà nó vì thế mất máu quá nhiều, bất
hạnh bỏ mình. Con gái cũng bởi vì tiếc thương quá độ, suy sụp ngã bệnh, nửa năm
sau cũng bỏ lão mà đi, trước khi lâm chung, muốn lão chiếu cố Trần Nhi thật
tốt.”
Lão nhân kiên
cường này, tuy rằng nói rất lưu loát rành mạch, nhưng mà mỗi chữ, lại như chứa
nặng ngàn cân, hiển nhiên vẫn là khó nén nổi sự đau đớn trong lòng.
Ta xúc động, nhẹ
nhàng lên tiếng: “Lão tướng quân đừng quá tự trách mình. Hai người bọn họ sinh
tử có nhau, cũng coi như hạnh phúc!” Mắt ta chớp chớp, một bên má ửng hồng, cúi
đầu nói: “Lão tướng quân không hổ là người túc trí đa mưu, tính toán hơn
người!”
Ông ngạc nhiên:
“Ý gì hả?”
Ta cao giọng:
“Khinh ta không nhìn ra sao! Ông chính là muốn cho ta biết chuyện, để sau này
ta càng yêu thương Vô Trần hơn, mọi việc đều nghĩ cho y, thông cảm với y, thế
nào cũng tự ủy khuất bản thân vài phần, ngàn vạn lần không thể để cho người từ
nhỏ mất cha vắng mẹ phải buồn rầu thương tâm! Kế của lão tướng quân thật là hay
mà!” Ta tất nhiên biết ông không có ý này, nhưng mà lời thoát ra miệng, ngay cả
chính mình cũng muốn tin là thật.
Ông vuốt râu
cười lớn, bi thương cũng đã không còn tăm tích. Lúc này ta mới buông lỏng/ Aiii,
cái dạng kỹ xảo này, ta ở trong cung luyện với Hoàng thượng đã nhiều năm, mỗi
lần ra tay là nước chảy thành sông, đất trời liền mạch.
Lúc này, đã có
người đưa rượu lên. Ta bưng lên chén rượu, đầy hào sảng: “Ta kính ông một ly,
nhất túy giải thiên sầu!”
Ông nhìn một bàn
đầy rượu, tham lam hít lấy hít để mùi rượu: “Hôm nay rốt cuộc cũng có thể đã
ghiền! Ha ha!”
Sau khi làm liền
mấy hơi, ông tỏ vẻ nịnh nọt: “Lão cũng không thể đến tìm cô thường được! Hừ,
bọn nhỏ nhà lão, không bao giờ để cho lão uống tận hứng, nói là vì sức khỏe của
lão, nhưng mà ngày ngày tợp rượu đã trở thành thói quen khó bỏ, không uống mới
là mau chết!” Vẻ mặt đầy khát vọng, hệt như một đứa bé con.
Men rượu đã thấm
vào người, ta vẫn không quên làm ra vẻ: “Ông giao cháu ngoại yêu quý nhất cho
ta, ta sẽ đáp ứng!” Ta phì cười trước sự tính toán của mình.
Ông đáp lại đầy
phóng khoáng: “Không thành vấn đề! Một lời đã định! Thật tốt quá, tuổi của nó
cũng không còn nhỏ nữa!” Cứ như vậy đơn giản đem cháu cưng đi bán.
Nghe nói ngày hôm đó, mọi người trong cung nhìn
thấy một già một trẻ ông một ly ta một ly uống đến điên đảo cả người, còn lấy
tay gõ lên vò rượu, hát vang: “Rượu bồ
đào, chén dạ quang / Muốn say, đàn đã rền vang giục rồi / Sa trường say ngủ ai
cười / Từ xưa chinh chiến mấy người về đâu!” [Bài từ “Lương Châu", Trần Trọng San dịch]