Không Hối Hận

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Từ lúc đó, ta cố tình làm như không để ý nghe được tên chàng. Dư Thế Cao.

Thân phận của chàng, ta cũng biết được. Thống lĩnh Ngự lâm quân.

Ta cùng với các cung nữ khác nói chuyện đều khéo léo chuyển đề tài xoay quanh chàng, sau đó từ miệng của các cô ấy thu thập thật nhiều tin tức. Bọn cung nữ thường xuyên bàn luận về các nam nhân trẻ tuổi anh tuấn trong cung, chàng cũng là một trong số đó, nhưng nghe nói đương triều đệ nhất mỹ nam tử lại là Định Tuyên Vương. Ta không cho là đúng. Trong lòng ta, trên đời này có ai có thể sánh được với chàng!

Ta đến những nơi chàng thường đến. Âm thầm quan sát.

Sau đó,

Thích nhìn cách chàng huấn luyện thuộc hạ,

Thích nhìn chàng cùng đồng liêu bàn chuyện với nhau,

Thích nhìn chàng cười thật rạng rỡ,

Thích..... tất cả ở chàng.

Nếu chàng lơ đãng ngó về phía này một cái, trái tim ta đập rộn lên, hưng phấn cả nửa ngày trời.

Tuy rằng không có cơ hội cùng chàng nói chuyện, nhưng đối với ta thế đã đủ rồi. Thời gian nếu cứ như vậy trôi qua cả đời, ta nhất định sẽ cảm thấy thật hạnh phúc! Chính là, thời khắc khiến ta đánh vỡ bình tĩnh rốt cuộc cũng đến.

Ngày đó, ta nghe được chàng cùng bạn tốt Phương Ngật nói chuyện.

Chàng tỏ vẻ tức giận, mà Phương Ngật rõ ràng đang rất sợ hãi.

“Ta nhất quyết không chấp nhận sự sắp đặt của Hoàng thượng!” Thanh âm của chàng, ta không thể không nhận ra.

“Huynh điên rồi! Đây là trọng tội có thể mất đầu đấy!”

“Ta đã đáp ứng Thôi Nhi, tuyệt đối sẽ không phụ nàng, cả đời này ta cũng chỉ lấy một mình nàng!” --- Si tình như thế, lại làm cho lòng ta nhức nhối!

“Được, được, nhưng không phải là bắt huynh lập tức lấy. Cứ kéo dài thời gian, biết đâu sau này sẽ tìm ra cách giải quyết!”

“Nhưng.....”

“Huynh đừng quá cứng đầu như vậy. Có lẽ sau này có hi vọng, cũng không cần sớm đưa cổ chịu chết như vậy!”

`

Lời nói càng lúc càng xa, ta cũng từ trong bụi cây đứng dậy.

Tối hôm đó, ta khóc ướt mảnh gối.

Sáng ngày thứ hai, ta đưa ra quyết định ảnh hưởng đến cuộc đời mình.

Ta phái người truyền lời với phụ thân, muốn ông giúp ta sắp xếp hết thảy. Phụ thân thấy ta hồi tâm chuyển ý, muốn trở thành phi tử của hoàng thượng, vô cùng mừng vui đi an bài.

Đúng vậy, bắt đầu kể từ thời khắc đó trở đi, ta luôn nỗ lực tiến về phía trước. Không phải vì muốn trở thành bậc thang cho phụ thân thăng quan tiến chức, không phải vì nản lòng thoái chí, mà là bởi vì biết được chắc chắn sẽ có một ngày chàng vì kháng chỉ mà chịu phạt, cho nên ta muốn cực nhanh đoạt lấy ân sủng của hoàng gia, đến lúc đó mới có thể giúp chàng giải tội.

Ngay cả khi không chiếm được tình yêu của người đó, cũng muốn, cũng muốn dùng hết sức mình bảo vệ chàng an toàn. Ta..... sớm đã không thể tự kềm chế.

Mấy ngày sau, ta biết tin Hoàng thượng buổi trưa sẽ ghé Ngự hoa viên, liền đến sớm chuẩn bị, khoác lên bộ cung trang màu trắng thanh ngần, giống như đóa lan bùng nở giữa ánh dương, thanh lệ thoát tục. Các vị tần phi khi gặp Hoàng thượng đều nỗ lực trang điểm thật rực rỡ để trở thành người nổi bật nhất; trong khi một thân trang phục đơn giản của ta ngược lại càng tăng thêm hiệu quả thu hút ánh mắt Hoàng gia, trở nên diễm lệ không ngờ.

Quả nhiên, Hoàng thượng đúng hẹn mà đến. Ta nhờ một vị cung nữ đệm nhạc, chính mình ở dưới tàng cây uyển chuyển nhảy múa, ta đối với tài múa của bản thân cực kỳ tin tưởng.

Hoa bay rực trời. Trong cơn mưa hoa ấy là hình bóng một người thiếu nữ đang tung người mềm dẻo. Ta suy tính tường tận thiên thời, địa lợi, nhân hòa, quả nhiên nhìn thấy trong mắt Hoàng gia tràn ngập vui sướng cùng kinh ngạc.

Đêm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm.

Mọi người đều cho rằng ta một bước trở thành phượng hoàng.

Ta ngồi ngơ ngác suốt một buổi chiều, cả người lạnh lẽo. Bước từng bước từng bước, đã không thể quay đầu, nhưng mà ta không hối hận.

Từ đó về sau, ta vận dụng hết tâm cơ, làm vui lòng Hoàng thượng. Khi thì xinh đẹp đáng yêu, khi thì cao quý lạnh lùng, lúc lại ôn nhu như nước.... Không có nhiều bộ mặt như vậy, trong chốn hậu cung đầy mỹ nhân này, làm sao có thể nhận được ân sủng! Chỉ có bộ mặt đẹp vẫn là chưa đủ, còn phải có tài năng. Ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn thổi tiêu, không gì không biết, khó khăn cũng sẽ không đến tìm ta.

Bên trong hậu cung tràn ngập huyền cơ, khắp nơi lục đục. Quan trọng phải biết, cho dù được sủng ái cũng không được quá kiêu ngạo, kênh kiệu mà khinh khi, chà đạp kẻ khác. Bởi vì, như vậy sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Phải biết cúi thấp đầu, bỏ ra nhiều, yêu cầu ít. Cứ thế, Hoàng thượng đối với ta muôn vàn sủng ái, không lâu sau, đã cho ta một danh hiệu quý phi, phụ thân cũng được thăng chức Thượng Thư.

Hoàng thượng đã từng nói, người thích nhất tính tình rộng lượng của ta. Các tần, phi cứ gặp mặt là chửi bới, nói xấu nhau, khi Hoàng thượng đến chỗ phi tần khác lại tỏ vẻ bất mãn. Người bảo ta không giống như vậy, hơn nữa như người quan sát, ta thật sự cũng không muốn tranh hơn thua, đấu đá. Hoàng thượng không rõ, trừ bỏ tranh quyền đoạt lợi, nếu thật lòng để ý một người, như thế nào lại trở nên độ lượng như vậy! Đơn giản là người trong lòng ta không phải là người, cho nên ta chỉ muốn bảo vệ địa vị cùng sủng ái dành cho mình, những cái khác ta đều không quan tâm!

Hoàng thượng nói, ta gây chú ý nhất ở đôi mắt không giống với mọi người, lúc nào cũng đượm vẻ u buồn, xa cách. Ha ha ha ha. Như thế nào không u buồn, người ta yêu trong lòng có người khác, mỗi ngày mỗi đêm ta đều một mình gặm nhấm vết thương nội tâm! Như thế nào không xa cách, khi người đang ôm ta lại không phải là người ta nhớ. Nghĩ đến đó, lòng lại càng thêm đau đớn, cũng là cả đời này không thể nói, không thể chạm, gần nhau trong gang tấc mà như cách ngăn biển trời.

Cũng may cuối cùng cũng đã kịp giúp chàng! Tuy rằng chàng không biết có một cô gái đã vì chàng trả giá bao nhiêu. Chàng cuối cùng cũng có thể lấy người mình yêu, cuối cùng cũng có thể hạnh phúc, cuối cùng..... Ta không muốn lừa mình dối người, lòng đau đến rỉ máu! Ngực giống như đang treo tảng đá, không thở nổi. Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Ta trăm ngàn gian khổ phấn đấu, chỉ là để giúp người may áo cưới!

Ngày dần dần trôi, nội tâm cũng trở nên bình thản. Cũng may ta vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy chàng, như vậy cũng đủ thỏa nguyện rồi.

Ngồi ở Tử Dương cung đánh đàn tiêu khiển. Cung nữ báo lại: “Dư Thống lĩnh cầu kiến!”

Lòng bất chợt cồn cào: “Dư Thống lĩnh nào?”

“Thống lĩnh Ngự lâm quân. Dư Thế Cao Thống lĩnh!”

Dây đàn loạn nhịp, ta đứng dậy. Không biết hôm nay mặc như vậy ổn không, khí sắc đã được chưa. “Dâng trà tiếp khách, bảo hắn chờ!”

Ta vội vàng bước vào tẩm cung, chỉnh trang lại một chút. Không biết hôm nay tại sao chàng lại đột nhiên đến tìm ta.

Tao nhã ngồi xuống ghế, ta phát hiện phía sau chàng còn có một người.

“Dư Thống lĩnh, hôm nay sao lại đến đây?” Bất luận chàng đưa ra lý do gì, ta cũng cảm thấy vui, bởi vì cuối cùng ta cũng được quang minh chính đại nhìn chàng. So với ngày xưa càng thêm phần anh tuấn, thật lợi cho cô gái kia quá!

“Vi thần hôm nay đến đây là có một việc muốn cầu nương nương giúp đỡ!”

Ta mỉm cười: “Thống lĩnh sao biết bổn cung nhất định sẽ giúp?”

“Bởi vì vi thần biết nương nương là người hay quan tâm đến mọi người, nhất định không đành lòng nhìn sinh linh chịu khổ!” Không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

“Ngươi cũng lẻo mép quá đấy chứ, Bổn cung không muốn nghe cũng không được rồi!”

“Đã khiến nương nương chê cười! Vị này là Tri phủ Trịnh Châu Hà Nam, có sự tình muốn bẩm báo.”

Nam tử bên cạnh bắt đầu nói chuyện: “Bẩm nương nương, Hà Nam gặp hạn hán, vốn đã sớm tâu lên triều đình phát chẩn lương thực.....”

Ta không kiên nhẫn cắt lời: “Ta thấy hay là để cho Dư Thống lĩnh nói đi. Bổn cung nghe cũng dễ hiểu hơn!” Ai muốn nghe hắn dài dòng văn tự chứ, giờ này khắc này ta chỉ muốn nghe giọng của chàng thôi!

“Dạ phải, nương nương có lẽ nghe không quen khẩu âm vùng ngoài. Nói đơn giản thế này, chính là trong triều đình có người vì tư lợi cá nhân, ngăn chặn không báo việc này lên trên, sau đó đem lương thực bán ở Hà Nam với giá cao. Cầu mong nương nương đem việc này kể cho Hoàng thượng, nhanh chóng phát chẩn cho Hà Nam, cứu vớt dân chúng đang ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng!”

“Chuyện này các ngươi không phải có thể trực tiếp thượng triều đề xuất sao?”

“Nương nương có điều không biết, bọn họ căn bản sẽ không cho Ngô Tri phủ có cơ hội thượng triều. Tri phủ lần này vào cung, cũng là bí mật đi. Mà thần, nếu tại triều công khai bẩm báo tin tức cũng không được. Bởi vì việc này không thuộc phạm vi chức trách quản lý, nhất định sẽ bị kẻ khác bắt bẻ!”

“Nếu đúng như vậy, ta sẽ bẩm báo với Hoàng thượng!”

Mặt chàng lộ rõ vẻ vui mừng: “Đa tạ nương nương! Nương nương thật là người có tấm lòng cao cả, thương xót chúng dân!”

Ta tự biết bản thân không vĩ đại đến như vậy, chẳng qua đó là chuyện chàng nhờ ta, cho nên ta nhất định sẽ tận tâm tận lực. Nếu không, cho dù vạn dân có khổ ngập đầu, ta nhìn không tới, cảm không được, lấy gì mà quan tâm đây!

Tối ngày hôm đó, nằm cạnh Hoàng thượng, ta thỏ thẻ: “Hoàng thượng, nô tì mấy ngày trước hồi phủ thăm cha mẹ thì gặp một người bà con. Theo lời hắn, Hà Nam đang gặp hạn hán, dân chúng lầm than. Triều đình có phải nên cứu trợ thiên tai không ạ?”

“Có chuyện như vậy à? Trẫm sẽ phái người đi thăm dò, nếu thật là vậy, đúng là không thể chậm trễ!”

“Hoàng thượng anh minh, là phúc của vạn dân!” Ta đắc ý cười. Chúng đại thần hao tâm tổn trí, suy nghĩ nát nước nát cái, lại chẳng bằng ta nói hai ba câu là giải quyết xong. Danh xưng quý phi này, cũng không phải chỉ để ngó.

Hoàng thượng quả nhiên phái người đi điều tra việc này, sau khi chứng thực, đã hạ lệnh chuẩn bị vận chuyển lương thực xuống Hà Nam.

Mấy ngày sau, gặp lại ở trong cung, chàng thật thà luôn miệng nói cảm ơn. Ta hạnh phúc tuôn trào, chàng cuối cùng cũng chú ý đến sự tồn tại của ta, cho nên mới tìm ta xin giúp đỡ. Như vậy xem ra, quyết định lúc trước đã không sai lầm.

Muốn vui vẻ phải biết vượt khổ đau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.