Mưa
phùn đông đi qua
Sắc
xanh trời chuyển sáng
Gió
bên tai khẽ thổi
Ta
vươn mình vui tươi
Dưới
cái nắng chan hòa
Lần
giở trang nhật ký
Hoài
niệm về tình yêu.
Như
cảnh sâu thăm thẳm
Có
lắm điều thương tâm
Những
ký ức dạt dào
Chỉ
khi nào dành trọn
Trái
tim cùng khóc hận
Mới
hiểu rõ ngọt ngào
Từ
trái non chờ đợi.
Lệ
tuôn rơi mỗi đêm
Chỉ
mình ta cô độc
Cả
tấm lòng trao anh
Ngây
ngốc đến vô cùng
Cũng
thật tâm dũng khí.
Ngày
mai trời đổ sáng
Ký
ức trôi vào mây
Nhìn
lại chuyện đã qua
Vĩnh
viễn không hối hận…
Ta là Nghi phi
-- sủng phi của đương kim thánh thượng.
“Hoàng thượng,
sắc mặt người hôm nay không được tốt lắm. Là ai đã chọc giận Hoàng thượng vậy?”
Thân là phi tử, quan trọng nhất là phải biết nhìn mặt, nghe lời nói, đoán ý
người.
“Còn ra thể
thống gì nữa. Trẫm muốn tứ hôn hoàng muội Điệp Chi cho Dư Thế Cao, hắn lại dám
ngang nhiên kháng chỉ từ hôn!”
Lòng ta như có
cục đá đeo nặng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ thản nhiên: “Hoàng thượng muốn
xử trí hắn thế nào?”
“Bất tuân thánh
chỉ, dĩ nhiên là tội chết!” Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ.
“Hoàng thượng,”
Ta trước tiên đem nước trái cây ướp lạnh đã chuẩn bị sẵn dâng lên người, “Nhưng
mà Dư Thống lĩnh là một nhân tài, hơn nữa nhà hắn ba đời phụ trợ triều đình,
xuống tay như vậy, chỉ sợ.....”
“Nếu không, trẫm
còn gì là mặt mũi?”
Hoàng thượng tuy
rằng trẻ tuổi, nhưng cũng không quá ngây ngô. Điểm này, ta đã sớm biết. Chỉ vì
một đạo thánh chỉ ban hôn mà mất đi một viên đại tướng, chỉ e chính người cũng
không muốn, chỉ cần bắc cho người một bậc thang. “Hoàng thượng là cửu ngũ chí
tôn. Không bằng cứ giao việc này cho thần thiếp, cam đoan sẽ đẹp ý người!”
Ngự hoa viên.
Ta tao nhã ngồi
nhấm nháp trà ngon, nhìn người đang khoanh tay thủ thế bên dưới: “Dư Thống lĩnh,
có biết vì sao bổn cung triệu kiến hay không?”
Hắn nhíu chặt
đôi mày: “Nương nương không cần nói nữa! Tôi quyết không chấp nhận hôn sự này!”
Ta cười đến cả
người run rẩy: “Dư Thống lĩnh quá đa tâm rồi. Sau khi nghe ta khuyên nhủ, Hoàng
thượng đã đồng ý không trách tội ngươi!” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, dường như
không tin sự tình có thể dễ dàng giải quyết như thế.
Lúc này, Điệp
Chi nghe tin mà đến, phẫn nộ đi đến trước mặt chúng ta. Vị công chúa này tính
tình ngang ngược, đỏng đảnh, nhưng cũng may đầu óc đơn giản, bản tính cũng
không quá xấu. Xét cho cùng, công chúa hoàng tộc có mấy ai tốt tính đâu.
Ta thừa lúc nàng
chưa mở miệng liền nói: “Chuyện lần này, ngươi nên đa tạ Điệp Chi công chúa.
Muội muội nghe nói Hoàng thượng muốn xử phạt ngươi, liền hạ mình cầu xin Hoàng
thượng. Muội muội bảo mình mang thân phận công chúa cao sang, muốn phò mã thế
nào mà chẳng được! Cũng không nguyện ý chia rẽ nhân duyên của người khác, đem
về một thân xác chết khô không có trái tim. Muội muội cảm phục sự can đảm của
ngươi, cho nên quyết định buông tay, đi tìm một người cam lòng vì nàng lên núi
đao xuống biển dầu.”
Ta thấy trên
vầng trán công chúa nét giận đã muốn thối lui tới nửa, cho nên kéo tay nàng
thấp giọng nhỏ to: “Hắn đối với triều đình là một nhân tài, cho nên Hoàng
thượng có đôi chút không đành lòng. Công chúa luận về tính tình hay tướng mạo
đều cao quý vô ngần, cũng không cần chi một cuộc hôn nhân gượng ép. Huống chi,
nếu đem việc này truyền ra bên ngoài là do muội chủ động từ hôn, chắc chắn sẽ
khiến cho dân chúng khắp nơi kính phục. Vả lại, hoàng huynh của muội đã nói,
sau này bất kể muội nhìn trúng người nào, cũng đều hết lòng ủng hộ. Hoàng muội,
phải biết nắm chắc cơ hội!”
Nhìn thấy gương
mặt nàng tràn đầy vẻ tự mãn, ta liền biết mình đã thành công, cho nên ngẩng đầu
cười tươi lên tiếng: “Dư Thống lĩnh chưa từng có cơ hội cùng công chúa tiếp xúc
gần gũi, hiện tại đã thấy hối hận chưa?”
Hắn quả nhiên
cũng ngầm hiểu: “Công chúa thân phận cao quý, là mạt tướng không có phúc!”
Điệp Chi lúc này
giận hờn tiêu thất, ngược lại mang theo ý cười: “Bổn công chúa đại nhân đại
lượng, sao lại đi so đo chuyện này!” Sau đó vui vẻ hồi cung. Một công chúa nhỏ
nhoi, sao có thể thoát khỏi bàn tay của người đã kinh qua biết bao sóng gió như
quý phi ta chứ.
Hắn khuỵu gối
quỳ xuống: “Đa tạ nương nương thành toàn!”
Ta chỉ nói: “Đứng
lên đi, sau này tận tâm vì triều đình là được.”
Hắn đứng dậy: “Mạt
tướng xin phép cáo lui!”
Thân ảnh của hắn
càng lúc càng xa. Ta dõi mắt nhìn theo, ký ức ngày trước bỗng dưng ùa về.....
`
Ta tên gọi Lý
Ngưng, là một cung nữ.
Mọi người đều
bảo ta dung mạo tuyệt thế, lại tài hoa hơn người, chính là tướng quý nhân. Phụ
thân ta, đương quyền Ngự sử đại nhân, cũng nghĩ như vậy, cho nên cho ta tiến
cung, hi vọng ta sẽ nhanh chóng trở thành phượng hoàng. Nhưng mà ta mặc kệ,
trước giờ ta đối với tranh quyền đoạt lợi đều không có hứng thú. Trở thành một
ả cung nữ nhỏ nhoi, ta đích thực rất hài lòng, có thể tự do tự tại, không cần để
ý đến lễ nghi phiền phức. Vì thế, ta chưa từng xuất hiện trước mặt Hoàng
thượng, tất nhiên cũng không thèm đút lót cho thái giám chưởng quản nội vụ
cung. Thời gian trôi qua, cõi lòng ôm ấp hi vọng của phụ thân cũng theo đó xẹp
mất.
Hôm đó là một
ngày tiết xuân nắng ấm.
Trong ngự hoa
viên trăm hoa nở rộ, đua nhau khoe sắc.
Ta thích cảnh
đẹp, tự nhiên cũng rất thích khung cảnh trước mắt này. Có một ngày ta ở trong
ngự hoa viên bắt bướm, ngắm hoa, thưởng thức hương thơm lan tỏa. Có chút mệt,
ta tính tìm một cái đình ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chỉ là trong
đình tựa hồ có người. Ta định thần nhìn lại, người nọ khoác trên thân áo giáp
màu bạc, oai phong lẫm liệt giống như thiên thần hạ phàm.
Đó là lần đầu
tiên ta thấy chàng.
Chỉ
một cái liếc mắt, đã định cả đời trầm luân!