Không Kết Hôn Liệu Có Chết?

Chương 18: Chương 18: Mua dây buộc mình




Mây trắng, phong cảnh hữu tình, mỗi năm xuân sắc có được là bao; không phụ lòng bao năm luyến tiếc sớm, người già lòng trẻ tự thong dong.

Đêm trăng sáng, gió suy tàn, những ngày tháng hạnh phúc biết cũng không ít; nếu có cố nhân sẽ cùng nâng ly, gió trăng cũng thong dong.

Kiếm phong lạnh, anh hùng cười, vinh hoa phú quý lúc nào; ân thù thoải mái cũng thong dong.

Gió lạnh, khách mệt mỏi; danh lợi sống chết cũng từ bỏ.

— “Bước thong dong”

“Cạn chén!”

Trong căn phòng, Đường Đường, Văn Văn, Tiểu Mỹ, Bình Tử cùng mấy người bạn đang tụ tập.

Đường Đường: “Tiểu Mỹ, chúng ta có phải chị em tốt không?”

Tiểu Mỹ: “Bọn mình chân thành với nhau bao năm như vậy cậu còn nói thế?”

Đường Đường nói, “Ừ, mình cũng mong cậu luôn chân thành với mình như thế. Tớ mãi mãi là chị em tốt của cậu, sẽ luôn đứng về phía cậu!”

Bình Tử lạ lùng, “Sao hôm nay hai em nói lạ vậy?”

Đường Đường liếc mắt nhìn anh, “Đàn ông các anh không bao giờ hiểu được tình bạn của phụ nữ, anh tránh qua một bên đi.”

Văn Văn hơi ngà say, nâng cốc rồi quay sang anh, “Anh Bình Tử của chúng ta rất đáng được tuyên dương, còn Tiểu Mỹ thể hiện cũng không tồi.”

Tiểu Mỹ: “Còn Lý Cường cũng tốt đấy, nhìn thấy cả sự phẫn nộ trong mắt anh ấy.”

Văn Văn dường như đã say, cười ngô nghê, nói rồi cô cụng ly: “Nào chúng ta cùng nhau cụng ly, vì tình bạn của chúng ta, cùng là con cháu của vua Viêm Hoàng!”

Đường Đường ngồi trên sofa cúi đầu trầm tư.

Bình Tử gõ cửa rồi bước vào. Văn Văn cũng đi theo.

Văn Văn: “Gọi mình lên làm gì? Thấy dạo này cậu và Tiểu Mỹ lạ lạ thế nào?”

Đường Đường: “Mình muốn mọi người hiểu rõ mình, không muốn bị Tiểu Mỹ hiểu nhầm!”

Bình Tử: “Hiểu nhầm em chuyện gì?”

Đường Đường: “Tí cô ấy đến rồi mọi người sẽ rõ.”

Nói đến đây thì Tiểu Mỹ đẩy cửa vào, thấy mọi người đều đang ở trong, cô khá ngạc nhiên, “Sao lại ở đây cả thế này?”

Đường Đường hít một hơi thở sâu, dường như cô đã phải suy nghĩ khá nhiều mới quyết định nói ra, “Tiểu Mỹ, mình có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu!”

Tiểu Mỹ: “Sao lại nghiêm trọng thế? Có chuyện gì cứ nói ra đi!”

Đường Đường: “Có chuyện này rất quan trọng, hi vọng sau khi nói ra cậu đừng quá xúc động, hãy tin vào mình. Thực sự mình không có ác ý gì cả.”

Tiểu Mỹ ngồi xuống ghế: “Ừ nói đi.”

Đường Đường rút điện thoại ra: “Không biết phải nói thế nào. Đấy cậu xem đi.”

Văn Văn và Bình Tử ngồi lại gần, trong điện thoại là hai clip Phong Phong đang ôm ấp và hôn hai người khác nhau.

Tiểu Mỹ cầm điện thoại lên rồi cười, “Cậu chỉ quay được hai người thôi à?”

Văn Văn kinh ngạc: “Ý gì vậy? Lẽ nào không chỉ hai người?”

Bình Tử trầm ngâm một lát rồi nói: “Trong quán bar, những loại con gái đầu óc rỗng tuếch nhiều không xuể, nhưng Phong Phong lại thích không khí như vậy, thích cảm giác được những kiểu con giá đó sùng bái. Bởi vậy anh ta có bạn gái bên ngoài là điều rất bình thường.”

Đường Đường liếc mắt nhìn anh, “Anh phân tích cũng rõ ràng đấy. Anh nghĩ cho người khác có phải là do mình cũng từng rơi vào hoàn cảnh đó?”

Bình Tử trả lời mỉa mai: “Em không phải là người phụ nữ của anh, biết những chuyện đó nhiều làm gì?”

Đường Đường không đáp.

Văn Văn rất tức giận, “Gã đó tệ thật!”

Tiểu Mỹ cười nhạt, “Đường Đường đã nói bọn mình là chị em tốt. Những gì mình hiểu về cô ấy đủ để biết cô ấy không bao giờ làm những chuyện nhỏ mọn. Chắc Phong Phong đã bị cậu tóm đuôi rồi, quả nhiên không ngoài dự đoán.”

Văn Văn: “Cậu biết hắn có người khác hả?”

Tiểu Mỹ: “Ừ, bạn gái anh ta cả trong lẫn ngoài nước.”

Đường Đường: “Ôi trời ơi!”

Bình Tử: “Chuyện này là thế nào?”

Tiểu Mỹ vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, “Cũng chẳng có gì, mấy hôm trước anh ta nói với mình, Đường Đường có tình cảm và muốn quyến rũ anh ta. Lúc ấy mình nghĩ chắc anh ta bị ảo tưởng rồi. Sau nghĩ lại thì thấy có thể Đường Đường đã phát hiện ra bí mật gì đó nên anh ta phải đi trước một bước, muốn để hai bọn mình hiểu lầm nhau.”

Đường Đường quắc mắt, “Anh ta thật bỉ ổi!”

Tiểu Mỹ giơ tay ra kéo lấy tay bạn, “Mình hiểu cậu mà, cho dù thế nào cũng không thể xảy ra chuyện gì. Bằng chứng còn trong điện thoại đây.”

Bình Tử: “Thảo nào hôm qua hai người nói chuyện lạ thế!”

Đường Đường: “Tiểu Mỹ, mình luôn là chị em tốt của nhau nhé!” Nói rồi hai cô chạy lại ôm chầm lấy nhau.

Tiểu Mỹ: “Thực ra hôm nay mình có tin vui muốn thông báo với mọi người!”

Văn Văn hỏi giọng hăm hở: “Có chuyện gì thế?”

Tiểu Mỹ: “Hôm nay đi khám lại lần nữa, hóa ra mình không bị ung thư vú!”

“Ung thư vú?” Ba người cùng đồng thanh hét lên.

Đường Đường kéo bạn, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cậu đừng làm mọi người sợ nữa…”

Tiểu Mỹ vỗ nhẹ vào bạn, rồi cả bốn người cùng ngồi xuống, “Một thời gian trước mình thấy ngực rất khó chịu. Đi chụp X quang thì bác sỹ nói là ngực mình xuất hiện những bóng mờ cần đi kiểm tra xem để loại trừ bị ung thư vú.”

Đường Đường nắm chặt tay Văn Văn hồi hộp nhìn bạn.

Mặt Tiểu Mỹ vẫn tỉnh bơ, “Sau rồi mình nghĩ cùng lắm thì phẫu thuật để cắt bỏ, không có nó chẳng lẽ không làm phụ nữ được sao? Hôm nay đi kiểm tra lại mình nói với bác sỹ, chỉ còn cơ hội sống mình cũng đồng ý cắt bỏ. Ai ngờ bác sỹ nói phim X quang hôm đó là của người khác, mình không sao cả. Còn việc tức ngực là do tư thế nằm dựa xuống bàn lâu quá, cần vận động nhiều là hết.”

Bình Tử nhìn cô bằng ánh mắt không vui, “Do vậy mấy hôm nay em đều mặt lạnh, rồi tự mình giải quyết phải không? Có chuyện mà không nói thì còn gọi gì là chị em tốt? Em không coi mọi người là gì hả?”

Tiểu Mỹ: “Chưa có kết luận gì thì em nói với mọi người làm gì? Để mọi người phải lo lắng à?”

Đường Đường: “Hôm qua cậu cũng đã nói chúng ta mãi là chị em tốt mà!”

Bình Tử: “Làm anh sầu đến chết. Biết mình có bệnh mà không lo chăm sóc bản thân, lại còn chạy Đông chạy Tây tìm đạo diễn hợp tác cho anh nữa chứ.”

Tiểu Mỹ cười: “Là chị em tốt nên sau khi biết được kết quả mình chạy ngay về đây thông báo. Mọi người không vui à?”

Đường Đường nháy mắt, “Vui chứ, vui chứ!”

Tiểu Mỹ duỗi người ra, “Bình Tử anh nấu cơm đi, em đói chết đi được. Chiều nay còn lịch hẹn nữa chứ.”

Văn Văn lắc đầu thở dài, “Mình phục cậu quá, đúng là người mạnh mẽ!”

Bình Tử đứng dậy bước vào phòng bếp nhưng ngoái đầu lại: “Em định tính Phong Phong thế nào?”

“Làm gỏi!” Nói xong Tiểu Mỹ cũng chạy vào phòng, hình như đi thay đồ.

Đường Đường vẫy tay ám hiệu Văn Văn lại gần. Bình Tử cũng đi theo, “Hôm qua lúc mình đi vệ sinh thấy Tiểu Mỹ hẹn gặp Phong Phong lúc chiều nay, đến cả tên quán café mình cũng nghe rõ. Hình như Tiểu Mỹ muốn lật bài.”

Bình Tử: “Loại đàn ông rác rưởi ấy Tiểu Mỹ phải đá thôi!”

Văn Văn: “Tiểu Mỹ thế này là có kiếp sau sống lại rồi. Nhưng chiều nay chúng ta có cần…”

Đường Đường gật đầu, “Đương nhiên, mình phải đi chứ. Tiểu Mỹ ra khỏi nhà bọn mình cũng sẽ đi theo.”

Bình Tử, “Thôi anh đi nấu cơm vậy!”

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Trong quán café.

Khi Văn Văn, Đường Đường và Bình Tử đến, Phong Phong đang ngồi ở một góc không xa. Ba người cùng nấp vào một chỗ khó bị để ý rồi gọi nước uống, họ còn đặt tờ tạp chí để che mặt.

Bình Tử ghé sát nói, “Mình tò mò thế này cô ấy có giận không nhỉ?”

Văn Văn: “Chúng ta quan tâm đến cô ấy thôi, nhỡ đâu tên kia ức hiếp gì thì sao.”

Bình Tử: “Đây là chỗ công cộng, anh nghĩ hắn không dám làm gì đâu. Hơn nữa, Tiểu Mỹ không đi ức hiếp người khác là may rồi!”

Đường Đường: “Anh còn nhiều lời nữa thì về trước đi, có ai bắt đi theo đâu.”

Anh quay sang nhìn Đường Đường bằng ánh mắt không phục nhưng cũng không nói gì nữa.

Văn Văn nói: “Cậu có nghe nhầm quán không? Sao mãi không thấy cô ấy đâu?”

Đường Đường: “Mình nghe nhầm làm sao được. Phong Phong còn ở đằng kia kìa. Cô ấy cố tình đánh vào tư tưởng, đến muộn để càng gây sức ép cho đối phương thôi.”

Văn Văn cười, “Hiểu nhau quá nhỉ? Nếu cô ấy đã không sợ bị thiệt thì mình còn đến làm gì?”

Đường Đường vẫn bướng bỉnh, “Đừng có nói với mình là cậu cũng không tò mò đấy nhé. Mình muốn biết một đứa mưu trí như cô ấy sẽ xử trí gã đàn ông rác rưởi đó thế nào.”

Bình Tử thở dài, “Được rồi!” Thế rồi ba người cùng im lặng.

Tiểu Mỹ đến với khuôn mặt rạng rỡ, phong cách thướt tha. Nhìn thấy cô Phong Phong bèn đứng ngay dậy, cười và mở rộng vòng tay ôm cô.

Cô tiến lại gần, né tránh cái ôm kia rồi ngồi xuống, gọi ngay một tách cà phê.

Phong Phong ngạc nhiên, “Em sao vậy? Ai làm cục cưng của anh phải bực mình à?”

Cô cười phơi phới, “Đâu có, dạo này em vui lắm.”

Phong Phong ngồi xuống, “Vậy sao không cho anh ôm? Em không biết dạo này anh vất vả thế nào đâu? Vì tương lai hai đứa mình, anh đã ra sức để kiếm tiền!”

Cô châm một điếu thuốc dành cho phụ nữ, hít một hơi vào rồi cười nhẹ: “Anh vất vả thế nào? Kể em nghe!”

Anh ta lắc đầu thở dài, “Vì tương lai bọn mình, anh nỗ lực làm việc, đến mọi nơi để tìm cảm hứng. Nhưng vì em, mọi điều anh làm đều rất đáng!”

Cô chỉ khẽ gật đầu.

“Anh trai em đang đầu tư vào công ty đó đã xem qua báo cáo của anh chưa? Thấy thế nào? Bìa ngoài anh làm tuyệt lắm phải không? Nhất định sẽ là một vốn bốn lời.”

Cô vẫn chăm chú hút thuốc.

Phong Phong lại tự nói: “Thậm chí, anh đã liên lạc với mấy người bạn bên Nhật, họ còn liên hệ giúp anh sân biểu diễn lưu động. Buổi ra mắt album lần này nhất định sẽ có hiệu quả, lại còn hai tác giả là bạn của anh nữa, họ bây giờ đều là những tác giả có tiếng đấy, để họ viết ca khúc cho anh, công ty anh trai em nhất định sẽ kiếm lời tốt!”

Văn Văn hừ một tiếng.

Bình Tử buông một câu: “Hóa ra mấy chữ “vô liêm sỉ” là như vậy!”

Đường Đường khẽ thở dài, còn hai người kia không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn biểu hiện của Phong Phong.

Tiểu Mỹ gật đầu, nói nhạt: “Mặc dù công ty hợp pháp là của em, nhưng vốn đầu tư do anh trai cùng mấy người bạn bên Úc hùn vào. Vì vậy em vẫn phải bàn với họ nhiều hơn nữa!”

Phong Phong lấy chiếc thìa định khuấy cục đường bỏ thêm vào tách cà phê cho cô nhưng cô ra hiệu không cần.

Anh ta cười lấy lòng, “Như em nói, công ty là của em, vậy không phải chỉ cần em nói một câu là được sao?”

Cô vẫn giữa nguyên tư thế không nhanh chẳng chậm, “Chi phí sang Nhật giới thiệu album công ty vẫn chưa đưa vào danh sách cần chi thì anh vội gì chứ? Hay là anh định bỏ tiền túi ra để làm?”

“Đương nhiên anh không thể rồi. Nhưng anh đã tìm được đối tác, họ đồng ý sẽ ủng hộ show diễn của anh bên đó, đồng thời phụ trách hỗ trợ làm các thủ tục để biểu diễn.”

Tiểu Mỹ thở dài, “Anh muốn dựa vào cha vợ thì phải đối xử với khuê nữ nhà người ta tốt một chút, chứ chân trong chân ngoài thế này không thấy phụ lòng Lệ Tử hay sao?”

Phong Phong đờ người ra.

Cô bỏ mẩu thuốc lá xuống thay điếu khác: “Tháng trước sang Nhật để liên hệ mấy chuyện cho show diễn không phải tranh thủ tổ chức lễ đính hôn sao? Ba vợ anh là Hoa kiều Nhật Bản, ông ta mở cửa hiệu buôn bán ở bên đó cũng chẳng dễ dàng gì. Anh thề non hẹn biển gì với con người ta, khiến ông ta bán phắt ngay cửa hiệu để ủng hộ anh ra show diễn bên Nhật. Nhưng vừa về nước một phát anh đã qua cầu rút ván, lại còn định vu oan giá họa Đường Đường dụ dỗ anh. Điều này chẳng phải quá bất công với vị hôn thê của anh sao?”

Cô nói một hồi, không chỉ Phong Phong mà còn cả ba người đang nghe trộm kia cũng quay lại sững sờ nhìn nhau.

Phong Phong đờ một lúc rồi hỏi lí nhí: “Em biết chuyện được bao lâu rồi?”

“Khoảng ba tháng trước. Hôm đó, anh uống say rồi đưa tôi về nhà. Tôi đột nhiên muốn lên blog nên dùng tạm máy tính của anh. Vừa bật máy lên thì mấy tin nhắn MSN của anh hiện ra, “Cưng ơi, em đang đợi anh…” Tôi hiếu kỳ nhảy vào đọc phần lịch sử tin nhắn, mấy lời đường mật ve vãn các cô em của anh đều ở đó.”

Anh ta không nói gì, ngầm như đã thừa nhận.

“Đột nhiên tôi nhớ đến hòm mail của anh dung lượng tới 2G, bình thường anh đều dùng mail đó để viết cho tôi. Hiếu kỳ quá, tôi liền mở ra xem. Anh cũng thật sơ sót, lấy ngay ngày sinh của mình làm mật khẩu, đăng nhập một lúc là tôi mở được. Tôi bắt đầu xem mấy bức thư tình của anh trong inbox.”

Phong Phong mặt mũi đã chuyển màu, không nói năng gì.

“Điều lạ lùng nhất, mail nào anh cũng forward cho vô số các cô nàng nhưng người nhận chính lại là mình. Đọc ngay bên ngoài tôi cũng sẽ biết anh đang có mối quan hệ với những cô nào, ai là tình ngắn, tình dài, bao gồm cả Lệ Tử – cô gái bên Nhật. Những chuyện của hai người với nhau tôi đều đã đọc, cho đến khi tôi biết chuyện ba cô ấy vì ủng hộ tiền cho show diễn của anh mà phải bán cửa hàng đi, tôi nghĩ mình cần làm điều gì đó. Tôi đã gửi cung cấp cho cô ấy mật khẩu mail của anh, đồng thời gửi hai clip anh đang ôm hôn người khác do Đường Đường quay được cho Lệ Tử. Anh không thấy lạ là sao hôm nay cô ấy không online nói chuyện với anh hả? Có lẽ sau khi biết được chân tướng của anh, cô ấy đang bàn bạc với ba mình chuyện phải làm tiếp theo như thế nào…”

Phong Phong trân trối tại chỗ như đã hóa đá.

“Thôi! Tôi vào nhà vệ sinh đã.” Tiểu Mỹ nói rồi đứng dậy luôn.

Nhìn thấy cô đi, anh ta lôi điện thoại ra điên cuồng gọi cho Lệ Tử: “Alo… Em à, anh đây. Nghe anh nói này, alo…”

Người đầu dây bên kia đã tắt máy.

Anh ta ngây người một lúc, ánh mắt lóe lên tia bất định, không biết mình đang nghĩ gì nữa.

Tiểu Mỹ lại duyên dáng quay lại chỗ ngồi rồi ngồi xuống.

Anh ta nhìn cô chằm chằm, khóe miệng nhếch lên rồi buông một câu: “Cô là loại đàn bà độc ác!”

Uống một ngụm cà phê, cô cười khiêm tốn, “Anh quá lời rồi. Ban đầu tôi cũng định rút lui để cho anh toàn tâm toàn ý làm một người chồng tốt. Lệ Tử cũng rất bất hạnh, anh và cô ấy đã tiến đến chuyện hôn nhân rồi. Tôi không buông tay có nghĩa là sẽ thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, nhưng anh không được che giấu cô ấy chuyện anh đã lăng nhăng với không biết bao người đàn bà khác ở trong nước. Đã thế anh còn che giấu mọi chuyện, nhận tiền trợ giúp từ ba vợ tương lai, hơn nữa, anh còn làm nhục phẩm chất của Đường Đường. Bởi vậy, vì hạnh phúc của cô ấy, tôi quyết định cho cô ấy biết chân tướng sự thật, còn người đàn ông như anh cũng phải tự chịu trách nhiệm với mọi chuyện mình làm đi.”

Phong Phong nắm chặt tay lại, nghiến răng: “Cô dám lên mặt dạy đời sao!”

“Không có mặt mũi nào, người đó chính là anh!”

Phong Phong chán nản hạ tay xuống, ngồi phịch xuống.

Tiểu Mỹ: “Anh chị tôi bao năm vất vả gây dựng ở Úc, khó khăn lắm mới có tiền mang về nước để đầu tư chứ không phải là dạo chơi. Hiện tại không thể làm album lớn cho anh được vì thời thế không cho phép chứ không phải vì mối quan hệ giữa anh và tôi. Cho dù ba vợ anh đã đầu tư nhưng cũng lãng phí thôi, tôi và anh chị đã bàn chuyện này rồi. Định sẽ mang album của anh ghép cùng tiểu thuyết của Đường Đường để chuyển thể thành phim, khi làm PR trên mạng sẽ lấy ca khúc của anh làm nhạc chủ đề cho phim. Như vậy cho dù không cần vốn đầu tư quá nhiều nhưng nhất định sẽ mang lại hiệu quả cao, nhưng xem ra anh lại muốn làm gấp gáp đến nỗi không từ một thủ đoạn nào.”

Phong Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, “Ý của cô là…”

Tiểu Mỹ: “Ý của tôi là, anh hay khả năng của anh nếu muốn để khán giả ghi nhận cần phải có thời gian.”

Ánh mắt anh ta lại lóe lên hi vọng lần nữa, “Chuyện hôn nhân của anh ở Nhật xem ra không có hi vọng rồi. Nhưng chuyện của chúng ta nhất định có tương lai phải không? Em cũng biết anh yêu em mà.”

Tiểu Mỹ cười chế nhạo, “Nhưng từ trước tới giờ anh chỉ nói lời yêu mà chưa từng cầu hôn tôi. Hơn nữa, tôi không hề có cảm giác an toàn khi bên anh.”

Phong Phong nói không do dự: “Vậy chúng ta kết hôn đi. Anh nhất định sẽ đối tốt với em, những chuyện đã qua chỉ là trò chơi. Sao họ có thể so sánh với em được? Anh sẽ hồi tâm lại.”

Cô ngửa mặt lên trời cười rồi bi thảm: “Kết hôn rồi, để toàn tâm cho sự nghiệp của anh, tôi sẽ âm thầm làm người tình bí mật phải không? Còn anh thì ngang nhiên tuyên bố mình độc thân để vô số các cô nàng trẻ trung ngây thơ lao vào… Ha ha, tưởng tượng của anh phong phú quá đấy!”

Phong Phong vội vàng: “Anh không có ý đó…”

Tiểu Mỹ nhanh chóng ngắt lời, “Anh đi đi! Chuyện album của anh tôi sẽ suy nghĩ sau. Sau này, tôi sẽ không làm việc trực tiếp với anh nữa mà sẽ tìm một người trợ lý để sắp xếp mọi chuyện.”

Anh ta mở miệng như muốn nói thêm nhưng Tiểu Mỹ lại ngắt: “Để tôi ngồi yên một mình, không tiễn anh nữa!”

Phong Phong do dự một hồi rồi cũng đứng lên đi ra.

“Hết phim rồi, đừng ở đó mà che đậy nữa!” Tiểu Mỹ vỗ tay.

Đường Đường tiến lại gần, “Hóa ra biết bọn mình ở đây rồi à?”

“Lúc mọi người đi vào mình đã nhìn thấy từ bên ngoài rồi, cũng biết Phong Phong đang đợi sẵn bên trong, nhưng mình vẫn đi shopping một vòng.”

Bình Tử không ngừng ca thán: “Em ác quá!”

Đường Đường lườm anh, “Cô ấy bị gã đó làm cho mệt mỏi thế này chưa đủ hay sao? Cô gái đáng thương Lệ Tử làm cho gia đình khuynh gia bại sản mới nhận ra chồng tương lai là tên tiện nhân. Đàn ông các anh thấy mới thỏa mãn phải không?”

Văn Văn ngồi xuống, đặt một tay lên vai bạn, “Tiểu Mỹ bọn mình luôn đứng về phía cậu!”

Mặt Tiểu Mỹ điềm nhiên như không có chuyện gì, “Chuyện tình cảm cuối cùng cũng sẽ có một kết thúc thôi, gần đây những điều nhận được cũng không tồi.”

Đường Đường: “Cậu định làm gì tiếp theo? Đơn từ chức cũng đã gửi rồi, tòa soạn có nói gì không?”

Tiểu Mỹ: “Tòa soạn không cho mình từ chức, họ nói rằng sau này có thể cho mình làm kiêm chức. Chắc sợ mấy quyển sách bán chạy và đề tài của mình sẽ bị lọt ra ngoài mất.”

Bình Tử: “Vậy xem ra em phải tiếp tục làm công việc biên tập rồi.”

Tiểu Mỹ ngáp rồi nói: “Phụ nữ không nên hi vọng quá nhiều vào tình yêu. Nếu như phụ nữ là hoa, tình yêu giống như bình hoa, còn sự nghiệp là đất trồng. Hoa rời khỏi đất để cắm vào bình sẽ bị khô héo nhanh chóng.”

Đường Đường gật đầu lia lịa.

Tiểu Mỹ cười tiếp tục nói: “Có ba quy tắc quan trọng người phụ nữ phải biết khi tìm kiếm đàn ông, phạm phải điều nào đều giết không tha.”

Văn Văn nghe xong thấy hứng thú: “Ba điều nào?”

Tiểu Mỹ: “Một, đó là đánh phụ nữ. Đàn ông giơ tay đánh phụ nữ cho dù ở hoàn cảnh và lý do nào cũng không thể tha thứ được. Theo một bản điều tra cho thấy, đàn ông đã đánh vợ lần đầu tiên thì đến 70% sẽ đánh lần hai. Hai là lạc lối. Tình cảm giữa hai người ban đầu ổn định và yêu thương, nhưng nếu lạc lối là phản bội lại nhau. Nếu đã quyết định tha thứ cho anh ta lần một thì lần hai, ba cũng có thể xảy ra. Ba là gây tội. Điều này không cần phải nói, một người đàn ông không nhân cách không phẩm giá thì không đáng được lựa chọn làm bạn đời.”

Văn Văn: “Vì vậy đây chính là nguyên nhân cậu chia tay anh ta phải không? Nhưng năm đó… Du Tử không phạm phải mấy điều kia sao cậu vẫn kiên quyết đoạn tuyệt?”

Tiểu Mỹ cười đau khổ, “Mọi người nghĩ với tính cách của Du Tử, một ngày nào đó ba mẹ anh ta bắt phải đánh mình, liệu anh ta có làm không?”

Đường Đường gật đầu, “Cũng đúng.”

Tiểu Mỹ lại nói thêm, “Hơn nữa, mình nghĩ vấn đề này rất đáng để những người phụ nữ hiện đại phải suy ngẫm.”

Bình Tử nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô bèn nói, “Em nói xem nào.”

Tiểu Mỹ: “Thời cổ đại, khi con gái xuất giá luôn được dặn dò phải lấy nhà chồng làm trọng. Bởi khi ấy, cô gái không phải lấy một người mà phải coi như lấy cả họ bên nhà chồng. Nhưng người phụ nữ hiện đại không như vậy, nếu không hiếu thuận với ngay cả ba mẹ ruột của mình mà lại mang hết lòng và yêu thương gửi gắm cho bên nhà chồng không phải quá ngược hay sao? Như vậy sau này còn ai dám đẻ con gái nữa? Sau khi con lấy chồng, ngay cả tiền để chăm lo cho nhà đẻ cũng bị nhà chồng lấy mất thì thử hỏi tính hiếu thuận của người phụ nữ truyền thống đi đâu cả rồi? Do vậy mình mới nói, người phụ nữ phải chăm lo cho ba mẹ ruột trước tiên đã, rồi mới lo cho nhà chồng.”

Văn Văn: “Bây giờ đã hiểu được lý do năm đó cậu chia tay Du Tử.”

Tiểu Mỹ cười nhạt, “Mình bỗng nhiên nhớ tới mẹ của Lý Cường.”

Đường Đường vỗ vai Văn Văn, “Mẹ chồng tương lai trước đây của Tiểu Mỹ thật đáng sợ. Nhưng mẹ chồng Văn Văn lại không như thế, bà giống như thiên sứ vậy! Văn Văn, cậu cũng nên mừng thầm đi.”

Nghe bạn nhắc đến Lý Cường, Văn Văn thấy chán nản gạt tay bạn ra.

Bình Tử thấy Văn Văn và Đường Đường đang gật đầu lia lịa thì nói ngay, “Thôi đi em, lại đem học thuyết của em đi tuyên truyền rồi, làm hỏng cả con cái nhà lành.”

Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên nhìn Bình Tử, nhìn Đường Đường rồi như đã hiểu ra chuyện gì nên không nói nữa.

Bình Tử thấy ba cô gái không để ý đến mình chỉ đành hạ người, “Đúng rồi, anh nhớ gần đây có một chợ chuyên bán đèn. Mấy hôm trước anh thấy có một chiếc đèn được thiết kế hay lắm, muốn mua tặng Văn Văn làm quà cưới nhưng bà chủ ở đó nhất định không bán, nói rằng đã có bạn đặt mua rồi. Bây giờ mình cùng đi xem có chọn được đèn nào đẹp không, anh chi.”

Đường Đường kéo tay Tiểu Mỹ, “Anh đi cùng cô ấy đi, cô ấy thích là được. Em về nhà với Tiểu Mỹ, bọn em có chuyện riêng.”

Văn Văn khá vô tư, không nhìn ra được sự tinh tế của Đường Đường, nghe bạn nói như vậy, cô nghĩ mình cũng chẳng biết khuyên gì Tiểu Mỹ, có lẽ để Đường Đường tâm sự riêng với Tiểu Mỹ thì phù hợp hơn. Nghĩ vậy cô đồng ý đi cùng Bình Tử luôn.

Bình Tử nghe thấy vậy thì rất buồn, chỉ tay ra phía cửa rồi hai người cùng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.