Không dám tiến vào ranh giới giữa hai chúng ta, em chỉ là một người lữ
khách cô độc, lay động trong gió, mang theo chút tia sáng của vì sao.
Không muốn anh nhìn thấy đôi mắt ngập nước, em chỉ là người lữ khách cô độc,
chợt ngẫu nhiên quay đầu lại trong mưa, mang tình yêu cất giấu sâu hơn.
Không muốn để anh biết trái tim đã rỉ máu, em chỉ là người lữ khách cô độc,
bất chợt ngẩng đầu nhìn trộm trăng, rồi mới nhận thấy rằng: Không có
trăng tròn, chỉ còn trăng khuyết.
— “Người lữ khách cô độc”
Lý Cường đi từng bước nhỏ đến trước mặt Lăng Lăng, hơi thở hổn hển.
Lăng Lăng đưa cho anh chiếc khăn, “Anh đến thì tốt rồi, anh lau mặt đi đã.”
Lý Cường bắt đầu đánh giá, từ một cô gái yếu đuối sống nội tâm bây giờ đã
thành người rất chững chạc trưởng thành, có thể nhận thấy sau khi kết
hôn, cuộc sống của Lăng Lăng khá tốt. Hơn nữa, với một người lãng mạn
như cô chỉ luôn thích những thứ rực rỡ, bước chậm dưới ngọn đèn như
trong mộng rồi nghĩ đến chuyện trong lòng rất mãn nguyện. Xem ra ngày
xưa Lăng Lăng rời bỏ anh là một quyết định sáng suốt của cô ấy.
Lăng Lăng: “Cái đèn này em muốn tặng anh nhân dịp lễ cưới của hai người, hôm trước có khách đến mua nhưng em nhất định không bán. Em chỉ muốn giữ
lại nó để tặng hai người, hôm nay quả nhiên người khách đó lại đến, còn
dẫn theo bạn nữa, anh xem…”
Lý Cường liếc mắt nhìn, đứng phía dưới mấy ngọn đèn là một cặp nam nữ. Hóa ra đó là Bình Tử và Văn Văn.
Anh hừ một tiếng rồi hỏi: “Chiếc đèn này vị khách nam hay nữ thích?”
“Là vị khách nam kia thích, rồi hôm nay đưa bạn đến. Nhưng xem ra cô gái
kia còn thích hơn. Anh xem có thích nó không, nếu thích em sẽ ra bảo họ
đi.”
“Em để họ mua đi, xem ra cô gái kia còn thích hơn anh.”
Lăng Lăng thở dài, “Xem ra em vẫn chưa hiểu hết anh. Em cứ nghĩ anh thích nó lắm.”
Họ vừa nói chuyện đến đây bỗng một người đàn ông đi tới. Lăng Lăng thấy
vậy liền kéo tay anh ta và giới thiệu: “Đây là Thu Nhược Thủy, chồng của em!”
Lý Cường nhìn kỹ, đó là một người đàn ông nho nhã tuấn tú, trong lòng anh thầm trào lên sự khâm phục con mắt tinh tường của Lăng
Lăng. Anh giơ tay ra bắt tay đối phương và giới thiệu, “Tôi là…”
“Lý Cường! Tôi thấy có ảnh của anh trong album ảnh của cô ấy!” Người kia cũng giơ tay ra và bắt tay anh.
Thu Nhược Thủy đứng sang một bên rồi mỉm cười, “Anh vừa bước vào đây ban
nãy có nghe một người khách nữ nói rằng, Anh ấy thích phong cách này
nhất, tôi nhất định phải mua nó bằng được. Xem ra người khách ấy thích
cặp đèn này lắm, có lẽ cô ấy muốn mua tặng người khác khiến họ bất ngờ.
Em bán nó cho người ta cũng được, mang lại niềm vui cho người khác.”
Nghe thấy điều này, Lý Cường bất giác cười: “Hóa ra cô ấy vẫn quan tâm đến mình.”
Lăng Lăng thấy anh bỗng nhiên mỉm cười như vậy thì hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“À!” Anh lại cười vui vẻ, “Em bán cho họ đi. Đó là vợ anh và người anh em
của vợ anh đó. Xem ra cô ấy rất thích, cô ấy cũng biết anh thích nên
muốn mua bằng được cho anh.”
Lăng Lăng như bừng tỉnh, “Em biết
ngay mà, với những gì hiểu anh, cặp đèn này anh không thể không thích.
Hóa ra hai người đã nên vợ chồng rồi, anh có tiến bộ đó.”
Anh tự hào gật đầu: “Ừ, cô ấy rất hiểu được tính cách của anh!”
“Người bạn đi cùng vợ anh em thấy quen mặt lắm.”
“Anh ta là bạn của vợ anh đồng thời cũng là tác giả ký hợp tác của nhà xuất bản – Tên là Bình Hoành.”
“Hóa ra vợ anh cũng giao lưu với những nhà thơ lớn à! Tòa soạn của cô ấy còn ký hợp đồng với Lâm Tiểu Đường – là tiểu thuyết gia có tiếng, em rất
thích truyện của Lâm Tiểu Đường.”
“Ha!” Lý Cường cười đắc ý hơn, “Bình Hoành là tác giả được chỉ định của Việt Như My, còn Lâm Tiểu
Đường là tác giả chỉ định của vợ anh. Dạo gần đây Lâm Tiểu Đường ra sách đều là do vợ anh chịu trách nhiệm biên tập. Vợ anh, Lâm Tiểu Đường và
Việt Như My sống với nhau dưới một mái nhà, thân đến mức có thể mặc
chung một cái quần được…”
Thu Nhược Thủy kinh ngạc, “Bình Tử? Có phải là Bình Tử đó không? Trước đây tôi với anh ấy là bạn qua thư. Sau
đó anh ấy nói lên Bắc Kinh thì chúng tôi cũng mất liên lạc nhau luôn.
Việt Như My là người biên tập của anh ấy à? Tôi ngạc nhiên quá!”
Lý Cường ngạc nhiên: “Thế nào cơ?”
Thu Nhược Thủy tiếp lời: “Việt Như My là nữ văn sỹ phải không? Làm gì có
tên của nam lại mềm mại như thế. Văn của cô ấy rất cô đọng xúc tích, có ý tưởng và quan điểm, không giống với giọng của những người khác. Văn
phong rất sâu lắng, sắc bén!”
Lý Cường có chút kinh ngạc, “Tôi
biết Tiểu Mỹ chính là Việt Như My, viết sách được hai cuốn rồi, nhưng
bán cũng không tốt lắm, chỉ là không để nhà xuất bản bị lỗ thôi.”
Thu Nhược Thủy: “Hai cuốn của cô ấy tôi đều đọc qua rồi, cô ấy là một nhà
văn kiệm lời. Ngoài tên ghi ngoài bìa ra, bên trong cuốn sách không chỗ
nào giới thiệu thêm về tác giả, do vậy tôi chỉ hiểu được văn phong chứ
không biết về tác giả. Đọc văn ban đầu còn nghĩ đây là một người đàn ông trung niên đã trải qua những cuộc bể dâu, nhưng khi nhìn tên mới đoán
có thể là một phụ nữ tuổi trung niên. Chẳng ngờ được đây là một nữ biên
tập trẻ cùng tuổi với vợ anh. Đúng là không đo được nước biển!”
Lý Cường thấy khó hiểu: “Văn phong của Tiểu Mỹ hay đến thế sao?”
Thu Nhược Thủy: “Không phải vấn đề về hành văn. Cô ấy có hai quyển sách,
một là nghiên cứu điểm chung của các đế vương Trung Quốc cổ đại, hai là
nghiên cứu sự phát triển chiến lược quân sự Trung Quốc.”
Lăng Lăng cũng kinh ngạc: “Là phụ nữ trẻ tuổi mà cô ấy viết được những chuyện vĩ mô đến thế sao?”
Thu Nhược Thủy, “Ừ, đây chính là điểm anh khâm phục cô ấy. Tuy còn trẻ tuổi nhưng đã nghiên cứu và nắm những vấn đề phát triển vĩ mô và vi mô rất
thấu đáo. Cô ấy viết có một đoạn anh rất tán thành – Cô ấy nói văn học
cận đại Trung Quốc là duy nhất có thể sánh vai cùng hai nhà tư tưởng lớn Mao Trạch Đông và Lỗ Tấn, Mao Trạch Đông nghiên cứu vĩ mô chiến lược
còn Lỗ Tấn nghiên cứu vi mô nhân tính. Không đọc Mao Trạch Đông thì
không hiểu được quỹ đạo lịch sử của nước mình, còn không đọc Lỗ Tấn sẽ
không biết về nhân tính của người Trung Quốc; nếu không có hai nhà tư
tưởng này, thời cận đại Trung Quốc sẽ không có chiều sâu như thế được
nữa. Quá thấu đáo!”
Lăng Lăng liếc nhìn chồng, “Như anh cả ngày
chẳng phải chỉ nghiên cứu những chuyện đó!” Rồi cô quay sang giải thích
với Lý Cường: “Anh ấy đang là giảng viên đại học, bình thường cũng khá
thích thơ văn.”
Lý Cường nhìn hai người thắm thiết với nhau như
vậy lại nhớ đến hồi cô còn ở bên anh, lúc nào cô cũng nước mắt đầy mặt,
còn bây giờ là Văn Văn, chẳng mấy khi được vui vẻ, đấu tranh một hồi,
lòng anh thấy rất bi thương.
Thu Nhược Thủy dường như tìm được
niềm hứng khởi của mình. Anh quay đầu lại nói: “Hai người nói chuyện với nhau đi nhé, tôi đi tìm Bình Tử rồi tặng họ chiếc đèn, sau đó về nhà
xem con gái thế nào. Tôi cũng muốn làm quen với Việt Như My, trường tôi
cũng có mấy người phó giáo sư còn thích văn của Việt Như My hơn tôi, đã
thế còn đánh cược đây là nhà văn nam đã có tuổi, nếu không cũng là một
nữ quân nhân có quân hàm cao. Xem ra việc cá cược này họ thắng không nổi rồi!”
“Được rồi, anh đi đi.” Cô khoát tay ra hiệu bảo chồng đi.
Xe dừng lại ở bãi giữ xe.
Thu Nhược Thủy và Bình Tử tay cầm đèn, còn Văn Văn dẫn đường, họ cùng bước vào căn hộ mới.
Thu Nhược Thủy đùa: “Thế giới này nhỏ thật. Khi gặp Bình Tử không nói, hóa
ra Văn Văn chính là tiểu sư muội của mình, trùng hợp hơn Việt Như My lại là người phụ trách biên tập của Bình Tử.”
Văn Văn cũng vui mừng không kém, “Anh vẫn còn nhớ em à? Thực ra em không còn ấn tượng nào nữa.”
Thu Nhược Thủy nói: “Năm đó em dùng tay không cướp được dao, chỉ cần một
sợi dây lưng mà quật ngã được cả năm tên, bạn em đến đâu chẳng hết lời
tán dương? Người bạn đi cùng em hồi đó chính là bạn gái anh, do vậy anh
mới ấn tượng với em đến thế. Không ngờ một người trong số bọn họ có Lâm
Tiểu Đường.”
Bình Tử như bừng tỉnh: “Mình nhớ ra rồi, lần trước
Đường Đường nói năm đó mấy người bọn em đi Đôn Hoàng du lịch. Đi được
nửa đường thì gặp toán cướp, Đường Đường bị bọn chúng bắt làm con tin,
sợ đến suýt tè ra quần. Kết quả là Văn Văn cuống quá, lấy ngay thắt lưng ra làm roi, loáng một cái năm tên cướp cùng bị hạ gục. Khi được cứu
Đường Đường cũng ngất đi rồi, em với mấy người bạn còn thay nhau cõng về khách sạn còn gì. Hồi đó cô ấy có nặng như bây giờ không? Ha ha ha!”
Văn Văn trợn mắt nhìn Bình Tử, đe dọa: “Anh đến trước mặt cô ấy mà hỏi, xem cô ấy có lấy dao thái rau ra đuổi không! Còn cười trên nỗi đau người
khác?”
Bình Tử tiếp tục cười: “Cô ấy cao hơn em nửa cái đầu. Khi ngất đi em còn cõng cô ấy chắc là nặng lắm.”
Văn Văn như chợt nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, bây giờ anh và Chu Chu đã có cháu chưa Thu Nhược Thủy?”
Thu Nhược Thủy mỉm cười lắc đầu, “Anh đã có một cháu gái được ba tuổi rồi,
nhưng vợ anh không phải là Chu Chu. Cô ấy đã ra nước ngoài lấy chồng
rồi.”
Văn Văn lặng người, chợt nhận thấy mình đã nhiều lời vội vàng xin lỗi.
Thu Nhược Thủy cũng không để ý: “Em là nữ trung hào kiệt, nghĩ cái gì thì
nói cái đấy, có gì phải xin lỗi đâu? Nhưng em đoán được vợ anh là ai
không?”
Cô lắc đầu.
“Không biết em đã nghe tên của cô ấy bao giờ chưa? Cô ấy là Lăng Ba, anh thường gọi là Lăng Lăng.”
“Lăng Lăng, Lăng Lăng, cái tên… nghe quen quá. Bạn gái cũ của Lý Cường cũng
tên như vậy, không đúng, sao lại vừa khéo vậy được?” Nhưng nhìn nụ cười
trên môi Nhược Thủy, cô đã nhận được câu trả lời.
Văn Văn cũng
cười, “Trước đây em đã từng nhìn ảnh của Lăng Lăng. Hôm nay gặp bà chủ
của hiệu bán đèn thấy sao quen thế nhưng không nhớ ra đã nhìn thấy ở
đâu. Em nhớ Lý Cường có mời vợ chồng anh nhưng chỉ nghĩ đến tận hôm cưới mới được gặp hai người.”
Bình Tử nhìn cô gái vô tư như Văn Văn, trong lòng bỗng thấy bùi ngùi.
Văn Văn chợt nhớ ra điều gì, “Đúng rồi. Hôm nay Lăng Lăng có nói cặp đèn
này muốn giữ lại để cho bạn cô ấy, không ngờ lại bị em cướp mất. Thật
ngại quá.”
Thu Nhược Thủy đáp lại: “Thực ra cô ấy muốn giữ cặp
đèn này để tặng em và Lý Cường hôm cưới. Ban nãy Lý Cường có đến quán
nói chuyện với vợ anh, thấy em và Bình Tử thực sự rất thích thì anh ấy
bảo để cho em lấy.”
Văn Văn lặng đi, lúc đó không biết nói gì.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu, “Bọn em đều là những người tốt, Lăng Lăng cũng vậy.”
Văn Văn hỏi lại: “Sao anh lại nói thế?”
“Anh quen cô ấy được bảy năm rồi. Nhưng chưa một lần nào cô ấy nói lời không hay về bạn trai cũ, chỉ nói là tính không hợp nhau. Anh nghĩ một người
con gái hiền hậu như thế có thể tìm ở đâu được? Sau đó bọn anh kết hôn,
Lý Cường sợ anh đa nghi nên không tới dự lễ, nhưng bộ ảnh cưới của bọn
anh là do anh ấy bỏ tiền thuê người chụp. Người chụp cho bọn anh xem ra
cũng rất chuyên nghiệp. Lăng Lăng đến bây giờ vẫn còn hay lôi album ảnh
cưới ra ngồi ngắm lại, vẻ mặt mãn nguyện lắm.”
Văn Văn: “Cô ấy
thật đáng yêu. Thực ra Lý Cường cũng vậy, chưa bao giờ nói điều xấu về
bạn cũ. Chỉ bảo rằng tính anh ấy không tốt nên cô ấy mới bỏ anh.”
Nhược Thủy gật đầu: “Sau này anh nhận thấy cô ấy là người rất lương thiện.
Bạn gái cũ Chu Chu của anh đã ra nước ngoài lấy chồng. Năm đó cô ấy về
nước và đi mua sắm ngoài phố cùng chồng thì gặp Lăng Lăng, hai người
dừng lại trò chuyện rất thoải mái, bây giờ còn là bạn tốt ở trên mạng
với nhau nữa, cũng hay trao đổi kinh nghiệm đối phó với chồng nữa chứ.”
Văn Văn nghe xong cười, “Xem ra cô ấy đúng là giỏi thật. Sau này em cũng
phải lên mạng để học hỏi cô ấy mới được. Trước đây em cũng không có ấn
tượng tốt với cô ấy lắm, nhưng hôm nay nghe anh nói em đã bắt đầu thích
cô ấy rồi.”
Thu Nhược Thủy: “Cũng là do tính cách của em, thoải
mái nên thật hạnh phúc. Vợ anh nhất định cũng sẽ thích em. Đúng rồi, nhớ đưa cho anh quyển sách mới có chữ ký của Lâm Tiểu Đường nhé. Mấy hôm
trước mẹ vợ anh không khỏe nên cô ấy về nhà thăm, người giúp việc nhà có chuyện nên cũng xin về hai hôm, còn mỗi anh ở nhà chăm con. Kết quả là
không hiểu sao con gái lại bị đau bụng, cô ấy cứ trách anh mãi không
biết chăm con, mấy ngày gần đây còn tỏ ra xa cách với anh nữa. Em nhanh
chóng cho anh sách của Lâm Tiểu Đường nhé, để anh còn được đi dâng công
với vợ!”
Văn Văn nghe xong cười nghiêng ngả, “Xem ra anh rất
xứng đáng với chức vụ người chồng rồi. Em nhất định phải học tập cô ấy
cách thu phục chồng mới được. Đây là danh thiếp của em, trên đó em có
viết địa chỉ MSN và QQ rồi, anh nhớ đưa cho cô ấy nhé…”
Thu
Nhược Thủy: “Ôi trời ơi, vậy Lý Cường sẽ không dễ sống rồi. Ha ha ha. Tí về em nhớ giới thiệu Việt Như My cho anh nhé, có mấy thầy giáo trong
trường anh thích văn của cô ấy lắm!”
Tiểu Mỹ mang mấy túi đồ ăn
vào nhà rồi để lên mặt đất. Cô lấy chìa khóa ra mở cửa mới phát hiện ra
cửa chỉ khép hờ mà không đóng.
Cô âm thầm mắng Đường Đường vô ý, vừa đẩy cửa vào nhà thì cô nghe thấy tiếng của Bình Tử – “Đường Đường em hãy lấy anh nhé!”
Cô lặng người đi, sau đó quay người bước ra để tránh ảnh hưởng đến lời tỏ tình của Bình Tử.
Tiếng Đường Đường: “Anh đi đi, để em ra ngoài!”
“Không được đi, phải trả lời anh đã!”
“Anh định đùa à, thích máy bay bà già sao? Nhưng em không thích như vậy.”
“Đừng nói với anh là em không có chút tình cảm nào với anh.”
“Anh đừng tự mình đa tình nữa, cho em ra.”
“Nếu em không có chút tình cảm nào với anh sao hôm đó còn mơ về anh?”
Cô trầm lại một lúc rồi bỗng nhiên thẹn quá hóa giận, “Anh cút đi, đồ tiểu nhân, dám nghe trộm người khác nói chuyện!”
“Đường Đường, có phải em đang muốn chọc ghẹo anh phải không?”
Cô nổi giận, “Anh nói gì vậy? Đi ra cho tôi!”
“Thực ra hôm đó không phải em mơ, khi đó em đã say, ôm chặt và hôn anh, sau
đó rồi ngủ say. Kết quả làm anh cả đêm đó không ngủ được… Em còn tự cho
rằng mình nằm mơ, đến tâm sự với Tiểu Mỹ nữa. Anh có oan hay không?”
Cô ngẩn người ra, “Thật sao? Cho dù em trêu ghẹo rồi quyến rũ anh thì anh muốn thế nào?”
Bình Tử thở dài, “Em nói chuyện đạo lý một chút được không? Thực ra trong
lòng em nghĩ gì anh đã biết. Đúng vậy, em hơn anh ba tuổi? Mẹ anh cũng
lớn tuổi hơn ba nhưng đến bây giờ họ vẫn hạnh phúc. Còn chuyện về con
cái anh cũng không để bụng đâu, anh cũng từng nói chuyện quá khứ của em
cho ba mẹ anh nghe rồi! Ba mẹ anh rất khâm phục chuyện của em! Họ cũng
muốn được gặp em. Thực ra ba mẹ cũng không yên tâm về anh, sợ em không
có niềm tin với anh.”
Cô im lặng hồi lâu rồi mới cúi đầu nói nhỏ: “Em không muốn bị người ta trêu đùa.”
“Anh cũng không thích ai đó đã hôn mình rồi lại nói tưởng là nằm mơ, không nhớ gì hết. Cái cảm giác đó khiến anh rất khó chịu!”
“Nói như vậy anh có ý gì?”
“Còn ý gì nữa? Anh đang ghen đấy! Em tự cho là mình nằm mơ thấy hôn người
đàn ông khác được bao nhiêu lần? Đừng nói với anh là nhiều lần rồi đó!”
Đường Đường bật cười, “Anh không phải sao? Lại còn hẹp hòi như vậy?”
“Sao anh không thể hẹp hòi được? Người phụ nữ của mình…”
Cô đẩy anh, “Ai là người phụ nữ của anh chứ?”
Nhân lúc cô đẩy, anh liền kéo cô vào lòng.
Cô cố giãy giụa, “Anh làm cái gì vậy hả?”
“Em, đừng nói gì nữa!”
Cô ngây người, không nói gì cả, rồi từ từ nhắm mắt lại trong vòng tay êm
ái của anh, thấy gò má đang ửng hồng kia, anh hơi cúi người xuống. Khi
hai người đang ôm hôn nhau thắm thiết thì bên ngoài vọng lại tiếng vang
kinh thiên động địa, không, đó là tiếng người.
Văn Văn nói lớn ngoài cửa: “Tiểu Mỹ sao cậu ở ngoài này mà không đi đâu? Quên mang chìa khóa phải không?”
Hóa ra Tiểu Mỹ thấy cảnh hai người như vậy cũng không muốn làm phiền, không đi đâu cả, đành đứng ngoài đợi, chẳng may bị cô nàng vô tâm Văn Văn bắt gặp.
Tiếng Văn Văn bên ngoài mỗi lúc lớn hơn, mở cửa cái cạch rồi lầu bầu: “Sao cửa lại không mở thế này?”
Đường Đường và Bình Tử xấu hổ lập tức rời nhau ra, một người đứng sang góc phòng khách.
Văn Văn kéo Tiểu Mỹ bước vào, thấy Đường Đường và Bình Tử mỗi người đang
đứng một bên, cô chợt nhớ ra dạo này hai người hay cãi cọ thế là bừng
tỉnh ngộ, “Biết rồi nhé, hai người đang cãi nhau phải không. Tiểu Mỹ
khuyên không được phải rút lui ra ngoài. Mọi người làm gì vậy hả? Đều là người lớn rồi… Ái – Tiểu Mỹ, sao lại túm mình?”
Tiểu Mỹ vẻ mặt rất bình tĩnh như không biết chuyện gì, vừa kéo tay Văn Văn ra ngoài vừa nói: “Đi thôi, mình mời ăn vịt quay!”
Văn Văn ra tủ giày đi lấy giày rồi hỏi: “Thế hai người này định sao!”
Tiểu Mỹ vẫn giữ nguyên vẻ mặt “hoàn toàn không biết” rồi bảo, “Không phải
cậu bảo đều là người lớn rồi sao. Họ sẽ bình thường thôi, mình ra ngoài
đi ăn để họ có thời gian tự suy ngẫm! Lớn rồi không thể quyết định thay
cho người khác.” Nói xong câu này, Tiểu Mỹ nhìn sâu vào ánh mắt của hai
bạn rồi ra ngoài, Văn Văn vừa đi vừa ngoái cổ lại dặn dò: “Nhớ khóa cửa
lại nhé!”
Còn lại hai người trong phòng, Đường Đường và Bình Tử cùng thở dài thật sâu.
Khi đang đứng đợi thang máy, Văn Văn quay sang nói: “Mình thấy có gì ấy?”
Tiểu Mỹ véo vào má bạn, “Đúng là cô nàng vô tâm!”
Văn Văn hỏi lại: “Mình làm sao?”
“Chuyện của Đường Đường và Bình Tử đang tốt đẹp tự nhiên bị cậu quấy rầy. Mình
ra ngoài dể họ có thời gian riêng với nhau, còn cậu về mà tiếng to như
đổ nhà. Nếu hai người đó không thành thì mình sẽ cho cậu một trận!”
Văn Văn lặng người, thấy bạn như vậy, Tiểu Mỹ quay ra định an ủi thì bỗng nhiên Văn Văn chạy vọt lên phía trước.
Tiểu Mỹ thấy vậy liền chạy theo, “Cậu làm gì đó?”
Văn Văn chạy mà không ngoái đầu lại: “Đi chúc phúc cho họ…”
Tiểu Mỹ cũng vội vàng, lật đật chạy theo sau rồi nói: “Người ta không cần cậu phải chúc phúc đâu, đừng đến làm phiền nữa.”
“Không lâu đâu, mình sẽ không làm trì hoãn thời gian của họ đâu!”
Nói xong cô đã chạy đến cửa nhà, đưa tay ra đẩy cửa, cánh cửa vẫn chưa kịp
đóng. Trong phòng, Bình Tử đang ôm Đường Đường, ngồi trên sofa nhìn nhau mỉm cười.
Binh! Cánh cửa bị mở bung.
Hai người chưa kịp phản ứng gì thì Văn Văn đã xông vào phòng, miệng nói không ngừng: “Ôi,
vừa nãy làm phiền hai người quá, mình xin lỗi nhé. Hai người không được
bỏ nhau đâu, nếu không Tiểu Mỹ xử lý mình mất.”
Đường Đường và Bình Tử nhìn nhau, vô cùng ngại ngùng.
Tiểu Mỹ thở hổn hển chạy vào sau, túm ngay lấy Văn Văn kéo ra ngoài, “Đi ra ngoài ngay cùng tớ. Điều cần nói thì cũng nói rồi.”
Văn Văn gạt tay bạn ra rồi vẫn đứng ở chỗ cũ, “Mình vui thay cho Đường Đường, để mình nói thêm mấy câu nữa thôi.”
Đường Đường đơ hết mặt, tuột từ trong lòng Bình Tử ngồi xuống ghế, Văn Văn
vẫn đang thao thao bất tuyệt bài diễn văn, quay lại thấy Tiểu Mỹ đang
hằm hằm nhìn mình, còn Đường Đường cũng tách ra khỏi Bình Tử thì đột
nhiên nhận thấy như vậy không ổn. Cô cười cười rồi rút lui ra ngoài.
Tiểu Mỹ cũng chạy theo, khi đi ra còn nhắc nhở: “Nhớ đóng cửa lại đấy!”