Không Khoan Nhượng

Chương 27: Chương 27




CHƯƠNG TRÌNH TÌNH BÁO SARGASSO

KHU NGHỈ MÁT NÚI ELK

MONTROSE, COLORADO

Sau khi nói chuyện với bác sỹ của bà, Harvath lại ngồi bên giường bà trông bà ngủ. Còn quá sớm để kết luận rằng liệu bà có bị mù vĩnh viễn không nhưng người ta vẫn hy vọng có thể nhanh chóng phục hồi thị lực cho bà. Điều các bác sỹ lo lắng nhất tại thời điểm này chính là cú đánh vào tinh thần bà trong cuộc tấn công đó và họ muốn giữ bà lại ít nhất trong vài ngày nữa để kiểm tra và theo dõi thêm.

Một lúc sau, Harvath đứng dậy. Anh yêu quý mẹ anh vô cùng nhưng dù muốn đến đâu đi nữa anh cũng không thể chỉ ngồi bên giường bà rồi chờ xem những người khác bị tấn công. Anh cần phải hành động. Đã có đám bạn của bà sẵn sàng thường trực bên giường bệnh nên anh lại lên máy bay của Tim Finney trở về Colorado.

Mặc dù chuyến đi rất dễ chịu nhưng Harvath không thể chợp mắt được chút nào. Tracy thì nằm đó gần chết, còn mẹ anh thì bị tấn công và tra tấn. Với những gì đã xảy ra với cả hai người có lẽ cả đời anh sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh kinh hoàng. Anh thoáng nghĩ liệu đó có phải là một phần của kế hoạch. Ý nghĩ này khiến men chua trong dạ dày anh trào lên làm anh cảm thấy khé cả cổ.

Harvath đang không có một đầu mối nào để điều tra và anh biết rất rõ. Anh không phải là người dễ dàng bị tình cảm chi phối nhưng lần này lại khác. Nạn nhân đều là những người thân yêu của anh. Vậy còn có những người khác không? Có lẽ vậy. Liệu kẻ tấn công có trở nên mạnh tay hơn và sẽ giết người không? Đó là một khả năng – một khả năng lớn đến mức Harvath thậm chí chẳng muốn nghĩ tới nhưng anh vẫn phải để tâm.

Những kẻ khác dù thế nào cũng để lại dấu vết. Còn gã này rõ ràng là gã để lại dấu vết nhưng chẳng dấu vết nào trong đó giúp Harvath tìm ra gã là ai và làm thế nào để ngăn hắn lại.

Harvath nghĩ ngợi suốt chặng đường đến khi nghỉ mát. Khi anh tới đó, Finney và Parker đang chờ sẵn. “Anh có kịp chợp mắt chút nào trên đường không?” Finney hỏi. Harvath lắc đầu, không.

Người bạn đưa cho anh một cái thẻ mở cửa trong một túi nhỏ với số phòng trên đó. “Sao anh không nghỉ một chút đi?”.

“Thế còn gã Nhỏ con từ Ipanema tới, đang ở Braxin?”.

“Chúng tôi có nghe được tín hiệu của anh ta trước khi có cơn bão đổ bộ vào. Hiện tại, anh ta đang bế tắc. Chúng tôi sẽ để ý. Khi nào thời tiết thay đổi, chúng tôi sẽ tới đón anh”.

Harvath cảm ơn những người bạn và đi về phía phòng mình. Đến cửa, anh quyết định không suy nghĩ gì nữa và cố gắng vứt bỏ mọi thứ ra khỏi đầu mình. Ngủ là một thứ vũ khí. Giấc ngủ ngon giúp cho anh tỉnh táo và bây giờ anh cực kỳ cần đến nó.

Mở cửa ra, anh đá văng giầy đi và quẳng mình lên giường. Khu nghỉ mát này vốn nổi tiếng là chăn ấm, nệm êm nhưng Harvath chẳng buồn chú ý gì nữa. Tất cả anh cần bây giờ chỉ là một giấc ngủ sâu.

Trong giây lát, lời cầu nguyện của anh được đáp lại và anh không còn biết gì nữa anh đang rơi vào một giấc ngủ sâu nhất say nhất từ trước đến nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.