Khi Ron Parker gọi Harvath và bảo muốn gặp anh ở phòng ăn lúc đó là giữa buổi sáng.
Harvath tắm qua một chút và cuối cùng anh mở vòi nước lạnh cho tỉnh ngủ hẳn và thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp mà đêm nào anh cũng gặp kể từ khi Tracy bị bắn.
Sau khi mặc bộ quần áo Finney đã cho người chuẩn bị sẵn cho anh, Harvath gọi điện thoại đến cả hai bệnh viện để kiểm tra xem mẹ anh và Tracy thế nào rồi.
Tại nhà hàng, Parker đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho họ. Harvath rót một tách cà-phê và hỏi, “Tim đâu rồi?”.
“Sáng nay ông ấy theo dõi thị trường. Ông ấy đang để mắt đến một mã chứng khoán ở Nam Mỹ”.
Harvath đã hiểu và không hỏi thêm nữa. Ăn xong bữa sáng, Parker đưa anh tới Sargasso ngay lập tức. Khi vào phòng họp, Tim Finney và Tom Morgan đã đang chờ họ ở đó.
“Thời tiết đã khá hơn rồi”, Morgan nói khi Harvath tự rót cho anh một tách cà-phê và ngồi xuống. “Sẽ biết tin của anh bạn chúng ta ngay thôi”.
“Mẹ anh thế nào rồi?” Finney vừa kéo ghế ra cạnh Harvath vừa hỏi anh.
“Tệ lắm”.
“Tôi rất tiếc khi nghe thấy như vậy. Tracy thế nào?”.
“Không có gì thay đổi”, anh trả lời. Vì muốn lái những câu hỏi ra khỏi hàng loạt bất hạnh anh đang phải gánh chịu, Harvath tự đặt câu hỏi của mình. “Cái túi nhỏ đó đã di chuyển tí nào chưa?”.
“Chưa”, Parker đứng trước chiếc máy tính xách tay, vừa trả lời, vừa nhâm nhi một ngụm cà-phê.
“Đã có ai tới hòn đảo đó để gặp hắn chưa?”
“Tiêu cực lắm”.
Harvath tựa vào chiếc ghế, hai tay xoa mặt, “Vậy chúng ta lại chờ đợi”.
Finney gõ bút vào bàn. “Đúng”.
Những màn hình trong phòng đều sáng lên và phòng chát hiện lên tin nhắn cuối cùng của gã Lùn cho biết rằng gã đã có thông tin cho Harvath, nhưng phải chờ đến khi cơn mưa qua đi.
“Trông Alison thế nào?” Parker hỏi, phá vỡ bầu không khí yên lặng đang bao trùm căn phòng. “Tốt chứ?”.
Harvath mỉm cười. Dù xung quanh có sang trọng đến thế nào, nhưng nằm chờ vẫn cứ là nằm chờ và cảnh sát cũng như quân đội, lúc nào mà chẳng nói giống nhau.
“Vâng”, Harvath trả lời. “Trông cô ấy rất được”.
“Nếu tôi có thể thuyết phục cô ấy chuyển tới đây làm việc cả ngày có thể chúng ta sẽ tìm ra thứ gì đó”.
Finney khụt khịt nhạo báng. “Và để anh khỏi chú ý tới vị khách nữ nào của khu nghỉ mát chứ gì?”.
Parker cười. “Có vấn đề gì đâu. San Diego là sự nghiệp của cô ấy. Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ. Nói gì đến tôi”.
Harvath đang định nói thì Tom Morgan bật ngón tay và chỉ lên một trong số những màn hình. Gã Lùn đã trở lại.