Không Khoan Nhượng

Chương 73: Chương 73




Harvath lấy những thứ anh cần trong két sắt và rời khỏi ngân hàng.

Bước ra ngoài, anh liếc thật nhanh mọi thứ – những mái nhà, những chiếc xe đang đỗ, những người đi trên phố. Tổng thống đã cho Đội Omega theo dấu anh và Harvath biết họ sẽ dùng mọi phương tiện cần thiết để ngăn cản anh.

Lúc này, đội đó có thể ở bất kỳ nơi nào và anh cần chuẩn bị để đề phòng nếu họ tìm thấy anh.

Harvath đi thẳng về chỗ chiếc SUV và lái ra khỏi D.C., thẳng về phía Tây Bắc. Vừa lái, anh vừa lấy trong chiếc túi ở ghế sau ra một cái điện thoại di động khác và gọi.

Anh muốn kiểm tra xem mẹ anh và Tracy thế nào nhưng như thế mạo hiểm quá. Nếu CIA đang tìm anh, họ sẽ theo dõi các cuộc gọi đến cả hai bệnh viện này. Vì vậy, anh quay số để kiểm tra hộp thư thoại của chiếc điện thoại Black Berry để kiểm tra tin nhắn.

Có vài cái tin của Gary Lawlor. Vì đã nói chuyện với ông nên anh xóa luôn. Chỉ có tin nhắn khác duy nhất của Ron Parker. Ông giục Harvath gọi càng sớm càng tốt và để lại một số điện thoại khác mọi khi để liên lạc với ông.

Harvath bấm số và chờ đợi. Được nửa chừng, tiếng chuông nghe có vẻ thay đổi. Harvath bắt đầu thấy nghi ngờ. Nếu CIA đã dùng phi công của Tim Finney cũng như Rick Morrell để chống lại anh thì ai sẽ là người tiếp theo.

Nhận ra rằng gần như không thể phát hiện ra sự can thiệp của CIA, anh quyết định không gác máy nữa. Một lát sau, Parker trả lời.

“Anh có chỗ an toàn không?” Ông nói.

“Ít ra thì lúc này cũng an toàn”, Harvath trả lời. “Đường dây này có đảm bảo không?”.

“Người bạn của chúng tôi đã thiết lập đấy. Chừng nào chúng tôi còn không liên quan gì đến các thông tin chi tiết tôi nghĩ là sẽ ổn”.

Harvath hiểu ngay Parker đang nói về chuyện gì. Tom Morgan đã thiết lập đường dây liên lạc CIA và NSA còn giỏi hơn ông nhiều. Nếu họ muốn anh tồi tệ nữa, rõ ràng họ đã làm, CIA và NSA có thể sử dụng chương trình Echenlon để theo dõi mọi cuộc gọi liên quan đến Harvath và những gì anh lôi vào.

Vì vậy, Harvath cần lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận.

“Anh có biết gì về thay đổi kế hoạch trong chuyến trở về của tôi không?”

“Chỉ đến sau khi anh xuống máy bay mới biết. Nếu biết, chúng tôi đã báo”.

Harvath hiểu rõ Parker nên tin rằng ông đã nói thật. “Làm thế nào mà họ tìm ra?”

“Họ đã biết về chuyến đi tới phía Nam biên giới của chúng ta. Nhưng cho tới khi anh đã đang trên đường từ nước ngoài trở về mới biết. Mọi thứ thế nào rồi?”.

“Khá là thú vị đấy. Rõ ràng, anh bạn bé nhỏ của chúng ta không phải lúc nào cũng có thể dùng được”.

“Về vấn đề gì cơ?” Parker hỏi.

“Danh sách của hắn thiếu một cái tên”.

Harvath cười. “Không tình cờ đâu. Hắn biết hắn đang làm gì. Chúng ta phải tìm xem tại sao lại như vậy?”.

Harvath ngừng một lúc lâu mới trả lời, “Chúng ta cần nói chuyện”.

Khi một người phụ nữ nào đó nói ra mấy từ này với anh, không bao giờ có nghĩa là có tin tức tốt lành và Harvath cảm thấy thiếu tự tin trước việc bây giờ lại có chuyện gì đó không hay. “Gì vậy?” Anh hỏi.

“Tất cả các hợp đồng của chúng tôi đã bị dừng lại”. Parker nói.

“Dừng lại à? Ông đang nói gì vậy?”

“Chúng tôi đã nhận được các cuộc điện thoại của những khách hàng đặc biệt và họ đều đề nghị hủy bỏ. Không bàn bạc, không giải thích”.

Harvath chẳng biết phải nói làm sao. Hợp đồng Khu số Sáu và Chương trình Sargasso là nguồn sống của họ. Đó là một lượng tiền lớn. “Tôi đoán, đó là cách tế nhị mà cậu lớn kia muốn nói với cậu rằng tôi là người không thể dính dáng vào”.

“Thực ra”, Parker trả lời. “Không tế nhị như vậy đâu. Một trong số những con chó lớn hơn trong cái cũi chó Năm góc[1] đó đã gọi đến cho chúng tôi biết rằng có thể ngay lập tức tiếp tục hợp đồng”.

“Chỉ trong trường hợp các ông đồng ý cắt đứt mọi mối liên hệ với tôi”.

“Gần như vậy”.

[1] Lầu Năm Góc.

Harvath không thích đẩy bạn bè mình vào tình thế này. Họ đã giúp đỡ anh quá nhiều rồi. Khi Lầu Năm góc đề nghị cho họ một con đường sống, Harvath quyết định sẽ để họ dễ xử. “Cho tôi gửi lời cảm ơn Sếp của ông về mọi thứ và nói với ông ấy, hãy xem như mọi mối quan hệ giữa chúng ta đã bị cắt đứt”.

“Anh có thể tự mình cảm ơn ông ấy. Ông ấy đã chửi chúng không ra gì”.

Thế mới là Finney chứ. Sau tất cả những phản trắc mà anh phải chịu đựng trong thời gian gần đây thật tuyệt vời khi anh biết mình vẫn còn những người bạn thực sự. Vì vậy, chẳng có lý do gì để Finney phải phá hủy cơ đồ mà ông vất vả và tâm huyết gầy dựng lên. “Ông ấy là một người giỏi giang, ông ấy sẽ đưa tất cả vượt qua được”.

“Thế còn anh?”.

“Tôi sẽ kết thúc những gì mà những người này đã khởi xướng”, Harvath nói.

“Họ dừng hợp đồng của chúng tôi, nhưng họ không thể ngăn cản chúng tôi giúp đỡ anh”.

“Có, có đấy. Những hợp đồng chỉ là đỉnh của núi băng trôi. Khi nào những cái đầu của các anh bị nhấn xuống dưới nước, áp lực mới căng hơn bao giờ hết. Tôi không muốn các anh bị như thế. Các anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều và tôi xin cảm ơn về điều đó”.

“Vậy thì chúng tôi sẽ không chủ động làm gì nữa, trừ khi anh hỏi. Những người trông trẻ sẽ ở tại chỗ, tuy nhiên, đó không phải là một vấn đề để bàn luận công khai”.

Harvath mỉm cười. “Tôi rất đánh giá cao việc đó”. Thật mừng khi biết rằng Tracy và mẹ anh vẫn được quan tâm chăm sóc.

“Nếu anh thay đổi quyết định và cần chúng tôi giúp thêm gì”, Parker tiếp tục, “Anh có số của tôi đấy. Đồng thời, tôi có một vài thứ làm quản gia cho anh. Không nhiều đâu, nhưng chúng sẽ giúp anh tập trung hiệu quả hơn vào công việc. Tôi sẽ chuyển sớm cho anh”.

“Cảm ơn”, Harvath trả lời. Anh biết Parker đang nói đến vật hình giọt nước điện tử dựa trên cơ sở Internet mà họ đã tạo ra để sử dụng trong trường hợp họ cần liên lạc nếu Harvath không ở núi Elk. Trước tình hình hiện nay, anh thấy may mà họ đã làm ra chúng.

“Còn gì chúng tôi có thể làm không?” Parker hỏi.

“Còn một việc”, Harvath trả lời.

“Nói tên đi”.

“Tôi cần các anh sắp xếp cho tôi cái hẹn về thời gian bắt đầu chơi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.