BETHESDA, MARYLAND
Câu lạc bộ Congressional Country là một trong những câu lạc bộ đắt nhất nước. Được mở vào năm 1924, các sân gôn Blue và Gold, sau này đã được Ree Jones thiết kế lại, sân Xanh được nhiều lần đặt tên cho một trong hàng trăm sân tốt nhất của cả nước.
Sân gôn này là một bức tranh sinh động với những sườn đồi xanh tươi và những thân cây cao lớn. Nó điển hình cho những đặc điểm tốt nhất của các sân gôn đẹp nhất trên thế giới là thứ duy nhất khiến James Vaile thoát khỏi những chuyện nhức đầu trong suốt thời gian là giám đốc của CIA.
Ông ta đã đặt lịch chơi vào ngày Chủ Nhật và ông ta giữ còn đều đặn hơn cả đi lễ ngày Chủ Nhật tại nhà thờ thời Holy Trinity ở Georgetown. Nó giống như một biện pháp trị liệu và ông ta thực sự tin rằng đó là một trong số rất ít thứ có thể khiến ông ta vừa lành mạnh, vừa văn minh trong một thế giới chẳng lành mạnh và văn mình chút nào.
Câu lạc bộ Congressional Country là sân chơi của giới quý tộc đã được bầu ở Washington và Vaile cảm thấy thật mạnh mẽ khi được bước trên sân gôn mà William Howard Taft, Woodrow Wilson, Warren G. Harding, Calvin Coolidge, Herbert Hoover và Dwight D. Eisenhower đã từng chơi.
Lỗ thứ mười tám ở sân gôn xanh thường là lỗ mà Vaile yêu thích. Riêng cảnh từ chỗ phát bóng thật đáng ngạc nhiên vì nó nhìn ra phía sau nhà của một trong số những câu lạc bộ hoành tráng nhất thế giới.
Chính con đường lái xe vào nhà đã hút hồn Vaile. Từ chỗ trên cao, cao hơn mặt nước 190 dặm, nếu may mắn bóng của bạn sẽ rơi xuống nơi xanh như bán đảo rồi lăn tới rìa của chiếc chén hoặc may mắn hơn sẽ rơi thẳng vào.
Hôm nay, nữ thần may mắn không mỉm cười với ông ta. Vẫn còn buồn bực vì bị tổng thống phủ đầu và mối hoài nghi không biết liệu người của mình có thể bắt lại được Harvath hay không, Vaile đánh quả đầu tiên bay bổng trên thảm cỏ xanh mơn mởn. Ông ta vẫn không thể tin rằng Ruthledge lại cho rằng ông nhúng tay vào cái chết của nhân viên pháp ở Maryland và cô bạn gái anh ta. Đó là một tai nạn và kể cả Vaile cũng như các điệp viên của ông ta đều chẳng dính líu gì. Chỉ là gã khờ đó lao qua chỗ đèn đỏ.
Mặc dù như vậy, nhưng tổng thống vẫn muốn anh chàng phóng viên tờ Baltimore Sun phải được bảo vệ. Ai mà đoán được Vaile làm thế nào để thực hiện được điều đó, đặc biệt, Ruthledge lại yêu cầu rõ ràng không được để anh ta bị hại.
Sau cái chết của hai tên khủng bố được thả từ Gitmo, bất đồng lớn nhất giữa tổng thống và Giám đốc CIA là họ nên làm gì tiếp theo. Ruthledge hoàn toàn tin tưởng rằng cần phải có một chỉ thị mới với lời lẽ thận trọng của Bộ Nội an gửi cho tất cả các cơ quan thực thi luật pháp về khả năng tấn công vào các xe bus chở học sinh. Tuy nhiên, Vaile vẫn hoài nghi và giữ quan điểm về những tranh luận ông đã đưa ra trước đây.
Có một điều chắc chắn là trước nguy cơ lù lù về bài báo trên tờ Baltimore Sun sẽ chẳng thể có lời cảnh báo nào được đưa ra. Nó sẽ khiến mọi thứ tổng thống đã làm từ thời điểm đó bị nghi ngờ. Chắc chắn danh tiếng của ông bị hủy hoại nghiêm trọng và mọi chỉ thị về khủng bố ra ngoài Washington dự đoán là sẽ đi vào chỗ chết.
Vaile bắt đầu một kế hoạch trong công việc và chờ đón một cơ hội bình yên hiếm hoi trên sân gôn. Nhiều ý tưởng đột phá tốt nhất của ông đã có được, đơn giản chỉ nhờ cách ông bình tâm và tập trung vào chơi.
Mặc dù vị Giám đốc CIA đã cố gắng, nhưng cú phát bóng tiếp theo của ông vẫn bị cao và rất căng. Nó lăn xuống hố nước.
“Trừ khoảng cách và hướng, đó là một cú đánh khá đẹp”, ông bạn chơi gôn của Vaile động viên.
Vaile chẳng hào hứng chút nào. Ông phát bóng lần nữa, chỉ để chứng minh rằng ông có thể cho nó lăn trên thảm cỏ xanh. Tuy nhiên, có vẻ đó cũng là lần cuối cùng không thể làm lại được của ông.
Vaile nhìn đồng hồ và thông báo cho ông bạn rằng ông phải đi. Hai người bắt tay nhau và mặc dù đang ở trạng thái rất khó chịu ông vẫn hứa sẽ ăn trưa với bạn sau trận chơi gôn tuần tới. Vị giám đốc CIA đi như biến mất về phía ngôi nhà của câu lạc bộ, người bảo vệ bám theo sau.
Đến chỗ phòng thay đồ, Vaile chỉ muốn tắm hơi một chút trước khi trở về văn phòng ở Langley. Ông cầu chúa rằng không ai nhận ra mình hoặc nếu có họ sẽ chỉ chào hỏi xã giao rồi để ông yên.
Cởi quần áo ra Vaile vớ lấy cái khăn tắm rồi đi về phía phòng tắm hơi. Người bảo vệ đã quen với thói quen này của ông và không muốn ông rời khỏi phòng thay đồ trong vòng ít nhất nửa tiếng nữa.
Mặc dù rất không muốn người của mình nhìn thấy ông trong trạng thái trần như nhộng, nhưng lý do thực sự mà Vaile muốn để anh ta chờ bên ngoài là ông chỉ cần một chút thời gian được một mình yên tĩnh. Là Giám đốc Cơ quan Tình báo Trung ương đã đủ để khổ rồi lại còn liên tục bị vệ sỹ vây quanh vì sợ nhiều kẻ muốn ông chết như thế còn khổ hơn. Thỉnh thoảng, dù chỉ là nửa tiếng đồng hồ các ngày Chủ Nhật, James Vaile muốn quên đi danh phận của mình, chỉ muốn là người không tên tuổi trong chốc lát. Sau cả một ngày khủng khiếp như vậy hơn bao giờ hết, ông cần một chút thời gian để trốn thoát.
Kéo mạnh cánh cửa phòng tắm hơn, vị Giám đốc CIA ngợp trong đám hơi sực nức mùi hương khuynh diệp. Ông chọn lấy một chỗ ngồi trên dãy ghế dài lát đá trắng thấp nhất và lắng nghe âm thanh dễ chịu của cánh cửa đóng lại.
Ông bắt đầu thư giãn. Vài phút sau, ông hoàn toàn thoát khỏi thế giới bên ngoài đắm chìm trong sự tĩnh lặng đầy sung sướng ấy.
Vaile tựa lưng và nhắm mắt. Cuối cùng thì ông cũng được ở yên một mình. Ông bắt đầu thả cho những suy nghĩ lãng đãng, nhưng ngay lập tức dòng suy nghĩ của ông đã bị ngắt quãng.
“Đó là một cuộc đấu tệ nhất mà tôi tùng thấy trong đời” một giọng nói vang lên từ một chiếc ghế phía trên ông.
Vaile là một nhân vật nổi tiếng ở câu lạc bộ này và ông không mấy ngạc nhiên khi cuộc đấu của ông bị người ta để ý. Tuy nhiên, ông vẫn phải kiếm chế để không hỏi nhân vật ngồi ngay bên trên ông xem mình có thể làm gì với ý kiến của anh ta. Đơn giản là Vaile chỉ muốn vứt mọi thứ ra khỏi đầu lúc này.
“Đây không phải là một trong những ngày tốt đẹp nhất của tôi”. Ông dài giọng trả lời – một dấu hiệu rõ cho thấy là ông không muốn tiếp chuyện.
“Ông có thể nói lại câu đó”, người đàn ông vừa cúi đầu về phía trước vừa nói, đồng thời, tay anh ta giơ khẩu súng lên.