Trang đầu tờ báo trên bàn khá nổi bật. Sáng sớm nay La Thanh Nhạc ở nhà xem tivi, nghe tin tức,nghe thấy một nữ phóng viên dùng giọng điệu sùng bái nói gì đó. Cô không kiên nhẫn đặt tờ báosang một bên, cho nên không nhìn thấy bức ảnh chụp Đổng Hoài Sướng cùng con gái đi ăn cơm. Thật buồn cười, một người gần đây mới trở thành cha thế nhưng có thể được xưng tụng là người đàn ông tốt, thậm chí còn giành được danh hiệu người cha tốt của năm. Thật không hiểu được danh hiệu này là ai trao cho hắn! Thư ký mang cà phê vào, nhìn thấy cô không đọc báo hôm nay liền nói: “Tổng giám đốc, hôm nay chị không xem báo à?” “Ừ, mang tờ báo đó ra ngoài đi” Cô mới không cần xem! Đổng Hoài Sướng giả bộ làm một người cha yêu thương con gái, chẳng qua chỉ là muốn lừa gạt để cho toàn bộ thế giới tưởng rằng hắn là một người đàn ông tốt mà thôi! Cô không tin hắn có thể trở thành người đàn ông tốt, đây bất quá chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi, hắn sẽ không chống đỡ được bao lâu. Cũng giống như năm đó, ngay từ đầu hắn cũng nhận có thể tự lập trong cuộc sống, có thể cưới vợ, có thể nuôi gia đình, sau đó đã chứng minh hắn làm không được! Thế nhưng lúc này Đổng Hoài Sướng giống như muốn đùa thật. Mỗi lần gặp Tuyết Luân, con bé luôn miệng nói hắn tốt như thế nào, mở miệng ngậm miệng đều là cha mang nó đi chỗ này, làm cái kia, khiến cho La Thanh Nhạc đầy nghi ngờ. Tuy nhiên, chỉ cần hắn đừng tới quấy rầy cô là tốt rồi! La Thanh Nhạc cảm thấy cuộc sống của mình có khá nhiều khác biệt so với trước kia. Cô bắt đầu chờ mong gặp mặt con gái, nhưng cô lại sợ kết quả của sự chờ mong đó lại khiến mình tổn thương, cho nên vẫn ép buộc bản thân cự tuyệt vài lần. Cô hy vọng mình có thể bày ra bộ dáng không bị ảnh hưởng, nhưng có mấy lần cô muốn cầm điện thoại gọi cho Đổng Hoài Sướng, nói cho hắn biết cô rất muốn gặp con gái của mình. Có trời mới biết cô mất không ít sức lực mới có thể đè nén cảm xúc! Tất cả những điều này đều là lỗi của Đổng Hoài Sướng, nếu hắn không dẫn con bé đến trước mặt cô, nếu cho tới bây giờ cô vẫn chưa gặp Tuyết Luân thìsẽ không như vậy. Cô có một con chó, có công việc, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn. Thế nhưng lúc này cô lại có thêm một đứa con. La Thanh Nhạc chỉ cảm thấy cô đã không còn là chính mình nữa. Lại nhận được điện thoại có liên quan đến Đổng Hoài Sướng, từ Peter. Có lẽ lần nói chuyện trước kia quá mức nóng nảy, sau đó Đổng Hoài Sướng chẳng những không xuất hiện trước mặt cô mà ngay cả điện thoại đều là do trợ lý liên hệ. “Ngài Đổng hy vọng có thể có một cuộc hẹn với côđể nói chuyện về Tuyết Luân. Cô bé đãquyết định nhập học ở Đài Loan, cho nên ngài Đổng muốn xin kiến của cô” “Ý kiến gì?” “Về vấn đề giáo dục trẻ em, ngài ấy hy vọng cô cũng sẽ tham gia, tình hình cụ thể tôi không tiện hỏi đến. Không biết tổng giám đốc La khi nào thì có thời gian rảnh?” La Thanh Nhạc bắt đầu có do dự. Bình thường cô chỉ cần vừa nghe đến chuyện có liên quan đến Đổng Hoài Sướng, phản ứng của cô luôn kịch liệt một cách đặc biệt. Có lẽ là khoảng cách thật xa, mà Đổng Hoài Sướng cũng không giống như trước kia nữa. Lúc hắn đột nhiên xông vào trong phòng làm việc của cô, nói những lời hay làm những cử chỉ khách sáo, cô không biết nên đáp lại như thế nào. “Tôi nghĩ… thứ ba tôi có một chút thời gian” Cô miễn cưỡng bỏ ra một ngày. “Đượx, tối thứ ba được không? Thứ ba Tuyết Luân muốn đến ngủ ở nhà cô” “Vậy tối thứ ba đi!” Cúp điện thoại, La Thanh Nhạc đột nhiên có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra. Giống như bước một bước này, cô cùng Đổng Hoài Sướng có thể sử xự bình thường. Bọn họ có thể giống như những cặp cha mẹ khác, tập trung thảo luận về tương lai con mình. Trong khi đó cô cũng phải bắt đầu thu liễm lửa giận cùng oán hận của mình, cô không muốn cảm xúc ảnh hưởng đến lý trí. Có lẽvề sau, cô sẽ không dùng sự tàn khốc để chống đỡ cuộc sống nữa. Thật ra trong lòng, La Thanh Nhạc vẫn rất cảm kích Đổng Hoài Sướng, vì hắn đã đem Tuyết Luân mang đến bên mình. Hắn biết, cô vốn dĩ không có khả năng mở miệng với Đổng gia rằng cômuốn gặp con mình. Đổng Hoài Sướng đưa Tuyết Luân đến Đài Loan, Tuyết Luân sẽ đến gặp cô, số lần gặp mặt giữa cô và con gái sẽ tăng lên nhiều, đây đều là thứ trước kia ngay cả nghĩ cô cũng không dám. Cứ coi như đây là một ưu điểm của Đổng Hoài Sướng đi! Mỗi lần Tuyết Luân nói với cô, cha con bé chưa từng qua lại cùng những cô gái khác, còn có cha rất hối hận với những gì gây ra cho mẹ, lúc đó cô thậm chí còn tự nói với mình, Đổng Hoài Sướng chắc có lẽ vẫn còn yêu mình. Cứ như vậy, Đổng Hoài Sướng như được rửa sạch không ít hình tượng hư hỏng trước kia. Thế nhưng La Thanh Nhạc vẫn không nói ra những lời trong lòng. Tổn thương năm đó quá nặng, có đôi khi nhớ tới hắn cô liền rất tức giận, cho dù hắn có nói gì cô cũng không nghe lọt tai. Hiện tại, cô cũng phải thay đổi thái độ, ít nhất Đổng Hoài Sướng vẫn là cha của đứa nhỏ. Trước mặt đứa nhỏ, cô nên cho hắn một chút mặt mũi, duy trì sự tôn trọng của đứa nhỏ đối với cha nó. Thứ ba, Peter gọi điện thoại cho cô hẹn gặp mặt tại một nhà hàng, Đổng Hoài Sướng sẽ mang Tuyết Luân đến. “Bởi vì Tuyết Luân nói muốn ăn cùng cả cha lẫn mẹ một bữa cơm” Yêu cầu nghe thật hợp lý. Cô không thể cự tuyệt, nếu không có vẻ như cô đang kiếm chuyện gây hấn. La Thanh Nhạc tự nói với mình, tất cả đều là vì con gái! Cho nên sau khi tan việc cô liền đi tới nhà hàng, nhìn thấy Tuyết Luân cùng Đổng Hoài Sướng đã chờ bên trong từ lâu. Nghênh đón cô, quản lí nhà hàng nói: “Bà Đổng, mời đi bên này” La Thanh Nhạc nhíu mày, nhưng cô không phản bác, chỉ sợ bản thân lại lộ ra biểu tình khó chịu, như vậy thì bữa cơm này thật sẽ nuốt không trôi. “Mẹ!” Tuyết Luân vui vẻ kêu to, cũng khiến cho cô tạm thời quên đi khó chịu “Mẹ mau tới đây, nơi này này!” Cô cười đáp lại con gái, nhưng khi nhìn đến Đổng Hoài Sướng, cô lập tức liền cảnh giác. Thay đổi này Đổng Hoài Sướng đương nhiên cũng để ý, nhưng hắn không muốn vạch trần, tránh phá hủy thời khắc này. Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn ăn cái gì?” “Tôi nghĩ rằng đến đây để nói chuyện của Tuyết Luân, ăn cái gì hẳn không phải là mục đích chính của tôi” “Bây giờ là thời gian dùng bữa tối, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện!” “Thật sự phải giả bộ bộ dáng vui vẻ hòa thuận, anh mới có thể thỏa mãn sao?” “Chẳng lẽ phải vĩnh viễn đối chọi gay gắt, em mới cảm thấy vui sao?” Hắn hậm hực. Hắn muốn tạo cho cô niềm vui, nhưng dường như hắn có làm cái gì thì La Thanh Nhạc đều mất hứng. “Tôi sẽ cố thoải mái một chút, bởi vì tôi chưa từng nghi đếnđể ăn cái gì, miễn cho hôm nào đó anh lại giả bộ bộ dáng đại ân đại đức với tôi” Cô chưa quên lúc trước Đổng Hoài Sướng từng nói cái gì với minh. “Anh biết là anh sai rồi, anh chỉ cảm thấy… không có cách nào thu hút sự chú ý của em, cho nên anh nghĩ làm cho em tức giận có vẻ là biện pháp nhanh nhất” Đổng Hoài Sướng cũng không hiểu mình bị làm sao, vài lần hắn có cơ hội có thể thay đổi tất cả, kết quả đều bị sự xúc động phá hủy, ngược lại càng khiến cho La Thanh Nhạc càng lúc càng không tha thứ cho hắn. “Đây chính là sự khác biệt lớn nhất của chúng ta. Cho đến bây giờ anh vẫn còn là người không thể khai thông” “Thanh Nhạc, anh hy vọng em có thể chú ý đến những thay đổi của anh. Anh thật sự muốn sửa chữa lại những lỗi lầm lúc trước, em có thể tin tưởng anh, anh bây giờ làm tất cả chỉ là mong muốn…” “Nói chuyện Tuyết Luân đi! Anh định làm như thế nào?” La Thanh Nhạc đánh gãy lời của hắn, cô không muốn nghe những câu muốn thay đổi của hắn nữa. Hắn nói hắn sẽ sửa chữa, cô phải đáp lại như thế nào đây? Đổng Hoài Sướng đừng nghĩ tới chuyện cô sẽ giang rộng hai tay chào đón hắn trở lại bên cạnh mình, muốn nghĩ cũng đừng nghĩ! “Ngoại trừ chuyện trường học, anh không biết em có ý kiến gì không?” “Tôi không ý kiến gì cả, nhưng tôi có thể gánh một nửa học phí, anh chỉ cần bảo người nói cho tôi biết con số, tôi sẽ đưa chi phiếu đến cho anh” “Em nghĩ rằng anh đến đây là để nói cái này với em sao?”